Tà Thiếu Dược Vương

Chương 125: Chờ đợi kỳ tích

Ngọc Trường Không nói một câu, giống như giội nước giải rượu, lập tức làm cho đầu óc Ngọc Thành đang hỗn loạn, gần như sắp sụp đổ nghĩ thông suốt đạo lý này.
Ngọc Thành cũng là người nắm trong tay Minh Ngọc sơn trang mấy chục năm, hơn nữa còn đạt tới cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, nguyên vốn cũng là nhân vật đỉnh phong. Chỉ có điều là hơn một năm qua tiêu hao, hành hạ, đã làm cho lão có cảm giác như đèn hết dầu, hơn nữa lại liên tiếp phát sinh chuyện như vậy. Đột nhiên Nhậm Kiệt xuất hiện làm cho lão có hơi hỗn loạn, lập tức tấc lòng mờ mịt, mất mát, không biết nên quyết định như thế nào. Nhưng cũng may mà lão vốn rất thông minh, thừa dịp ngay khoảnh khắc Ngọc Trường Không thanh tỉnh, trước tiên nói ra vấn đề mấu chốt vừa nắm bắt được với Ngọc Trường Không. Rồi một câu nói của lão Đan Vương Ngọc Trường Không giúp lão hoàn toàn tỉnh ngộ.

- Ngọc Thành hiểu rõ! Ngọc Thành đáp xong, thân hình đột nhiên bay lên, lại lần nữa xông ra ngoài.

Vừa nghe Ngọc Thành nói lời này, các cường giả siêu cấp vốn đều đang duy trì trận pháp không nổi, đều là mắt sáng ngời, chẳng lẽ lão Đan Vương có dặn dò điều gì?

Lần này vô cùng nhanh chóng, rất nhanh Ngọc Thành đã trở lại dẫn theo Nhậm Kiệt. Ngọc Thành còn chưa có đạt tới cảnh giới Âm Dương Cảnh dương hồn, không có biện pháp mang theo Nhậm Kiệt bay đi, nhưng lão mang theo Nhậm Kiệt với tốc độ cao nhất chạy đi cũng vô cùng nhanh chóng.

- Oái! Tuy rằng Nhậm Kiệt có chuẩn bị tâm lý, nhưng đột nhiên bị Ngọc Thành xông tới mang đi, còn với tốc độ nhanh như vậy cũng có chút đầu óc choáng váng. Cảm giác giống như người bình thường ngồi trên chiếc xe hở mui, chạy với tốc độ vượt qua 200 trở lên, tuyệt đối không phải là chuyện tâm tình thoải mái. Trước kia lão nhân mặt cười cũng xách theo Nhậm Kiệt bay đi, tốc độ dĩ nhiên nhanh hơn rất nhiều, nhưng so ra vẫn khác biệt, lão nhân mặt cười có lực lượng bảo vệ, Nhậm Kiệt giống như cùng nhau bay.

Đi vào nơi này Nhậm Kiệt cũng không xa lạ gì, bởi vì thần thức của hắn trước sớm đã dò xét qua nơi này, cho nên khi hắn hơi thanh tỉnh một chút, lập tức nhìn Ngọc Trường Không từ xa.

- Chuyện gì vậy? Mang một đứa nhỏ đến đây làm gì?

- Ngọc Thành đang đùa gì thế? Một đứa nhỏ ngay cả Chân Khí Cảnh còn chưa đạt tới, hắn cấp bách như vậy là để mang đứa nhỏ này tới sao?

- Chẳng lẽ là muốn bỏ qua, truyền thừa cái gì? Nhưng người này không phải người của Minh Ngọc sơn trang mà?

- Trang chủ định làm gì? Cho dù cuối cùng định truyền thừa giao phó cái gì, cũng phải mang Ngọc Nhân Long đến đây chứ? Ai vậy, rõ ràng không phải người của Minh Ngọc sơn trang?

Thấy Ngọc Thành vội vàng cấp tốc xông ra ngoài mang về lại là một đứa nhỏ còn chưa đạt tới Chân Khí Cảnh, mọi người đều rất bất ngờ, mấu chốt còn là một người ngoài. Nhất là các Thái thượng trưởng lão của Minh Ngọc sơn trang kia, nếu không phải không thể rời trận pháp, đều muốn lập tức xông tới để hỏi rõ ràng, đây là tình huống gì vậy?

- Lão tổ hơn một năm trước đã mất đi ý thức, không có biện pháp tự mình áp chế lực lượng, chỉ có thể dựa vào ngoại lực của trận pháp áp chế điều tiết, nhưng hiệu quả ngươi cũng thấy đấy. Vừa rồi dùng biện pháp của ngươi nói, lão tổ tạm thời thanh tỉnh một chút, hiện tại lại... Ngọc Thành nhìn về phía lão Đan Vương Ngọc Trường Không ở đàng xa, nói vô cùng chua xót.

Không có lão Đan Vương chống đỡ Minh Ngọc sơn trang giống như là một người mất đi xương sống lưng, cho nên bất kể phải trả giá cao bao nhiêu cũng phải bảo vệ lão Đan Vương. Đây cũng là bên ngoài nguy hiểm như vậy mà lão vẫn dồn hết tinh lực vào chỗ này. Không có lão Đan Vương, cái gọi là Minh Ngọc sơn trang; cái gọi là Minh Ngọc Đan Vương cũng chỉ là một hư danh mà thôi, tùy lúc đều sẽ bị người diệt sát.

Tuy rằng bên trong chẳng qua là kết quả tạo thành do hai loại lực lượng âm hồn, dương hồn của lão Đan Vương Ngọc Trường Không tản phát ra, nhưng Nhậm Kiệt tuyệt đối không dám đặt chân vào một bước. Trước đó là dò xét ở dưới tình huống thần thức đắm chìm trong Thánh nhân luận đạo, dĩ nhiên cảm giác không giống nhau. Có thực sự tới gần, mới cảm nhận được hai loại lực lượng của lão Đan Vương này kinh khủng biết bao. Nếu như không phải lúc này ở một bên có trận pháp bảo vệ, thì dù ở khoảng cách này, chỉ cần lực lượng băng hàn hơi phát ra một chút đều đủ để đóng băng mình; mà chỉ hơi phát ra một chút lực lượng hỏa diễm kia cũng có thể làm cho mình hóa thành tro tàn.

- Linh ngọc... càng nhiều càng tốt! Chỉ cần có đủ linh ngọc, ta sẽ có biện pháp! Đã đến nước này, Nhậm Kiệt không có bất kỳ nhiều lời.

- Được! Toàn bộ đều ở chỗ ta nơi này, vì để bổ sung lực lượng cho mọi người, để duy trì trận pháp, linh ngọc của Minh Ngọc sơn trang có thể thu gom đều do ta giữ ở đây! Ngọc Thành nhận được Ngọc Trường Không phân phó, thời điểm này đã hoàn toàn quyết tâm biết nên làm gì. Lão không chút do dự liền phất tay một cái lấy ra một lượng lớn linh ngọc.


Đúng là một lượng lớn linh ngọc, giống như một ngọn núi nhỏ, linh ngọc các loại các dạng đều có. Cùng một loại đồ sộ so với lúc Nhậm Kiệt khai trương sòng bạc, cho đồ đệ Thường lão tứ cố ý biểu diễn núi tiền ngọc, chỉ có điều là lần này Ngọc Thành lấy ra toàn bộ đều là linh ngọc.

Với linh ngọc hạ phẩm là chính, trong đó có ba phần là linh ngọc trung phẩm, còn có nửa phần ở trên cùng là linh ngọc thượng phẩm. Tổng thể số lượng rất kinh người, tuyệt đối còn nhiều hơn gấp mấy lần so với mình chiếm được từ tên sát thủ kia. Tuy nhiên nghĩ lại cũng là chuyện bình thường, dù sao đây cũng là tất cả tích lũy của Minh Ngọc sơn trang, tuy nhiên hiển nhiên linh ngọc của họ so ra chất lượng không bằng chiếm được của sát thủ nơi đó, không phải đồng nhất, không phải chuẩn mực như vậy, nhưng số lượng thì khẳng định không ít.

Đây... Đây là muốn làm gì? Các Thái thượng trưởng lão vừa rồi còn đang suy đoán, còn có những cường giả siêu cấp đang khống chế trận pháp lập tức cả kinh thất sắc.

Bởi vì nghe đối thoại giữa Ngọc Thành cùng Nhậm Kiệt, lại nhìn thấy Ngọc Thành không nói hai lời đã lấy ra tất cả linh ngọc, mà lại đưa cho tên trẻ tuổi này sử dụng... Đùa gì thế? Một đứa nhỏ ngay cả Chân Khí Cảnh đều chưa đạt tới, chẳng lẽ Ngọc Thành bị cái gì kích thích, điên lên rồi hay sao?

- Ngọc Thành! Ngươi đang làm gì vậy?

- Trang chủ! Người này là ai vậy, ngươi đây là?

Rốt cục mọi người tại đây không nhịn được, ngay lập tức dùng thần thức trao đổi với Ngọc Thành. Đối với hành động điên cuồng này của lão cũng vô cùng khó hiểu, đều muốn nghe giải thích. Họ cực khổ, cố sức lâu như vậy, thì dù cho muốn bỏ qua hoặc là giao phó hậu sự, hoặc là có hành động gì khác... cũng không có thể làm bậy làm bạ như vậy chứ!?!

Số linh ngọc này nếu như đổi thành tiền ngọc, có ít nhất 7000, 8000 vạn, thật dọa người. Đó là vì dùng tiền ngọc đo lường linh ngọc bản thân nó không chuẩn xác lắm; bởi vì tiền ngọc là tiền của thế tục, mà linh ngọc mới thật sự là đồng tiền dành cho người tu luyện sử dụng. 7000, 8000 vạn tiền ngọc nghe ra rất dọa người, nhưng đổi thành linh ngọc thượng phẩm cũng chỉ có 700, 800 khối mà thôi.

Mặc kệ Ngọc Thành phiền não, nhức đầu, thời điểm này Nhậm Kiệt không có thời gian để ý tới, hắn trực tiếp ngồi xuống, trong nháy mắt thần thức đi vào trong thức hải, trực tiếp mở ra đoạn phim, phất tay một cái trong nháy mắt thần thức bao phủ lên linh ngọc dẫn lực lượng vào trong đoạn phim.

"Ầm!" Trong nháy mắt kế tiếp, Nhậm Kiệt lại lần nữa đi vào loại cảnh giới huyền diệu kia, lại lần nữa nhìn thấy năm vị Thánh nhân từ rất xa. Nhậm Kiệt thật muốn xông lên phía trước, tuy nhiên hắn đã thử qua, dưới tình huống hôm nay hắn phải có thay đổi, việc duy nhất phải làm chính là đưa thần thức ra ngoài dò xét, mượn thần thức dưới ảnh hưởng độc đáo của cảnh giới Thánh nhân luận đạo, để làm một số chuyện mà ở giai đoạn lúc này Nhậm Kiệt không có biện pháp làm được.


Bởi vì tình huống hiện tại nguy cấp, Nhậm Kiệt trực tiếp đưa thần thức bao phủ lão Đan Vương, dùng thời điểm gần gũi này lại lần nữa tiếp tục phân tích, tình huống đã khác trước.
- Mau nhìn kìa! Đó là chuyện gì xảy ra?

- Linh ngọc, hắn đang điên cuồng hấp thu linh ngọc, làm sao có khả năng?

- Hắn còn chưa có đạt tới Chân Khí Cảnh, làm sao có thể sử dụng linh ngọc! Hơn nữa tốc độ kia... Con bà nó! Lại còn lợi hại hơn so với lão tử tu luyện hơn một trăm năm đạt tới âm hồn tầng thứ tám!

- Đừng nói là ngươi, cho dù cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh ngưng tụ dương hồn cũng không có khả năng hấp thu linh ngọc với loại tốc độ này đâu!

Vốn những người đó đều đang vây lấy Ngọc Thành cùng liên lạc với lão, đột nhiên có người phát hiện không đúng, bởi vì sau khi Nhậm Kiệt ngồi xuống linh ngọc bên cạnh hắn lại nhanh chóng tiêu hao. Đáng sợ nhất chính là loại tiêu hao với tốc độ khủng bố kinh người kia, lập tức khiến các cường giả siêu cấp này trợn mắt há hốc mồm...


Linh ngọc là thứ tốt, nhưng tiêu hao linh ngọc cũng không phải người nào cũng có thể làm được, hơn nữa loại tốc độ kinh khủng này, trực tiếp hù dọa cho bọn họ hoảng sợ.

Lập tức mọi người cũng không tiếp tục làm phiền Ngọc Thành, mà đều phân ra một chút tinh lực chú ý tới Nhậm Kiệt, thầm nghĩ: "Điều này sao có thể! Cho dù tên tiểu tử này là cường giả siêu cấp cũng không có khả năng tiêu hóa linh ngọc với tốc độ loại này! Cái này cũng quá kinh khủng đi! Nên biết rằng, nhiều linh ngọc như vậy, lực lượng ẩn chứa bên trong nó khủng bố biết bao! 16 người bọn họ chung vào một chỗ vận hành trận pháp ba tháng, mà lượng tiêu hao còn chưa bằng tên tiểu tử này tiêu hao nửa khắc... Điều này cũng quá khủng bố đi! Chẳng lẽ hắn là tồn tại vượt qua Âm Dương Cảnh, không thể nào, tuyệt đối không thể nào... Đừng nói là bọn họ, Ngọc Thành so với bọn họ càng giật mình kinh sợ hơn, càng kinh ngạc hơn. Lão thực sự đã cùng đường, cộng thêm một câu nói cuối cùng của lão Đan Vương mới quyết tâm liều một phen, hoàn toàn không nghĩ tới chính là hiệu quả thế này.

Nếu như là trước kia, cho dù có người nói với lão, sẽ bị một người sử dụng linh ngọc, tiêu hao linh ngọc hù dọa khiếp đảm, nhất định lão sẽ không tin, nhưng lúc này...

Hoàn toàn không hợp lý mà!!!

Nơi này đâu có người nào không phải là nhân vật phong vân đã từng quát tháo; nhân vật có thể đạt tới Âm Dương Cảnh há là người tầm thường, Minh Ngọc sơn trang tích lũy ngàn năm mới có chín vị Thái thượng trưởng lão, còn có hai vị vừa rồi đã bỏ mình, mà mấy người khác là người Minh Ngọc sơn trang phải dựa vào quan hệ ngàn năm giao thiệp cùng trợ giúp đan dược mới tích lũy có được. Nhưng lúc này thần thức của cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh hơi lưu ý, mỗi người đều tâm thần không xong, vô cùng khiếp sợ.

Thời điểm này Nhậm Kiệt toàn lực hấp thu lực lượng linh ngọc, thần thức bao phủ thân thể lão Đan Vương Ngọc Trường Không, nhanh chóng tra xét tình trạng thân thể của lão. Càng kiểm tra Nhậm Kiệt càng kinh sợ trong lòng: phiền toái rồi, đúng là phiền toái lớn rồi! Chỉ trong chốc lát như vậy, tình huống của lão Đan Vương Ngọc Trường Không còn tệ đi rất nhiều so với mình dò xét lúc vừa mới tới.

Thời điểm này âm hồn, dương hồn trong cơ thể Ngọc Trường Không dường như không còn bị khống chế, hoàn toàn khó có thể tạo thành âm dương dung hợp, cảnh giới âm dương một thể lúc Âm Dương Cảnh đại viên mãn cao nhất.

Thoạt nhìn điều này dường như là một bế tắc khó giải, huống chi lão Đan Vương tự mình cũng đã mất đi ý thức không có biện pháp khống chế bản thân mình, điều này càng thêm phiền toái. Mà Ngọc Thành một mực mượn ngoại lực lâu như vậy, 16 vị cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh dùng trận pháp trợ giúp lão Đan Vương Ngọc Trường Không duy trì sinh mạng, nhưng những người này lại không có biện pháp giúp Ngọc Trường Không thật sự nắm giữ lực lượng âm hồn, dương hồn trong cơ thể lão. Ngược lại dưới tình huống bọn họ trợ giúp duy trì tính mạng, thì âm hồn, dương hồn không chút kiêng kỵ tăng trưởng bạo phát. Cho dù lúc này Ngọc Trường Không ở trạng thái thanh tỉnh, ở thời kỳ toàn thịnh cũng không có biện pháp nắm trong tay cục diện này.

Biện pháp... Biện pháp? Nhậm Kiệt dùng thần thức dò xét, không ngừng suy nghĩ tìm biện pháp. Mượn thân ở dưới tình trạng Thánh nhân luận đạo độc đáo, thần thức của Nhậm Kiệt trở nên vô cùng cường đại đến khó tin. Rất nhanh, trong đầu Nhậm Kiệt đã có một vài ý nghĩ, mượn đan dược, diệu dược, thiên tài địa bảo... đoạt thiên địa tạo hóa...

"Con bà nó!" Nhậm Kiệt lập tức thầm mắng trong lòng một tiếng, biện pháp này hiển nhiên không thể được, bởi vì linh đan diệu dược hay thiên tài địa bảo có thể thay đổi cục diện hiện tại của Ngọc Trường Không tuyệt đối không phải là lúc này bọn họ có thể có được.

"Hả?" Đột nhiên, Nhậm Kiệt hơi sững sờ: đan dược thật ra cũng được đi, còn diệu dược làm sao có thể chứ? Tuy nhiên hiện tại Nhậm Kiệt không có thời gian lãng phí về điều này, bởi vì thời gian quý báu, ở dưới tình trạng độc đáo này mỗi một suy nghĩ đều là hao phí thời gian, tuyệt đối không thể lãng phí... nên vừa cảm thấy phương hướng này không được, lập tức Nhậm Kiệt vận dụng thần thức tiếp tục dò xét tình huống thân thể Ngọc Trường Không suy nghĩ biện pháp khác, nhìn xem có thể thông qua những thủ đoạn, lực lượng khác xoay chuyển biến đổi hay không.

"Lực lượng đủ cường đại trấn áp chư thiên!" Con bà nó! Trấn áp chư thiên ư? Đây là lực lượng gì chứ? Cái này cũng không được!

"Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm trở lên sáp nhập vào bản thân!" Quên đi! Cái này càng thêm không được, nếu có thứ này Ngọc Trường Không đã sớm sáp nhập rồi, chỉ sợ hiện tại lão đã sớm âm dương dung hợp, đạt tới Thái Cực Cảnh rồi. Cho dù một kiện Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm đều đủ để kinh thế hãi tục, còn cái gì thượng phẩm trở lên, biện pháp này càng thêm không có khả năng.

Nhậm Kiệt điên cuồng hấp thu lực lượng của linh ngọc, thần thức không ngừng phân tích Ngọc Trường Không, tìm đủ các loại biện pháp giải quyết. Biện pháp không phải là không có, ngược lại còn rất nhiều, chẳng qua là biện pháp thích hợp lại quá ít. Thời điểm này Nhậm Kiệt hoàn toàn đắm chìm trong đó, mà bất tri bất giác đã trôi qua nửa khắc, linh ngọc ở bên ngoài tiêu hao với tốc độ càng lúc càng nhanh, trong chớp mắt đã tiêu hao một phần ba.

Mà theo tốc độ tiêu hao không ngừng tăng lên, ngay cả Ngọc Thành đứng ở một bên trên trán cũng tuôn ra mồ hôi lạnh, đừng nói là những người kia, gần như có chút không kiên trì được, khó có thể duy trì vận hành trận pháp.

Bởi vì điều này quá khủng bố! Cho dù bọn họ nhiều cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh như vậy toàn lực tu luyện, số linh ngọc này cũng đủ để bọn họ sử dụng tám năm mười năm, mà bây giờ mới chỉ trong nửa khắc, Nhậm Kiệt đã tiêu hao đến một phần ba, hơn nữa tốc độ này còn đang tăng lên... "Tên này có còn là người hay không!?!"

"Ầm... Ầm ầm..." Đúng lúc này, đột nhiên toàn bộ gian phòng dưới mặt đất lay chuyển dữ dội, không ít chỗ khắc phù văn bị vỡ nát tan tành, trận pháp bố trí ở chung quanh bắt đầu bị va chạm.

Ngọc Thành cả kinh trong lòng, sau đó truyền đến tin tức của Vương trưởng lão nơi cửa càng làm cho trong lòng Ngọc Thành lạnh xuống: Rồi lại ra tay rồi! Đám khốn bên ngoài kia lại nhanh như vậy bắt đầu động thủ rồi, hơn nữa uy thế mãnh liệt vượt quá tưởng tượng, không ngờ làm rung chuyển tới nguồn của Địa Hỏa Đại Trận... sắp đánh vào tới Minh Ngọc sơn trang rồi.

Xong rồi! Chẳng lẽ Minh Ngọc sơn trang đứng sừng sững ngàn năm tới đây là bị hủy diệt sao?

Tuy rằng Ngọc Thành nhận được thông báo nhưng không có nhúc nhích, cho dù lão ra ngoài chủ trì thì sao chứ? Cũng như nhau không có biện pháp vãn hồi! Nếu lão tổ tông xảy ra chuyện, Minh Ngọc sơn trang có làm gì đều không được, không có tồn tại cấp bậc như lão tổ tông trấn giữ, Minh Ngọc sơn trang bị diệt vong chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Nôn nóng cấp bách, trái tim của Ngọc Thành đều như bị thiêu đốt, nhưng lão cũng không dám nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm Nhậm Kiệt, ôm một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng có phát sinh kỳ tích...