Sòng Bạc

CHƯƠNG 18

Tôi có yêu cầu Rosen tham dự vào cuộc hội kiến giữa tôi và những người đại diện của tổng lãnh sự quán Áo. Cuộc hội kiến diễn ra không đến nỗi tồi tệ quá. Bọn người Áo - trông cũng rất có cảm tình - đã đi xem xét rất kỹ lưỡng nhà cửa, hỏi Heidi vắng mặt tôi (làm tôi bực mình), rồi trước mặt tôi, họ hỏi tôi, hỏi Sarah và tranh luận với Jimmy. Cuối cùng rút lui. Về họ sẽ làm một bản báo cáo, và vai trò của họ đến đấy là ngưng. Thế còn sau thì thế nào? Họ cười, lúc nào cũng rất niềm nở: Sự quyết định không thuộc về họ. Họ vừa đi khỏi là tôi nhẩy kéo Rosen ngay:

— Jimmy, Heidi....

— Tôi biết, Franz! Chừng nào mà nó còn muốn thì nó vẫn ở đây được. Nhưng sự việc không thể đơn giản như thế đâu...

Cái câu nói muôn thuở của cái bọn luật gia lúc nào cũng chỉ muốn giải thích cho anh hiểu là anh không thể làm những gì mà anh muốn làm, dù rằng việc đó là lương thiện, là có đạo lý và gì gì nữa. Và chỉ có một việc mà tôi không thể làm được: Là đem Heidi ra khỏi nước Mỹ, là nơi nó còn phải ở đó chừng nào mà hoàn cảnh của nó chưa được giải quyết xong.

Thành thử ra, vì không có vấn đề chia rẽ Heidi với Marc Anđréa, và vì Sarah không muốn giao phó hai đứa trẻ cho sự coi sóc của một mình Nữ Thần Chiến Tranh, mà một lần nữa, vào ngày 10 tháng hai thì phải, tôi lại phải lên máy bay đi Paris một mình - Và tôi cũng chỉ đi qua Paris thôi - Nơi đến thực sự của tôi là Saint Tropez yêu mến của tôi kia. Và Henrik Korber đang đợi tôi ở đó.

Tôi nghĩ rằng chưa có một lúc nào, tôi lại có ý nghĩ là sẽ bị hấp dẫn lôi cuốn vào công việc mở một sòng bạc cho những người Bautous. Trong trường hợp tốt nhất thì điều ấy chỉ có thể làm cho tôi buồn cười mà thôi. Người Bautous lại còn thêm là ở trong cái xứ của chủ nghĩa apartheid nữa. Cuối cùng thì chuyện này có vẻ hài hước hơn hết cả - Tôi nghĩ rằng, cũng đã có những lần tôi xông vào những chuyện gần như ra ngoài giới hạn, thí dụ như chiến dịch “kem mứt" chẳng hạn - tuy rằng không đến nỗi tồi tệ lắm, nhưng cái gì cũng phải có giới hạn của nó chứ.

Marc Lavater nhún vai.

— Cậu sai rồi. Chuyện này không có gì là kỳ cục đâu. Korber là có thật, cả cái xứ Bop gì gì ấy cũng có thật - Nghĩa là vào cuối năm nay, nó sẽ có thật. Và rất có thể là ở đó sẽ có những sòng bạc. Và những khách sạn. Có những hợp đồng đã sẵn sàng để đưa vào ký kết. Tôi lại còn có thể nói với anh rằng cái tên Korber này không phải là người duy nhất trong công việc này. Chuỗi Holliday Inn, và nhiều hãng khác nữa cũng đã bắt đầu vào đấu trường.

Chiếc Ferrari của Olliphan vừa vượt qua rào sắt căn nhà của tôi ở Long Island là tôi đã gọi điện ngay cho Marc. Anh ta càu nhàu, vì đã bị lôi ra khỏi giường vào mười một giờ rưỡi đêm. Tôi kể cho anh ta nghe về cuộc thăm viếng kỳ lạ vừa qua của tên “tay chân” của bọn Caltani. Sự phân vân của anh cũng ngang với của tôi, cuối cùng anh nói:

— Nếu không có gì tốt hơn, thì chúng ta vẫn có thể tìm xem cái chuyện Korber này đứng vững được đến mức nào.

— Ý kiến rất hay! Anh lo cho việc ấy đi.

— Để đi sang Nam Phi à?

— Đúng thế. Hôn những người Bautous cho tôi.

Tôi hỏi Marc:

— Thế cuối cùng thực ra, anh có đi qua bên ấy không?

— Sang Nam Phi ấy à? Đừng hòng! Chính cậu mới thích đi đu lịch, chứ có phải là mình đâu.

Không, anh ta chỉ liên hệ với người bạn chung của chúng tôi, người Thổ Nhĩ Kỳ. Anh này, từ ngôi nhà riêng ở Hampstead, Luân Đôn, mà hầu như anh ta không hề bước chân ra ngoài, nhưng vẫn quen biết cả thế giới, đã chỉ cho Marc những tên người phải gọi điện hay đánh điện đến hỏi ở Pretoria, Johannesburg hay ở Cap.

— Đồng ý! Nói cho tôi nghe về Korber đi.

— Đẻ ở Nam Phi và mang hộ chiếu Nam Phi. Không có tiền án, tiền sự. Đã làm giàu lần đầu trong nghề bông vải sợi. Bị phá sản. Lại làm giàu lại trong lĩnh vực giao thông đường bộ, rồi đường hàng không. Có hẳn một công ty riêng, và có tậu một vài khách sạn trong số đó có một chuỗi nhỏ Miền Tây nước Mỹ và ở Mexique. Có lời xì xào là những cái đó không đủ để chứng minh gia sản của gã hiện nay, vượt quá trăm triệu đồng rand.

— Mỗi rand ăn bao nhiêu?

—Năm francs và hơn một ít. Hơn cả đồng dolars. Gã giàu hơn cả cậu, đáng tiếc.

— Anh muốn làm gì vậy? Định chọc tức tôi hay sao thế?

— Cũng vẫn theo những nguồn dư luận xì xào ấy, thì Ngài Korber còn làm cả chuyện Vàng nữa. Gửi đi Ấn Độ.

— Tôi biết.[12]

Marc đón tôi ở sân bay Roissy, khi tôi từ New York đến. Chúng tôi cùng thay đổi phi trường và lên máy bay đi Nice, ở Nice đi xe thuê, Marc lái. Chúng tôi đi qua Saint Maxime. Marc nói:

— Nhưng không có ma túy, không buôn phụ nữ da trắng, không buôn vũ khí, không chôm chỉa. Tóm lại, một nhà tài chính cực kỳ đáng kính.

— Mỉa mai, hả! Thế còn những mối liên quan của hắn với Olliphan?

— Olliphan đã nói với anh sự thật: Korber đã dùng hắn làn cố vấn tư pháp khi tay này mua những khách sạn ở miền Viễn Tây nước Mỹ. Hai người này biết nhau ít ra cũng đã bẩy tám năm rồi. Olliphan đã có sang Nam Phi hai lần, lần nào cũng là để gặp Korber. Về việc này lại có một lời đồn đại nữa, còn dai dẳng hơn là lời trước. Olliphan còn hơn là một cố vấn nữa. Hắn cũng chia sẻ một số quyền lợi nào đó với Korber.

— Quyền lợi gì?

Tôi đang nghĩ đến một sự móc nối giữa Korber và bọn Caltani, qua trung gian của Olliphan. Nhưng Marc lắc đầu:

— Tôi không tin là thế. Dường như Olliphan làm riêng cho hắn thì phải hơn.

— Làm lén bọn Caltani à?

— Đúng thế. Tôi biết là việc này sẽ làm anh chú ý.

Một hình ảnh lại xuất hiện trong trí nhớ của tôi: Bóng dáng khủng khiếp của “nàng Olliphan” vợ hắn. Và đột nhiên mạch tôi đập nhanh hơn. Bởi vì, không còn nghi ngờ gì nữa, nếu tôi là Jammes Montague Olliphan, kết hôn với một mụ Caltani khủng khiếp như vậy, và bị cầm tù một cách không thể tưởng tượng được bởi cuộc hôn nhân này, thì tôi sẽ chỉ có một ý tưởng trong đầu: Chuồn đi nơi nào xa nhất có thể được, để rồi bỏ vợ và những người anh rể thân yêu đó. Mà Nam Phi thì khá xa đó.

— Marc, trời đất quỷ thần, anh có nhận thấy tầm quan trọng của những gì anh vừa nói không, nếu quả đó là sự thật?

— Nhận thấy chứ! Trước hết điều này giải thích thái độ của chính Olliphan đối với anh: Hắn đứng làm đại diện cho bọn Caltani bán cho anh Con Voi Trắng, thế mà ngay sau đó, lại mời anh đến ăn, làm cho anh phải đề phòng về việc mua bán đó. Và, bốn hay năm tháng sau, lại đến đề nghị với anh “một việc rất riêng”. Nếu hắn đang định qua mặt bọn Caltani, hay ít ra cũng đang tìm cách thoát ra khỏi bọn chúng, thì việc này là có thật đấy.

Tim tôi vẫn đập như trống trận. Có lẽ chúng tôi vừa để tay vào một điểm cơ bản đây.

— Và còn hơn thế nữa kia, Marc! Hơn thế nhiều!

Tôi gần như hét lên vì sự kích thích.

— Nếu thật đúng như người ta nghĩ là Olliphan đang tìm cách xoay xở rất kín đáo để gạt bỏ hai ông anh rể khủng khiếp và một bà vợ cũng khủng khiếp không kém, thì chỉ riêng cái việc biết được chuyện này, và mang được chứng cớ...

— Mà chúng ta không có.

— Đồng ý! Nhưng nếu có thì chỉ cần hù hắn: “Bạn Ollie thân mến, tôi sẽ nói hết với vợ anh, nếu anh không nói hết với tôi về Con Voi Trắng”.

— Và về Baumer.

— Và về Baumer, Heidi, Anna và vụ ám sát tổng thống Abraham Lincoln. Marc, phải cho thật chắc ăn về chuyện này đi.

Anh ta nói lời cuối cùng:

— Và ai sẽ là người đi sang Nam Phi để tìm xem cái tên quỷ quái Olliphan này có đang đầu tư vốn ở đó không?

Tôi cười với anh:

— Anh đã nói rồi đó: Tôi là người thích đi du lịch mà.

***

Henri Korber đã đặt điều kiện là cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi với anh ta phải bí mật, vì anh ta là một trong số những nhà kinh doanh chỉ đồng ý có sự quảng cáo sau khi đã ký các bản hợp đồng. Điều này không có gì là quá quắt. Anh ta từ Amsterdam hay Franefort đến, đang trên đường trở về Nam Phi, còn tôi thì từ New York sang. Anh ta đề nghị với tôi là gặp nhau ở Canne trên đường đi qua, và chính tôi đã chọn Saint Tropez - là nơi dù sao tôi cũng đã sinh ra ở đó - và tôi vẫn thường tự nghĩ rằng có lẽ tốt hơn cả là tôi nên ở yên tại chỗ ấy, chứ không chạy lông nhông làm một thằng đần độn đi xây những sòng bạc và mua hàng núi cà phê.

Theo lời khuyên của tôi, anh ta đã đến trọ ở một khách sạn nhỏ rất mỹ lệ tên là Mas de Chatelas trên đường đi cách Saint Tropez ba cây số, mà người ta đặc biệt mở cửa vào mùa này riêng cho chúng tôi (chủ nhân Dominique và Géard là những bạn của tôi). Korber là một người đàn ông khoảng bốn nhăm hay năm mươi tuổi, có cái dáng của một gã ăn chơi quốc tế, cao hơn tôi khoảng hai cái đầu. “Tôi sung sướng, rất sung sướng được làm quen với ông", anh ta nói và tôi trả lời “tôi cũng vậy và đã nóng lòng chờ đón lúc này". Anh ta nói với tôi cái nhận xét muôn thuở: “Ông thật có vẻ trẻ lắm”, và tôi cũng trả lời một cách không kém cổ điển: “Ông hãy yên tâm, cái ấy không lây đâu". Rồi chúng tôi trao đổi với nhau nụ cười rộng rãi và nồng nhiệt của một tình bạn vĩnh cửu được sinh ra trong một giây lát, giống như hai con chó sói độc ác lớn chợt bắt gặp nhau ở một góc rừng, mỗi con đều tự hỏi không biết làm thế quái nào bây giờ để có thể xé xác ra ăn sống nuốt tươi con kia.

Tôi không có một tý cảm tình nào đối với anh ta - Đó là một con cá mập - Điều ấy thấy rõ lắm, và có lẽ tôi sẽ không dám đưa cho anh ta giữ đến cả cái bàn chải của tôi nữa. Nhưng tôi làm bộ như là - và tôi nói cho anh ta hay nữa - là sau khi đã cho tiến hành nghiên cứu cái chuyện kinh doanh mà anh ta đề nghị với tôi qua trung gian của Olliphan, tôi sẵn sàng xét đến việc có thể có một sự hợp tác.

Tôi chỉ có một mục đích, một mục đích duy nhất trong tấn hài kịch này là kiểm tra lại giả thuyết của tôi về Olliphan, tìm lấy chứng cớ là hắn đang thực sự chơi cái trò riêng của hắn, bỏ mặc những quyền lợi của Gia Đình mà hắn là tay chân, và nhất là đang chuẩn bị để đoạt lại sự độc lập của hắn.

Nói thì dễ nhưng vào việc mới thấy khó. Trước hết bởi vì cho đến giờ phút này, hắn không thể bị liên lụy bởi việc hắn đến gặp tôi: Hắn vẫn có thể biện bạch rằng Korber là một trong những thân chủ của hắn - và chắc chắn là bọn Caltani phải biết điều này - hắn chỉ có làm cái việc bắt liên lạc giữa khách hàng của hắn với tôi, có thế thôi. Sau nữa bởi vì nếu như cũng cái tên Olliphan này mà có thực sự đầu tư của Nam Phi đi nữa, thì chắc chắn là hắn cũng đủ tinh khôn để không để lại một vết tích gì. Tôi lại chưa bao giờ gặp bọn Caltani, ngoài những bức ảnh của chúng (ngang đây phải nói đó là những cái đầu người Sicile rất đẹp), nhưng tôi sẽ hết sức ngạc nhiên nếu như chúng thưởng thức được cái chuyện điên rồ của người cố vấn đồng thời cũng là người em rể của chúng. Đã ngửi thấy có mùi chết đột ngột trong không khí rồi đấy!

...Và cuối cùng bởi vì cái tay Korber này, dưới cái dáng dấp của một tay ăn chơi niềm nở và thân ái, rất biết giữ mồm giữ miệng. Ồ! Thực ra hắn cũng có nói, với cái giọng lưỡi tán hươu tán vượn của một tên đi chào hàng, làm cho tôi nhớ lại một gã đi bỏ mối nhà cửa ở San Francisco, một tên Lam nào đó, mà vào cái thời ấy tôi đã làm cho vài việc điêu đứng để trị tội hắn đã tham gia vào một vụ tước đoạt gia tài (của tôi). Korber có nói, nhưng chỉ nói những gì hắn muốn nói mà thôi. Rõ ràng, là hắn cũng đã làm một cuộc điều tra về tôi, vào cái loại cũng giống như tôi đã làm về hắn. Điều này cũng không làm cho tôi ngạc nhiên, nếu ngược lại không làm thế thì tôi mới thấy lạ. Hắn cười với tôi:

— Tôi có thể nói thành thực với ông không?

Tôi đáp lại nụ cười của hắn:

— Xin ông đừng mất công như thế làm gì. Ông cứ nói như thói quen của ông thôi.

Hắn giáng vào lưng tôi một cái vỗ tưởng đến long phổi ra được: Tôi là một người bạn vui tính biết chừng nào.

— Tôi rất có cảm tình đối với anh, Franz. Tất nhiên, anh có thể gọi tôi là Rik. Nhưng có một điều làm tôi lo ngại: Tôi biết là anh đã dấn rất sâu vào trong cái việc ở Atlantic City và...

— Nếu tôi cam kết với anh, thì tôi có thể giữ được những lời cam kết đó.

Hắn cười với tôi một cách tế nhị:

— Có gì thì lại chạy đi cầu cứu những người bạn Ả Rập rất tốt của anh chứ gì... Có, tôi có biết. Bao giờ tôi cũng tìm hiểu về những người mà tôi định làm ăn với người ta.

Đây cũng là một cách mời chào có kém gì một cách khác. Tôi vội lao ngay vào, tôi nói:

— Chính thế. Trước khi đi xa hơn trong cuộc thảo luận của chúng ta, có hai điểm mà tôi muốn đề cập tới: Điểm thứ nhất là vấn đề những người hùn hạp với tôi, những người Tầu ở Macao cùng tham gia với tôi trong cái vụ sòng bạc ở Atlantic City. Bất kể kết quả cuộc thương lượng của chúng ta, giữa anh và tôi như thế nào đi nữa, tôi muốn là họ không biết một tý gì về những dự án này. Tôi trông vào sự kín đáo của anh.

Người ta sẽ ghi nhận rằng những lời tôi vừa tuyên bố, không có gì khác là một sự bịp thôi. Thực ra, tôi hoàn toàn không quan tâm đến việc nàng Miranda xinh đẹp ở Macao biết hay không biết về những “dự án” của tôi với Korber vì hai lẽ: Một mặt là tôi không có một tý xíu nào ý định thực hiện những dự án này, nhất là từ khi tôi đã đánh giá được Korber, mặt khác, việc đầu tiên của tôi sẽ là chính tôi báo cho Macao biết về đề nghị của người Nam Phi này và về câu trả lời không của tôi. Bao giờ cũng phải rất đứng đắn với những người hùn hạp với mình, nhất là khi họ là những người Tầu.

Không, thực ra, tôi chỉ muốn đơn giản thôi - nếu người ta có thể nói như thế - là làm cho Korber có cảm giác từ nay trở đi hắn đã nắm được gáy tôi, và như vậy, khi cần có thể dùng cái đó làm phương tiện để tống tiền hoặc gây sức ép của tôi. Điều đó có thể làm cho hắn ba hoa cởi mở hơn.

— Rik, vai trò thực sự của Olliphan trong việc kinh doanh này là thế nào?

— Tôi trả tiền cho anh ta để đại diện những quyền lợi của tôi ở Mỹ. Và tôi đã yêu cầu anh ta tìm cho tôi một người hợp tác. Anh ta đã làm xong công việc của mình.

— Không có gì khác nữa à?

Anh ta làm bộ hoàn toàn ngạc nhiên (đúng là làm bộ, tôi chắc nhất định là thế):

— Tại sao lại có những câu hỏi đó? Anh ta có nói với anh cái gì làm anh lo ngại hay sao?

— Bởi vì Olliphan có những mối liên quan mật thiết nhất với những người mà tôi chỉ muốn nhìn thấy trong ảnh mà thôi. Và cũng chưa chắc đã muốn nữa kia.

— Trong trường hợp này, tôi có thể làm cho anh an tâm tức khắc. Bản thân tôi không có một chút cảm tình nào đối với những người mà anh vừa nói. Anh biết không, ở Nam Phi, chúng tôi cũng có những tên gangster của chúng tôi rồi. Chúng tôi không muốn nhập cảng ở ngoài vào thêm nữa.

Hắn nói, nhưng không trả lời vào câu hỏi của tôi. Ít ra thì cũng không trả lời đầy đủ, và hắn sẽ không trả lời đâu, điều ấy thấy rõ ở giai đoạn này của cuộc thương lượng. Nói cách khác, là tôi phải đưa thêm chứng cớ khác về sự quan tâm của tôi đối với những sòng bạc ở xứ người Bautous.

Thế thì, nào ta đi. Dù sao thi tôi cũng chưa bao giờ đặt chân đến đất Nam Phi kia mà.

Hai ngày sau đó, chúng tôi đã ở Cap, sau một chặng dừng chân ngắn ở Le Caire, là nơi người ta đã nhẵn mặt tôi. Korber ở trong một cơ ngơi khá đặc biệt, có trồng những cây sồi ba trăm tuổi nhập từ Âu Châu sang, và cả những cây hoa hồng nữa. Vườn đầy những chim lạ nhưng không sợ người. Nơi ấy gọi là Landuno, ở phía nam dãy núi Cái Bàu, dưới chân cái mà ở đây người ta gọi là Mười Hai Tông Đồ. Bốn cửa sổ của buồng tôi, căn lầu của tôi thì đúng hơn, mở ra một quang cảnh kỳ lạ. Tôi không có thời gian để ngắm nó: Korber chôn tôi dưới một đống tài liệu, hắn tổ chức, móc nối các cuộc gặp gỡ với những chủ ngân hàng, kiến trúc sư, nhà báo, thậm chí cả một nhà nhân chủng học.

Korber huy động đội quân cận vệ của hắn thuyết phục tôi. Và anh ta suýt nữa thì thành công trong việc làm cho tôi tin rằng cái món kinh doanh mà anh ta đề nghị với tôi là ngon nhất mà một nhà tài chính có thể mơ ước:

— Franz, tôi đã dự kiến tất cả. Ngày mốt, hay là hôm sau nữa, chúng ta sẽ cùng đi Johannesburg, nhưng từ đó, đi bằng xe hơi đến Bophuthatswana không đến hai tiếng đồng hồ đường xe. Mà anh hiểu không, đấy chưa phải là tất cả đâu, vấn đề là phải xây dựng cả một vương quốc khách sạn và sòng bạc kia. Tất cả những vùng da đen này đều là những mỏ vàng - về nghĩa bóng - chúng ta sẽ không xây dựng một Las Vegas nhỏ, mà nhiều cái kia. Xứ Trauskei hiện nay không chấp nhận những đề nghị của tôi, nhưng sớm hay muộn, rồi họ cũng sẽ phải nhận thôi. Mà không phải chỉ có hai xứ Bophuthatswana và Trauskei thôi đâu, anh còn có những xứ Vendaland, Ciskei, Lebowa, Swaziland... ấy là tôi chưa kể hết đấy. Chưa độc lập, nhưng rồi sẽ độc lập một buổi sáng tốt đẹp nào đấy. Nghĩa là “độc lập”, anh hiểu tôi chứ... Bọn Kleurlinge không có chọn lựa nào khác: Chúng ta cấp cho chúng một thứ độc lập, nhưng không cười đâu, đấy là cách tốt nhất để tống khứ chúng đi, và để khỏi một ngày nào đó, phải cho chúng quyền bầu cử. Nhưng rồi chúng sẽ sống sót ra làm sao? Chắc anh cũng không nghĩ rằng chúng ta sẽ cho chúng những vùng đất tốt nhất chứ? Chúng không có chọn lựa, tôi đã nói với anh rồi: Hoặc là phải ra khỏi cái khu bảo tồn của chúng để đến làm việc cho chúng ta như công nhân ngoại quốc, hoặc là chấp thuận đề nghị của tôi.

Korber có một tính tốt mà tôi không thể không công nhận cho hắn: Sự thẳng thắn. Một sự thẳng thắn đã gần đến mức vô sỉ lạnh lùng nhất. Tôi ít thấy có người vô sỉ hơn hắn.

— Franz, anh có biết Nhà Thờ Cải Tổ Hà Lan không? Không ngộ lắm đâu, anh hãy tin tôi, và cũng không phải ngày mai mà cái nhà thờ này buông thả sự nắm giữ xứ này đâu. Càng tốt thôi, Franz. Bởi vì nhờ có nó, nhờ có cái đạo đức tệ hại của nó, mà chúng ta sẽ hốt được hàng núi tiền, anh với tôi. Những khách sạn, những sòng bạc, những gái da đen đẹp, loại những con điếm làm cho chín mươi lăm phần trăm dân da trắng Phi Châu trở thành những con heo ấy, như thế là gần ba trăm năm nay, chúng tôi không có quyền được mân mê một con da đen nữa ở cái xứ này. Anh đã thấy cái mõm của những bà vợ của chúng tôi chưa, sờ vào một cái mông đít đen ở đây được gọi là một Schandelijcke crime van hoerendom,[13] một “tội ác xấu hổ vì chơi điếm” và bị pháp luật trừng phạt. Mà người ta lại thèm khát cái tội ấy lắm kia, và cái bọn Bautous này sẽ làm cho sự ấy có thể thực hiện được, đồng thời chúng lại cho ta đặt những bàn đánh Baccara, đánh Craps hay Blackjack, cũng là những chuyện bị cấm đoán như đàn bà da đen vậy. Franz, tôi đánh cá với anh: Trong hai hay ba năm nữa, anh và tôi, chúng ta sẽ thực hiện được một doanh số chung quanh bốn trăm triệu dolars, và sẽ nhân gấp ba số này lên từ nay đến 1985.[14] Tất cả Phi Châu sẽ đổ đến, rồi anh xem, cả Phi Châu Trắng, lẫn Phi Châu Đen...

***

Tôi đã không có cảm tình với Korber ngay từ phút đầu mới gặp, và ở lại Nam Phi cùng với hắn cũng không gây ra giữa chúng tôi một cuộc tình duyên mùi mẫn. Nhưng cái khổ nhất là tôi cứ phải làm giả bộ bị kích động như một con chấy rận bởi những dự án vĩ đại mà hắn trình bày. Đến mức phải mất đứt hai ngày tôi mới rứt ra khỏi được hắn và tiếp xúc được với cái người mà qua trung gian của Lavater - người Thổ Nhĩ Kỳ - đã cho tôi tên và địa chỉ.

Đó là một người lai da đen và Mã Lai, nghề nghiệp: Chủ ngân hàng, đã từng theo học ở Anh - anh ta kể với tôi với một niềm kiêu hãnh - gia đình đã có một tư thất ở đại lộ Hout Straat (bây giờ là ở giữa khu Da Trắng) từ thế kỷ thứ XVIII, trước khi sự phân biệt chủng tộc được thực thi. Anh ta đã mời tôi ăn bữa sáng với tôm hùm nướng ở Homestead, là một khách sạn hỗn hợp trong công viên quốc gia của Cap. Nếu có một người nào có thể cho tôi những tài liệu về các đầu tư của Olliphan ở Nam Phi thì chính là anh ta đấy. Tên thật của anh ta không quan trọng, ở đây tôi tạm gọi anh ta là Baltazar. Nhưng khi Lavater, qua điện thoại, có yêu cầu anh ta đi săn những tài liệu ấy đi, thì cũng chính cái anh Baltazar này đã thẳng thừng đập máy xuống gần như là vào mũi của Lavater.

Anh ta cười với tôi, trên những con tôm hùm nướng.

— Tôi không giải quyết những loại công việc như vậy bằng điện thoại.

— Cái chính là ông có ý định giải quyết. Tôi đã đến đây.

Chúng tôi nói chuyện với nhau một ít về anh bạn chung: Người Thổ Nhĩ Kỳ. Anh ta là... không có danh từ nào hay hơn để mô tả anh ta, là một “người cho vay có bảo lãnh cỡ quốc tế”, rất có thể ngay trong một tiếng đồng hồ ứng trước cho anh một triệu bảng Anh với điều kiện là anh thực chắc chắn là có thể hoàn lại được trong một thời gian định trước. Nếu không, anh sẽ phải chịu những sự rủi ro, mà những rủi ro này không nhất thiết là hợp pháp.

— Người Thổ Nhĩ Kỳ quý mến ông lắm! - Baltazar nói với tôi như vậy.

— Đối với ông ta tôi cũng thế. Ông có thể tìm cho tôi những tài liệu về Olliphan được không?

Ông ta sẽ xem, ông ta không hứa gì cả. Nhưng trong bất cứ trường hợp nào, sớm nhất cũng không thể trước hai, ba tuần lễ nữa. Sẽ không phải là dễ dàng đâu, và thực sự là vì tôi có những lời bảo lãnh rất nhiệt tình của anh Thổ, nên ông mới chịu liên lụy như vậy. Thôi được, ta qua chuyện khác. Chúng tôi hợp đồng với nhau, là ông ta sẽ gửi một báo cáo bằng mật mã, nếu có, không phải cho tôi, mà cho Jimmy Rosen, ở nhà riêng của anh ta.

— Lý tưởng là ông thông báo cho chúng tôi biết con số vốn đầu tư nếu có của hắn.

— Tôi sẽ làm hết sức mình.

Ông ta có cái sự dè dặt cổ điển của những chủ ngân hàng. Tôi không biết nên nghĩ thế nào về ông ta và về sự tin cậy đối với ông. Nhưng có một điểm mà tôi chắc chắn: Nếu Olliphan có thực sự chuyển tiền đến cái phần đất này của thế giới, thì có nhiều khả năng là hắn đã múc ít nhiều gì đó trong két của Gia Đình sui gia của hắn. Giả thuyết này làm tôi nổi da gà ở lưng lên: Trong trường hợp này và chỉ cần hai ông anh rể có những đôi mắt như hai cục than hồng kia mà biết được, thì sẽ có một ngày hội Saint Valentin[15] trong không khí đấy! Và cái anh Cimballi xinh xắn đáng yêu ấy tốt hơn hết là nên có mặt ở nơi khác khi vụ nổ xẩy ra.

Thực ra sau hợp đồng của tôi, nhưng đây có phải là một hợp đồng không? với Baltazar, tôi không có gì phải làm ở Nam Phi nữa. Nhưng tôi không muốn gây ra sự bất trắc cắt đứt ngay với Korber mà tôi vẫn chưa xác định được những mối liên quan của hắn với Olliphan, cho nên tôi đành phải chịu trận cho đến phút chót. Cái tay Nam Phi này đã kéo tôi xuống tận Johannesburg, và từ đó, đi thẳng sang phía Tây đến tận cái xứ “Bop con tườu" gì đó mà tôi có cần biết làm gì. Sự an ủi duy nhất là: Cái xứ này đẹp một cách không thể tưởng tượng được. Và trong chiếc trực thăng to bự, trang trí lộng lẫy, mà hắn dùng làm tổng hành dinh, Korber rất thích thú đưa tôi đi lượn chơi trên xứ Trauzvaal, sang cả một phần của tỉnh Orange, đến tận đìa của sa mạc Kalehari. Cuối cùng rồi chúng tôi cũng rứt được nhau ra, và sau những phút biệt ly đứt ruột, và lời hứa trang nghiêm của tôi là tôi sẽ báo tin rất nhanh cho hắn (cứ đợi đấy), tôi lên máy bay ở Johannesburg đi Roma, động tác giả thôi, vì đáng lẽ trở về Mỹ thì trái lại, tôi lại bay đi Bombay ngày 21 tháng Hai. Ngày 22, tôi đã ở Macao, tôi gặp lại nàng Miranda tuyệt đẹp và kể lại chi tiết cuộc phiêu lưu sang Nam Phi của tôi, nhưng không nói rõ lý do. Tại sao lại đi nói với nàng về Olliphan và những mối nghi ngờ kỳ lạ của tôi đối với hắn, trong khi thực ra, tôi chưa có một chứng cớ nào cả? Không nên làm căng thẳng thần kinh của những người Tầu một cách vô ích về một cái gì có thể chỉ là một báo động giả. Tốt hơn cả là để biết thêm nhiều hơn đã. Chẳng hạn như khi Baltazar đã gửi cho tôi bản báo cáo.

Miranda ghi nhận sự việc là chắc chắn tôi sẽ không chấp nhận những đề nghị của Korber. Nàng tán thành tôi và đã cấp cho tôi một cái hôn rõ kêu để tỏ sự vừa lòng: Những tin tức mà nàng có được về Con Voi Trắng, qua Caliban là rất tốt.

— Tôi rất bằng lòng anh, đồng chí Cimballi.

Macao - Hong Kong - San Francisco - New York. Tôi hạ cánh xuống Long Island thứ sáu, ngày 25. Vừa đúng lúc để giữ trọn lời hứa của tôi với Marc Andréa và Heidi, khi ra đi, mười lăm ngày trước đây: Đưa hai đứa đi thăm Con Voi Trắng. Chuyện ấy xẩy ra vào chủ nhật ngày 27. Người ta không thể quên được những thời điểm như vậy.

 

[12] Xem tiểu thuyết Money của cùng tác giả.

[13] Nguyên văn tiếng Hà Lan.

[14] Doanh số của những sòng bạc ở Nam Phi trong năm 1981 là 350 triệu dolars.

[15] Theo tập quán thì Saint Valentin là ngày hội của những lứa đôi yêu nhau, nhưng vào ngày hội Saint Valentin 14 tháng hai, năm 1929 đã xảy ra một tàn sát nổi danh trong lịch sử tội ác.