Nghe tiếng chuông nàng ngật ngà bước ra mở cửa rồi lại thét:
– Anh về đi...theo tôi đến đây làm gì?
Hương Nhu trở vào và rót chung rượu. Việt Khương giật lấy và uống cạn, rồi ôm chầm Hương Nhu, anh nói:
– Hương Nhu! Anh xin lỗi vì việc đã xảy ra.
Anh xin thề anh không có ý gì cả. Cô ta định dùng thủ đoạn giống mẹ cô ấy.
Em có nhớ việc của chú Thanh hay không? Anh xin em hãy hiểu, giùm cho anh, anh chỉ yêu có một mình em thôi.
– Đồ giả dối.... anh tồi lắm biết không? Anh cũng giống họ.... một bọn đàn ông háo sắc.
– Đừng nói năng lung tung nữa. Em mệt rồi. Anh đưa em về hay sang nhà anh để anh chăm sóc.
– Đã bảo anh về đi để tôi yên mà!
Hương Nhu rót rượu và đưa lên môi, nhưng lại bị Việt Khương giật lấy. Anh ôm chặt nàng và ghì chặt nàng hơn bằng nụ hôn thật dai dẳng không dứt.
Hương nồng từ hương rượu quyện chặt môi nàng đến tê lịm nhưng anh không rời xạ. Anh giữ nàng trong vòng tay rồi dìu nàng lại giường có lẽ một chút rượu đã làm cho Hương Nhu mệt. Thật tội nghiệp, cũng bày đặt bắt chuớc uống rượu. Chẳng ra làm sao cả:
Việt Khương đắp mền cho Hương Nhu rồi lấy chiếc khăn ướt đắp lên trán cho cô, anh ngồi kế bên trông nàng ngủ. Thật cảm ơn Thùy Nhiên đã tế nhị gọi anh vì Hương Nhu. Chốc chốc anh lại đặt lên mắt, lên má... đôi môi mộng xinh nụ hôn nhẹ nhàng chất ngất yêu thương.
Khoảng nửa đêm, Hương Nhu thức dậy nhìn thấy Việt Khương ngồi bên cạnh, nàng dụi dụi đôi mắt nhưng vẫn không thèm lên tiếng. Tưởng nàng say không nhớ, không biết gì ư? Không đời nào nàng rất tỉnh táo, nước mắt trào trên đôi mắt. Nàng xoay mặt vào trong, dù cố đặt sự việc trong tình huống như chú Thanh nhưng không thể đồng nhất được vì nàng đã mất một Khắc Hưng ngay từ buổi ban đầu khi trong anh mới chớm tình.
Việt Khương biết Hương Nhu vẫn còn giận mình. Anh xoay mặt nàng và nhìn vào mắt nàng và nhìn vào mắt nàng. Anh nói:
– Cho anh xin lỗi...Anh lập lại và anh với Cát Vân không hề có chuyện gì, anh thề với em...
Hương Nhu đừng giận anh nữa...sự việc thật đột ngột Cát Vân xin đi nhờ và muốn tìm hiểu về mẫu mã. Cô ấy định dùng hàng dệt này để thiết kế những mặt hàng gì đó...
Hương Nhu lấy hai tay bịt kín hai tai và nói:
– Anh im đi...tôi không nghe... Sao không về đi để Thùy Nhiên còn trở về.
Thùy Nhiên bảo anh ở đây chăm sóc cho em đó. Hương Nhu, nếu em không tha lỗi cho anh vậy thì xem như anh còn nợ em về việc nàỵ.... Mong là em sẽ sớm hiểu anh.,. còn bây giờ "giận thì giận" nhưng vẫn còn phải ăn chứ... Em ăn một chút gì nhé.. Anh xuống bếp nấu mì cho em ăn nghe...
– Tôi không đói!
– Đừng xưng hô như thế, anh đau lòng lắm!
– Chúng ta chưa hiểu nhau hết, có lẽ... Cát Vân mới có khả năng làm cho người khác thích thú.
– Nói bậy...Việt Khương hôn và không buông rời Huơng Nhu...Anh nói tiếp:
Anh không buông em ra đâu. Nếu em không tin anh, anh xin đến gia đình xin phép cưới em, có được không? Chẳng lẽ vì vậy mà giận anh hay sao?
Hương Nhu ngồi dậy.
– Chuyện như vậy mà không có gì hay sao?
– Nhưng em quên là chính Thùy Nhiên cũng đã chứng kiến như vậy. Chúng ta đã có nghĩ đến. Đừng có đánh đồng chuyện này với chuyện khác. Anh thừa biết vậy sao để xảy ra...
– Ai mà biết được để cảnh giác. Cũng may là em đến và chứng kiến như vậy chẳng biết hai người đã thân với nhau bao lâu lồi. Nếu không làm sao cô ta đến một cách tự nhiên thế..... – Em vẫn không tin anh sao?Anh làm gì để lo?
– Em không biết! Em không biết. Vậy mình cưới nhau nhé!
– Cưới để em phải khổ vì...
– Vì "ghen" phải không? Mình cưới nhau sẽ không có ai theo phá em đâu.
Tin anh đi, Cát Vân muốn phá em thôi.
– Còn bà Linh thì sao? Chẳng lẽ bà ta phá nhỏ Thùy Nhiên và không hề biết Thùy Nhiên và chú Thành kia mà, còn Cát Vân, Cât Vân có dã tâm rõ ràng...
Cát Vân muốn tranh với nàng để làm gì khi mà hai người là chị em họ.
Bà con họ hàng thật gần mà thì ghét như tư đời kiếp nào, trong khi gia đình của Cát Vân giàu cố và có cả người thân ở nước ngoài nào là ông bà ngoại, rồi cậu mợ, trong khi gia đình Hương Nhu chỉ có vườn hoa nhỏ... cô lần mẹ đã nói cho Hương Nhu biết có lẽ từ việc chú Thím Khiêm, nhất là việc thím bắt chú bán đất và nhà chia đôi cho ba và chú Khiêm, ông không cho bán đất, nên thím rất hận vì cho rằng ông xử ép chú thím... trong khi ông bà đã cho chú thím một số vốn còn mảnh đất nhỏ và căn nhà này đối với ông đây là báu vật gia đình nên ông muốn giữ mãi dù cuộc sống có vất vả thiếu thốn ông vẫn kiên quyết không bán.. Vì thế phần nào gia đình bên thím giận và ghét ông và ba mẹ nàng...chẳng biết có còn ẩn tình gì hay không?
Hương Nhu nghĩ ngợi vu vơ mãi đến khi Việt Khương bước vào và nói:
– Em đã tỉnh rượu rồi, anh nấu mì nè, chắc là em đói lắm rồị.... – Tự do như nhà mình vậy sao?
– À! Anh có xin phép Thuỳ Nhiên rồi... Anh cũng chưa ăn gì, đói lắm...
– Anh cứ ăn đi!
– Làm gì có chuyện đó. Anh nấu là để cho em ăn. Nào? Em à! Nhắm mắt lại anh hô biến sẽ có bàn ăn trước mắt em...
– Đừng có xạo.
– Thì em cứ nhắm mắt lại đi!
Hương Nhu vừa khép đôi mắt lại, Việt Khương đã bồng nàng lại bàn ăn.
Anh lấy khăn ướt lau mặt cho nàng rồi nói:
– Ăn xem mì anh nấu có ngon không?
– Ngon là do mì ngon chứ bộ do người nấu à?
– Không có người nấu ngon thì dù mì ngon cỡ nào cũng ăn không ngon đâu!
– Không ngờ anh cũng theo chủ nghĩa “phóng đại”.
– Sao không nói anh ''nổ" có phải dễ nghe hơn không?
– Nghe dễ nhưng “dân gian” quá nên đùng từ "phóng đại" có vẻ trí tuệ hơn.
Đúng không?
– Chịu thua em, nào ăn đi!
– Trông hấp dẫn đó!
– An đi kẻo nguội!
Việt Khương gấp con tôm đã bóc vỏ đi vào miệng Hương Nhu rồi nói:
– Ăn đi em!
– Được rồi để em ăn, đừng có áp lực người ta không biết tưởng anh "cưỡng chê em ăn đó...
– Có nghĩa là em bị "bắt ăn"...
– Thôi đi cô, lý sự. Vừa nói anh vừa ký nhẹ vào đầu Hương Nhu, Hương Nhu vừa ăn vừa hỏi:
– Ăn xong anh về chứ ạ?
Việt Khương nhìn lên chiếc đồng hồ chỗ bếp. Mười giờ mười lăm phút. Anh nắm tay nàng. Nếu em đuổi và em muốn anh về. Anh sẽ về cho em vui lòng.
Hương Nhu khẽ nói:
– Vậy thì về đi!
– Anh về... Em ở nhà Thuy Nhiên một mình được không?
– Em sẽ ngủ một giấc đến sáng là xong ngay.
– Ngộ nhỡ...lúc hai giờ có ai đó nhấn chuông... Em tưởng là Thuỳ Nhiên em mở cửa, hắn ta xông vào.
– Hứ, anh đừng có "hù em" “em không sợ đâu” - Nhưng anh lo cho em nên anh sẽ ở lại để làm vệ sĩ cho em:
Việt Khương vòng tay quanh người nàng rồi kề mặt vào tai nàng mà nói:
– Ông bà mình ngày xưa nói "xấu trai không bằng chai mặt" anh xin làm kê chai mặt được không em? Anh không đi đâu hết nhà của Thuỳ Nhiên, chừng nào Thuỳ Nhiên đuổi anh mới về, đằng này cô ấy bắt anh phải ở lại để làm tên "gác gian" bảo vệ em mượn anh.
– Khang phải em là rồi...chịu không. Thôi mà! Em phải hiểu và thông cảm cho anh.
– Nếu anh có ý tình với cô ta thì đã sao nhỉ? Có phải là anh đã cặp bồ với cô ta không? Em muốn.
– Anh..anh...đừng có nhắc đến con bé đó... có - Anh không thích nhắc đến đâu chỉ tại em buộc anh nhắc đó thôi!
– Anh là đồ...
– Đồ gì?
– Đồ nguy biện...
– Là gì cũng được nhưng anh vẫn là người yêu em mà thôi!
Hương Nhu im lặng, Việt Khương đến bên giàn máy và bắt nhạc. Anh đề nghị:
– Hát karaoke, Nhu nhé!
Hương Nhu lắc đầu. Việt Khương nói tiếp:
– Vậy nghe nhạc nghe!
– Anh không ngủ sao?
– Bên em, anh sẽ thức đến sáng không bao giờ buồn ngủ.
Hương Nhu cười khì... khẽ nói:
– Anh cũng biết ca ghê!
– Ca gì?
– Ca cải lương..... – Em quê anh hở? Vừa nói Việt Khương vừa kéo Hương Nhu đứng lên rồi khe khẽ hát vào tai nàng:
– Mình khiêu vũ bài này đi em!
– Em không rành đâu!
– Em biết mà... Nào!
Việt Khương vừa nói vừa dìu Hương Nhu lướt theo tiếng nhạc tuyệt vời du dương và bị cuồng quay theo vòng tay nồng ầm của Việt Khương...chưa bao giờ nàng có cảm giác lâng lâng của hương tình yêu ngọt ngào như thế dù biết rằng đôi lúc nó cũng mặn và cay chát vô cùng.
Vòng tay anh mỗi lúc một chặt hơn và lời ca càng du dương hơn khiến cho cả hai như quên đi giấc ngủ quên cả thời gian vì phút giây bên nhau như đưa hai người đến gần nhau hơn để rồi môi nàng ngập lịm trong hươngyêu thật ngọt ngào đến tê lịm cả bờ môi...
Bà LýLinh và Cát Vân chỉ vì tham vọng nên đã làm mọi việc như sở thích dù chưa có kinh nghiệm nên đã thua lỗ và vốn liếng cứ phải góp cùng bạn bè.
Điều mà bà Linh và Cát Vân là muốn lợi dụng vào Khắc Hưng và Việt Khương để có thêm vốn, còn bà Linh từ khi gặp lại Đặng Thanh đang có tham vọng nhiều hơn. ít ra tình cũ cũng dễ dàng hơn cho bà trong công việc. Đã thế Đặng Thanh đang là người "độc lập tụ do". Điều này đang làm cho bà thích lao vào với ý đồ chinh phục để... Vì Cát Vân cổ phần của bà ở NaVi bây giờ của bà ít hơn Đặng Thanh. Nếu không có sự việc xảy ra, có thể Đặng Thanh đã ký giấy nhượng lại một phần cho bà để cả hai có vốn cổ phần bằng nhau. Bà hứa sẽ gởi hứa cho Đặng Thanh trong một thời gian rất gần vì bà biết Lý Nguyên sắp về nước, không ngờ ông anh của bà lại về nước sớm hơn dự định.
Cát Vân dùng thủ đoạn để áp đặt Việt Khương vào cuộc nhưng lại bị Hưng Nhu làm lỡ mất cơ hại của con bé...Bà quyết định đẩy con bé vào công việc kiểm hàng đế tìm cách buộc nó hoặc là bị mất việc hoặc là phải bồi hoàn một số tiền. Lấy cớ này mời mong Đặng Thanh chịu bộ ngượng bộ thêm cho bà một phần như lúc đầu bà mới nhảy vào công ty...Phải đặt vấn đề với Đặng Thanh nhưng thời gian này Đặng Thanh không có thời gian để gặp bà ngay cả bữa ăn trưa hay trò chuyện đôi chút cũng không được. Chẳng lẽ Đặng Thanh tránh mặt bà, tránh mãi được hay sao? Dù ở nhà bà đã thu xếp mọi việc đâu vào đó nhưng không thể nào kéo dài vì gia đình bên chồng đâu để yên cho bà, Đặng Thanh không thểnào chấp nhận bà, còn Khiêm An..cũng không thể nào nhất là Lý Nguyên...Bà chỉ đứng ra mua lại cổ phần vì được sự uỷ quyền. Việc này cả nhà ai cũng biết bà làm sao có thể tham phần cho mình đượé. Dẫu sao, chưa chắc Lý Nguyên trở về để nắm toàn bộ công việc. Bà vẫn là người được uỷ quyền. Bà chỉ muốn cùng Đặng quản lý công ty mà thôi, chỉ cần hằng ngàycùng anh làm việc, thỉnh thoảng được cùng đi ăn, bấy nhiêu cũng đủ làm cho bà cảm thấy vui sướng, điều mà từ bao lâu nay cuộc sống của bà với An Khiêm thật tẻ buồn, nhạt nhẽo.
Cát Vân bàn bạc với mẹ về công ty của cô. Trong kế hoạch của Lý Nguyên không có cho nên có thể không để cho cậu biết.
Bà Linh lắc đầu nói:
– Không sao đâu? Công việc chỉ mới bắt đầu, ai cũng phải va vấp, thất bại là chuyện thường tình... Chắc cậu của con không khe khắt đâu.
– Con cũng mong như vậy...chỉ sợ mợ. Thì mợ khó khăn...Nhưng mà còn có ông bà ngoại nữa.
– Mẹ tự tin dữ vậy sao? Mẹ không ngại ba...
– Đừng nhắc đến ba của con, mẹ chán ngán và bực bội ba con với em con vô cùng...
– Nhưng ba đâu thể bắt mẹ con mình bỏ công việc ở này.
– Kệ ông ấy đi!
– Mẹ à!
– Sao con?
– Con được biết hình như chú Thanh có sự hỗ trợ từ phía nước ngoài nhiều lắm, hình như là một ngưưofi đàn bà.
– Đàn bà! ông ấy đã có ly dị vợ rồi kia mà?
– Có lẽ một người khác.....Bà ta là người đứng phía sau cùng giống như cậu Nguyên vậy. Con nghĩ cậu cũng như chú Thanh.
– Làm sao cậu như chú Thanh. Cậu cũng như ngườì đứng phía sau ông ấỵ.... Chắc là người này cũng muốn có cả công ty... Bà đó là ai? Sao lại nhằm vào công ty này?
– Còn mẹ thì sao?
– Mẹ là vì muốn đầu tư cho cậu thời điểm mà Navi có người cần bán lại cổ phần.
– Bà kia cũng vậy...Mẹ quên là nhờ chú Thanh.
– Nhưng đó là lúc đầu. Còn bây giờ con thấy đó, ông ấy dần dần có cổ phần nhiều nhất đã thế chỉ đến con Hương Nhu...Nó nhằm vào ông Nhu Cát Vân nổi cáu khi nghe nhắc đến Huơng.
– Có thể cũng đã bắt bồ với ông Thanh. Không thể nào loại trừ chuyện đó phải không mẹ?
Bà Linh chợt nhớ đến ngay từ lúc đầu Đặng Thanh đã chú tâm đến con nhỏ vả lại con bé bạn của Hương Nhu là bạn gái ĐăngThanh...Mấy con bé này cũng chỉ nhằm vào tài sản của ông ta mà thôi. Có thể vì nó muốn trả thù Cát Vân. Để rồi xem, lần này Lý Nguyên về, bà sẽ làm thay đổi tình thế. Chẳng lẽ bà không khiến cho Đặng Thanh nuối tiếc mối tình xưa cũ hay sao?
Bà Linh tìm gặp bà Mai và hăm doa đuổi việc Hương Nhu. Nhưng không ngờ bà Mai nói:
– Thím đuổi thì cứ đuổi nhưng nhân viên sai lầm gì mới đuổi...không khéo bị họ "biểu tình"đó, thím xem thử, mình đã làm tốt công việc của người quản lý hay chưa?
Chắc chị thói nó quen với ông giám đốc Thanh nên nó ngon lắm hay sao?
Nói tóm lại tui không muốn để nó làm ở công ty Navi nữa. Chị kêu nó nên chuyển sang bộ phận khác hoặc nghi việc ở Navi đi, tôi sẽ giúp cho vài tháng lương rồi đi tìm việc khác mà làm. Thấy mặt của nó nhiều người bực lắm. Nè?
Liệu tai tiếng lắm đó nghe!
Bà Mai thầm cười. Mình là người nổi tiếng mà lại nói người khác. Con mình làm việc tai tiếng lại gieo cho khác. Bà Mai biết mọi việc của công ty ngay cả thủ đoan xấu của Lý Linh cũng bị ghi hình lại. Chẳng lẽ An Khiêm vẫn ơ hờ để cho vợ mình làm những điều tồi tệ như thế làm sao? Lý Linh là con gia đình khá giả và càng khinh khi gia đình bên chồng nhiều hơn khi ba mẹ và người anh đi Mỹ. Chỉ tội nghiệp cho ông nội của Hương Nhu, dù cuộc sống còn khó khăn nhưng không bao giờ ông bán mảnh đất cho đến lúc này đất đai có già ông vẫn một mực giữ gìn.
Hơn tuần nay bà Mai thấy ông nội của các con trầm tư nghĩ ngợi, bà không biết đã có chuyện gì hay là chuyện của vợ chồng An Khiêm cũng phải thôi, đã từng này tuổi mà phải đau lòng về chuyện của con cái, thật tội cho ông. Hay là nghe nói anh vợ và ông bà già vợ của An Khiêm về Việt Nam mỗi lần như thế ông rất buồn.
Chẳng lẽ công ty có điều gì mà mấy tuần gần đây nghe Hương Nhu kể cho ông nghe rồi đến việc xuất hiện của Đặng Thanh với Thùy Nhiên càng làm cho ông thêm trăn trở, ngay trong bữa ăn ông cũng thở dài. Bà Mai ít xen vào chuyện khác...mặc dù bà có quyền đó nhưng bản chất hiền lành khiến bà sống rất mực nhân từ và tự an ủi về điều đó khi gia đình hình phúc có con gái con trai đề huề...
Điều mà ông Nghiêm chẳng thích thú là đi dự tiệc khi ông bâ thông gia và con trai vẽ Việt Nam. Dù họ mời đi dự tiệc nhưng ông Khiêm luôn từ chối, đôi khi phải đi trong sự tế nhị lịch sự mà thôi. Trước khi họ về, Lý Linh đã tìm cách đuổi việc Hương Nhu thật ra bà không muốn có Hương Nhu làm ở đó vì sợ lộ chuyện của bà. Bà luôn tìm cách gần gũi Đặng Thanh, mọi việc điều không thể qua mặt được Hương Nhu...HươngNhu là mối hoạ cho bà.
Thùy Nhiên hẹn gặp Hương Nhu ở quán cà phê và lên tiếng:
– Mi nghĩ xem bà Linh có tức cười hay không?
– Cười về việc gì?
– Bà luôn tìm cách bắt anh Thanh cho mi nghỉ việc.
Hương Nhu cười:
– Đơn giản thôi vì có ta bà ấy làm sao “quyến rũ”Thùy Nhiên cười:
– Ta cũng vì chuyện này đề nghị mi luôn luôn xuất hiện ở phòng ông Thanh để xem bà ấy.
– Nhưng thế mà không tờ bỏ hay sao?
– Ừ! Thật là trơ tráo. Da mặt bà ấy thật dày.
Thùy Nhiên tiết lộ một đề nghị của Lý Linh:
Bà cứ cương quyết kêu Đặng Thanh nhưnng lại một cổ phần. Còn Đặng Thanh cũng cương quyết. Bà ta nói gì mi biết không?
Những lời của Thùy Nhiên nói, Hương Nhu không dám tin là sự thật, không ngờ lại toát ra từ cửa miệng của thím mình:
" Thật tình mà nói với anh, vốn của anh trai em, em đã vì con gái mà làm cho & phần vơi đị.Nếu có sự cố gì chắc là em khó lòng với anh trai của em.
– Chuyện đó đầu dính líu đến anh!
– Vì em hãy đề lại một phần, em sẽ chịu thiệt.. Nếu anh muốn gì...em sẽ...
không để anh thiệt, có phải anh cũng vì người khác mà làm hay không?
– Cả hai chúng ta không phải đằu tư cho chính mình mà vì người khác.
– Vậy tại sao chúng ta lại trở mặt với nhau?
– Có gì đâu mà trở mặt:
– Ngay từ đầu cũng là do em mời anh vào.
Nếu không biết đâu không phải là anh mà là một người khác làm việc với em.
– Tất cả những điều đó không ảnh huững gì đối với anh. Anh cũng như kẻ làm công ăn lương thế thôi.
– Nói chuyện với anh thật chán. Nói thẳng ra con bé kia có hơn gì con gái của em. Anh không hiểu?
– Chẳng phải vì nó mà anh thay đổi với em sao?
– Lý Linh à! Ăn nói cho đúng đắn lại, em đã có một gia đình...Còn anh..... – Anh thì sao? ý anh là anh vẫn độc thân phai không? Được, nếu vậy vì anh cứ anh hãy giúp em đi! Em muốn có lại một cổ phần nhỏ...nếu anh thích..em nghĩ con gái em cũng không đến nỗi nào ''kém'' bởi vì anh còn phong độ lắm!
– Cô ăn nói tầm bậy tầmbạ rồi đó... thôi! Kết thúc nhé! Thú thật tôi cũng không muốn làm việc cùng cô đâu, tốt nhất phần còn lại nên “bán lại cho tôi”.
– Không đời nào! Để rồi anh xem cổ phần này không thuộc của anh, có khi anh còn phải nhường lại cho em...
Theo lời của Thùy Nhiên sở dĩ bà Dạ Hương nhằm vào Navi vì bà có lý do đặc biệt- một lý do rất dễ thông cảm. Bà đã trở lại Đà Lạt và lần này lần ra được chút manh mối.
Thùy Nhiên gặp Hương Nhu để hỏi ý kiến về việc này. Hớp một ngụm cà phê xong, Thùy Nhiên lên tiếng:
– Ta muốn nhờ mi chuyện này...
– Chuyện gì?
– Ta biết ông nội rất khó và thích sống bình thản nên muốn nhờ ông, ngoài ông ta chẳng biết nhờ ai.
– Chuyện gì?
– Chuyện của bà Hương!
– Mi có vẻ ái mộ người đàn bà bí ẩn đó.
– Ừ! Nếu biết về ấy và mục đích cao cã chúng ta phải giủp bà ấy thôi.
– Chuyện gì?
– Bà ấy muốn tìm con.
– Tìm con? Tại sao phải tìm?
Bà là một người mẹ tội nghiệp.
– Bỏ con mà tội nghiệp.
– Không phải...Bà ấy bị người tình phụ bạc...bắt bỏ con.. sanh xong bà rơi vào căn bệnh...đứa trẻ được các nhà sư nuôi.
– Còn bà mẹ?
– Bà được đưa nước ngoài trị bệnh... Nếu không bà có thể đã chết vì khi ấy có đoàn bác sĩ nhân đạo sang Việt Nam...
– Rồi bà không trở về...
– Vì người ta bảo đứa bé đã chết. Nói chung bà ấy vất vả khổ sở tìm kiếm và cuối cùng mới ở hẳn bên ấy. Mi hãy tin ta? Bà ấy phúc hậu và xinh đẹp vô cùng...
Qua lời kể của Thùy Nhiên thì bà Dạ Hương rất đáng thương nhung Hương Nhu vẫn không biết gì về bà và cũng như gặp mặt, có điều bà đầu tư vào công ty Navi là muốn để cho con.
Hương Nhu vô cùng ngạc nhiên khi nghe nhỏ Thùy Nhiên nói và chẳng đợi ý kiến của cô, Thùy Nhiên đem kể hết cho ông nghe. Ông nội say sưa nghe mà không hỏi điều gì cuối cùng ông hỏi:
– Tại sao cháu nói cho ông biết?
Thùy Nhiên cười nói:
– Cháu xem ông cũng như Hương Nhu còn người phụ nữ kia chi là người quen nhưng là chỗ thân quen với Đặng Thanh. Anh ấy là người sẽ cưới cháu ông Nghiêm đánh nhẹ lên đầu Thùy Nhiên rồi nói:
– Xem ra cháu cũng có uy tín với bà Việt Kiều dữ vậy sao?
– Dạ, cô ấy hỏi về làng hoa của thành phố này.
– Cháu nói sao?
– Cô ấy nói, có một sư cô có lần nghe nói về người nuôi đứa bé ở làng hoạ.Cháu nghĩ ở thành phố từ trước đến nay chỉ có ở Gò Vấp mới trống nhiều hoa, có phải dãy là làng hoa Gò Vấp hay không ông. Cháu nghĩ nói với ông xem ông có cách gì giúp hay không vì ông ở đây tờ lâu lắm.
– Con bé này cũng khéo chọn. Biết đâu ông có thể giúp được đó:
– Thật không ông?
Nhưng để xem bà Việt Kiều đó là người. Dạ! Để cháu nói lại với cô ấy và Đặng Thanh. Họ đang bận việc...
Những điều Thùy Nhiên nói khiến cho ông Khiêm lo lắng, trăn trở những ngày qua. Lẽ nào có sự trùng lập,.. Nghe qua ông choáng lên lo âu rồi lại mơ hồ về một điều gì đó thật tốt đẹp...
Gia đình thônggia lại mời sang nhà dự tiệc.
Lần này chỉ có ông bà và con trai nghe đâu dự kiến mở công ty hay mua đất chi đó. Điều này ông không quan tâm. Điều ông đang lo là chuyện riêng của gia đình. Ba của Hương Nhu khuyên ông ở nhà nếu như thấy không thoải mái thì đừng nên miễn cưỡng, tuy ông không quan tâm nhưng luôn dõi theo công việc của con cháu.
Hương Nhu thường kể cho ông nghe công việc.
Ông không muốn thấy mặt đứa con đầu gấu xấu xa trắc nết. Gia đình ông có làm gì đâu mà phải sự thù hằn của một đứa con dâu.
Hương Nhu lúa chiều đi dự tiệc đã nói với cả nhà:
“sẽ có tin tức hấp dẫn cho cả nhà đây”.
Buổi cơm chiều là do Đặng Thanh mời ngoài bốn người họ còn có bà Dạ Hương, bà Lý Linh. ĐặngThanh muốn hai người đàn bà trực diện với nhau cho dễ dâng hơn trong công việc để xoá tan sự hiểu nhằm và hờn ghen mà ông bị:''Thùy Nhiên giày vò. Ông đùa như thế.
Việt Khương vừa đừng xe thì Đặng Thanh. Đã đánh nhẹ lên vai anh và nói:
– Nào hai người vào đi!
– Chú còn đợi ai vậy?
– À! Bà Linh!
Việt Khương và Huơng Nhu bước vào nhà hàng. Chiếc bàn của họ chọn nằm riêng biệt nhìn ra sông thật đẹp. Thùy Nhiên chỉ Hương Nhu và Việt Khương rồi nói:
– Cô biết Việt Khương rồi phải không? Còn đây là Nhu Hương, bạn thân của cháu.
– À! Tôi có nghe Đặng Thanh nói về cô bé này. Làm việc tốt...Nhưng có người muốn đẩy ra, với cô, cháu có thể được đưa lên một vị trí khác đấy!
– Cám ơn cô!
– Nghe nói nhà cháu có vườn hoa đẹp lắm!
Hương Nhu cười:
– Làm sao cô biết?
– Cháu có những người bạn luôn “ca thán” về cháu. Hôm nào xin phép ông cho cô đến tham quan vườn hoa của ông nghe. Cô thích hoa cúc lắm. Có thể làm hoa cúc khô để mang về bên ấy làm kỷ niệm. Hoa cúc vàng ở quê hương mình có một mùi hương rất đặc trưng, tuy bây giờ có nhiều hoa cúc vàng quý phái đã có từ rất lâu. Cô biết mấy câu thơ này hồi nhỏ và cô rất thích:
“ Áo nàng vàng, tôi về yêu hoa cúc. Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường”.
Họ đang trò chuyện vui vẻ thì Đặng Thanh cùng bà Lý Linh và Cắt Vân đến.
Vừa bước vào bà Linh đã cau có giọng với Đặng Thanh:
– Đúng lý ra anh chỉ nên đi với người nào cần thiết thôi, tại sao anh không nói với tôi đây là bữa tiệc. Tôi nghĩ không thể bàn việc riêng với anh được. Tại sao anh không đi với người phụ nữ mà tôi cần gặp để điều đình công việc.
Đặng Thanh cười: