Sợi Nắng Lúc Hoàng Hôn

Chương 8

Thùy Nhiên không biết mình làm như thế có đúng hay không nhưng vì quá "ghen tức" nàng đã dỗi Đặng Thanh và đưa cuốn phim đó cho ông nội của Hương Nhu. Thùy Nhiên muốn tiếp dùng để dọa bà Lý Linh nhưng suy nghĩ mãi nên bàn với HươngNhu và cô quyết định đưa ông nội để ông tính cách nói với chú Khiêm...tuỳ ý ông, nàng cũng giữ một cuốn và không để Đặng Thanh giữ chẳng biết những ngày qưa hai người làm việc như thế nào? Dù biết rằng có thể bà Lý Linh cố tình quyến rũ Đặng Thanh vì bà muốn giữ một phần cổ đông trong công ty. Cũng vì sự thất bại và sự phung phí mà Cát Vân cứ làm phá sản dần dần để rồi phải bù vào, chuyện kinh doanh không phải dễ dàng... những gì Đặng Thanh nhận xét, không dễ dàng gì Đặng Thanh nới cho nàng biết điều này phải dỗi hờn dữ dội vô cùng Đặng Thanh mới xiêu lòng.

Sau khi Hương Nhu và Việt Khương đi về, Thùy Nhiên giận dỗi đứng lên đòi về Đặng Thanh đến bên nàng, vòng tay ôm nàng và nói:

– Thùy Nhiên, em giận anh sao?

– Ai dám giận anh vì lúc nào anh đúng, cũng bí mật.

– Thôi mà! cho anh xin lỗi...

– Chuyện giữa anh và Lý Linh không bao giờ xảy ra bất cứ một chuyện gì...

– Anh có nhớ câu thành ngữ "tình cũ không rũ cũng tới" hay không?

– Em à! chuyện của ngày xưa cũng chưa là gì bây giờ thời gian đi quạ. Bạn bè gặp lại nhau. Có gì không đúng hở em?

– Thì anh lúc nào cũng đúng cả... Được chưa... Nếu anh cảm thấy không thể nào"dứt bỏ"chuyện xưa thì chuyện nay (tức chuyện hiện tại) chúng ta có thể xem như mọi chuyện không có gì...

– Thùy Nhiên... không phải như thế đâu em...Với anh bây giờ chỉ có một mình em thôi.

Vậy tại sao anh không mời người nhà của bà ta đến để nhận rõ bạ mặt tồi tệ của bà ta.

– Em à? chưa thể làm gì lúc này.

– Bí mật dữ vậy sao anh, vậy đến bao giờ mới bật mí?

– Vì anh khoan biết vội. Mọi việc hy vọng sẽ tốt đẹp. Làm sao tốt đẹp được khi lúc nào anh và "bà ta" cũng kề cận bên nhau, còn em thì...

– Thì sao? ĐặngThanh kéo ghì Thùy Nhiên vào và hôn lên gương mặt đang dỗi của người tình, giọng anh ngọt ngào pha chút lém lĩnh.

– Em không kề bên anh, nhưng trong lòng anh chỉ có em thôi.

Thùy Nhiên đẩy Đặng Thanh ra và nói:

– Thôi đi... ông... "sến" quá!

– Anh ghét từ "sến" lắm đó!

– Vậy thì nghe "cải lương" quá có được không?

– Ừ! nghe “cải lương” có nghĩa là "quê mùa" có đúng không? Cũng được vì đó là sự thành thật.

– Ai biết anh có thật tình hay không?

– Muốn biết hay không...thì em hãy ừ đi!

– Ừ! Em không ngốc đâu?

– Không ngốc đâu... hãy bằng lòng..."làm vợ"anh nha! Chúng ta sẽ cưới nhau.

– Anh tưởng “làm vợ anh là thông minh lắm à”.

– Nhưng ít ra "không ngốc" phải không em?

– Em không bỏ qua đâu?

– Bỏ qua điều gì?

– Điều gì thì anh tự biết?

– Anh xin lỗi rồi mà!

– Nhưng em...chưa chấp nhận tha lỗi cho anh đâu.

– Anh phải làm gì để em tha lỗi cho anh...

– Không tha đâu, nhất định không tha Thùy Nhiên đánh vào tay và vai Đặng hơn nhưng ôm nàng chặt nàng. Nhìn vẻ mặt thất vọngcủa bà Dạ Hương, Thùy Nhiên không biết nói gì bởi nàngvới bà chỉ là người lạ.

Nhưng bà vẫn cới mờ hơn khi có mặt Thùy.

Bà nói với Đặng Thanh.

– Có lẽ chị hoàn toàn thất vọng rồi cậu Thanh ơi!

Đặng Thanh an ủi:

– Chắc vẫn còn có cơ hội...em nghĩ như thế.

– Cơ hội gì chứ cậu biết không, người mà chị đặt hy vọng đang ở Đà Lạt bà ấy không còn khoẻ vả lại...

– Và lại thế nào?

– Tóm lại là không hy vọng...chị nghĩ nếu gặp được sư cô là còn có hy vọng... nhưng rồi. Nghe cách xưng hô thân thiết giữa Đặng Thanh bà Dạ Hương, Thùy Nhiên cảm thấy có một điều gì đó thật đáng thương hình như có điều gì đó Thùy Nhiên tự hổ thẹn khi lúc đầu nàng thoáng ngờ vực người phụ nữ "bí mật'' này.

Giọng của bà nghẹn nghẹn:

– Chị đã tìm kiếm bao lâu nay, mối duy nhất cũng tỉnn lụi, chẳng biết đến lúc nào chỉ có hy vọng.

Đặng Thanh an ủi:

– Chị yên tâm đi... em tin rằng mình tháo gỡ từ từ sẽ được, hay là mình sẽ trực tiếp đến những nơi nào mình cần đến, chứ trông vào sư Diệu Hóa thì cũng khó khăn.

– Nhưng chị không biết bắt đầu như thế nào?

Đặng Thanh đặt tay lên vai bà Dạ hương rồi nói:

– Dẫu sao thì chị đã đi nửa con đường rồi... chỉ còn nữa đoạn nữa thôi...

Dạ Hương lắc đầu buồn bã nói:

– Nhưng nửa đoạn này mới quan trọng đối với chị, cậu biết không có sự nghiệp để lại cho ai chứ chị dâu màng gì đến sự nghiệp này. Hy vọng tìm được đứa con... cả đời chỉ đã là đứa vô gia đình... chỉ mong sau đứa con gái này ít ra nó cũng có chút tài sản để an ủi... Trời ơi! Biết đâu nó lại rơi vào bi kịch nghèo khổ... ngày xưa của chị là nhờ có các sư cô, những bà mẹ trần gian thánh thiện đã cuu mang chị....chị không biết phải làm sao, nếu lo cho sư cô được khoẻ mạnh chị sẵn sàng tất cả phải chi chị tìm được sư cô khi người chưa bị bệnh...một sư cô nhân từ sao lại lâm bệnh như thế... cậu Thanh ơi, chị phải làm sao đây? Sao năm sống nơi xứ người cứ canh cánh trong lòng một nỗi niềm nhớ thương đứa con thơ dại chẳng biết sống chết hay trôi nổi nơi nào cùng với nỗi niềm thương nhớ con là nỗi dau nỗi uất hận của Đặng Thanh lại bóp chặt vai bà Dạ Hương. Chị là người tốt chăng con chị sẽ được phước thôi.

Cả đời chị đã là một đứa con hoang... cũng may có sư cả.. họ đã nuôi chị được khôn lớn cho ăn học... cứ thế chị lại t.iếp tục được các sư cô ở nơi khác nuôi dưỡng... Trời ơi! Tài sản mà chị có được bây giờ chỉ mang sao được gặp con để cho nó rồi chị sẽ "đi tu"...

– Coi chị kìa! Ai cho chị tu mà chị tu.

– Sao vậy cậu?

– Bà chị ơi! Vì bà hãy còn trẻ đẹp quá, phải vậy không Thùy Nhiên.

Chợt nhớ ra có sự xuất hiện của Thùy Nhiên bạn gái của Đặng Thanh, bà Dạ Hương lên tiếng:

– À! chị xin lỗi, Thùy Nhiên thông cảm giùm có lẽ Đặng Thanh sẽ nói cho em hiểu một chút về chị, em biết không? Chị làm một người bất hạnh và đã để lại một đứa con gái bết hạnh. Vì vậy chị muốn tìm được con chị để chị cho con bé một ít di sản. Nếu em với cậu Thanh cưới nhau chị sẽ có quà đặc biệt cho hai đứa, cả việc em muốn ra nước ngoài để sáng. Cậu Thanh thì lúc nào cũng được vì có sẵn hộ chiếu... à! Quê em ở đâu? Em ở thành phố Hồ Chí Minh phải không?

– Dạ không! Quê em ở Nha Trang, em đi học và làm việc ở đây.

Dạ Hương xúc động.

– Ở Nha Trang à!

– Dạ....

– Quê chị cũng ở Nha Trang, thế là chúng ta đồng hương rồi. Nhưng chị không có người thân ở đó.

– Sao vậy chị?

– Đời chị bất hạnh đầy bi kịch em ạ! Rồi em sẽ biết. Ước gì chị tìm gặp lại con, khi ấy cuộc đời của chị cũng như cơn chị sẽ đươc biết đến. Bây giờ chị phải về khách sạn.

Chị tiếp xúc với Dạ Hương đôi chút nhưng Thùy Nhiên cảm thấy có thiện cảm nhiều về người phụ nữ kiều diễm mà gặp nhiều bất hạnh này và cô rất muốn chia sẻ với Hương Nhu...

Ông Nghiêm cho gọi chú Khiêm và thiếm Lý Linh sang nhà. Cuối cùng chỉ có chú Khiêm đến. Ông Nghiêm không đề cập nhiều về người con dâu mà theo ông là đã "hết thuốc chữa", ông chỉ khuyên con trai.

– Về cuộc sống gia đình, thà rằng cuộc sống tương đối thôi nhưng có lẽ sẽ bền bỉ, thuỷ chung hơn. Chẳng lẽ con không biết gì về việc làm ăn của vợ con hay sao?

Ông Khiêm lắc đầu nói:

– Con không màng đến việc này, con chỉ biết anh Lý Nguyên bỏ vốn đầu tư, còn vợ con chỉ nhận nhiệm vụ uỷ quyền mà thôi.

– Còn con gái con, nó làm gì không hỏi ý của con hay sao?

– Con nghĩ vốn là do anh Nguyên đầu tư, con không để ý miễn sao mẹ con cô ấy được làm việc như ý là tốt rồi.

Đàn ông trong gia đình phải biết để ý đến những gì chung nhất dù con không tham gia trực tiếp. Không phải ba không tin vợ của con nhưng ít ra, con bé Cát Vân nó có cách sống đưa đòi và khác xa mấy đứa con của anh An của con...

Nếu khác chỉ có Hương Nhu thôi chớ con bé Hương Trà nó cũng giống Cát Vân.. con nghĩ bởi vì Cát Vân với Hương Trà dẫu sao cũng...

– Nè! Con nói năng linh tinh rồi đó, chúng nó là chị em chú bác thật là ruột rà. Vậy...mà con bé Cát Vân đã không biết làm gì để cậu Khắc Hưng rút vốn đầu tư với nó.

– Con nghĩ cậu ấy muốn làm chủ hơn là góp cổ đông do vậy mới quyết định góp vốn với Cát Vân...

– Con không hiết gì cả sao?

– Ba à! Vốn liếng của anh Lý Nguyên giao cho mẹ con nó với lại ba mẹ vợ của con cũng cho cô ấy để mở công ty, nghe nói công ty đang đến lúc xuống dốc nên cô ấy đã mua ngay lại những cổ phần đó... cô ấy muốn một mình đầu tư nên mua lại gần hết cổ phần. Điều nay tốt thôi vì theo con kinh doanh không nên, có nhiều cổ đông phiền phức.

– Nhưng thực lực có làm được hay không? Để rồi cuối cùng dùng thủ đoạn "đê tiện" để có được.

– Ba à! Ba không nên một chiều như vậy.

Ông Nghiêm khổ sở nói:

– Ba thất vọng về con quá Khiêm à!

– Ba à! Chuyện gì ra chuyện đó chứ, ba vốn không thích vợ con.

– Ba không là người hẹp hòi, cổ hủ, có điều ba cảnh báo cho con biết, liệu mà lo, nếu muốn chứng cớ thì đây... tất cả là thủ đoạn của vợ con để lấy lại cổ đông. Ba chỉ báo cho con biết, con lo liệu không thôi thì thân bại danh liệt vì một người đàn bà không ra gì, cả đứa con gái cũng chẳng thể thống gì, chưa có gia đình mà đã cùng làm ăn cùng sống chung với đàn ông rồi. Sao không lo mà gả nó.

– Ba à! Chuyện làm ăn bây giờ của bọn trẻ.

Đâu nhất thiết phải là vợ chồng, chúng nó ai có vốn thì cùng nhau mà làm.

– Ba không muốn xen vào chuyện của vợ chồng con. Nhưng ba chỉ muốn nhắc như vậy thôi.

Nếu con không thu xếp được thì ba cũng chịu thôi.

Ba cho con xem cái này... về nhà mà xem một mình, ba không có can đảm xem lại. Nè? Cái này không phải chỉ có một đâu nhé. Đây là bằng chứng để người tạ. làm gì đây... không nên để vợ và con gái của con biết. Phải tìm cách mà tháo gỡ.

Ông Nghiêm không nói thêm đều gì, bởi vì có nói con của ông cũng che đậy điều sâu xa của vợ, của con gái...

Ông tin rằng chắc chắn con trai ông sẽ có thái độ khi xem cuốn phim này.

ông Nghiêm chưa rõ mọi việc, chỉ qua lời của Thuỳ Nhiên, ông hiểu sơ bộ về thủ đoạn của Lý Linh, một thử đoạn thật xấu xa đê tiện. Còn gã Đàn Ông ĐặngThanh là như thế nào ông cũng chưa rõ, không thể nào chỉ nghe một chiều mặc dù Thuỳ Nhiên là bạn thân của Hương Nhu con bé hiền lành và tốt bụng nhưng lanh lợi hơn Hương Nhu.

Ông Khiêm đi về mà trong lòng buồn bực, ông hiểu rõ những gì mà ba ông đã nói nhưng phải làm sao đây ông không có quyền bởi vì ông có tiền đâu mà đưa vào...tiếng nới của ông trong gia đình chẳng có một trọng lượng nào cả...

Không khí gia đình thật căng thẳng, ông nhớ không rõ nhiều về việc làm của vợ và con gái, chẳng lẽ bây giờ giàu có rồi lại sinh tật. Trời ạ! Gã đàn ông kia là ai? Trông hắn ta thật là hào hoa và trẻ trung, chẳng lẽ Lý Linh lại "ngoại tình'' thật là quá đáng.

Ông Khiêm không biết bắt đầu như thế nào, ông chợt hỏi Cát Vân:

– Nghe nói công ty thời trang của con không mấy thuận lợi phải không?

Cát Vân nhăn mặt, ngạc nhiên:

– Ủa! Sao hôm nay ba lại quan tâm đến công việc của con.

Bà Linh cũng xen vào:

– Chắc là anh định bỏ vốn cho con phải không?

Ông Khiêm không dằn được nỗi bực dọc ông nói to:

– Cả bà nữa... hai mẹ con lúc nào cũng chỉ vì tiền, có tiền mà làm được mọi thứ hay sao? Thật chẳng ra làm sao cả, thật là nhục nhã mà.

– Ba nói sao?

– Anh nói ai nhục, từ nãy đến giờ anh nói cái gì tôi không hiểu gì hết?

– Không hiểu à! Hai mẹ con bà làm gì? Công việc như thế nào? Cả việc đồi bại của bà nữa...thật là.

Bà Lý Linh nổi nóng khi thấy ông Khiêm hôm nay lại lên mặt với mình. Bà cau mắt nói:

– Anh biết cái gì mà nói đến công việc của tôi nói cho anh biết anh Nguyên không lầm khi giao cho tôi làm công việc đó. Mai mốt đây công ty là của tôi và anh Nguyên mà thôi, chỉ có hai cô đông thôi.

– Bằng thủ đoạn đê tiện à!

– Sao... Anh nói ai đê tiện.

Bà Lý Linh bỏ về phòng, bà không muốn để các con biết chuyện.

Ông Khiêm cũng đề phòng.

Bà Linh cao giọng:

– Anh sao vậy. Làm gì mà lớn tiếng như vậy.

– Không lớn tiếng à! Mình tự sỉ nhục chưa đủ hay sao? Cô không biết nhục à?

– Tôi làm gì chứ?

– Cô không biết mình làm gì à? Có cần tôi nói “hoạch tẹt” ra hay không?

Bà Linh vẫn cao giọng:

– Tôi làm gì cũng chẳng qua là vì công ty thôi vì tương lai sau này.

– Cho nên bất chấp thủ đoạn chớ gì?

– Đúng!

Lời nói có vẻ không nể nang của bà Linh khiến cho ông Khiêm thêm đau xót, trước mặt ba, ông cố bênh vợ con để bảo vệ danh dự gia đình nhưng trong lòng ông vô cùng xót xa. Cuộc sống ngày càng khá giả hơn gia đình anh chị An vậy mà có bao giờ được vui vẻ, ấm êm đâu. Trong khi gia đình của Nghiêm An, anh trai của ông thì luôn luôn vui vẻ. Thật ra theo ông được biết Lý Nguyên cũng như ba mẹ vợ đầu tư vốn để sau này ông bà trở về quê vào cuối đời. Còn Lý Nguyên muốn mở rộng công việc làm ăn trong nươc. Cô lẽ họ chỉ tin tưởng vào người thân nên giao cho Lý Linh và Cát Vân. Ông Khiêm lắc đầu nghĩ ngợi, việc này đối với ông không quan trọng và cũng chẫng buồn vì họ không muốn ông dính líu đến chuyện làm ăn. Điều đáng nói ở đây là vợ con ông đã làm như thế nào để phát tnển công việc so với Hương Nhu, Cát Vân quả thật thua xa, con gái ông chỉ có việc chạy theo thời trang và vật chất...

Vợ chồng Nghiêm An may mắn làm sao khi có con bé Hương Nhụ. Bà Lý Linh chợt lên tiếng:

– Chắc là nó lại tâu rỗi với ông già của anh chớ gì? Tôi không hiểu sao ba anh lại thương và nghe lời con bé đó, trong khi các đứa cháu khác thì ông ơ hờ.

Tôi sẽ làm cho nó một trận. Anh có muốn gặp nó không? Chỉ vì nó "ghét ghen" với Cát Vân, đàn ông mà, thích ai thì người ta theo, cái gã đàn ông đó đã bỏ nó để theo Cát Vân cùng làm ăn vời Cát Vân nên nó ganh, nó mách lẻo với ba của anh.

– Mình im đi, chuyện của Cát Vân tôi chưa nói đến, còn bà thì sao? Lúc nào cũng kề kề với tay giám đốc gì đó để làm gì?

Bà Lý Linh phá lên cười:

– Thì ra anh "ghen" thôi đi ông. Vì họ có cổ phần trong công ty. Nói chung là bây giờ chỉ có ông ta với tôi, còn một phần nhỏ của người khác tôi cũng đã mua lại hết, ý của anh Nguyên là không nên góp cổ đông, nhưng bước đầu chưa đủ vốn thì hìm bằng cách mưa lại, rồi từ từ mình ''thâu tóm" hết. Sao đó sẽ chấn chỉnh lại vì công ty hoàn toàn của mình. Nhưng hiện tại thì vẫn chưa.

Nghẹ bà nói thật dễ, người ta đầu tư cả đời vẫn chưa thấy gì, còn mình chỉ mới làm ăn đã tự tin.

Bà Linh biết rõ tính chồng nên tìm cách đưa đẩy để ông Khiêm không để ý nhiều về công việc của bà.

– Anh không nghe người ta nói " thương trường cũng là chiến trường “hay sao”?

Nơi chiến trường nếu ai mạnh, ai có mưu lược tất nhiên sẽ dễ thành công.

Tin em đi, tất cả anh chị Nguyên sẽ chỉ...anh chị ấy là dân buôn ở nước ngoài mà!

Nghe cách nói đầy tự tin của Lý Linh, ông Khiêm cũng bớt căng thẳng, dường như ông quên cả cuốn phim...

Lý Linh rất đáo để, sợ An Khiêm ngờ vực nên dù lạnh lùng, chán ngán vì An Khiêm mải mê công việc đôi lúc tẻ nhạt khiến cho bà khan khát cả bên ngoài.

Bà Linh thật khéo léo, che đậy. Biết mình sai nên đã khôn ngoan đưa chồng trở về vời cảm xúc vợ chồng mặn nồng...

– Anh nghĩ xem cuộc sống ngày càng khá hơn, tại saô chúng ta không biết hưởng, cứ bảo thủ, cổ lỗ như gia đình của anh An thật là lãng phí. Em nói có đúng không, chúng ta có già đâu mà cứ lão luyện như ông bà cụ.

Nghe Lý Linh rót vào tay những lời mật ngọt khiến cho An Khiêm như,quên đi cơn giận vì bực tức, ghen tuông, ông bị say vào cơn mê tình ái chập chờn, chập chờn.

Lý Linh đã bao lần muốn lôi ĐặngThanh trở lại vời mình như tình yêu ngày nào vậy mà vẫn chưa thực hiện được, bên An Khiêm mà bà cứng ở như lạc vào mê hồn trận với người xưa. Tại sao ngày xưa hai người có tình ý với nhau mà lại không đến với nhau. Nghĩ đến đêm nọ nếu không có con bé kia thì bà đã có cớ trói buộc Đặng Thanh phải nhượng bộ, ít ra bà cũng phải có phân nửa cổ phần ở công ty chưứ ban đầu. Vì công ty thời trang của Cát Vân mã phải bù đắp vào cho con. Bây giờ ở "Na Vi" bà chỉ còn một phần ba, phải tìm cách nào để Lý Nguyên về Việt Nam lần này niềm tin hơn và tiếp tục đầu tư thêm vốn liếng.

Lý Linh không ngờ gặp lại Đặng Thanh thật phong độ đầy sức hấp dẫn. Biết Đặng Thanh đã ly dị vợ ở bên trời xứ lạ và quay về Việt Nam sống...

ĐặngThanh không phóng túng như những kẻ tha phương khác, có lẽ vì thế mà bà khát khao đuợc bên Đặng Thanh, cừng làm việc chung nên nỗi khát khao càng dâng trào và nhất là điều kiện của Đặng Thanh bây giờ thật tốt...Chỉ nghĩ thế thôi bà đã vui vô càn càng chăm sóc cho nhan sắc của mình thỉnh thoảng hẹn cùng Đặng Thanh đi ăn hoặc đột ngột đến thăm...những tưởng đàn ông ly dị và là một kẻ có tiền như Đặng Thanh sẽ rất cần phụ nữ. Bà đã mời ông đi Karaoke rồi tìm cách quyến rũ. Có lần bà đã mồi chài:

– Anh không nhớ ''vợ" sao?

– Anh đã ly dị và bọn anh không có con.

– Vậy thì thích thật.

– Sao lại thích.

– Vì anh sẽ không bận rộn chuyện con cái.

– Nhưng không nhớ sao?

– Nhớ gì.

– Người xưa mình bảo:

"lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơí' không nhớ, không muốn có một phụ nữ chăm sóc hay sao?

Đặng Thanh cười nói:

– Thì anh cũng định kiếm tìm đấy!

– Có cần em giúp đỡ hay không?

Anh đã dở dang, buồn, vui, cay đắng lắm rồi nên sự rảo bước đi tìm sẽ thú vị hơn.

– Làm như "còn trẻ" lắm không bầng... bộ không...

Đặng Thanh cười nhìn vẻ ngập ngừng của Lý Linh, Lý Linh ngả tựa vào vai anh và khẽ vào tai anh:

– Không ''khát" phụ nữ hay sao?

– Thì đã sao?

– Chắc là anh vào khách sạn lớn...

– Anh tệ như vậy sao?

– Có cần một người tình để vui chơi hay không? Thỉnh thoảng em sang chơi với anh được chứ. Anh nghĩ gì về ngày xưa của chúng ta.

Tình mới chớm đã vội phôi pha, ỡm ờ, sẵn sàng tìm đến với anh. Nhưng vẫn không được, nếu không có con bé hôm nào đến công ty thì anh đã mê say và đã ký vào các giấy tờ mà bà đã chuẩn bị. Trời ạ! Bây giờ bà mới phát hiện do “con bé” đó là "người tình" của Đặng Thanh, Thanh thật tài khi tình được cô bé trẻ trung xinh đẹp.

– Con bé có thân hình đầy đặn hấp dẫn thảo nào. Biết con bé có thật tình với anh hay chỉ vì tài sản của anh mà thôi. Điều càng làm cho bà thêm "nổi điên"vì con bé và Hương Nhu là bạn. Thật là một lũ không ra làm sao cả. Nếu biết Đặng Thanh như thế bà đã để cho Cát Vân đến với anh vẫn tốt hơn là Khắc Hưng hay cái cậu Khương mà HươngNhu đang cặp bồ. Con bé thật đáo để, bây giờ gia đình bà xốn xao chắc là nó và cô bạn rất vui mừng hửng lắm. Không thể nào để cho nó sung sướng hơn con gái của bà.

Buổi sáng thức dậy bà biết An Khiêm rất vui suớng và hạnh phuc khi bà ngoan ngoãn bên cạnh đầy quyến rũ, và đây là cơ hội để bà khích An Khiêm tìm cách khiển trách Hương Nhu, cả Đặng Thanh nữa... không thể để Hương Nhu ở công ty nếu được bà sẽ tìm cách đẩy Hương Nhu sang bộ phận khác, con bé làm ở văn phòng dễ có điều kiện gần gũi với Đặng Thanh. Thảo nào lại chẳng bênh vực con bé, thật là sai lầm khi cho Cát Vân mở công ty sớm quá. Để đến lúc này thì hay vô cùng, gần đây công ty của Cát Vân mới hoạt động và rất cần vốn, chuyện của Khắc Hưng với Cát Vân không hy vọng vì Cát Vần vẫn chưa hài lòng về người đàn ông của mình. Xem ra con bé cũng đang đối đầu với Hương Nhu:

Mặc kệ bọn nhỏ để xem chúng sẽ làm gì? Trên chiến trường thương và chiến trường tình yêu ai mạnh, ai khôn khéo sẽ chiến thắng. Về điều này Cát Vân có khả năng bà Linh vui sướng và chợt nghĩ đến cô gái đến nhà Đặng Thanh trong lòng bà thoáng buồn, chắc chắn Đặng Thanh say mê cô bé vì đàn ông mà ai chắng khát khao phụ nữ trẻ đẹp còn bà... dù ngày xưa Đặng Thanh theo đuổi nhưng bây giờ bà đã là đàn bà có chồng và con. Ngoài cô gái kia Đặng Thanh có còn người đàn bà nào khác hay không? Chắc chắn rồi vì một kẻ giàu có như anh lại là Việt kiều nữa.

Đến công ty gặp Đặng Thanh, Lý Linh làm như không có việc gì xảy ra. Bà lên tiếng trước với Đặng Thanh.

– Trưa nay tôi mời anh nhé! Tôi có việc cần bàn với anh.

– Việc gì?

– Công việc của công ty, mà anh Thanh nói cô Nhu qua chỗ của em một chút nhé?

– Sao em không sang phòng hay gọi điệncho Hương Nhu.

– À! Em tưởng cô ấy còn ở bên phòng này.

– Em ngớ ngẩn rồi đó à! Nếu công việc thì em sang đây bàn bạc mạt thể, trưa nay anh có hẹn.

– Hẹn với ai? Cô gái đó à?Anh thật kín đáo, có người phụ nữ trẻ đẹp luôn ở bên cạnh mà lại giấu, có phải định còn tìm kiếm thêm nhiều cô xinh đẹp nữa phải không?

– Cũng không biết nữa.

– Anh lúc nào cũng...

Vừa trò chuyện với nhau chẳng bao lâu, ĐặngThanh lại có điện thoại, Lý Linh nhăn mặt rồi bước ra khỏi phòng của Đặng Thanh.

Bà Linh về phòng khoảng 5 phút sau Hương Nhu đến:

– Cô liệu đấy! Chuyện gì cũng mách lẻo với “ông lão”, là gì lớn lao lắm khiến ai cũng phải "vâng bẩm" hay sao? Tôi đâu cần mấy luống đất trồng bông hoa đó, tôi cũng có cả một công ty, nhớ đấy cô cũng từng đi chơi và"qua đêm"với bạn trai ở khách sạn...đừng nghĩ mình tốt lành, còn người khác đều xấu xa...

– Thưa thiếm... chắc là thiếm nhầm rồi.

Ánh mắt bà Linh đanh lại:

– Ở đây không có ai là thiếm hay là gì cả, chỉ có nhân viên và giám đốc thôi.

à! Cô đừng tưởng thân quen với giám đốc Thanh rồi muốn làm gì làm. Nếu như còn ở đây cô sẽ được điều xuống phân xưỡng kiểm-hàng đấy. Đó là công việc tốt, tiên ưu đãi cho cô, chắc không phài vì Đặng Thanh là Việt kiều giàu có chứ, ông ta đáng cha chú của cô đó.

Nghe thiếm Linh nói toàn những lời đâu đâu, Hương Nhu giật mình rồi thoáng hiểu. Trời ạ! Chẳng lẽ thiếm"ghen" với cô ư? Thật là nực cười, tự nhiên hai mẹ con đổ dồn vào cô để mà "ghen ghét" mà nàng đã làm gì đối vời họ mà họ lại ghét nàng đến thế, Hương Nhu rời khỏi phòng giám đốc rối trở về phòng kế hoạch thiết kế của mình. Thật là ngột ngạt, đã thế về đến phòng lại nhận thêm cú điện thoại của Cát Vân hẹn buổi trưa gặp nhau ở quán nước gần công ty. Hương Nhu không muốn đến vì chẳng có gì nên quan đến cô nhưng Cát Vân lại lên giọng hâm doạ. Lại có việc này nữa:

''chị không đến chị sẽ hối hận và đừng trách tôi đấy"!

Nàng sẽ không đến, chẳng có chưyện gì khiến cho nàng đến nàng và Cát Vân chẳng hề có sự dính líu gì, vậy mà mời gặp ở quán nước, chắc lại xỉ vả như bà thiếm "quyền uý' kia...

Hương Nhu kể cho Thùy Nhiên nghe, nhỏ Thùy Nhiên cũng khuyên cô đừng nên đến, biết đâu lại có cái bay như chú Đặng Thanh. Nhưng chú Thanh đâu phải là người dễ dàngbị lợi dụng hay bị chơi khăm. Theo như lời Thùy Nhiên tất cả dự đoán này đều do sự can thiệp của người bí ẩn.

Hương Nhu cười, người bí ẩn của Đặng Thanh theo lời Thùy Nhiên. Đó là một phụ nữ quyền quí, xinh đẹp thông minh và đáng khâm phục, chẳng biết điều gì dã khiến cho con nhỏ bỗng thương người dưng và đặc biệt là võ cùng khâm phực và ngưỡng mộ. Thùy Nhiên còn nói:

"đợi dịp nào rồi rãnh và thuận lợi, ta sẽ cho mi gặp cô ấy:

– Hương Nhu chỉ thắc mắc và mong sao gặp người phụ nữ đó để thoả lòng hiếu ky mà thôi.

– Đối với Hương Nhu hôm nay là một ngày cực mình và hết gặp bà Linh rồi lại gặp Cát Vân thật phiền phức. “Tại sao cứ nhầm vào hàng và” chiếu chẳng lẽ Cát Vân chua biết việc mà mẹ cô đã làm hay sao? Thật là xa, nhục nhã. Tại sao lại tờ vẻ kinh khi ông nội chứ. Lúc nào cũng cay cú ông, có lỗi mà không chịu sửa đổi lại còn chỉ trích ông nữa. Hương Nhu mong đến chiều để trở về nhà tìm chút thanh thản bên vườn hoa cức của ông và ba, chi có nơi ngôi nhà nhỏ của gia đình nàng mời tìm chút bình yên cho tâm hồn vốn mệt mỏi vì chuyện công ty. Nếu không có chú Thanh chẳng biết công ty sẽ ra sao, thiếm Linh tưởng mình sẽ lãnh đạo một công ty ư? Thật là chuyện đùa, thiếm là người đầy tham vọng nhưng không lượng sức của mình, trong khi mẹ nàng suốt đời lao vào công việc vì hạnh phúc và cuộc sống gia đình, tuy Hương Trà ham chơi nhưng đôi lúc con bé cũng hiểu và thương kính ông bà, ba mạ., mẹ cô thật vất vả ông bà duy trì vườn hoa dù đôi lúc thất bại nhưng thấy ông bà tâm huyết với nghề hoa mẹ đã đã gắng để ông và ba duy trì đến bây giờ. Hiện giờ ông rất vui thích vì vườn hoa của ông đã được công ty trà đặt hàng. Từ dạo đó đến giờ ông và ba luôn cố để hoa kịp thời và hương hoa phải thật nồng dịu để khi đưa vào trà, huơng ấy vẫn còn.

Nghĩ đến ông và ba với vườn hoa cúc, Hương Nhu muốn đến chỗ của Việt Khương để thăm anh, một cú bất ngờ như nhỏ Thùy Nhiên hay bảo thế.

Hương Nhu xin phép ông và ba mẹ rồi đón xe buýt đi, Hương Nhu ghé chỗ Thùy Nhiên, vừa lúc Thùy Nhiên về nhà.

Thùy Nhiên kêu ca:

– Ta vừa ăn xong trở về, tí nữa anh Thanh đến, anh ấy bảo là Dạ Hương muốn gặp ta và rất thích ta đó mi.

– Chúc mừng mi.

– Mừng gì?

– Vì được một "ma đam" thích có như thế mới được chứ.

– Được gì?

– Được gì thì mi biết đó...

Thùy Nhiên kéo Hương Nhu ngồi xuống và nói:

– Đó là một phụ nữ thật đáng thương bà có đầy nghị lực để vượt qua bao bất hạnh.

Nghe như thần thoại vậy.

– À! Mi định đi đâu.

Hương Nhu cười:

– Nghe lời mi ta đột xuất đến chỗ Việt Khương.

– Nhưng định rủ ta chớ gì?

Hôm nay xin miễn nhé... vì... ta có cuộc gặp quan trọng hơn.

– Mi đã gặp bà ấy rồi mà?

– Ừ! Cùng đi ăn, cùng đi ăn đi chơi mấy lần nhưng hôm nay đặc biệt hơn...

– Thế à! Chúc mừng cho mi.

– Tự dưng lại chúc mừng.

Biết đâu bà ấy quyết định cho mi và chú Thanh cổ phần.

Thùy Nhiên phá lên cười:

– Chà khôn ra rồi, có ý nghĩ thực tiễn nữa.

Nhưng điều đó đã rõ ràng nếu ta và ĐặngThanh cưới nhau ta cũng sẽ có cơ sở vậy. Tài sản của Đặng Thanh là của ta rồi còn gì...

– Mi cũng thật tài.

– Ta sẽ kể về Dạ Hương cho mi nghe.

– Kể đi.

Sau buổi tuổi nay ta mới thu thập thêm tư liệu.

– Chà chà... dữ vậy sao?

– Bới vì bà ấy tốt lắm...

– Mi đã nói điều này rồi.

– Vậy sao?

– Có phải muốn ta về để chuẩn bị đi với chàng hay không?

– Không tệ như vậy đâu bạn.

– Vậy thì được rồi... ta về...

– Ê! Để ta đưa qua chỗ của Việt Khương.

– Thôi đi bạn, mới về lo mà tắm rửa rồi điểm trang, để chàng đến Thùy Nhiên vừa bước vào phòng đã vội trở ra nói:

– Có phải hôm nay mi gặp toàn chuyện không vui không?

– Lại tiên đoán nữa rồi.

– Nhưng đúng chứ!

– Ừ... cũng có thể...

– Vậy thì đêm nay về đây ngủ nhé lấy chìa khoá đi.

– Bao giờ mi về...

– Chưa biết lúc nào về cứ mở cửa mà vào. Đừng đợi ta, có gì ta gọi điện cho...chắc chắn đêm nay hai đứa mình có vô số chuyện để kể cho nhau nghe đó.

– Ừ!

Thùy Nhiên nhìn Hương Nhu rồi nói:

– Thôi mi vào rồi cũng ''xí xọn" lại một chút đi...sao không mặc đẹp hơn để đi chơi... Nè! Ta có bộ đồ này đẹp lắm, chưa mặc tặng lại cho mi đấy.

– Sao lại đột ngột tặng ta.

– Vì đẹp.

– Mi thích đồ đẹp lắm kia mà!

– Ừ! Ai lại chẳng thích đồ đẹp, có điều, bây giờ nhìn lại màu sắc không hợp với ta mà hợp "gu" với mi hơn. Nào vào tắm ta lấy đồ cho mặc rồi trang điểm nhanh lên kẻo muộn.

– Con khỉ...ta đi đây. Mi làm gì thì làm đi.

– Không thay đồ đẹp, đồ mới hay sao?

– Ta đâu có giống như mi thích đồ đẹp, đồ mới một cách say cuồng. Với lạị. đâu phải của ta đâu chứ!

Đã bảo của mi là của mi mà thôi vào thay nhanh đi.

Thùy Nhiên kéo Hương Nhu vào Phòng và lấy bộ đồ mới đưa cho bạn.

– Mặc vào xem đẹp không? Thích thì cứ mang về mà mặc, chê thì thôi, ta treo ở trong tủ "để ngó".

– Con qủị., đồ mi có mua xấu bao giờ đâu?

– Vậy sao? Mừng ghê?

Hai cô bạn trò chuyện một lúc, Hương Nhu mặc bộ đồ mới đẹp thật đẹp nhưng trông thật "mảnh mát" nên nàng kháo chiếc áo vào rồi rời khỏi phòng trọ của Thùy Nhiên.

Đây là lần đầu nàng tìm đến nơi Việt Khương ở dù anh đã đưa nàng đến hoài nhưng chưa bao giờ nàng đi một mình. Trời đã đổ cơn mưa từ lúc nào, hàng thả bộ vào khu nhà nơi anh ở, những vệt mưa nhỏ đủ làm ướt cả tóc và áo khoác.

Vừa run run nhấn chuông, nàng lại nao nao hồi hộp và lo lắng:

Việt Khương rất vui khi thấy Hương Nhu đến.

Anh kêu lên:

– Thảo nào trời mưa vì em đã đến thăm anh một chiều mưa.

– Xí... tại em.

– Vào nhà đi em...

Việt Khương chợt giật mình khi thấy chiếc bàn thấy những quyển catalo đủ các loại thời trang mà Cát Vân vừa bày ra đầy trên bàn.

Hương Nhu chưa kịp nhìn chung quanh đã phải thét lên khi Cát Vân từ phòng tắm bước ra vời chiếc áo sơ mi của anh chàng...

Hương Nhu bỏ chạy,Việt Khương nhìn Cát Vân và gọi Hương Nhu, Hương Nhu...Cô làm quỷ quái gì vậy...

Nói xong, Việt Khương chạy ra và đuổi kịp Hương Nhu. Anh kéo và nắm chặt tay- nàng rồi nói.

– HươngNhu, đừng hiểu lầm anh xin lỗi, anh không nghĩ là cô ấy lại làm thế...

– Anh đừng nói nữa, hãy vào nhà với cô ta đị. đi...đi...

Hương Nhu lại hét rồi phóng ra đi. - Việt Khương chợt nghĩ đến Cát Vân còn đang ở nhà, phải đuổi cô ta về rồi mới tìm Hương Nhu nếu không Cát Vân sẽ bày những trò thối tha nữạ. thật là "mẹ nào con đấy" Vào đến phòng, Việt Khương đã kêu lên:

– Cát Vân à! Cô đừng có bày trò nữa...xin cô hãy về cho.

Lần này thì cô cũng từ phòng tắm đi ra ôm chầm lấy Việt Khương một cách bất ngờ khiến anh không kịp né và...toàn thân nàng hiện khi chiếc khăn tắm choàng rơi xuống đất.

Lần này Việt Khương quyết liệt hơn anh lớn tiếng:

– Cô đừng dùng thủ đoạn này để chinh phục đàn ông, cô sẽ thiệt thòi mà thôi, cũng như mẹ cô đó, cô hãy vào phòng thay đồ và về ngay. Tôi không sợ cô đâu, chỉ e ngạy cho cô dẫu sao cô là thân phận phụ nữ, còn tôi đàn ông mà.:. chắc là.

Hương Nhu sẽ hiểu tôi và cái trò này cũng giống như vừa cách đây không lâu bà "giám đốc" đã làm. Cát Vân về nhà mà soi lại mình trong gương đi. Tôi, tôi không giống như Khắc Hưng của cô đâu?... nếu Khắc Hưng cũng giống như tôi thì có lẽ giờ đây anh ta đã yên ổn với cổ phần ở "Na Vi" chớ không như bây giờ,..!....

– Anh... anh dám sỉ nhục cả mẹ.... mẹ của tôi sao:

Mẹ tôi đã làm gì anh cay độc như vậy?

– Làm gì thì cô về mà hỏi. Đàng để tôi nói điều này ra, không có lợi cho cô đâu.

– Anh đừng cô hâm doạ... tôi.

– Tôi không hâm doạ ai hết.

Nếu cần cô cứ về mà hỏi bà giám đốc... hãy nhớ là đàn ông người ta không thiệt thòi gì cả đâu:

Hay là để tôi mời mọi người đến đây... tôi gọi Khắc Hưng nhé!

– Anh... anh thật là đạc ác, thật tàn nhẫn, thật ngốc. Để rồi xem tôi mà không có gì thì nó là đừng hòng Cát Vân vừa bước đi, Việt Khương... nói:

– Xin cô để cho chúng tôi yên, cô hãy lo “công ty của cô đấy” không khéo sẽ bị phá sản vì "bà chủ" không tỉnh táo và sáng suốt cho lắm.

Chắc là cô bé sẽ tức lắm... cũng đáng thôi, con nhỏ mà lại thủ đoạn đê hèn như vậy. Thật không ngờ anh lại rơi vào... chỉ cách chú Thanh có vài ngày mà thôi, kể ra hai mẹ con đã có sự chuẩn bị và phối hơp thật nhịp nhàng... vô cùng đáo để và tự hại?...