Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 277: Hết thảy có anh! (3)

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Bởi vì tôi cũng không

tín nhiệm vị gia gia kia của cô. Cô trước tiên đợi một lát, tôi xử lý

chút chuyện rồi lại nói với cô.

Hắn không thể không đình chỉ

nói chuyện với Trầm Vân, bởi vì chiếc che lớn treo quân bài kia đã đến

cạnh cửa. Cửa xe mở ra, từ bên trong nhảy xuống ba người. Trong ba người có một người Tề Nhạc có biết. Ngồi ở ghế phó lái xe đúng là Thiên Hồn

mang quần áo màu sắc rực rỡ, giống như một tiểu lưu manh vậy. Hai người khác Tề Nhạc cũng không nhận ra, đều là nam tử thân hình cao lớn, nhưng về mặt khí tức lại hoàn toàn bất đồng.

Nam tử đi xuống từ vị trí lái xe thân cao ước chừng 1m8, nhìn qua rất chắc chắn, tay của hắn

là chỗ khiến Tề Nhạc chú ý nhất, đó là một đôi bàn tay lớn tràn ngập lực lượng, bàn tay phi thường khoan hậu, thậm chí có chút không hợp với

dáng người 1m8 của hắn.

Nam tử ngồi ghế sau nhìn qua có vẻ

nhã nhặn hơn một chút, nhưng khí tức của hắn cũng rất lạnh, cả người

giống như một thanh lưỡi dao sắc bén, toàn thân tản ra hàn khí nghiêm

nghị. Không cần phải nói, hai người này cũng đều là cao thủ trong Viêm

Hoàng Hồn cả.

- Thiên Hồn đại ca.

Tề Nhạc mỉm cười nghênh tiếp.

Trong ánh mắt Thiên Hồn nhìn về phía Tề Nhạc mang theo vài phần bất đắc dĩ:

- Lão gia tử đã đoán được anh sẽ ở chỗ này nên mới gọi mấy người chúng

tôi tới đón Minh Minh đấy. Tất cả mọi người đều là huynh đệ, đừng khiến

chúng tôi khó xử, sao hả?

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Tôi sao lại khiến Thiên Hồn đại ca khó xử chứ? Anh không phải tới đón

Minh Minh sao? Mang tôi cùng đi cũng được. Tôi cũng đã có một thời gian

không tới chỗ lão gia tử rồi, thuận tiện xem thử lão nhân gia ông ta thế nào rồi?

Thiên Hồn nhìn xem dáng cười trên mặt Tề Nhạc không có chút sở hở nào, liền nói:

- Anh thực sự chỉ là muốn đến gặp lão gia tử thôi sao? Tề Nhạc, đừng

khiến ca ca tôi khó xử. Chuyện của anh và Minh Minh tôi đã nghe Cơ giới

hồn nói qua rồi. Hết thảy lấy lợi ích quốc gia làm trọng. Anh còn trẻ,

đại trượng phu lo gì không có vợ chứ?

Nghe xong lời này, sắc mặt Tề Nhạc thay đổi:

- Thiên Hồn đại ca, tôi vẫn một mực xem anh là huynh trưởng mà đối đãi, anh không biết là nói như vậy có chút quá phận sao? Nếu như đổi là anh, lão bà của anh vì ích lợi của quốc gia phải gả tới Tây Phương, anh có

thể không làm gì sao?

- Cái này. . .

Thiên Hồn lập tức nghẹn lời, đúng a! Loại chuyện này nếu phải đổi lên trên đầu mình thì mình nên xử lý thế nào đây?

Hai gã nam tử khác đi cùng Thiên Hồn lần đầu tiên nhìn thấy Tề Nhạc, nam tử ngồi ghế sau nói:

- Tránh ra, không nên làm trở ngại chúng ta.

Hắn nghe xong Tề Nhạc chất vấn Thiên Hồn không chút khách khí nên rất là bất mãn, liền đưa tay chụp về phía bả vai Tề Nhạc.

Tề Nhạc tự nhiên biết rõ có thể đi cùng với Thiên Hồn, không phải là

gia hỏa của đội Judo gì đó ban nãy có thể so sánh, hắn hừ lạnh một

tiếng, bả vai có chút nhoáng một cái, thân thể đã thay đổi cái vị trí:

- Thiên Hồn đại ca, nếu như anh không muốn đồng bạn của anh bị thương thì bảo bọn hắn thành thật một chút đi.

Thiên Hồn nhíu mày, nói với nam tử kia:

- Dừng tay, sao cậu vẫn lỗ mãng như vậy chứ. Tề Nhạc, tôi giới thiệu

cho cậu một chút, vị này chính là Thổ Hồn, một vị khác là Đao Hồn, đều

là người phụ trách chiến đấu trong Viêm Hoàng Hồn chúng ta cả. Bọn hắn

vốn thuộc về đội Địa Hồn, những huynh đệ kia của tôi đều đã đi ra ngoài

chấp hành nhiệm vụ, nên tôi tạm thời mang theo bọn họ cùng bảo hộ an

toàn cho Minh Minh.

Tề Nhạc lạnh nhạt nói:

- Bảo

hộ Minh Minh? Vậy đối tượng mà các anh phòng bị hẳn là tôi hả. Thiên Hồn đại ca, tôi cũng không làm khó anh, hiện giờ có hai lựa chọn, một là

các anh mang theo tôi và Minh Minh cùng trở về, cái khác, ba người các

anh đánh bại tôi, sau đó mang Minh Minh đi. Bất quá tôi phải nhắc nhở

anh thoáng một chút, quyền cước không có mắt, vạn nhất trên tay của tôi

chẳng phân biệt được nặng nhẹ thì đành đắc tội vậy.

Viêm

Hoàng Hồn thì như thế nào, không ai có thể từ trong tay của ta cướp đi

Minh Minh. Tề Nhạc cho tới bây giờ trong nội tâm đã có ý nghĩ này rồi,

hắn quyết định, trước khi chuyện của Lâm Nhất Phàm được giải quyết thì

tuyệt đối không để Minh Minh rời khỏi mình nửa bước.

Thiên Hồn bất đắc dĩ nhìn Tề Nhạc, nói:

- Huynh đệ, chẳng lẽ không có biện pháp thứ ba sao? Cậu như thế mà bảo là không làm khó dễ cho tôi à?

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Thực xin lỗi, Thiên Hồn đại ca, tôi một mực vẫn rất tôn kính lão gia

tử, nhưng chuyện này quan hệ đến hạnh phúc sau này của tôi, tôi sao có

thể buông tha được? Ích lợi của quốc gia tôi nhất định sẽ cân nhắc,

nhưng tôi có phương pháp giải quyết của tôi. Tôi sẽ không để Minh Minh

đi đâu, tôi và các anh trở về cũng không phải muốn phá hư cái gì, chỉ là muốn cùng Minh Minh đi gặp người kia thôi.

Thiên Hồn liếc nhìn Tề Nhạc thật sâu, nói:

- Từ góc độ nam nhân mà nói, tôi rất bội phục cậu, xác thực, là một nam nhân nên thì nên bảo vệ tốt người mình yêu mến. Nhưng từ góc độ thân

phận của tôi mà nói, tôi lại không thể không mang Minh Minh đi được. Lão gia tử đã sớm nghĩ đến cậu sẽ ở chỗ này, cho nên mới phái ba người

chúng ta tới. Lão gia tử nói, ngoại trừ chuyện Minh Minh ra, ông có thể

đáp ứng bất cứ yêu cầu nào khác của cậu.

Tề Nhạc nở nụ cười:

- Bất luận yêu cầu gì so ra cũng kém địa vị của Minh Minh trong lòng tôi.

Minh Minh thủy chung đứng sau lưng Tề Nhạc, nghe xong hắn nói, ánh mắt nàng không khỏi trở nên ôn nhu hơn, không biết vì cái gì, nàng hiện giờ đột nhiên tuyệt không lo lắng đến chuyện của mình và Hy Lạp nữa. Nam

nhân đứng trước người mang đến cho nàng cảm giác an toàn mãnh liệt,

giống như chính hắn nói vậy, hết thảy đều giao cho hắn là được rồi,

không cần mình phải lo lắng gì cả.

Thổ hồn ở một bên đã sớm nhịn không được nữa:

- Thiên Hồn đội trưởng, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn, chúng ta không nên làm chậm trễ thời gian nữa.

Đồng thời khi hắn nói chuyện, Đao Hồn đã bất tri bất giác xuất hiện ở

một bên khác của Thiên Hồn, ba người tạo thành xu thế hình tam giác vây

Tề Nhạc vào giữa.

Đúng lúc này, một thanh âm mềm nhũn đột nhiên vang lên:

- Coi như là quân đội, cũng không thể có những hành động đánh đập tàn nhẫn trước cửa đại học Thanh Bắc chúng ta a!

Từ Đông mỉm cười đi ra từ trong đại học Thanh Bắc, làm gương sáng cho

người khác, hắn ăn mặc âu phục chỉnh tề, nhìn qua rất là hào hoa phong

nhã, bộ dáng bơ tiểu sinh điển hình.

Vừa nói, Từ Đông chạy đến bên người Tề Nhạc, hoàn toàn ngăn Minh Minh ở phía sau:

- Sao hả, Thiên Hồn đội trưởng, anh thế này có tính là khi dễ người

không? Lão đại của chúng ta cũng không phải dễ khi dễ như vậy đâu.

Thiên Hồn vừa nhìn thấy Từ Đông, sắc mặt không khỏi biến đổi, lần trước có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, may mắn Từ Đông và Hải Như Nguyệt kịp thời đuổi tới, đối với thực lực của Từ Đông. Tuy rằng hắn chỉ có

cảm nhận đại khái, nhưng cũng biết tên ẻo lả trước mặt này tuyệt đối rất khó đối phó.