Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 276: Hết thảy có anh! (2)

Hứa Tình nhìn bộ dạng Tề Nhạc suy nghĩ, nàng đột nhiên phát hiện, nam

nhân trước mắt này thực sự là côn đồ sao? Tự tin mãnh liệt khi hắn trò

chuyện với Minh Minh ban nãy cũng không phải một tên du côn có khả năng

có được. Giờ này khắc này, Tề Nhạc trong lòng nàng trở nên thần bí hơn

rất nhiều.

Thời gian không dài, Minh Minh cùng Trầm Vân cùng

nhau đi ra ngoài, đi theo bên người các nàng còn có hai đệ tử Thanh Bắc

thân hình cao lớn, tướng mạo đều rất anh tuấn, quần áo vừa vặn, đang

không ngừng nói gì đó với Minh Minh, Trầm Vân. Nhất là nam đệ tử đứng

bên người Minh Minh kia, chẳng những có tướng mạo anh tuấn, hơn nữa lưng dài vai rộng, xem xét thân thể quả thật rất cường tráng. Toàn thân đều

tản ra sức sống thanh xuân.

Hứa Tình hỏi dò:

- Anh không muốn biết hai người kia là ai sao?

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Trong lòng ta, bọn hắn chỉ là người qua đường giáp và người qua đường ất mà thôi, không có bất kỳ ý nghĩa nào cả.

Lúc này, Minh Minh và Trầm Vân đã thấy được hắn và Hứa Tình, hai nữ lập tức bước nhanh hơn, Tề Nhạc ngầm trộm nghe được Minh Minh nói với nam

sinh bên cạnh:

- Đừng theo tôi nữa, bạn trai tôi đã đến rồi.

Nghe được câu này, khóe miệng Tề Nhạc không khỏi toát ra một tia mỉm cười hiểu ý.

Minh Minh nhìn qua giữa hai đầu lông mày nhiều hơn một cổ ưu sầu nhàn

nhạt, hiển nhiên người Hy Lạp đã khiến nàng có không ít áp lực. Nam sinh đi theo bên người nàng biến sắc, ngẩng đầu nhìn về phía Tề Nhạc, từ

trong mắt hắn Tề Nhạc đã thấy được khiêu khích.

- Minh Minh...

Tề Nhạc nghênh tiếp trước, giữ chặt tay Minh Minh, có chút gật với Trầm Vân, Trầm Vân nhìn thấy Tề Nhạc, sắc mặt không khỏi tái trắng đi, sắc

mặt tựa hồ như có chút sợ hãi. Hiển nhiên lúc đầu ở Thiên Hương Quỷ Kiến Sầu sự cường thế của Tề Nhạc đã để lại cho nàng ấn tượng quá sâu.

Minh Minh bị bàn tay lớn của Tề Nhạc nắm chặt chẳng những không giãy

dụa, ngược lại còn chủ động khoát lấy cánh tay của hắn, mỉm cười nói:

- Chúng ta đi thôi.

Tề Nhạc ngay cả liếc cũng không thèm liếc nam sinh bên cạnh nàng, cùng Minh Minh đi về phía Hứa Tình.

- Minh Minh, anh có chỗ nào kém hắn, em vậy mà chọn hắn không chọn anh.

Thanh âm của nam sinh cao lớn coi như dễ nghe, thần sắc lo lắng chặn ở trước mặt Tề Nhạc và Minh Minh.

Minh Minh cau mày nói:

- Đừng nên cứ quấn quít lấy tôi có được không, tôi cũng đã nói với anh

rồi, tôi đã có bạn trai. Trong mắt tôi, anh ấy cái gì cũng tốt hơn anh

cả, anh không có điểm nào hơn anh ấy hết. Thế đã được chưa.

Nam sinh sắc mặt trở nên có chút trắng bệch, oán hận nhìn Tề Nhạc, trong hai mắt phảng phất như muốn phun ra lửa vậy, Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:

- Xem ra ngươi cũng là sinh viên của trường Thanh Bắc, cho ngươi ba giây đồng hồ, lập tức biến khỏi mắt ta ngay.

- Ngươi là ai? Dám nói với ta như vậy. Có bản lĩnh chúng ta tay đôi.

Nam sinh hiển nhiên không bị Tề Nhạc hù sợ, hắn dốc toàn bộ oán khí lên trên đầu Tề Nhạc.

Tề Nhạc cười lạnh một tiếng, nói:

- Tay đôi? Chỉ bằng ngươi?

Nam đệ tử khác đi theo Trầm Vân nói:

- Sao hả, không dám sao? Không dám thì rởi khỏi Minh Minh. Học trưởng

là xã trưởng của đội Judo, cho dù mười ngươi cũng không có cơ hội đâu.

Tề Nhạc khinh thường liếc xéo hắn, nói:

- Chỉ bằng vào lời này, các ngươi đã không đủ tư cách theo đuổi nữ tử

rồi. Nam nhân và nữ nhân ở cùng nhau, cũng không phải bởi vì những nhân

tố khác, mà là vì cảm tình. Chẳng lẽ nói ta tay đôi đánh không lại hắn

thì phải tặng Minh Minh cho hắn sao? Minh Minh là bạn gái của ta, không

phải hàng hóa. Thời gian ba giây đã đến, ta cho ngươi thêm một cơ hội

cuối cùng.

Nam sinh cao lớn chăm chú nhìn Tề Nhạc, hiển nhiên không hề có ý định rời đi. Tề Nhạc khẽ gật đầu với hắn, vừa phóng ra

một bước, hắn phát hiện Minh Minh bắt lấy tay của hắn nắm thật chặt,

hướng hắn lắc đầu.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Yên tâm đi, anh có chừng mực. Yêu một người là như vậy, chỉ là hắn không nên yêu nữ nhân của anh thôi.

Vừa nói, hắn duỗi ra tay trái đánh về phía nam sinh.

Nam sinh cao lớn không hổ là xã trưởng đội Judo, mắt thấy Tề Nhạc đánh

tới mình không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, với hắn mà nói, trước mắt

tựa hồ là một cơ hội biểu hiện rất tốt. Lúc tay Tề Nhạc đụng vào trước

ngực hắn, hai tay của hắn xê dịch, chụp lấy cổ tay Tề Nhạc, một tay kéo

Tề Nhạc về phía mình, tay kia thì cầm khuỷu tay các đốt ngón tay của Tề

Nhạc, trong khái niệm của hắn chỉ cần dùng đến chiêu này thì Tề Nhạc sẽ

phải lập tức ngã xuống đất cầu xin tha thứ rồi. Nhưng tiếc, khái niệm

của hắn cũng không được thành lập trước mặt Tề Nhạc.

Tề Nhạc

đánh tay ra nguyên thế không thay đổi, tùy ý để nam sinh cao lớn kia chế trụ cánh tay của mình, nhưng bất luận đối phương dùng sức ra sao, tay

của hắn vẫn bảo trì nguyên thế như cũ, đẩy về phía ngực nam sinh cao lớn kia.

Động tác của Tề Nhạc không nhanh, nhưng lúc nam sinh

cao lớn cảm giác được lực lượng của hắn thì hắn đã phát hiện mình căn

bản không thể nào ngăn cản được đối phương, thân thể của hắn bị Tề Nhạc

từng bước một bức lui về phía sau, cơ hồ ngay cả khí lực bú sữa mẹ cũng

đã dùng đến, nhưng vẫn không cách nào cải biến cục diện trước mắt.

Lập tức sắp đi đến bên người Hứa Tình, Tề Nhạc vung tay phải lên, thân

thể nam sinh cao lớn lập tức bị vung ra xa bảy, tám mét, rơi trên mặt

đất phát ra một tiếng kêu đau đớn.

- Không biết tự lượng sức mình.

Tề Nhạc nhàn nhạt lưu lại một câu nói. Cặp mắt của hắn vào lúc này đã phát sáng lên.

Bởi vì, hắn trông thấy trên đường đang có một cỗ xe lớn treo quân bài đi đến cửa ra vào đại học Thanh Bắc.

Đó cũng không phải là xe của Cơ Đức, nhưng Tề Nhạc đoán được, nó nhất

định là tới đón Minh Minh, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, nói:

- Hết thảy đã có anh.

Lúc nam sinh cao lớn bị ném ra ngoài kia đứng lên, ánh mắt của hắn nhìn qua có chút mờ mịt. Tề Nhạc tuy rằng khiến hắn té ngã, lại dùng xảo

kình, nhìn qua thì có vẻ như nặng, nhưng kỳ thật hắn lại không bị thương gì cả. Nam sinh khác thấy xã trưởng đội Judo cũng bị đánh văng ra liền

càng thêm hoảng sợ, vội vàng chạy tới đỡ hắn lên, hai người có chút bất

đắc dĩ liếc nhau, quay người đi vào trong trường học. Mối tình đơn

phương của bọn hắn cuối cùng cũng kết thúc bằng một dấu chấm tròn trĩnh.

- Anh tới đón Minh Minh sao?

Trầm Vân hỏi.

Tề Nhạc vừa nhìn thấy Trầm Vân liền không tự giác nhớ tới ngày đó phụ

thân nàng đột nhiên hạ độc thủ với mình, thế cho nên làm Minh Minh bị

thương:

- Tôi tới đón Minh Minh, đồng thời còn tìm cô có chút chuyện nữa.

Trầm Vân có chút kinh ngạc nói:

- Tìm tôi?

Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:

- Tôi cần sự trợ giúp của cô.

Trầm Vân liếc nhìn Tề Nhạc thật sâu, nói:

- Vậy anh vì sao không trực tiếp hướng ông nội tôi đưa yêu cầu chứ? Hiện giờ tứ đại gia tộc chúng ta đã không phải. . .

Thanh âm của nàng rất thấp, vừa vặn khiến Hứa Tình bên kia không cách nào nghe được.