Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 278: Hết thảy có anh! (4)

Từ Đông có thể xuất hiện kịp thời như vậy đương nhiên không phải trùng

hợp, Tề Nhạc sau khi rời khỏi biệt thự, Hải Như Nguyệt có chút không yên lòng đã lập tức gọi điện thoại cho hắn. Bởi vậy, hắn mới có thể xuất

hiện trước cửa Thanh Bắc nhanh như vậy.

Ngay vào lúc Thiên Hồn do dự thì âm thanh lạnh như băng đã từ trong miệng Đao Hồn phát ra:

- Các ngươi có biết ngăn cản chúng ta hoàn thành nhiệm vụ sẽ có hậu quả thế nào không?

Từ Đông mỉm cười, nói:

- Ta không biết, bất quá, ta rất muốn biết.

Hắn xuất thân Giang Tô Từ gia, tuy rằng nhìn qua tựa hồ nhu nhược,

nhưng tính cách lại không sợ trời không sợ đất, ngay cả gia gia của hắn

cũng không quản được hắn, hắn tuy rằng cũng biết Viêm Hoàng Hồn thực lực phi phàm, nhưng cũng không có bất luận lo lắng gì cả, hắn cũng không

tin quốc gia sẽ trở mặt với những Thủ Hộ Giả phương đông bọn hắn.

Trong mắt Đao Hồn lóe lên ánh sáng lạnh, cả người trở nên càng thêm sắc bén, ba đạo hàn quang, không hề báo hiệu phóng về phía Từ Đông. Năng

lực của Đao hồn chỉ có một, vô luận cái gì cũng có thể đao. Ba đạo hàn

quang sắc bén kia mặc dù chỉ là ba cọng tóc, nhưng lực xuyên thấu cũng

không thể coi thường. Ở đây dù sao cũng là đường cái, hắn cũng chỉ có

thể dùng phương pháp công kích này mới không làm người khác chú ý thôi.

Công kích của Đao Hồn cũng không chỉ đơn giản như vậy, sau ba đạo hàn

quang, ngay sau đó lại là năm đạo hàn quang bắn về phía Tề Nhạc, về sau

là hơn mười đạo hàn quang hoàn toàn bao phủ hai người vào trong. Ba đợt

công kích tuy có trước sau, nhưng đợt thứ nhất còn chưa xong thì đợt

tiếp theo đã đến, gián đoạn trong đó chính là chỗ mà uy lực công kích

thể hiện. Công kích phân cấp độ nếu so với một đợt công kích đơn lẻ thì

khó ngăn cản hơn nhiều.

Tề Nhạc và Từ Đông tự nhiên sẽ không

để ý đến những công kích này, ngay khi hai người muốn động thủ thì đột

nhiên một tầng ảo ảnh đột nhiên bạo phát từ khe hở ở giữa bọn họ, nó tựa hồ là một bình chướng do vô số cánh tay tạo thành, diện tích thủ ảnh

trải rộng, chỉ trong nháy mắt gần hai mươi đạo hàn quang kia đã hoàn

toàn bị thủ ảnh nuốt sống.

Không chỉ có Đao Hồn thất thần

rồi, mà ngay cả Tề Nhạc và Từ Đông cũng đều kinh ngạc, sau khi thủ ảnh

như phiến bình chướng kia biến mất, một thân ảnh ục ịch lách vào khe hở

giữa bọn họ, đứng giữa hai người. Trên mặt của Mập mạp thoạt nhìn còn có mấy phần ngây thơ, một thân quần áo học sinh bó chặt, trên bờ vai mang

theo túi sạch cực lớn, tay trái chụp vào trên quai đeo cặp sách, tay

phải thì duỗi trước người mình, nắm lấy một sợi tóc, quyệt miệng nói:

- Ta kháo, ai không có mắt như vậy, ngay cả lão Đại ta cũng dám công kích.

Mập mạp này không phải ai khác mà đúng là tiểu đệ Điền Thử của Tề Nhạc, đây là lần đầu tiên Tề Nhạc thấy Điền Thử biểu hiện ra năng lực của

mình, vừa rồi đợt công kích kia của Đao Hồn tuy rằng không thể tạo thành uy hiếp cho mình, nhưng từ tiếng xé gió của hào quang là có thể nghe ra gấp kình chi khí trong đó, mà Điền Thử tự hồ chỉ dùng một tay không ngờ đã tiếp được tất cả công kích. Trình độ linh mẫn của tay ngay cả Tề

Nhạc và Từ Đông cũng cảm thấy không bằng ....

Tựa như năng

lực của con thỏ là chân vậy, năng lực của con chuột là tay, cái gọi là

chuột từ nhỏ sẽ đào thành động, đào thành động dựa vào cái gì, không

phải là chân trước sao, chuyển đổi đến trên người của người thì chính là tay rồi. Tay của Điền Thử tuy rằng vẫn ngắn và thô như vậy, nhưng ngón

tay dưới tác dụng của Vân Lực Thăng Thử Quyết đã sớm đã xảy ra cải biến

cực lớn.

Tề Nhạc nhìn bộ dạng kinh ngạc của ba người Thiên Hồn, mỉm cười nói:

- Nào, tôi giới thiệu cho các anh một chút, đây là huynh đệ ta, Điền Thử.

Thiên Hồn cười khổ nói:

- Xem ra hôm nay cậu đến có chuẩn bị ah!

Một tên Tề Nhạc đã đủ khiến hắn đau đầu rồi, giờ lại tăng thêm hai tên thực lực không kém, tuy rằng Thiên Hồn tự cao Viêm Hoàng Hồn bọn chúng

đều là cao thủ đứng đầu, nhưng đối mặt với ba người trước mắt lại có vẻ

đơn bạc rồi.

- Điền Thử, tôi không phải đã nói với cậu sao, không được nói thô tục, cậu là học sinh.

Thân ảnh thon dài xuất hiện sau lưng Điền Thử, từ đôi chân dài vượt qua bình thường của nàng là có thể nhìn ra sự không tầm thường của nàng,

đồng tử Thiên Hồn co rút một hồi, thầm nghĩ trong lòng, cái này vẫn chưa xong, tiểu tử Tề Nhạc này đến tột cùng dẫn theo bao nhiêu cao thủ đến

ah!

Điền Thử trông thấy Mạc Địch cũng không giống như chuột

gặp thỏ, mà như chuột gặp được mèo vậy, vội vàng đáp ứng một tiếng tặng

vị trí của mình cho Mạc Địch.

- Thiên Hồn đội trưởng, tuy

rằng tôi cũng nằm trong hệ thống quốc gia, bất quá hôm nay tôi cũng

không thể giúp anh rồi. Thật sự không có ý tứ. Minh Minh là một phần tử trong chúng tôi, bất luận như thế nào cũng không thể để nàng đến Tây

Phương được, Tề Nhạc, Minh Minh, Quản đại ca ủng hộ các ngươi.

Một cỗ Audi màu đen đứng bên cạnh xe bọn Thiên Hồn, Quản Bình từ bên

trong nhô đầu ra, trên người hắn thậm chí còn khoát chiếc áo trắng mặc

lúc công tác, hiển nhiên là vội vã chạy đến.

Nhìn xem nguyên

một đám Chiến Sĩ Sinh tiếu thủ hộ thần xuất hiện, con mắt Minh Minh ẩm

ướt. Con mắt Thiên Hồn cũng ẩm ướt, chỉ có điều Minh Minh là bởi vì cảm

động, mà Thiên Hồn là buồn bực muốn khóc. Hắn hiện giờ đã hoàn toàn

khẳng định mình không có khả năng mang Minh Minh đi trước mặt những

người này được.

Tề Nhạc hiện giờ muốn hát lên, hắn muốn hát lên một câu -- đoàn kết chính là lực lượng.

Thiên Hồn cười khổ móc điện thoại di động ra khỏi túi quần đi sang một

bên, không cần hỏi, Tề Nhạc cũng biết hắn muốn báo lại cho lão gia tử.

Cười nhạt một tiếng, nắm chặt tay Minh Minh kéo sang chỗ mình, đối với

Đao Hồn và Thổ Hồn đang nhìm chằm chằm hoàn toàn làm như không thấy.

- Náo nhiệt như vậy, xem ra ta đã tới chậm.

Yến Tiểu Ất từ trong sân trường Thanh Bắc chạy ra, Như Nguyệt cũng

không thông tri cho hắn và Điền Thử, Điền Thử là nghe Mạc Địch nói cho

nên theo tới, còn Yến Tiểu Ất lại là vừa vặn tan học, lần này thật tốt,

ngoại trừ Long và hai vị giáo chủ thánh hỏa giáo mới phát hiện ra, còn

lại tất cả Sinh tiếu thủ hộ thần đều đã tới đây cả.

Tề Nhạc vỗ vỗ ba vải Tiểu Ất, thấp giọng nói:

- Tiểu Ất, cậu và Điền Thử đi về trước đi, chuyện nơi đây không cần các cậu quản.

Điền Thử nói:

- Lão đại, như vậy sao được, chúng ta cũng là một phần tử trong Sinh

tiếu thủ hộ thần, bảo hộ Minh Minh cũng là trách nhiệm của chúng ta ah!

Yến Tiểu Ất cười hắc hắc, nói:

- Đúng đấy, gần đây dưới sự chỉ điểm của đại sư, thực lực của em đã

tiếp cận hai vân rồi, đại sư cũng nói em thiên tư thông minh, so với

tên chuột mập kia thì mạnh hơn nhiều.

Điền Thử tiểu trừng mắt, nói:

- Ta kháo, không khoác lác thì cậu sẽ chết hả! Cậu so với tôi mạnh hơn? Có muốn chúng ta thử trình nhau chút không?