Ông cười lên điên dại, một nụ cười chất chứa bao oán hận trong lòng.
“Không phải như vậy.”
Tôn Bách Thần muốn lên tiếng giải thích, mà không sao cát nên lời. Trong những lời Đồng Hứa Văn nói, có những câu hắn nghe hiểu, có những câu lại quá đỗi mông lung, mờ mịt.
Giống như chuyện Thẩm thị phá sản, là một tay hắn gây ra, hắn nhận. Chính chủ tịch Thẩm thị - Thẩm Trí là kẻ chủ mưu trong vụ nổ súng ở lễ đường, bởi vì tư thù trên thương trường với
hån.
Tôn Bách Thần đánh sập Thẩm thị, tống Thẩm Trí vào tù là sai sao?
Còn việc cha Mạn Nghiên tự sát, làm sao Đồng Hứa Văn lại khăng khăng là do nhà họ Tôn làm?
Một loạt câu hỏi diễn ra trong đầu Tôn Bách Thần. Thật sự rối mù, đến mức hắn không thể hiểu được gì.
“Trời ơi!”
Giọng nói khàn khàn, yếu ớt bỗng nhiên thốt lên, mọi người đưa mắt về phía bà nội Đồng, không biết bà đã đứng đó từ lúc nào rồi. Cơ thể gầy guộc từ từ ngã xuống, bàn tay ôm chặt lấy ngực.
Co giật lên từng hồi...
“Bà nội.”
“Mẹ, mẹ làm sao thế?”
Ai nấy hốt hoảng ùa vào, đỡ lấy bà nội Đồng. Cô gái bên cạnh khuôn mặt trắng toát, đột nhiên ngất lịm trên sàn.
“Mạn Nghiên, Mạn Nghiên... Em tỉnh lại đi...”
“Cháu nói là Mạn Nghiên đang mang thai sao? Trời ơi, sao có thể...”
Lời của An Yên vừa nói ra, hai chân dì Hạ trở nên bủn rủn, không còn chút sức lực nào. Bà quỳ rạp ra đất, gục đầu khóc nấc lên thành tiếng.
“Đúng là nghiệt duyên mà! Trời ơi... cháu gái tôi.”
“Dì ơi, dì đừng khóc nữa! Chuyện đầu còn có đó, quan trọng là chúng ta phải giữ được bình tĩnh.”
An Yên nửa ngồi nửa quỳ, ôm chầm lấy dì Hạ, vỗ lưng xoa dịu bà. Cô không biết gia đình. Mạn Nghiên đã có chuyện gì xảy ra, nhưng tình hình trước mắt cực kỳ tệ. Bà nội Đồng lên cơn đau tim, nhập viện trong tình trạng nguy kịch, phải thở oxi bằng máy. Mạn Nghiên bất tỉnh nhân sự, khí sắc nhợt nhạt không nhìn ra chút sức sống nào. Tôn Bách Thần thì mặt mày bầm dập, bê bết toàn máu là máu, còn bị chú Hứa Văn ra sức đánh đuổi. An Yên và mấy vị bác sĩ phải cật lực khuyên can, ông ấy mới chịu dừng tay lại.
An Yên lục lại số điện thoại mà lần trước Vương Phong đưa cho mình, cô do dự một hồi, cuối cùng quyết định gọi cho anh.
Tôn Bách Thần bần thần ngồi ở một góc hành lang phòng bệnh của Mạn Nghiên. Khóe môi mỏng mím chặt lại, khuôn mặt cứng đờ không lộ rõ cảm xúc, nhưng lại khiến người ta thấy đau lòng. Mặc cho ai nhìn ngó, mặc người cho ai lên tiếng xì xầm, hắn vẫn ngồi yên như tượng, không chút phản ứng lại.
“Tôn Bách Thần, anh mau theo tôi đi xử lý vết thương ở mặt đi. Ngồi lỳ ở đây cũng không phải là cách. Thôi thì cứ chờ cho chú Hứa Văn nguôi giận, rồi hẵng lựa lời nói chuyện” An Yên tốt bụng khuyên nhủ hắn vài câu.
Tôn Bách Thần lắc đầu, miệng cố rặn ra nụ cười nhàn nhạt như để cảm ơn ý tốt từ cô. Căn bản An Yên không biết vấn đề này nghiêm trọng đến mức nào, nên mới suy nghĩ đơn giản đến thế.
Nghĩ đến chuyện tàn nhẫn mà hắn đã gây ra cho mẹ Mạn Nghiên mười năm về trước, tâm tư Tồn Bách Thần trở nên bài xích, rối bời. Hắn tự ghê sợ chính bản thân mình, trong phút mù quáng đã cướp đi hai sinh mệnh yếu ớt.
Một người là mẹ ruột của Mạn Nghiên, một người là đứa em bé bỏng chưa kịp chào đời của cô ấy. Tôn Bách Thần không thể tìm được bất kỳ lý do nào để biện minh cho hành động độc ác của mình, để an ủi lòng rằng cô sẽ tha thứ cho hắn.
Còn cha của Mạn Nghiên nữa, rốt cuộc ông ấy vì sao phải tự sát? Tại sao cái chết của ông lại liên quan đến Tôn gia? Phải chăng còn sự tình gì trong quá khứ, hắn chưa được biết rõ?
Hắn trầm luân suy nghĩ.