Cô không hiểu gì hết...
“Mạn Nghiên, mau qua đây.”
Hứa Văn kéo cô về phía mình, như thể rất sợ cô tiếp xúc gần với Tôn Bách Thần. Hắn khẽ nhăn mặt, đưa tay quệt ngang vệt máu mũi, bình tĩnh nói:
“Chắc là chú có hiểu nhầm gì với cháu rồi.”
“Hiểu nhầm? Làm gì có hiểu nhầm? Mày còn nhớ Đồng Hứa Khang và Hạ Mộng Yên chứ? Hai người đó bị mày hại chết thê thảm như vậy, mày quên rồi sao?” Nước mắt Hứa Văn bắt đầu chảy ra, khuôn mặt lộ ra vẻ thống khổ, đau đớn quằn quại.
Nhưng hai người đó là ai, Tôn Bách Thần thật sự không biết. Hắn thở nhè nhẹ, bật lực nắm chặt bàn tay dính máu.
Trái lại, dì Hạ và Mạn Nghiên co rúm người lại. Cơ thể cô gái kia không ngừng run rẩy, bấu chặt mấy đầu ngón tay vào quần, khuôn mặt bấn loạn nhìn về phía Đồng Hứa Văn. Rốt cuộc... ông đang muốn nói điều gì?
“Mười năm trước, thai phụ Hạ Mộng Nghiên ở trong bệnh viện, bị kẻ máu lạnh như mày tước đi quyền được sống, còn nhớ chứ? Một nhân viên làm công ăn lương ở Thẩm thị như Đồng Hứa Khang, rốt cuộc đã gây ra tội tình gì mà bị nhà họ Tôn các người bức ép đến mức nhảy lầu tự sát hả? Thằng khốn Tôn Bách Thần này, cả đời tao còn không dám quên tên mày. Sao có chuyện hiểu nhầm được?”
Ông tiếp tục lao vào đánh Tôn Bách Thần. Hắn ngã khuyu xuống đất, rơi vào trạng thái mơ hồ, lạ lẫm. Bỗng nhiên hắn nhớ ra điều gì đó, nỗi sợ hãi trong lòng dấy lên mạnh mẽ.
Hắn nhở mình đã từng gặp qua Đồng Hứa Văn rồi. Chính là vào mười năm trước...
Chẳng trách, lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy trong tấm ảnh gia đình Mạn Nghiên, hắn lại thấy có chút quen mặt.
Ngoảnh lại cái ngày đen tối ấy, Tôn Bách Thần mắc áo sơ mi dính đầy máu, ôm Mộc Trà đến phòng cấp cứu. Hắn điên cuồng gọi hết bác sĩ có chuyên môn trong bệnh viện, dùng quyền lực để ép họ cứu sống Mộc Trà.
Khi ấy mẹ của Mạn Nghiên vì khó sinh, cũng được đưa vào phòng cấp cứu. Chỉ một bác sĩ duy nhất phụ trách cấp cứu cho bà ấy đã là khó khăn lắm rồi, Hạ Mộng Yên còn mất máu quá nhiều, phải được truyền máu gấp. Bà ấy và Mộc Trà mang cùng một nhóm máu, nhưng vì máu trong kho dự trữ của bệnh viện sắp cạn kiệt, bác sĩ đành ưu tiên truyền cho Mộc Trà, trơ mắt nhìn Hạ Mộng Yên chết trên bàn mổ.
“Tôi xin cậu đó, xin hãy cứu chị dâu tôi. Xin cậu làm ơn làm phước cứu lại hai mẹ con chị ấy đi. Xin cậu..” Đồng Hứa Văn ôm lấy chân Tôn Bách Thần, vừa khóc vừa rối rít van xin.
Lúc đó tình hình của Mộc Trà vô cùng tồi tệ, chỉ có thể cầm chừng chứ không thể cứu chữa, nên dù đổ bao nhiêu máu vào người cô ấy, đều là uổng công vô ích. Bác sĩ cũng hết lời khuyên ngăn Tôn Bách Thần, nhưng hắn không màng đến.
Tôn Bách Thần có tiền, hắn chỉ cần cứu người hắn yêu, còn những chuyện khác, vốn không liên quan đến hắn. Nếu có người dám làm trái ý, Tôn Bách Thần sẽ lập tức san bằng cái bệnh viện.
Đó là lời cảnh cáo chắc nịch từ hắn!
“Mạng của bà ấy có liên quan đến tối sao? Mau cút đi, trước khi tôi cho người lôi ông ra khỏi đây.”
Hắn ném cho Đồng Hứa Văn những lời tàn nhẫn, không vương vấn chút tình người này, rồi hất ngã ông ra đất. Cứ thế, ông trơ mắt nhìn chị dâu cùng đứa cháu chưa kịp chào đời của mình chết một cách tức tưởi.
Càng đáng sợ hơn, sau này Đồng Hứa Văn biết người đàn ông kia chính là Tôn Bách Thần – tổng giám đốc tập đoàn Tôn thị. Kẻ đã đánh sập công ty tài chính nơi Đồng Hứa Khang làm việc, kẻ dùng quyền lực, ép một trưởng phòng nhỏ bé như ông ấy phải nhảy lầu tự sát.
Nhà Mạn Nghiên có dấu hiệu bị người ta lùng sục, đập phá, Đồng Hứa Văn lại nhận được tin nhắn của anh trai mình gửi trước khi nhảy lầu, nhắc nhở ông phải cẩn thận với nhà họ Tôn, còn căn dặn ông gấp rút đưa Mạn Nghiên về quê trốn.
Đồng Hứa Văn đưa Mạn Nghiên về quê, giao cho bà nội Đồng và dì Hạ. Ông trốn đi biệt tích mấy năm, là để bảo vệ cho người thân trong nhà, để bảo vệ cho cô cháu gái nhỏ, mong cô có được cuộc sống bình an.
Vậy mà bây giờ thế nào? Kẻ đã hại chết cả nhà Mạn Nghiên lại đứng sừng sững ở đây, ngang nhiên giới thiệu tên của mình cho ông biết.
“Mày đã nhớ ra đến đâu rồi? Tao tự hỏi mười năm nay mày có ngủ yên giấc không, sau tất cả những gì mày gây ra với gia đình con bé.”