Mấy tiếng đồng hồ dài đằng đẵng trôi qua, Mạn Nghiên đã tỉnh lại. Vì sợ tinh thần cô bất ổn, dì Hạ dặn dò An Yên không được nói ra chuyện cô đang mang thai. An Yên hiểu ý bà, cô gật đầu đồng ý.
Mạn Nghiên nằm trên giường bệnh, hai mắt mở to, được bao phủ bởi màng nước mỏng, tinh khiết. Cô khẽ chớp mi một cái, nước mắt liền tràn sang hai bên, chảy dọc hai gò má xuống tận ga giường trắng tinh.
Nóng hổi, cay xè...
Hứa Văn nhìn cô cháu gái của mình, trái tim ông lúc thì như bị ai đó bóp nghẹn, lúc thì như bị xé toạc, phanh thành trăm ngàn mảnh vụn. Cô không thiết nói chuyện, ông cũng im lặng, lặng lẽ quan sát cô một lát rồi ra ngoài.
“Chị canh chừng con bé, tôi xuống canteen mua chút đồ ăn nhé” Ông vỗ nhẹ vào vai dì Hạ, rồi cúi đầu bỏ đi.
Tôn Bách Thần nhìn ông đã đi xa, mới lết cái thân xác nặng trịch của mình tiến về phòng bệnh của Mạn Nghiên. Hắn muốn được tận mắt nhìn thấy cô đã tỉnh, như thế hắn mới an lòng.
“Cậu Tôn, cậu về đi. Cậu nghĩ sau những gì cậu gây ra cho gia đình con bé, nó sẽ chịu nhìn
mặt cậu sao? Làm ơn đừng làm mọi chuyện thêm tồi tệ nữa, hãy đi khỏi đây trước khi chú của Mạn Nghiên quay lại.” Di Hạ bình tĩnh nói rành mạch từng câu với hắn.
Người mà Tôn Bách Thần gián tiếp hại chết chính là chị gái của bà, vậy mà đối diện với hắn lúc này, di Hạ còn có thể nói những lời tử tế như vậy, thật sự càng làm hắn thêm day dứt trong lòng.
Thà bà cứ như chú của Mạn Nghiên, đánh hắn, chửi hắn, thậm chí có thể cầm dao kề vào cổ hắn, còn hơn là thế này...
Tôn Bách Thần cúi đầu chào dì Hạ, nhưng bà lại ngoảnh mặt đi chỗ khác, không dám nhận. Mạn Nghiên nằm trong phòng, biết rõ hắn đến, thậm chí nghe rõ tiếng bước chân hắn rời đi, cô chỉ dám thở nhè nhẹ, cố gắng nuốt chặt tiếng nấc trong vòm họng.
Đến khi không chịu được nữa, Mạn Nghiên mới nằm co chân lại một góc, trốn mình dưới lớp chăn mỏng, khóc nấc lên từng cơn dữ dội.
Vương Phong nhận được cuộc gọi của An Yên, lập tức gọi cho Tôn Bách Thần nắm để nắm thêm tình hình. Nhưng gọi đến khi điện thoại muốn nổ tung ra, vẫn không nhận được phản hồi từ hắn.
Anh cùng Linh Châu tức tốc xuống đây, vì tắc đường nên đến nơi đã hơn chín giờ tối.
“Bách Thần, mặt cậu bị làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu nói đi chứ, sao cứ ngồi im như thằng chết dở vậy?”
Không biết đã trôi qua bao lâu, thêm bao nhiêu lời thúc giục, Tôn Bách Thần mới chịu mở miệng, khó nhọc thuật lại mọi chuyện.
“Sao có thể? Tồn Bách Thần, con với Mạn Nghiên sao lại thành ra thế này ...”
Linh Châu đầm bình bịch vào ngực, đôi mắt trùng xuống bị thương. Bà cắn vào môi thật chặt, để không lộ ra vẻ yếu đuối của bản thân.
Nhìn lên bầu trời đen ngùn ngụt kia, Linh Châu than trách ông trời sao thích trêu đùa lòng người, để con trai bà rơi vào nghịch cảnh éo le như vậy.
Đến cuối cùng Linh Châu vẫn không nhịn được, mà gục vào vai Vương Phong khóc nức nở.
“Con ở đây làm được gì, ngoài bày ra cái bộ dạng sống dở chết dở đó hả? Bách Thần, trở về thành phố đi! Điều tra cho rõ mọi chuyện trong quá khứ, rồi quay lại tạ lỗi với gia đình Mạn Nghiên được không?”
Tôn Bách Thần gật đầu, nghe theo sự sắp xếp của Linh Châu. Trước khi rời khỏi bệnh viện, hắn nhờ Vương Phong chăm sóc tốt cho Mạn Nghiên. Còn dặn anh đừng nhắc đến hắn, để tránh cô đau lòng.
“Tôi biết rồi. Bách Thần, tin tưởng tôi. Cậu hãy đi làm việc cần làm đi!”
An Yên sắp xếp cho Linh Châu và Vương Phong nghỉ ngơi trong phòng trực y tá một đêm, sáng hôm sau thì dẫn hai người họ sang phòng bệnh của Mạn Nghiên.
Chưa kịp để An Yên lên tiếng giải thích, Đồng Hứa Văn vừa thấy hai người kia đã cảnh cáo:
“Nếu là người nhà họ Tôn thì về hết đi. Đừng để tôi phải cầm dao lên chém các người.”