Chữ " soái " trong chương này không có nghĩa là đẹp trai mà ở đây muốn nói đến chức vụ của anh - chỉ huy. Mặc dù mục tiêu của mình là mang đến một bản dịch thuần Việt nhất nhưng ở trong chương này mình xin phép được giữ chữ " soái " lại đúng theo nguyên văn của tác giả. Thân ????
Hứa Tình Thâm ngồi cách Tưởng Viễn Chu khá xa, Lâm Lâm đang bắt đầu nhặt bóng lên rồi ném lung tung đi khắp nơi.
Hứa Tình Thâm liếc nhìn xung quanh nhưng vẫn không phát hiện ra Lăng Thì Ngâm đang núp ở bên ngoài, "Căn nhà mà Phó Kinh Sanh chọn trúng, là anh mua phải không?"
"Ừ." Giọng điệu của Tưởng Viễn Chu rất nhẹ nhàng thản nhiên.
"Mua nhà ở xa như vậy, Tưởng tiên sinh đây là muốn đầu tư hả?"
Tưởng Viễn Chu vắt chân dài lên, vẻ mặt dần dần trở nên rất đáng đánh đòn, "Cứ coi như là vậy đi, bây giờ bất động sản đang hot như thế, mua vài căn để dành cũng không tồi."
"Chứ không phải là anh cứ nhìn thấy Phó Kinh Sanh nhìn trúng một căn thì anh lại lập tức đi mua một căn à?"
"Chuyện này cũng có thể lắm, nếu như vậy, anh cũng đỡ phải chạy đi khắp nơi để xem nhà."
Hứa Tình Thâm không ngờ anh lại thản nhiên đến vậy, "Tại sao anh lại phải làm như thế?"
Tầm mắt của Tưởng Viễn Chu liếc nhìn sang cô, thật ra trong lòng Hứa Tình Thâm đã rõ ràng như gương sáng rồi, "Anh nghĩ rằng nếu Phó Kinh Sanh không mua được nhà thì chúng tôi sẽ không chuyển đi được sao?"
"Không, mặc kệ anh ta có mua được hay không, các em cũng đừng hòng rời đi."
Hứa Tình Thâm nghe giọng điệu ngang ngược này của anh, thật đúng là cảm thấy kỳ quái, "Anh chắc chắn như vậy sao?"
"Đông Thành là địa bàn của anh, đi vào thì dễ, đi ra thì khó."
Lời nói của Hứa Tình Thâm sắp phát ra khỏi miệng thì lại bị anh chặn ngược trở về, bởi vì giọng điệu này của Tưởng Viễn Chu thật sự là quá ra vẻ con ông trời, "Anh tưởng mình là thần chắc."
"Nếu em cảm thấy anh là nam thần, vậy thì anh chính là như thế đấy."
Cô liếc nhìn anh với vẻ mặt kỳ quái, sau đó quay sang vỗ tay với Lâm Lâm. Lâm Lâm liếc nhìn cô, nhưng lại không hề đi tới, ngược lại Duệ Duệ ở bên cạnh sau khi nghe thấy thì lại bước tới gần Lâm Lâm.
Bé cúi người xuống nhặt quả bóng màu xanh dương ở dưới đất lên, đưa cho Lâm Lâm, bé gái liếc nhìn, không thích, cũng không thèm để ý tới bé trai.
Lăng Thì Ngâm nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, Duệ Duệ kiên quyết đòi nhét quả bóng vào trong tay Lâm Lâm, hai đứa trẻ vốn dĩ còn nhỏ, một bé kiên trì muốn đưa, một bé nhất quyết không chịu cầm, rất nhanh liền cùng nhau ngã lăn quay ra sàn.
Lâm Lâm bị Duệ Duệ đè nặng, cao giọng khóc toáng lên.
Hứa Tình Thâm bước nhanh đi tới, đem Duệ Duệ lên, sau đó lại ôm Lâm Lâm vào trong lòng, "Được rồi, đừng khóc đừng khóc, chúng ta đi tìm ba và cô có được không?" Tưởng Viễn Chu vẫn ngồi im ở đó không hề đứng dậy, Duệ Duệ thấy Lâm Lâm khóc, có chút sốt ruột, bĩu môi ra dường như cũng muốn khóc theo, Hứa Tình Thâm nhìn sang bé, "Không sao không sao, đừng khóc."
Duệ Duệ quay đầu lại nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm ẵm Lâm Lâm lâm đi ra ngoài mấy bước, cô vốn đã muốn dẫn Lâm Lâm rời đi rồi, bây giờ thì tốt lắm, bé vừa khóc vừa nháo thế này cũng chẳng còn tâm trạng để lại chơi tiếp nữa.
Lăng Thì Ngâm sợ bị người ở bên trong nhìn thấy, cô ta liền vội vàng dịch người tránh sang bên cạnh, Hứa Tình Thâm xoay người đi ra ngoài, lúc này cô đã không còn nhìn thấy vẻ mặt của Duệ Duệ nữa, nhưng nếu cô biết được đó là con trai của mình, cô sẽ có bao nhiêu đau lòng đây?
Lăng Thì Ngâm cười lạnh, trông thấy Hứa Tình Thâm thay giày xong chuẩn bị rời đi, cô ta cũng bước nhanh đuổi theo qua đó.
Hứa Tình Thâm biết hai anh em Phó Kinh Sanh đang ở tầng nào nên cô định ẵm Lâm Lâm đi tìm. Vừa bước đến gần thang cuốn, Lăng Thì Ngâm cũng liền đuổi kịp tới nơi, "Hứa Tình Thâm."
Cô nghe thấy giọng nói này có chút quen thuộc, liền quay đầu nhìn lại, "Là cô."
"Vâng, thật là trùng hợp."
Hứa Tình Thâm ôm chặt Lâm Lâm vào trong lòng, "Có việc gì sao?"
Ánh mắt của Lăng Thì Ngâm rơi xuống khuôn mặt của Lâm Lâm, "Bé gái này thật là đáng yêu."
Hứa Tình Thâm cảm thấy lời này của cô ta mang theo ý vị rất khó hiểu, "Không có việc gì thì tôi đi đây."
"Hứa Tình Thâm!"
Cô dừng lại bước chân, "Ban nãy lúc cô gọi tên tôi, tôi thật sự không nhận ra được là ai cả, trước kia đã quen nghe cô gọi tôi một tiếng chị Hứa rồi."
Sắc mặt của Lăng Thì Ngâm vẫn không hề thay đổi chút nào cả, "Ban nãy tôi có nhìn thấy cô ngồi với Tưởng Viễn Chu."
"Tình cờ gặp nhau mà thôi."
"Cô nói thử xem có phải Tưởng Viễn Chu rất cạn tình hay không? Tôi đã sinh cho anh ấy một đứa con trai rồi, vậy mà anh ấy lại chiếm đoạt không chịu giao cho tôi."
Hứa Tình Thâm thấy Lâm Lâm đã ngừng khóc, cô giơ tay lên vỗ nhẹ vào lưng của con gái, "Đó là chuyện giữa hai người các cô, có liên quan gì đến tôi đâu chứ?"
"Tôi chỉ nghĩ rằng chúng ta đều là phụ nữ, cô nhất định có thể hiểu được cảm nhận của tôi, tựa như cô vậy đó, cô có thể chịu đựng được việc con ruột do mình sinh ra mà lại không được ở bên cạnh mình trong một thời gian dài sao?"
Hứa Tình Thâm khẽ vểnh khóe miệng lên, "Đương nhiên là không thể rồi, vì thế nên tôi vẫn luôn mang theo con ở bên người, không giống như hoàn cảnh của cô đâu."
"Đúng vậy, không giống đâu."
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn lên lầu trên, sau đó lướt qua bên cạnh Lăng Thì Ngâm, bám vào tay vịn thang cuốn. Lăng Thì Ngâm nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô, Lâm Lâm đang ghé vào đầu vai của Hứa Tình Thâm, mở to đôi con ngươi đen bóng nhìn cô ta, Lăng Thì Ngâm cười lạnh, như vậy cũng tốt lắm, Hứa Tình Thâm, cô cứ nuôi dưỡng đứa bé không phải là con của mình này suốt cả đời đi, đây là quả báo của cô đấy!
Lái xe quay lại nhà họ Lăng, khói mù ở trong nhà vẫn còn chưa tản đi hết được, trên tay người giúp việc đều đang mang miếng vải đen, Lăng Thì Ngâm vừa trở về đây liền cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cô ta không thể không đối mặt với người mẹ lấy nước mắt để rửa mặt, cùng với người cha dường như đã già đi mười tuổi chỉ trong vòng một đêm. Nhưng có những trách nhiệm, cô ta thân là người của nhà họ Lăng thì bắt buộc phải gánh vác, cô ta không thể tránh né được.
Băng qua sân, Lăng Thì Ngâm ngẩng đầu nhìn lên, lại trông thấy một đám người đang xếp thành hai hàng ngay ngắn ở trước cửa.
Ai cũng đều đứng nghiêm chỉnh thẳng tắp, dường như đã được trải qua sự huấn luyện khắc nghiệt nhất, Lăng Thì Ngâm không biết những người này đang làm gì, chẳng lẽ trong nhà lại xảy ra chuyện nữa rồi sao?
Trong lòng cô ta rất khẩn trương, nhấc bước chân lên đi vào.
Bước tới phòng khách, Lăng Thì Ngâm liền bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ đến mức phải dừng lại bước chân. Trong phòng khách rộng lớn chất đầy những chiếc rương gỗ kiểu cổ, nắp rương đều đã được người ta mở ra, bên trong chứa đầy vải vóc tơ lụa và vàng bạc trang sức. Cô ta thiếu chút nữa còn tưởng rằng mình đã đi vào nhầm nhà rồi, mẹ của Lăng Thì Ngâm đã lâu không bước xuống giường, hôm nay lại đang ngồi trên ghế salon, vẫy tay với cô ta, "Thì Ngâm, lại đây."
Lăng Thì Ngâm bước tới phía trước, trông thấy một người đàn ông trung niên xa lạ đang ngồi ở bên tay phải của ba mình, thấy cô ta đi tới đây, đối phương liền đứng dậy nói, "Lăng tiểu thư, chào ngài."
Khuôn mặt của Lăng Thì Ngâm tràn đầy vẻ khó hiểu, "Có chuyện gì vậy?"
"Thì Ngâm, đây là quản gia của nhà họ Mục."
"Nhà họ Mục ư?"
Mẹ của Lăng Thì Ngâm đứng dậy kéo tay của con gái qua, để cho cô ta ngồi xuống bên cạnh mình, "Nhà họ Mục tới cầu hôn."
Sắc mặt của Lăng Thì Ngâm lập tức thay đổi hoàn toàn, bây giờ đã là thời đại gì rồi, cư nhiên lại vẫn còn tồn tại cách nói như vậy nữa à? "Mẹ, tại sao hai người không bàn bạc với con?"
Mẹ của Lăng Thì Ngâm hạ thấp giọng nói, "Bọn họ tới đột ngột quá, mẹ cũng không biết nữa."
Lúc này, quản gia tươi cười dịu dàng nói, "Đại thiếu gia của nhà họ Mục, nói thế chắc mọi người nghe xong cũng không cảm thấy xa lạ gì rồi phải không, lần này nếu có thể kết làm thông gia, đối với nhà họ Lăng mà nói là chuyện may mắn vô cùng, nhà họ Mục lại hết sức chân thành, bây giờ chỉ còn xem thái độ của Lăng tiểu thư mà thôi."
"Muốn cầu hôn mà lại đi phái một quản gia tới đây, vậy mà cũng gọi là hết sức chân thành à?"
"Lăng tiểu thư nói đúng lắm, tôi chỉ là người dẫn đầu mà thôi, nhân vật quan trọng vẫn còn đang ở phía sau."Lăng Thì Ngâm nhìn chằm chằm vào những thứ đang bày la liệt trong phòng khách, không bao lâu sau, người gác cổng bước vào, "Quản gia Tào, Mục soái tới rồi."
Quản gia Tào vội vàng đứng dậy, nhanh chóng đi ra ngoài, ba mẹ của Lăng Thì Ngâm cũng đứng lên, Lăng Thì Ngâm thì vẫn ngồi im ở trên ghế salon không hề nhúc nhích, rất nhanh, có tiếng bước chân mang đầy cảm giác cứng rắn từ bên ngoài truyền vào, Lăng Thì Ngâm vừa ngẩng đầu lên, liền trông thấy một bóng người cao lớn lướt ngang qua phòng khách tràn ngập ánh nắng mặt trời, người đàn ông ăn mặc đơn giản, đôi giày quân đội màu đen bóng loáng tinh tươm, khí thế lạnh lùng khiến cho người ta có một cảm giác không rét mà run.
Mẹ của Lăng Thì Ngâm thấy thế, vội vàng nắm chặt lấy cánh tay của Lăng Thì Ngâm, kéo cô ta đứng dậy.
Người đàn ông này, bà ta chỉ cần liếc mắt qua một cái thôi đã ưng ý ngay lập tức rồi. "Mau, mau tới đây mời ngồi."
Mẹ của Lăng Thì Ngâm kích động nói với người giúp việc đang đứng ở cách đó không xa. "Dâng trà!"
Sắc mặt của ba Lăng Thì Ngâm cũng không còn nghiêm túc như ban nãy, "Mời ngồi."
Người đàn ông ngồi xuống yên ổn, tầm mắt dứt khoát cố định trên khuôn mặt của Lăng Thì Ngâm. "Vị này chính là Lăng tiểu thư à?"
"Ừ." Ba của Lăng Thì Ngâm nói.
"Vậy không biết chuyện cầu hôn, hai người thấy thế nào?"
Ba của Lăng Thì Ngâm liếc nhìn sang cô ta, có thể trèo lên được nhà họ Mục, ông ta đương nhiên là vô cùng thoả lòng nguyện ý. Thế nhưng nhà họ Mục này cũng là gia đình có vai vế tiếng tăm, chuyện của Lăng Thì Ngâm và Tưởng Viễn Chu bọn họ không thể nào không thèm hỏi thăm rõ ràng, dựa vào điều kiện của người đàn ông đang ngồi ở trước mặt này, tại sao anh ta lại nghĩ đến chuyện muốn kết thông gia với nhà họ Lăng chứ?
"Nghe nói nhà họ Mục có hai người con trai, không biết cậu là......"
"Tôi là Mục Kính Sâm."
Thì ra là con trai thứ của nhà họ Mục.
Sắc mặt của ba Lăng Thì Ngâm hơi thất vọng, "Vậy chuyện kết hôn, anh trai của cậu có đồng ý không?"
"Đương nhiên là đồng ý rồi, chỉ là anh ấy đang điều hành công việc kinh doanh, thật sự là không thể rời đi được nửa bước, ba tôi đã cho anh ấy xem qua ảnh chụp của Lăng tiểu thư rồi, anh ấy ngược lại vừa liếc mắt một cái liền ưng ý ngay, biết bây giờ nhà họ Lăng đang gặp khó khăn, anh ấy sợ có người nhanh chân đến trước, vì thế đã phái tôi tới đây, nếu có thể nhanh chóng ấn định cuộc hôn sự này......"
Lăng Thì Ngâm nghe vào trong tai, ánh mắt của cô ta rơi trên sườn mặt của Mục Kính Sâm, người đàn ông này trông đẹp trai thế kia thì anh trai của anh ta cũng sẽ không thua kém chút nào đâu.
Thế nhưng cô lại cảm thấy bản thân mình thật sự quá mức đáng thương, gần như ngay một cơ hội để lựa chọn cũng không có.
"Cho dù có bận việc làm ăn, nhưng dù sao đây cũng có liên quan đến chuyện lớn cả đời mình, nếu anh ta không chịu ra mặt, tôi có thể hiểu là nhà họ Mục các anh đang che giấu điều gì hay không?" Cuối cùng Lăng Thì Ngâm cũng mở miệng nói, Mục Kính Sâm nghe vậy, tầm mắt liền rơi về phía cô ta."Chẳng lẽ, cô cảm thấy nhà họ Mục đang có âm mưu gì với cô à?"
Lăng Thì Ngâm ngẩn mặt ra, lời này thì lại có ý gì đây chứ? Ngay cả quản gia ở bên cạnh cũng phải lên tiếng hoà giải, "Mục soái của chúng tôi không phải có ý này đâu, ngài ấy muốn nói......"
"Đủ rồi quản gia Tào, nếu chuyện đã đến nước này rồi, tương lai có thể còn trở thành người một nhà nữa, có một số việc tại sao không thể nói ra cho rõ ràng chứ?" Mục Kính Sâm cắt ngang lời của quản gia Tào, "Mục Lăng kết thông gia, đương nhiên là vì muốn theo đuổi lợi ích cao nhất, chuyện trước đây của Lăng tiểu thư và Tưởng Viễn Chu, chúng tôi đều đã rõ ràng, còn có một đứa con phải không?"
Sắc mặt của ba Lăng Thì Ngâm nhanh chóng trở nên trắng bệch, mẹ của cô ta vội vàng giải thích. "Không không, đứa bé kia không phải là do Thì Ngâm sinh......"
"Mẹ!"
Mục Kính Sâm khoát tay ngăn lại, "Nếu tôi đã thay mặt nhà họ Mục đi tới đây một chuyến, điều đó đã chứng minh rằng anh tôi không để bụng chuyện này. Tôi cũng nói thẳng ra với mọi người luôn, anh tôi cái gì cũng tốt, chỉ là lúc còn trẻ đã từng xảy ra tai nạn xe cộ, bị thương ở một chân, nửa đoạn dưới của chân trái là chi giả, chuyện này người ngoài không có ai biết hết."
Ba mẹ của Lăng Thì Ngâm nghe xong, cũng không hề tỏ ra kinh hoảng hãi hùng, nghe Mục Kính Sâm nói vậy, bọn họ ngược lại còn hết sức yên tâm an lòng.
Dù sao điều kiện của nhà họ Mục cũng quá tốt, nếu không phải chỉ vì một chút khuyết tật kia, thật sự sẽ không đến mức phải đi kết thông gia với nhà họ Lăng.
"Chuyện này không quan trọng, bây giờ y học phát triển như vậy, cho dù có dùng chi giả cũng không có nhiều vấn đề lắm đâu." Mẹ của Lăng Thì Ngâm cười khẽ, "Quan trọng là nhân cách phải tốt."
Khoé miệng của Mục Kính Sâm khẽ vểnh lên một cách kín đáo, quản gia Tào lau mồ hôi lạnh, chỉ sợ vị tiểu thiếu gia này làm hỏng việc.
Mục Kính Sâm lập tức cất giọng nói tràn đầy quyến rũ, nhàn nhạt lên tiếng, "Đó là đương nhiên rồi, đàn ông nhà họ Mục, không ai có nhân cách thấp hèn cả."
Lăng Thì Ngâm nắm chặt hai tay, "Các người cũng là bởi vì biết anh trai của tôi đột ngột qua đời mà đoán chắc là bây giờ nhà họ Lăng đang gặp phải khó khăn phải không?"
Mẹ của Lăng Thì Ngâm khẽ đá vào chân cô ta, "Thì Ngâm, đừng nói bậy!"
Mục Kính Sâm lại không thèm để bụng, "Đây chính là lý do chủ yếu và cũng là sự thật mà Lăng tiểu thư không thể không chấp nhận. So với việc để cho công ty của anh trai cô tan đàn xẻ nghé trong giới kinh doanh, còn không bằng tìm một người thích hợp, an trai của tôi xét về mặt này, lại cực kỳ có tài năng trời ban đấy."
"Nhưng tôi muốn đảm bảo cho quyền lợi của nhà họ Lăng, công ty là của nhà họ Lăng."
Mục Kính Sâm khẽ nhún vai, "Chuyện này là đương nhiên rồi, trước khi kết hôn hai người có thể thoả thuận với nhau bằng hợp đồng mà, hôm nay chỉ là lần đầu tiên tới nhà ra mắt thôi, hôm khác chờ anh tôi rảnh rỗi, anh ấy sẽ đến gặp Lăng tiểu thư sau."Ba mẹ của Lăng Thì Ngâm đều tỏ ra vui mừng, Mục Kính Sâm thấy không còn sớm nữa, liền đứng dậy nói, "Tôi xin phép đi trước."
"Được, để chúng tôi tiễn cậu."
"Không cần đâu."
Lăng Thì Ngâm nhìn người đàn ông đứng dậy đi ra ngoài, anh đã nói không cần tiễn rồi, nhưng ba mẹ của cô ta vẫn đứng dậy nhiệt tình đi theo.
Đến trước cửa, Mục Kính Sâm đi ra ngoài vài bước, tay phải nhẹ nhàng nâng lên, hàng người đang đứng ở hai bên tự động quay sang phải, sau đó nhấc chân lên bước đều, đi theo sau lưng người đàn ông.
Rất mau, hai người đã quay trở lại vào trong phòng, Lăng Thì Ngâm liếc nhìn về phía mẹ mình, "Sức khoẻ của mẹ không được tốt, còn đi ngoài làm gì vậy?"
"Cái con bé này," ba của Lăng Thì Ngâm bất mãn nói, "Còn không phải là vì con sao?"
Mẹ của Lăng Thì Ngâm nhìn về phía những chiếc rương gỗ đang chất đầy trong phòng khách, "Nhà họ Mục làm việc, quả nhiên là rất có quy tắc, ra tay cũng vô cùng rộng rãi."
"Mẹ, hai người thật sự định gả con cho nhà đó sao?"
"Thì Ngâm, bản thân con thì cảm thấy thế nào? Con còn có thể có bao nhiêu quyền lựa chọn nữa đây?"
Lăng Thì Ngâm không nói thêm gì nữa, xoay người đi lên lầu.
Mục Kính Sâm ngồi vào trong chiếc xe việt dã, quản gia kéo cửa chỗ phụ lái ra, người đàn ông liếc nhìn sang ông ta, "Chẳng phải ở đằng sau vẫn còn xe sao?"
"Tôi sẽ ngồi xe của cậu trở về."
"Ông không sợ tôi sẽ một đạp đá văng ông xuống xe à?"
"Nếu cậu thật sự đá tôi xuống, khi trở về tôi sẽ lập tức nói cho lão gia biết, cậu đã thiếu chút nữa làm hỏng việc."
Mục Kính Sâm đeo bao tay vào, hai tay nắm chặt lấy vô lăng, nhìn về phía người quản gia ở bên cạnh mà cười như có như không. "Tôi đã làm hỏng chuyện gì chứ?"
"Thứ nhất, cậu nói cậu là nhị thiếu gia của nhà họ Mục."
"Tôi vốn đúng là như thế mà."
"Nhưng lão gia đã bảo cậu giả làm đại thiếu gia rồi."
Mục Kính Sâm giơ tay lên, khuỷu tay chống vào vô lăng, đầu ngón tay khẽ vuốt cằm, "Nếu vậy chẳng lẽ là tôi còn phải thay anh ấy động phòng luôn sao?"
"Mục soái!"
"Được rồi, nói thử điều thứ hai đi."
"Thứ hai, cậu nói cái mà nhà họ Mục nhìn trúng không phải là vị Lăng tiểu thư này."
Mục Kính Sâm thu tay lại, "Vậy ông nói thử xem, nhà họ Mục có thể nhìn trúng người phụ nữ kia ở điểm nào chứ? Nhân cách hư hỏng? Hay là nhìn trúng con trai của cô ta?"
Lồng ngực của quản gia Tào liền nóng lên, cảm giác như sắp phun ra máu đến nơi rồi, "Cậu quên trước khi đi ra cửa lão gia đã dặn dò như thế nào rồi à?""Không quên, ông ấy bảo tôi phải nói Lăng tiểu thư khéo léo đoan trang, hiền lành tốt bụng, cao quý thuần khiết, bảo tôi nói rằng mình đã ngưỡng mộ cô ta từ lâu......"
Quản gia Tào gật đầu, "Đúng thế, nhưng cậu đã nói như thế nào?"
"Tôi cũng muốn nói lắm chứ, nhưng tôi lại càng buồn nôn nhiều hơn." Mục Kính Sâm liếc nhìn vào gương chiếu hậu, chiếc xe của anh không chạy, mấy chiếc ở đằng sau cũng liền xếp hàng ngay ngắn ở đó. "Chắc ông sẽ không có điều thứ ba đâu nhỉ?"
"Có."
"Nói đi."
"Thứ ba, cậu nói chân của đại thiếu gia có tật."
Vẻ mặt của Mục Kính Sâm rất thản nhiên, "Nhưng mà chỉ khi nào tôi nói chân của anh ấy có tật thì nhà họ Lăng mới có thể hoàn toàn dỡ bỏ sự nghi ngờ, nếu không, ai mà thèm cưới con gái nhà bà ta chứ?"
"Mục soái!"
Mục Kính Sâm nhẹ khoát tay với vẻ mất kiên nhẫn, "Ít nhất tôi cũng không hề nói cho bọn họ biết, bộ phận quan trọng nhất của anh tôi bị người ta cắt đứt, sau đó nối lại, vì thế, tôi không có làm hỏng việc."
Sắc mặt của quản gia Tào lúc này trông giống hệt như tấm bảng pha màu, vừa nghe xong lời của Mục Kính Sâm, liền hốt hoảng nhìn dáo dác xung quanh, "Mục soái, lời này...... của cậu......"
"Nhìn thử xem ông đã bị doạ sợ đến mức nào rồi kìa, ở đây chẳng có ai hết." Mục Kính Sâm phát động cơ, quản gia Tào vội vàng thắt dây an toàn, hình như ông ta còn đang định nói thêm điều gì nữa, ánh mắt của Mục Kính Sâm liền quét qua một cái, "Nếu không phải do nể mặt ông đã phục vụ cho nhà họ Mục mấy chục năm nay, chỉ bằng mấy câu lải nhải này của ông thôi, tôi quả thật đã ném ông xuống xe rồi."
Quản gia Tào không nói nữa, hai tay nắm chặt lấy dây an toàn.
Mục Kính Sâm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, một cô gái có làn da trắng nõn đi ngang qua, mái tóc dài phủ quá đầu vai, anh liền ngẩn ra trong chốc lát, trái tim cũng bị rung động, nơi cánh mũi chợt lướt qua một mùi hương thanh mát sau khi tắm gội, nó thuộc về Phó Lưu Âm.
Hôm nay Hứa Tình Thâm nghỉ, sáng sớm, Phó Kinh Sanh đã gõ cửa phòng cô.
Hứa Tình Thâm vẫn còn buồn ngủ, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra. "Ai vậy?"
Người đàn ông không trả lời, lại gõ thêm hai tiếng nữa, Hứa Tình Thâm ngáp một cái, vén chăn lên bước xuống giường, mới vừa đi được vài bước, cửa liền bị đẩy ra.
Hứa Tình Thâm mở to đôi mắt vẫn còn đang ngái ngủ của mình, "Anh......"
Phó Kinh Sanh vội vàng đóng cửa lại. "Anh gọi mấy lần rồi mà không thấy em trả lời, anh liền bước vào luôn, lát nữa Âm Âm mà phát hiện ra chúng ta không ngủ cùng nhau, nhất định sẽ lại nổi cơn nghi ngờ."
"Chẳng phải anh đã nói dối em ấy rồi sao?"
"Anh đã bảo với em ấy rằng chúng ta chỉ thỉnh thoảng mới ngủ riêng mà thôi, cũng đâu thể nói cho em ấy biết thật ra chúng ta căn bản không hề ngủ với nhau được chứ?"Hứa Tình Thâm quay trở lại bên giường, Lâm Lâm vẫn còn chưa tỉnh giấc, cô lười biếng ngồi xuống mép giường, "Sao anh dậy sớm thế?"
"Lát nữa anh sẽ lái xe chở bọn em đi ra ngoài một chuyến, chúng ta cùng đi xem nhà mới."
"Anh lái xe ư?"
Phó Kinh Sanh nghe vậy liền cười nói, "Không tin tưởng anh à?"
"Không phải, hay là em với anh thay phiên nhau lái đi."
Phó Kinh Sanh thấy cô đứng dậy định đi thay quần áo, anh liền nắm lấy tay cô, "Tình Thâm."
"Sao thế?"
"Anh biết, thật ra trong lòng em không muốn chuyển đi."
Hứa Tình Thâm còn chưa kịp lên tiếng, Phó Kinh Sanh đã kéo cô tới trước mặt mình, "Anh vốn còn cho rằng em hẳn là rất chán ghét nơi này."
Cô ngồi xuống lại bên cạnh Phó Kinh Sanh, có một số việc Hứa Tình Thâm cũng không muốn dối gạt anh. "Trước đây phải rời đi, cũng là do bất đắc dĩ, thế nhưng chỉ khi nào ở đây, em mới có cảm giác tựa như được hít thở bầu không khí quen thuộc." Hứa Tình Thâm nhìn về phía cái tay đang bị Phó Kinh Sanh nắm lấy, ngón tay của cô khẽ động đậy vài cái. "Tuy nhiên...... gia đình mà, ở đâu cũng vậy thôi, Phó Kinh Sanh, em vẫn là câu nói kia, vào lúc em khổ sở nhất đau đớn nhất cần có người ở bên cạnh, là anh đã làm bạn với em. Vì vậy bây giờ, anh đi đâu thì em liền theo đấy."
Phó Kinh Sanh lại càng nắm chặt tay cô thêm một chút nữa, "Cám ơn em, Tình Thâm."
Trên đường đi, Phó Lưu Âm ngồi ở ghế phụ lái, Hứa Tình Thâm và Lâm Lâm thì ngồi ở đằng sau, Phó Lưu Âm hạ lưng ghế xuống, định tranh thủ ngủ một lát trong lúc đi đường, Phó Kinh Sanh vừa lái xe, vừa nhìn trước nhìn sau, khuôn mặt của anh không khỏi lộ ra nét cười, đây là cuộc sống mà anh vẫn luôn khao khát. Có người thân, có người yêu, còn có cả một đứa con nữa.
Chạy đến toà nhà mà anh đã chọn, thật ra nơi này không phải là Đông Thành, Hứa Tình Thâm ẵm Lâm Lâm bước xuống xe, nhân viên môi giới bất động sản đang đứng ở cửa bước nhanh ra đón, "Chào ngài, là Phó tiên sinh phải không? Mời vào trong."
Hứa Tình Thâm không có hứng thú gì nhiều đối với nhà cửa, nhưng Phó Kinh Sanh lại khăng khăng đòi dẫn cô tới đây, cô cũng không muốn làm anh thất vọng.
Nhân viên môi giới cầm món đồ chơi đã chuẩn bị sẵn đưa cho Lâm Lâm, sau đó một người khác dẫn Phó Kinh Sanh đi tới trước mô hình thu nhỏ của toà nhà.
Không bao lâu sau, Phó Kinh Sanh liền quay lại trước ghế salon, "Anh đã quyết định rồi."
"Nhanh vậy sao?"
Người đàn ông bước tới ẵm Lâm Lâm lên, "Trước đó đã ưng ý rồi, hôm nay chỉ tới để lập hợp đồng mà thôi."
Anh nắm lấy tay của Hứa Tình Thâm, "Đi thôi."
"Còn muốn đi đâu nữa?"
"Đương nhiên là ký hợp đồng rồi."
Phó Kinh Sanh dẫn Hứa Tình Thâm bước vào một căn phòng của ngôi nhà, nhân viên môi giới nhanh chóng rót nước cho hai người, Hứa Tình Thâm liếc nhìn sang Phó Kinh Sanh. "Chuyện ký hợp đồng anh tự quyết định đi, em vẫn nên dẫn Lâm Lâm đi ra ngoài chơi thôi.""Em cũng phải ký tên mà, trên sổ nhà cũng có tên của em."
Hứa Tình Thâm giật mình ngạc nhiên. "Cái gì?"
Phó Kinh Sanh mỉm cười với cô, "Rất kỳ lạ sao?"
"Anh vẫn nên ghi tên của Âm Âm đi."
"Nói đùa gì vậy, chúng ta là vợ chồng, của anh cũng chính là của em."
Hứa Tình Thâm ít nhiều cũng có chút mất tự nhiên, cô hạ thấp giọng nói, "Nhưng một toà nhà có giá trị lớn như vậy......"
"Giá trị có lớn hơn nữa thì nó cũng chỉ là một ngôi nhà mà thôi. Đối với anh mà nói, nơi nào có em, có Lâm Lâm, còn có cả Âm Âm nữa, đó mới là nhà. Nếu đã là nhà rồi thì nó phải là một ngôi nhà hoàn chỉnh."
Hứa Tình Thâm tỏ ra xúc động, nhưng chuyện quyết định cùng nhau đứng tên một toà nhà đắt đỏ như vậy, nó cũng không đơn giản như việc hỏi mượn Phó Kinh Sanh vài vạn tệ.
Khuôn mặt của nhân viên môi giới vui sướng tràn trề, đi vào chuẩn bị hợp đồng, nhưng chưa tới một lát sau, cô ta liền vội vàng chạy ra lại. "Thật ngại quá Phó tiên sinh, căn số sáu mươi sáu mới vừa được người ta đặt rồi."
Phó Kinh Sanh nghe vậy, sự không vui liền hiện lên rõ ràng trên nét mặt, "Sao lại thế? Trước khi tới đây tôi đã gọi điện thoại xác nhận với cô rồi mà."
"Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, đối phương đã trực tiếp làm việc với giám đốc của chúng tôi, tiền đặt cọc cũng đã chuyển......" Nhân viên môi giới cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, vội vàng xin lỗi. "Nếu không ngài xem lại toà khác đi, còn rất nhiều căn chưa được bán ra đâu, hơn nữa vị trí địa lý cũng đẹp lắm."
Hứa Tình Thâm thấy cô gái trẻ này đã gấp đến độ vành mắt cũng sắp đỏ ửng lên rồi, "Bỏ đi, chúng ta xem lại căn khác nhé?"
Phó Kinh Sanh tức giận đến mức đứng phắt dậy, "Là ai đặt?"
"Nghe nói là...... Tưởng tiên sinh."
Huyệt thái dương của Hứa Tình Thâm bắt đầu đau nhói lên, cuộc đời này thật đúng là trớ trêu mà, tại sao ở đâu cũng đều có người kiếm chuyện cho cô lo lắng vậy chứ?
"Phó tiên sinh, ngài đừng nóng giận, để tôi dẫn ngài đi xem......"
Lạch cạch ——
Hứa Tình Thâm lấy lại tinh thần, trông thấy cái ly giấy dùng một lần bị hất rơi xuống đất, nước trà ở bên trong văng tung toé ra sàn nhà. Hứa Tình Thâm hơi kinh ngạc, cô rất ít nhìn thấy Phó Kinh Sanh nổi giận, người đàn ông ẵm Lâm Lâm lên bước nhanh đi ra ngoài, Hứa Tình Thâm thấy thế, liền vội vàng đuổi theo.
Phó Lưu Âm đang ngồi dưới một mái đình ở bên ngoài chờ bọn họ, trông thấy Phó Kinh Sanh đi tới đây, cô sải bước tiến lên, "Anh, mua xong rồi hả?"
"Về nhà thôi."
Hứa Tình Thâm cũng đi tới trước xe, "Bán mất rồi cũng không sao cả, không nhất thiết phải mua căn nhà đó, còn có rất nhiều sự lựa chọn cơ mà." "Không cần đâu," Phó Kinh Sanh miễn cưỡng nở ra một nụ cười, "Anh không muốn ngôi nhà tương lai của chúng ta có bất kỳ sự tiếc nuối nào cả, anh thà chờ đợi chứ không muốn gấp gáp mua ở tạm đâu."
Phó Lưu Âm ngồi vào trong xe trước, Hứa Tình Thâm trông thấy sắc mặt của Phó Kinh Sanh rất khó coi, "Vậy thì về nhà trước đi."
"Bình thường, bọn họ sẽ không để lộ ra thông tin của khách hàng đâu, xem ra, Tưởng Viễn Chu đây là muốn ra oai với anh rồi."
Hứa Tình Thâm không biết mình còn có thể nói được điều gì nữa, cô đành phải mở cửa ra ngồi vào trong xe.
Cửu Long Thương.
Lão Bạch cúp máy, đi vài bước tới trước mặt Tưởng Viễn Chu. "Tưởng tiên sinh, làm xong rồi."
"Uhm."
"Tưởng tiên sinh...... Ngài làm như vậy có phải quá không thực tế rồi không?"
Tưởng Viễn Chu trừng mắt nhìn anh ta, "Lặp lại lần nữa?"
"Tôi nói rằng, bây giờ chính phủ đang tuyên truyền vẫn động mọi người hạn chế mua sắm, tiết kiệm chi tiêu, ngài lại không sợ gặp rắc rối."
"Căn nhà đầu tiên, đã tăng hai trăm vạn rồi, đúng không?"
Đây là sự thật, lão Bạch cũng không thể không gật đầu, "Đúng vậy, nghe nói gần đây giá nhà sẽ còn tăng lên nữa."
"Vậy thì được rồi, cái này tôi gọi là đầu tư."
Lão Bạch nghe vậy, tuy biết rằng anh đang nói dối, nhưng cũng chỉ có thể giả vờ như đang nghe sự thật.
Sau khi quay trở lại Đông Thành, Phó Kinh Sanh bước vào nhà, Hứa Tình Thâm ẵm Lâm Lâm đi theo ở đằng sau.
Người đàn ông đột nhiên dừng lại bước chân, "Mấy hôm anh đi xem nhà, đồng thời cũng có chú ý đến thông tin căn hộ cho thuê, nếu thật sự không được, chúng ta cứ thuê tạm một căn trước đi, sau khi chuyển sang bên kia rồi thì từ từ tìm tiếp."
Hứa Tình Thâm khẽ gật. "Được, em không có ý kiến."
Phó Kinh Sanh đón lấy Lâm Lâm từ trong tay cô, cuối cùng trên khuôn mặt cũng đã có chút ý cười, "Thế thì cứ quyết định như vậy đi, anh cũng không tin là đến lúc thuê nhà, anh ta còn có thể nhanh chân đến trước."
Thuê nhà cũng không hề rắc rối như đi mua, sau khi Phó Kinh Sanh chọn được một căn, liền nhanh chóng đặt cọc tiền thế chân và ba tháng thuê nhà cho bà chủ của căn hộ.
Hôm nay, người giúp việc đã nấu xong cơm tối, Hứa Tình Thâm đang định gọi Phó Kinh Sanh đi ăn cơm.
Người đàn ông bước tới bên cửa sổ nhận một cuộc điện thoại, "Alo."
"Alo! Căn nhà này tôi không thể cho cậu thuê được đâu, tại sao cậu lại có thể là loại người như vậy cơ chứ?"
Bà chủ nhà gần năm mươi tuổi, giọng nói còn sặc mùi tiếng địa phương. Phó Kinh Sanh nghe mà không thể hiểu nổi. "Nghĩ là sao?"
"Trời ơi, đòi nợ mà cũng mò đến tận nhà tôi, căn hộ kia còn chưa cho cậu vào ở mà trên tường đã bị phun đầy sơn rồi, ngay cả cửa cũng bị cạy hỏng luôn, trời ơi, tôi chính là người dân lương thiện đó nha!" Bà chủ nhà trông có vẻ như vẫn còn đang hoảng hồn khiếp vía, "Mấy người kia vô cùng hung hăng dữ tợn, bảo rằng nếu tôi mà dám cho cậu thuê nhà, sẽ lập tức rạch mặt tôi ra đấy, làm sao có thể như vậy được nha......"
"Có phải bà đã nhầm lẫn rồi không? Tôi chưa từng thiếu nợ người khác một xu nào cả."
"Sao mà nhầm được? Chính là cậu đấy, trên cửa chính nhà tôi còn đang phun tên của cậu kia kìa, trời ơi, con trai của tôi còn đang muốn kiếm bạn gái đấy, cậu phá huỷ danh dự của tôi rồi đó nha."
Lồng ngực của Phó Kinh Sanh phập phồng lên một cách kịch liệt, anh thế nào lại đi phá huỷ danh dự của người khác chứ?
"Tóm lại một câu, căn hộ này tôi không cho cậu thuê nữa, cậu che giấu sự thật, cậu qua mà nhìn căn nhà của tôi đi kìa, cậu còn phải bồi thường tiền cho tôi đấy......"
Hứa Tình Thâm bước tới sau lưng Phó Kinh Sanh, trông thấy anh thở hồng hộc mà cúp máy, sau đó lại đột ngột vung nắm đấm lên nện vào tấm kính thuỷ tinh.
"Tưởng Viễn Chu!"
Hứa Tình Thâm giật nảy mình, Tưởng Viễn Chu lại làm gì nữa rồi?
Ngay sau đó Phó Kinh Sanh liền cắn răng nghiến lợi nói, "Lưu manh!"