Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 3 - Chương 39: Đoạn ghi âm tiết lộ sự thật (anh và Hứa Tình Thâm có con với nhau)

Hứa Tình Thâm không biết Tưởng Viễn Chu đã đùa giỡn lưu manh như thế nào, nhưng nguyên nhân chủ yếu của việc này chính là cô, vì vậy nên cũng không tiện nói chen vào câu gì cả.

Phó Lưu Âm nghe " rầm " một tiếng, cũng đã đi tới, cô cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào tay của Phó Kinh Sanh, "Anh, sao anh lại tức giận như thế?"

"Không có gì."

"Đơn giản chỉ là chuyện dọn nhà thôi mà, bây giờ chúng ta ở Đông Thành cũng không còn rắc rối gì nữa cả, cứ từ từ đi, đừng vội."

Phó Kinh Sanh không nói tiếng nào, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, anh đã sớm nhận ra được rằng Tưởng Viễn Chu sẽ không dễ dàng để cho bọn họ rời đi, ở Đông Thành này Tưởng Viễn Chu rất có quyền thế, chẳng khác gì Lăng Thận, bây giờ Tưởng Viễn Chu, cũng đã biến thành một tảng đá cản đường của anh rồi.

Sau khi Tưởng Đông Đình đem chuyện của Duệ Duệ nói cho Lăng Thì Ngâm biết, trong lòng ông ta rất chắc chắn, nhất định là cô ta sẽ không bao giờ nói với người thứ ba.

Nhưng trong lòng ông ta vẫn luôn cảm thấy bất an, hai hôm nay chuyện của nhà họ Lăng và nhà họ Mục đều đã lan truyền đi khắp nơi rồi, Lăng Thì Ngâm muốn trèo lên một cành cao khác, đó là chuyện của cô ta, Tưởng Đông Đình chỉ sợ rằng nỗi oán hận trong lòng cô ta khó nuốt trôi được, cuối cùng sẽ gây bất lợi cho Duệ Duệ.

Ông ta gọi điện thoại tới Cửu Long Thương, dặn đi dặn lại rằng nhất định không được phép để cho Lăng Thì Ngâm tiếp xúc riêng với Duệ Duệ, người giúp việc vâng vâng dạ dạ, nói rằng đã nhiều ngày rồi mà vẫn không hề thấy Lăng Thì Ngâm xuất hiện ở Cửu Long Thương.

Lúc này Tưởng Đông Đình ngược lại còn hy vọng Lăng Thì Ngâm hãy nhanh chóng chấp nhận lời cầu hôn của nhà họ Mục, chuyện này kéo dài suốt hai năm trời, bây giờ lại trở thành một phiền toái cực lớn.

Vào buổi trưa, Tưởng Viễn Chu chuẩn bị đi ra ngoài, người giúp việc mặc áo bông cho Duệ Duệ, Tưởng Viễn Chu bước tới trước mặt con trai, anh ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng ôm bé vào trong lòng, "Cùng các dì đi ra ngoài chơi cho thật vui vẻ nhé, buổi tối ba sẽ trở về với con."

"Ba." Duệ Duệ khẽ kêu lên một tiếng, cái đầu nho nhỏ cọ cọ vào bờ vai của anh.

Bàn tay của Tưởng Viễn Chu khẽ xoa đầu của bé, anh biết Duệ Duệ rất quấn mình, "Buổi tối sẽ cùng con chơi trò chơi có được không?"

"Đúng vậy, Duệ Duệ ngoan, lát nữa chúng ta học xong sẽ đi mua đồ chơi nhé?" Người giúp việc bước tới, ẵm Duệ Duệ lên. "Tưởng tiên sinh ngài cứ làm việc đi, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho Duệ Duệ."

"Được."

Tưởng Viễn Chu đứng dậy, lão Bạch đang đứng chờ anh ở bên ngoài, hai người mới vừa rời đi không lâu, bảo mẫu liền dẫn theo một người đồng nghiệp khác cùng Duệ Duệ đi ra ngoài.

Tưởng Viễn Chu ngồi vào trong xe, chiếc xe chậm rãi chạy ra khỏi Cửu Long Thương. Anh liếc nhìn vào kính chiếu hậu, không bao lâu sau, anh liền nhìn thấy chiếc xe đang chở Duệ Duệ chạy tới.     "Sáng nay có một cuộc họp, buổi chiều còn phải đến thành phố Mặc An một chuyến."

Chân mày của Tưởng Viễn Chu vặn lại, "Huỷ bỏ hết toàn bộ lịch trình của ngày mai đi."

"Ngày mai ngài có việc à?" Lão Bạch khẽ hỏi.

"Tôi muốn ở bên cạnh Duệ Duệ, thời gian tôi dành cho nó quá ít ỏi, ngày mai tôi sẽ dẫn nó đi vườn bách thú."

Lão Bạch nghe vậy, ý cười trong mắt liền nhàn nhạt tràn ra, "Chỗ mà ngài không thích nhất chính là nơi đó, nói rằng nó bốc mùi nồng nặc, xem ra có con rồ thật sự đã trở nên khác hẳn."

Tưởng Viễn Chu cười cười, không nói nữa.

Duệ Duệ được đặt vào ghế an toàn, bảo mẫu đang ngồi ở ngay bên cạnh, sợi dây an toàn vắt trước người bé rất lỏng lẻo, lúc bảo mẫu bước lên xe đã thắt lại cho bé rồi, chỉ là móc khoá lại chưa được cắm vào hẳn, bảo mẫu cũng lơ là không nghĩ đến việc kéo thử để kiểm tra lại, chiếc xe tiếp tục vững vàng chạy tới phía trước.

Tình hình giao thông ở đằng trước có chút khó khăn, ánh mắt của Tưởng Viễn Chu nhìn ra ngoài, thấy chiếc xe của Duệ Duệ đang chạy theo không gần không xa.

"Lão Bạch."

"Dạ."

"Anh chọn hai ngày mà nghỉ phép đi, gần đây cũng không có gì bận rộn lắm."

"Không sao, tôi ở nhà cũng rảnh rỗi mà."

Tưởng Viễn Chu ngồi trò chuyện với lão Bạch, sau khi chiếc xe chạy tới phía trước, con đường liền trở nên thông thoáng không còn gặp phải chướng ngại gì nữa, tài xế băng qua một ngã tư rồi tăng tốc, chỉ là mới vừa chạy đi được vài chục mét, liền nghe thấy ở phía sau truyền đến một âm thanh va chạm mãnh liệt.

Trái tim của Tưởng Viễn Chu đột nhiên co rút lại, tầm mắt của anh nhanh chóng rơi về phía gương chiếu hậu, "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Lão Bạch cũng vô cùng kinh hoảng, vội vàng ra hiệu bảo tài xế dừng xe lại, anh ta đẩy cửa ra nhanh chóng dẫn đầu bước xuống.

Trong lòng Tưởng Viễn Chu càng lúc càng hoảng loạn, lão Bạch mở cửa ra, sắc mặt cũng hơi tái đi, "Tưởng tiên sinh, hình như là xe của nhà mình."

Người đàn ông vội vàng bước xuống, trên đầu, ánh nắng ban trưa đang chiếu xuống một cách chói chang gay gắt, đâm thẳng vào trong mắt, khiến anh nổi lên một cảm giác hoảng loạn tựa như trái tim đang bị xé nhỏ ra. Lão Bạch theo sát ở bên cạnh Tưởng Viễn Chu nhanh chóng chạy tới, liếc mắt nhìn qua một cái, sắc mặt của Tưởng Viễn Chu lập tức trở nên cứng đờ ra, ngay cả bước chân cũng bắt đầu không còn khống chế được nữa.

Chiếc xe màu đen kia bị đụng ngã lăn ra con đường nhựa, một nửa đã đè nghiến lên bụi cây ở ven đường, có thể tưởng tượng ra được lực va đập kia lớn bao nhiêu.

Tài xế của chiếc xe tải bên cạnh đang đứng ở đó, bị doạ sợ đến mức hai mắt nhìn đăm đăm, ngay cả chuyện báo cảnh sát cũng đã quên béng đi mất.     Tưởng Viễn Chu nhanh chóng chạy tới, tài xế bị kẹt ở trong xe đang cố hết sức để bò ra ngoài, lão Bạch thấy thế, vội vàng bước tới giúp một tay.

"Duệ Duệ đâu? Duệ Duệ đâu rồi?" Tưởng Viễn Chu tựa như bị phát điên cúi người xuống, ghế an toàn trống không, lòng Tưởng Viễn Chu nóng như lửa đốt, giọng nói không khỏi giương cao lên. "Con trai của tôi đâu rồi?"

Lão Bạch trước tiên liền báo cảnh sát, sau đó lại gọi cho bệnh viện Tinh Cảng nhanh chóng phái xe chạy tới đây.

Trong xe truyền đến tiếng rên rỉ, bảo mẫu bị đụng trúng đầu chảy máu, một tay che trán, choáng váng quay cuồng, ngay cả người đang đứng ở bên ngoài cũng không nhìn thấy rõ ràng nữa.

Tưởng Viễn Chu muốn mở cửa ra, nhưng cánh cửa đã bị biến dạng nặng nề, anh cẩn thận nhìn kỹ vào bên trong nhưng cũng không phát hiện ra Duệ Duệ ở đâu cả.

"Duệ Duệ!"

Lão Bạch đang đứng ở đằng trước, tầm mắt quét về phía chỗ phụ lái, anh ta vội vàng giẫm lên bụi cây vòng qua sườn bên kia của chiếc xe, "Tưởng tiên sinh, Duệ Duệ ở đây!"

Tưởng Viễn Chu vội vàng chạy qua đó, lão Bạch kéo cửa ra, cũng may, cánh cửa ở bên chỗ phụ lái này vẫn còn có thể mở ra được.

Ngay sau đó, một cánh tay trẻ con thò ra ngoài, Duệ Duệ cư nhiên lại đang nằm ở dưới sàn để chân của ghế phụ lái, thân mình nho nhỏ bị mắc kẹt ở bên trong, không hề nhúc nhích, Tưởng Viễn Chu nhìn thấy mà đau lòng đến mức gần như là không có cách nào để hít thở nổi.

"Duệ Duệ!"

Anh đang định bước đến gần, lão Bạch vội vàng kéo cánh tay của Tưởng Viễn Chu lại, "Tưởng tiên sinh, khoan đã."

Lão Bạch đang đứng ở phía trước, đầu tiên là dịch ghế ngồi ra đằng sau, tiếp đó mới cẩn thận ẵm Duệ Duệ ra khỏi chiếc xe.

Trên trán của bé trai cũng bị chảy máu, hai mắt nhắm chặt, Tưởng Viễn Chu cởi áo khoác xuống rồi trải ra mặt đất, lão Bạch vội vàng đặt Duệ Duệ nằm lên đó.

Tưởng Viễn Chu ngồi xổm người xuống, hai tay chống trên mặt đất, cảm thấy như vậy cũng không thể xem xét đứa bé một cách rõ ràng, anh liền đổi thành tư thế quỳ một gối.

Lão Bạch cũng cởi áo khoác của mình xuống, đắp lên người Duệ Duệ.

Bảo mẫu và người giúp việc đều đã bò ra khỏi chiếc xe, cả đám đều bị thương với mức độ nặng nhẹ khác nhau, bảo mẫu vừa trông thấy Duệ Duệ hôn mê bất tỉnh liền sợ đến mức gần như là hồn bay phách lạc. "Thực xin lỗi Tưởng tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, tôi rõ ràng đã đặt Duệ Duệ ngồi vào ghế an toàn rồi cơ mà, thật sự rất xin lỗi......"

Tài xế cũng đổ mồ hôi đầy đầu, "Tôi đang lái xe chạy bình thường, không ngờ chiếc xe tải kia lại đột nhiên xông tới."

Xe cứu thương của Tinh Cảng nhanh chóng chạy tới hiện trường, Duệ Duệ được đưa lên xe, Tưởng Viễn Chu thì lại vẫn ngồi xổm ở đó không hề nhúc nhích, lão Bạch nhặt quần áo ở dưới đất lên, sau đó nắm chặt lấy cánh tay của Tưởng Viễn Chu. "Tưởng tiên sinh."     Tưởng Viễn Chu đứng dậy, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện của tên tài xế xe tải kia, hẳn là đang hỏi thăm người khác xem đã đụng phải chiếc xe gì, còn phải đợi công ty bảo hiểm tới đây, không biết cần phải bồi thường bao nhiêu tiền nữa.

Tưởng Viễn Chu sải bước đi tới, vung nắm đấm lên nện cho anh ta ngã lăn xuống đất. "Nếu con trai tôi xảy ra chuyện gì, tôi không cần một xu nào của anh hết, tôi sẽ lấy mạng của anh."

Sau đó hai người bước lên xe, nhân viên y tế ở trên xe đang tiến hành sơ cứu cho Duệ Duệ, Tưởng Viễn Chu đan hai tay vào nhau, khẩn trương nhìn chằm chằm vào đứa trẻ bé bỏng đang nằm trên giường bệnh.

"Có gì đáng ngại không?"

"Tưởng tiên sinh, chuyện này vẫn khó nói lắm, ngài đừng quá sốt ruột."

Tưởng Viễn Chu đan hai tay vào nhau rồi chống lên trán, anh nhắm chặt đôi mắt, không đành lòng nhìn thấy quá trình cấp cứu của con trai của mình.

Xe cứu thương nhanh chóng chạy tới Tinh Cảng, Tưởng Viễn Chu nhìn Duệ Duệ nằm ở trên giường bệnh, sau đó được người ta đẩy vào. Hai chân anh tựa như bị đổ đầy chì, ngây ngẩn nhìn mọi người đang đi tới đi lui ở trong đại sảnh của bệnh viện.

Lão Bạch đang chạy theo một cách gấp gáp, quay đầu lại nhìn anh. "Tưởng tiên sinh?"

Đôi môi của Tưởng Viễn Chu trở nên tái nhợt đi, "Cho dù tôi có mở nhiều bệnh viện như thế thì cũng có ích lợi gì đâu? Chẳng phải kết quả vẫn là trơ mắt ra nhìn người thân của mình từng người một bị đẩy vào trong đó sao?"

"Tưởng tiên sinh, đây là cuộc sống, khó mà tránh được."

Chạy tới trước cửa phòng cấp cứu, Tưởng Viễn Chu ngồi ở bên ngoài, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào một chỗ.

Khoảng chừng hơn một tiếng sau, Tưởng Đông Đình cũng vội vã chạy tới, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cháu trai của tôi thế nào rồi?"

Tưởng Viễn Chu không nói một câu, vẫn là lão Bạch phải bước tới trả lời, "Ban nãy Duệ Duệ đã xảy ra tai nạn xe cộ."

"Tai nạn xe cộ ư?" Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm về phía cửa phòng cấp cứu, sắc mặt có chút đáng sợ. "Chẳng phải trong nhà có rất nhiều người giúp việc sao? Thế nào lại còn có thể khiến cho đứa bé gặp phải tai ương như vậy? Bác sĩ có nói gì không?"

Lão Bạch khẽ lắc đầu, "Vẫn còn đang cấp cứu, chúng tôi cũng không biết nữa."

Tưởng Đông Đình lui lại vài bước, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế ở đằng sau. Ông ta không ngừng lắc đầu. "Không thể nào, không thể nào là tai nạn được."

Trong lòng ông ta rối như tơ vò, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, "Tên tài xế kia đâu rồi?"

Tưởng Viễn Chu chống trán, không muốn nghe bất kỳ một câu nào nữa.

Cũng không biết rằng mọi người đã chờ đợi ở bên ngoài bao lâu, đèn phòng cấp cứu mới tắt, đôi mắt của Tưởng Viễn Chu hơi mở to ra, đi tới phía trước vài bước, "Sao rồi?"     Sắc mặt của bác sĩ rất nặng nề, tháo khẩu trang xuống, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào, "Tưởng tiên sinh, đứa bé bị thương rất nghiêm trọng, trước mắt vẫn còn đang hôn mê, phải lập tức đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt."

"Cái gì gọi là vẫn còn đang hôn mê? Rốt cuộc thì khi nào tỉnh đây?"

Bác sĩ tỏ vẻ khó xử, "Chuyện này khó nói lắm, lúc bị tai nạn đã va chạm vào phần đầu, hơn nữa còn là va chạm liên tiếp, vì vậy......"

Sắc mặt của Tưởng Viễn Chu lạnh xuống, Tưởng Đông Đình vừa nghe đến đấy, bên tai liền ong ong ù đặc, ông ta đứng dậy rồi bước đi một cách khó khăn tới trước mặt bác sĩ, "Vậy cháu trai của tôi...... Rốt cuộc nó có bị nguy hiểm đến tính mạng hay không?"

"Việc này......"

Tưởng Viễn Chu đương nhiên là nhận ra được rằng tình huống rất không lạc quan, Duệ Duệ nhanh chóng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, hai mắt nhắm nghiền, tóc trên đầu đều đã bị cạo sạch, khuôn mặt nho nhỏ tái nhợt bị chụp máy thở, bé cô đơn nằm một mình ở đó, không còn chút sức lực nào để mở miệng gọi một tiếng ba nữa.

Trái tim của Tưởng Viễn Chu tựa như bị dao cắt, xoay người quay mặt vào trong vách tường, Tưởng Đông Đình bước tới, trong miệng liên tục gọi tên của Duệ Duệ một cách sốt ruột, "Cục cưng, cháu trai cưng của ông, cháu nhất định sẽ không có việc gì đâu."

Ông ta thật sự rất lo lắng, nhà họ Tưởng khó khăn lắm mới có được một đứa cháu trai này, tại sao lại gặp phải chuyện như vậy cơ chứ?

Duệ Duệ được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, lão Bạch tất bật chạy đi xử lý chuyện tai nạn xe cộ, mà sau khi Lăng Thì Ngâm biết được tin tức này, cũng vội vàng chạy tới bệnh viện.

Tưởng Viễn Chu và Tưởng Đông Đình đang ngồi ở bên ngoài phòng nghỉ, hai người đều mang vẻ mặt nặng nề, Lăng Thì Ngâm đẩy cửa ra bước vào, Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu lên, tầm mắt lạnh lùng quét qua, Tưởng Đông Đình vừa trông thấy cô ta, khuôn mặt liền không giấu được vẻ tức giận.

"Ba, Viễn Chu, Duệ Duệ thế nào rồi?"

"Sao con lại tới đây?" Tưởng Đông Đình hỏi với giọng điệu không tốt.

"Duệ Duệ xảy ra chuyện lớn như vậy, con có thể không tới được sao?" Lăng Thì Ngâm bước đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, muốn nhìn vào bên trong. "Rốt cuộc Duệ Duệ thế nào rồi? Nguy hiểm lắm sao?"

Tưởng Viễn Chu rũ đầu xuống, trong lòng cực kỳ rối loạn, tràn ngập những cảm xúc không tên, có lẽ anh đối xử với Duệ Duệ không được thân thiết như những người cha khác, nhưng cho dù là như thế nào đi chăng nữa, anh vẫn thật lòng thương yêu đứa bé này. Đặc biệt là bây giờ khi bé xảy ra chuyện, cảm giác áy náy và tự trách lại càng tràn ngập trong trái tim của Tưởng Viễn Chu.

"Con muốn vào thăm Duệ Duệ."

"Không được!" Tưởng Đông Đình lạnh giọng cắt ngang lời của cô ta, "Duệ Duệ vẫn còn không có thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, ai cũng không thể gặp."     "Ba, con là mẹ của Duệ Duệ mà." Lăng Thì Ngâm đứng ở trước cửa, dáng vẻ vô cùng lo lắng sốt ruột, nếu đổi lại là bình thường, cô đã sớm bật khóc rồi, nhưng lúc này cô ta có muốn giả vờ cũng không làm được. Lăng Thì Ngâm cứ thỉnh thoảng lại lấm lét nhìn vào trong phòng chăm sóc đặc biệt. "Con trai của con xảy ra chuyện, chẳng lẽ con lại không thể vào thăm sao?"

Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, không thể không nói, ông ta rất bội phục Lăng Thì Ngâm. Hành động này nếu đổi lại là trước kia, Tưởng Đông Đình nhất định sẽ cho rằng cô ta thật sự lo lắng cho Duệ Duệ.

"Thì Ngâm, con và nhà họ Mục cũng đã có hôn ước rồi, chuyện bên này, con cũng đừng quan tâm nữa."

Lăng Thì Ngâm nghe vậy, tầm mắt không khỏi rơi về phía khuôn mặt của Tưởng Viễn Chu, khi anh nghe thấy chuyện này, ngay cả mi mắt cũng không thèm chớp một cái, khóe miệng của Lăng Thì Ngâm cong lên đầy giễu cợt. "Nếu Duệ Duệ vẫn luôn khoẻ mạnh, vậy thì con nhất định có thể mặc kệ, nhưng bây giờ......"

"Đủ rồi," tiếng nói chuyện Tưởng Đông Đình đã giương cao lên không ít, "Con đừng lo nghĩ vớ vẩn nữa."

Sau khi Tưởng Đông Đình nói xong những lời này, ánh mắt liếc qua nhìn con trai của mình đang ngồi ở bên cạnh, dường như Tưởng Viễn Chu căn bản không hề nghe lọt cuộc nói chuyện của bọn họ vào tai. Trong lòng Tưởng Đông Đình khẽ buông lỏng, ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng về phía Lăng Thì Ngâm, uy nghiêm vô cùng, mang theo sự cảnh cáo rất rõ ràng.

Tầm mắt của Tưởng Viễn Chu đang cố định vào một chỗ, nhưng mỗi câu mỗi chữ trong lời nói của Tưởng Đông Đình và Lăng Thì Ngâm, anh đều nghe thấy rất rành mạch.

Động thái của Tưởng Đông Đình đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ so với trước kia, chẳng lẽ, chỉ bởi vì bây giờ Lăng Thì Ngâm đã có quan hệ với nhà họ Mục sao?

Trong lòng Lăng Thì Ngâm rất căm giận Tưởng Đông Đình, cô ta cười lạnh, "Chẳng lẽ Duệ Duệ không phải là con trai của con ư? Cái gì gọi là con lo nghĩ vớ vẩn?"

Tưởng Đông Đình hung hăng trừng mắt nhìn cô ta, Lăng Thì Ngâm dứt khoát đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu Tưởng, "Viễn Chu, bác sĩ nói như thế nào vậy? Anh nói cho em biết đi, trong lòng em lo lắng sốt ruột quá......"

"Vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng."

Lăng Thì Ngâm hít vào một ngụm khí lạnh, "Tại sao lại như vậy? Đang yên đang lành tại sao lại xảy ra tai nạn xe cộ chứ?"

Sắc mặt của Tưởng Đông Đình càng lúc càng lạnh xuống, Tưởng Viễn Chu đứng dậy, "Anh đi tìm bác sĩ lần nữa để hỏi thăm lại tình hình, anh không yên tâm."

"Vâng."

Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài vài bước, còn đóng cửa lại. Tưởng Đông Đình nhìn về phía Lăng Thì Ngâm cũng đang ngồi ở trên ghế giống mình, ông ta dẫn đầu đứng dậy, "Cô đi theo tôi tới đây."

"Làm gì vậy?"

Tưởng Đông Đình bước ra ngoài, Lăng Thì Ngâm đi theo ông ta, Tưởng Đông Đình bước thẳng tới phía trước, mãi đến cuối hành lang, lúc này mới quay về phía Lăng Thì Ngâm nói, "Cô về trước đi."     "Con không về."

"Cô ở lại đây để làm gì?"

Lăng Thì Ngâm bình tĩnh nói, "Con chỉ muốn nhìn thử xem Duệ Duệ bị thương như thế nào mà thôi."

Tưởng Đông Đình đi tới một bước, "Chuyện này đã sớm không còn liên quan gì đến cô nữa rồi, vừa khéo tôi cũng đang định rời đi, cô và tôi cùng nhau đi ra ngoài, tôi có vài lời muốn nói với cô."

"Không cần," Lăng Thì Ngâm lại thẳng thắn từ chối không chút nể tình, "Con vẫn không muốn rời đi."

Mặt nạ cũng đã xé rách ra rồi, Tưởng Đông Đình còn trông mong cô ta có thể nghe lời mình sao? Ông ta bày ra bộ dáng nghiêm trang kẻ cả này cho ai xem chứ?

Lăng Thì Ngâm đang định rời đi, Tưởng Đông Đình liếc nhìn về phía căn phòng ở bên cạnh, ông ta dứt khoát đẩy cửa ra, "Cô cùng tôi vào đây."

Cô ta ngược lại còn muốn nhìn thử xem Tưởng Đông Đình sẽ làm gì, Lăng Thì Ngâm bước theo vào trong phòng, Tưởng Đông Đình đóng cửa lại.

Mà lúc này ở một đầu khác của hành lang, lại lập ló bóng dáng của Tưởng Viễn Chu, ánh mắt của anh gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi mà Tưởng Đông Đình và Lăng Thì Ngâm đã đứng lúc ban đầu.

Sau khi bước vào phòng họp, Tưởng Đông Đình nhìn ngó khắp nơi, không hề phát hiện ra thiết bị nào đáng nghi trông giống camera cả, ông ta kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, "Thì Ngâm, cô đừng nói với tôi rằng cô đến bệnh viện, là bởi vì cô thật sự quan tâm đến Duệ Duệ nhé."

"Thế nào? Chẳng lẽ tình cảm suốt hơn một năm qua có thể không tính sao?"

Tưởng Đông Đình cười lạnh, "Nếu Duệ Duệ chỉ là một đứa bé không cha không mẹ, những lời này của cô, tôi còn có thể tin tưởng được, nhưng nó lại là con trai của Hứa Tình Thâm, cô có thể rộng lượng như vậy sao?"

Sắc mặt của Lăng Thì Ngâm liền trở nên suy sụp. "Phải, con đến bệnh viện, chỉ muốn nhìn thử xem nó bị thương như thế nào mà thôi, bác sĩ cũng đã nói là nguy hiểm cận kề rồi phải không? Ba, tại sao ba lại nhẫn tâm như vậy chứ? Chẳng lẽ ba vẫn không chịu cho Hứa Tình Thâm nhìn mặt con trai của mình lần cuối cùng sao?"

Tưởng Đông Đình tức giận đến mức vỗ mạnh xuống mặt bàn, "Cô nói nhăng nói cuội cái gì đó?"

"Duệ Duệ còn bé như vậy, khả năng có thể tỉnh lại chỉ e là rất nhỏ phải không?"

Tưởng Đông Đình trầm giọng xuống, "Ban nãy tôi chỉ muốn hỏi cô rằng, chuyện Duệ Duệ xảy ra tai nạn xe cộ, có liên quan đến cô phải không?"

Sau khi Lăng Thì Ngâm nghe xong, ngược lại còn ngẩn mặt ra, "Ba đừng có ngậm máu phun người."

"Hôm đó sau khi tôi nói ra thân phận của Duệ Duệ cho cô biết, tôi liền có chút hối hận, tôi không ngờ rằng cô lại có thể thật sự ra tay một cách tàn nhẫn như vậy."

"Ba cho rằng con đã sai người lái xe đâm vào Duệ Duệ ư?"

Tưởng Đông Đình lạnh lùng quét mắt nhìn về phía khuôn mặt của người phụ nữ, "Không phải cô thì còn có thể là ai?"     Lăng Thì Ngâm không nghĩ tới ở đây lại còn có thể nghe được một câu chuyện cười như vậy. "Con vẫn còn chưa đến mức phải đi làm ra chuyện này ở ngay trong tầm mắt của Tưởng Viễn Chu đâu, hơn nữa con nhìn thấy Hứa Tình Thâm nuôi con của người khác, con cảm thấy rất sung sướng, con trông thấy Tưởng Viễn Chu cho rằng Duệ Duệ là con của con và anh ấy, con lại càng sung sướng hơn. Niềm vui sướng này con còn chưa có hưởng thụ đủ đâu......"

"Vì vậy cô muốn nói cho tôi biết rằng, chuyện này chỉ là một tai nạn mà thôi."

"Dù sao cũng không có liên quan gì tới con hết." Lăng Thì Ngâm đang đứng trước bàn họp, "Cho dù đó là chuyện ngoài ý muốn, ba, ba khó khăn lắm mới tráo đổi được cháu trai bảo bối này về bên cạnh mình, lừa gạt Hứa Tình Thâm, lừa gạt Tưởng Viễn Chu, tại sao ba lại không bảo vệ nó cho cẩn thận một chút? Nếu nó xảy ra chuyện gì, ba làm sao mà sống nổi đây?"

Sắc mặt của Tưởng Đông Đình đã khó coi đến cực điểm, "Chuyện này, Viễn Chu sẽ không dễ dàng bỏ qua, tôi cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua."

"Các người cứ tuỳ tiện điều tra như thế nào cũng được, tôi không thẹn với lương tâm của mình." Lăng Thì Ngâm quả thật cũng không biết tại sao mình lại bị nghi ngờ làm chuyện này, sau khi cô ta gặp lại Duệ Duệ, đúng là cũng có nổi lên cơn xúc động hận không thể bóp chết nó, nhưng lúc cô ta nghĩ đến Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu mỗi người dẫn theo một đứa trẻ thì cô ta liền cảm thấy khuây khoả, cô ta đúng thật muốn khiến cho bọn họ đau khổ càng lâu càng tốt.

"Không còn việc gì khác thì tôi đi ra ngoài trước đây, tôi còn phải xem thử con trai của mình nữa đấy."

Tưởng Đông Đình hừ lạnh một tiếng, Lăng Thì Ngâm bước nhanh đi tới, mở cửa phòng họp rồi đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, Tưởng Đông Đình cũng rời đi.

Duệ Duệ vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, cửa bị khóa, ngoại trừ nhân viên y tế ra thì ai đều không được bước vào. Khuôn mặt của Tưởng Đông Đình đầy vẻ lo lắng, canh giữ ở bên ngoài không chịu rời đi, Lăng Thì Ngâm vốn dĩ chỉ tới đây để xem thử tình hình, sau khi biết Duệ Duệ gặp nguy kịch, không bao lâu sau cô ta cũng lập tức rời khỏi Tinh Cảng.

Tưởng Viễn Chu quay lại văn phòng, vừa khéo lão Bạch cũng đã trở về, người đàn ông kéo tấm rèm cửa sổ ra, "Anh đến phòng họp một chuyến đi."

"Phòng họp nào?"

"Tầng chăm sóc đặc biệt, ngay ở cuối hành lang, nếu tôi nhớ không lầm, căn phòng họp ấy chuyên dùng để tiếp đãi người nhà của bệnh nhân đúng không?"

"Dạ."

Trong con ngươi tăm tối của Tưởng Viễn Chu loé lên một chút ánh sáng, "Trong mỗi căn phòng họp dành riêng cho việc tiếp đãi người nhà, có phải đều được trang bị máy ghi âm đúng không?"

"Đúng vậy, có thể ghi chép lại được một số chuyện trước ca phẫu thuật, để tránh đi những phiền toái sau này."

"Anh đi lấy đoạn ghi âm kia tới đây."

"Vâng." Lão Bạch chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng ngẫm nghĩ một chút rồi lại nói, "Thật sự đã ghi âm được rồi sao?"     "Tôi đã nhìn thấy ba mình và Lăng Thì Ngâm bước vào phòng họp, tôi liền gọi một cuộc điện thoại, bảo người có trách nhiệm quản lý phòng họp bật máy ghi âm lên rồi."

"Vâng."

Tưởng Viễn Chu ngồi lại xuống ghế, anh cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, cho dù Lăng Thì Ngâm và Tưởng Đông Đình lén anh nói chuyện riêng với nhau, đơn giản chỉ là Tưởng Đông Đình muốn hỏi cô ta, tại sao lại muốn kết thông gia với nhà họ Mục? Ở trong mắt Tưởng Viễn Chu xem ra, Tưởng Đông Đình đối với cuộc liên hôn này hẳn là sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Lão Bạch nhanh chóng quay trở về, đóng cửa lại. "Tưởng tiên sinh, thứ ngài cần ở đây."

Tưởng Viễn Chu nhận lấy, sau đó bật đoạn ghi âm lên.

Âm thanh nói chuyện ở trong đó rất rõ ràng, không có chút tiếng ồn nào cả, ngay sau đó giọng nói của Tưởng Đông Đình liền truyền tới.

Mấy câu đầu tiên, không hề có chút giá trị nào cả, Tưởng Viễn Chu vốn đã sức cùng lực kiệt, anh với lấy hộp thuốc lá, rút một điếu ra định đốt lên.

Bật lửa lạch cạch một tiếng, tiếng nói chuyện của Tưởng Đông Đình rất lạnh lùng, truyền vào trong tai của Tưởng Viễn Chu và lão Bạch.

"Nếu Duệ Duệ chỉ là một đứa bé không cha không mẹ, những lời này của cô, tôi còn có thể tin tưởng được, nhưng nó lại là con trai của Hứa Tình Thâm, cô có thể rộng lượng như vậy sao?"

Lão Bạch vô cùng kinh hãi, ngón tay kẹp điếu thuốc lá của Tưởng Viễn Chu cũng đang run rẩy, đây quả thực chính là một tia sét đánh xuống, nhắm thẳng vào đầu, khiến cho người ta không kịp trở tay.

Tưởng Viễn Chu cho rằng mình đã nghe lầm rồi, nhưng ngay sau đó Lăng Thì Ngâm lại cất giọng nói, lập tức đập tan khả năng này. "Ba, tại sao ba lại nhẫn tâm như vậy chứ? Chẳng lẽ ba vẫn không chịu cho Hứa Tình Thâm nhìn mặt con trai của mình lần cuối cùng sao?"

Bàn tay của Tưởng Viễn Chu run lên, điếu thuốc lá rơi xuống mặt bàn, sắc mặt của lão Bạch cũng càng lúc càng nghiêm túc hẳn lên.

Trong đoạn ghi âm, tiếng nói chuyện của hai người vẫn còn đang tiếp tục, Tưởng Viễn Chu lại lôi điếu thuốc ra một lần nữa, anh liên tục đánh bật lửa, nhưng lại phát hiện ra rằng có làm thế nào cũng không đánh ra được. Lão Bạch bước tới định giúp đỡ, nhưng lại bị Tưởng Viễn Chu đẩy tay ra.

"Ba khó khăn lắm mới tráo đổi được cháu trai bảo bối này về bên cạnh mình, lừa gạt Hứa Tình Thâm, lừa gạt Tưởng Viễn Chu......"

Tách ——

Bật lửa loé lên, ngọn lửa bắt đầu nhảy nhót, Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm vào nó một cách ngây ngẩn, sau đó, hai người vì chuyện tai nạn xe cộ sự mà tranh cãi, tầm mắt của Tưởng Viễn Chu lại hoàn toàn cố định vào một chỗ.

Có một số việc thật sự là quá mức đột ngột, quá mức kinh người, Tưởng Viễn Chu đưa điếu thuốc tới bên miệng, hung hăng hút một hơi, gò má khẽ hóp vào vẫn còn đang run rẩy.

Không bao lâu sau, trong văn phòng liền khôi phục lại sự yên tĩnh. Bàn tay của Tưởng Viễn Chu chống lên huyệt thái dương, "Duệ Duệ, là con trai của tôi và Hứa Tình Thâm ư?"

Lão Bạch cũng vừa mới bừng tỉnh lại từ trong sự chấn động kia, "Chẳng trách, năm đó Lăng tiểu thư ẵm con trở về, giám định thân nhân là do ngài tìm người làm, ngay từ đầu chúng ta đã nghi ngờ rằng có khi nào lão gia làm giả hay không, mãi cho đến khi kết quả đem ra, ngài mới không thể không chấp nhận Duệ Duệ. Nhưng chúng ta ai cũng không ngờ rằng, Duệ Duệ thế nhưng lại là con của Hứa tiểu thư."

Tưởng Viễn Chu lại hút một hơi thuốc lá, "Đứa bé bị đổi đi, ngay cả Hứa Tình Thâm cũng không hề hay biết, vậy thì nói cách khác, bé gái kia căn bản không phải là do cô ấy và Phó Kinh Sanh sinh ra ư?"

"Đúng vậy, nếu nội dung cuộc trò chuyện này của bọn họ là thật sự, như vậy, bé gái kia không thể nào là con của Phó Kinh Sanh được."

Khoé môi của Tưởng Viễn Chu run rẩy, một điếu thuốc lá đã nhanh chóng hút xong, anh lại rút ra thêm một điếu nữa.

"Nói cách khác, Hứa Tình Thâm tưởng bé gái ấy chính là con ruột của mình, tôi đã gặp qua Lâm Lâm không chỉ một lần, nhưng Hứa Tình Thâm lại bảo con bé gọi Phó Kinh Sanh là ba, cô ấy chưa từng có ý định nói cho tôi biết."

Tưởng Viễn Chu nói đến đây, cổ họng rõ ràng bị nghẹn lại, anh giơ bàn tay lên chống trán, "Rốt cuộc trong lòng cô ấy đã hận tôi bao sâu?"

"Tưởng tiên sinh." Lão Bạch muốn lên tiếng an ủi, nhưng anh ta lại phát hiện ra rằng đối mặt với sự thật này, ngay cả một câu an ủi anh ta cũng không thể nói được nên lời.

"Phải hận đến mức nào thì mới có thể khiến cho cô ấy hành động một cách tàn nhẫn như vậy?"

Lão Bạch rũ mắt xuống, trong hốc mắt của Tưởng Viễn Chu bắt đầu trở nên chua xót, "Bây giờ, lại bảo tôi làm thế nào để mở miệng hỏi cô ấy đây?"

"Có lẽ, Hứa tiểu thư chỉ muốn giữ lại đứa con ruột thịt duy nhất này ở bên cạnh mình, dù sao cũng còn có thể làm bạn."

Lồng ngực của Tưởng Viễn Chu tựa như đang bị người ta tùy ý kéo xé, nửa điếu thuốc trong tay bị anh hung hăng dập tắt, "Tôi vẫn luôn cho rằng Duệ Duệ chính là con của Lăng Thì Ngâm, vì vậy tôi không thể nào thân thiết với nó được, ngay từ lúc bắt đầu, tôi thậm chí còn ghét bỏ nó. Tôi có nằm mơ cũng không ngờ rằng, nó cư nhiên lại là con trai của tôi và Hứa Tình Thâm. Lúc nó ôm tôi gọi ba, trong lòng tôi lại phức tạp như vậy, tôi thật sự không nghĩ tới......"

Lão Bạch đương nhiên là có thể hiểu được tâm trạng bây giờ của Tưởng Viễn Chu.

"Tưởng tiên sinh, bây giờ Duệ Duệ đang bị thương rất nghiêm trọng, nếu ngài đã biết được chuyện này rồi, có phải cũng nên nói với Hứa tiểu thư hay không?"

Dù sao Hứa Tình Thâm cũng là mẹ ruột của Duệ Duệ, hơn nữa tình hình của Duệ Duệ lại không tốt, cô nhất định sẽ rất muốn tới đây.