Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 3 - Chương 37: Muốn chuyển nhà hả? Đã hỏi qua ý kiến của anh chưa?

"Có phải hay không thì cũng chẳng liên quan gì hết," Giọng điệu của Tưởng Đông Đình rất lạnh nhạt, "Cái quan trọng nhất, Duệ Duệ và Viễn Chu là cha con, nếu con kiện lên toà án, con có thể giành được sao?"

Máu huyết toàn thân Lăng Thì Ngâm đều đang sôi trào, hai tay ôm lấy khuôn mặt, bả vai run rẩy một cách kịch liệt, một hồi lâu sau, âm thanh đứt quãng mới xuyên qua kẽ ngón tay của cô ta, chắp ghép lại vào nhau một cách gượng gạo.

"Là ai cũng được, tại sao cứ phải là Hứa Tình Thâm? Chẳng lẽ con đã uổng công phí sức thay cô ta nuôi dưỡng con trai suốt hơn một năm qua ư?"

"Thì Ngâm, ba biết con đối xử với Duệ Duệ không tệ."

Lăng Thì Ngâm thả tay xuống, trong ánh mắt lộ ra một chút tàn nhẫn âm hiểm, "Tôi không ngờ rằng, ông lại lôi tất cả mọi người vào để tính kế như thế."

"Con nhầm rồi," Vẻ mặt của Tưởng Đông Đình vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là giọng điệu nói chuyện thì lại tràn đầy chắc chắn, "Chuyện này, chỉ có con và ba biết mà thôi."

Lăng Thì Ngâm ngơ ngác chống lại tầm mắt của ông ta, "Viễn Chu thì sao?"

"Nếu nó biết rồi, con còn có thể hết lần này đến lần khác bước vào Cửu Long Thương được ư? Chỉ e là nó đã sớm đón Hứa Tình Thâm trở về rồi."

Tuy rằng Lăng Thì Ngâm đã quyết định từ bỏ, nhưng lại cũng không thể chấp nhận được kết quả như vậy, "Đứa bé này, là Hứa Tình Thâm giao cho ba à?"

"Hứa Tình Thâm cũng không hề hay biết, đứa bé là của nhà họ Tưởng, ba không thể nào để cho nó lưu lạc ở bên ngoài được, nhưng ba cũng sẽ không chấp nhận cho nó làm con dâu của nhà họ Tưởng, vì thế từ đó đến nay, cô ta vẫn luôn cho rằng đứa bé mà cô ta đang nuôi dưỡng ở bên cạnh mình, chính là con ruột của cô ta."

Lăng Thì Ngâm cảm thấy buồn cười, nhưng căn bản lại cười không nổi.

Cô ta muốn cười Hứa Tình Thâm ngu ngốc, nhưng khi ngẫm lại, cô ta lại so Hứa Tình Thâm có khá hơn bao nhiêu đâu? Muốn vui sướng khi người gặp họa, kết quả là chỉ đang tự châm chọc bản thân mình.

"Thì Ngâm, chuyện này ba không định để lộ ra cho người khác biết đâu, bởi vì cho dù con có thể kết hôn với Viễn Chu hay không, trong lòng ba vẫn không thể chấp nhận cho Hứa Tình Thâm bước vào cửa được. Nếu giữa bọn họ có con cái ràng buộc, dựa vào tính tình của Viễn Chu, chỉ sợ là ngay cả phụ nữ đã có chồng nó cũng sẽ không bỏ qua đâu."

Hôm nay Lăng Thì Ngâm bị rơi vào kết quả như bây giờ, Tưởng Đông Đình cũng đã đoán chắc là cô ta sẽ không bao giờ nói ra cho bất kỳ kẻ nào biết hết, bởi vì nỗi đau khổ của chính bản thân cô ta, đương nhiên là phải kéo theo hai người Tưởng Hứa xuống làm đệm lưng rồi.

"Ba thật là tàn nhẫn, ngay cả con trai của mình mà cũng không buông tha."

"Sớm muộn gì cũng có ngày, nó sẽ hiểu ra được, ba đây là vì muốn tốt cho nó."

Lăng Thì Ngâm cong khóe miệng lên một cách giễu cợt, "Ha ha ha —— Tưởng Viễn Chu cứ cho rằng Duệ Duệ là do con sinh ra, vì vậy mới luôn đối xử với nó không nóng không lạnh, chẳng phải trong lòng anh ấy vẫn luôn có Hứa Tình Thâm sao? Một ngày nào đó khi anh ta biết được sự thật này, con thật hy vọng có thể trông thấy vẻ mặt của anh ta."     "Duệ Duệ còn nhỏ, nếu bây giờ Viễn Chu mà biết được sự thật, nó sẽ càng thương yêu đứa bé nhiều hơn gấp trăm ngàn lần, bù đắp lại cho nó...... Chỉ là còn con thì sao? Giả vờ mang thai hơn nữa còn giả vờ sinh con, ở trong mắt Viễn Chu, con còn có điểm gì coi được không?"

Sắc mặt của Lăng Thì Ngâm lập tức trắng bệch ra như một tờ giấy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tưởng Đông Đình không hề chớp lấy một cái, trước đây mọi chuyện về đứa bé đều là do một tay Tưởng Đông Đình sắp xếp, cô ta có làm thế nào cũng không thể ngờ được rằng, ông ta cư nhiên đã sớm có kế hoạch của riêng mình. Mà cô ta thì sao, cô ta ở trong tay Tưởng Đông Đình chỉ là quân cờ mà thôi, không chỉ một lòng cam tâm tình nguyện chờ Tưởng Viễn Chu quay đầu lại, còn khiến cho đứa con riêng Duệ Duệ kia có được thân phận tốt nhất, Lăng Thì Ngâm nghiến chặt hàm răng, "Vì vậy lúc ba bảo con giả vờ mang thai, thật ra khi đó Hứa Tình Thâm cũng đang mang thai phải không?"

"Đúng vậy, ba là người đầu tiên biết được kết quả kiểm tra của cô ta, cũng coi như trời cao giúp đỡ, Thì Ngâm, ba cũng là đang giúp con mà, sau khi mang Duệ Duệ về, con mới có thể nắm được cơ hội một lần nữa."

Lồng ngực của Lăng Thì Ngâm cũng sắp nổ tung ra rồi, Tưởng Đông Đình vẫn thờ ơ thản nhiên nhìn về phía cô ta. "Con có thể bước ra khỏi cánh cửa này, chạy đi nói cho Viễn Chu hoặc là Hứa Tình Thâm biết ngay lập tức cũng được. Bây giờ Duệ Duệ đang ở trong Cửu Long Thương, ba chẳng có gì phải sợ cả. Nếu Hứa Tình Thâm muốn đòi lại con trai, cô ta có thể sẽ phải vứt bỏ cuộc sống hiện tại của mình, mà nếu Viễn Chu cứ khăng khăng đòi quay lại với cô ta......"

Lăng Thì Ngâm hung hăng nhắm mắt lại, kết quả này cô ta ngàn vạn lần không chấp nhận nổi.

Nhưng khi cô ta nghe thấy Tưởng Đông Đình nói như vậy, sự nghi ngờ trong lòng lại càng lúc càng sâu. "Vì vậy ba đã dùng một đứa bé khác để đổi lấy Duệ Duệ sao?"

Trong lòng Tưởng Đông Đình cũng đã từng cân nhắc đến vấn đề này, nếu Lăng Thì Ngâm thật sự muốn đối đầu với nhà họ Tưởng, chuyện này sớm muộn gì ông ta cũng sẽ phải nói ra. Thay vì như vậy, còn không bằng nói trước với một mình cô ta.

"Ừ."

"Trước đó ba có biết đứa trẻ mà Hứa Tình Thâm sắp sinh là con trai hay con gái không?"

Tưởng Đông Đình không muốn nói quá chi tiết về vấn đề này với cô ta, "Chuyện này con không cần phải quan tâm đâu, Thì Ngâm à, nếu Duệ Duệ đã là con trai ruột của Viễn Chu rồi, ngoại trừ buông tay ra, con không còn cách nào khác nữa đâu."

"Ba đang lừa ai vậy, ba muốn đánh tráo, mà lại đi dùng một bé gái để đổi lấy Duệ Duệ sao?"

Tưởng Đông Đình nghe vậy, sắc mặt liền trở nên căng thẳng, nhưng lại không hề biểu lộ ra chút nào cả. "Con đã gặp con của Hứa Tình Thâm rồi à?"

"Đương nhiên, hơn nữa còn không chỉ gặp một lần, đó là một bé gái.

Trong lòng Tưởng Đông Đình liền rơi bộp một tiếng, Lăng Thì Ngâm nhìn chằm chằm vào mặt của ông ta, muốn tìm ra cho dù chỉ là một chút manh mối nhỏ từ trên khuôn mặt ấy, nhưng ngay sau đó Tưởng Đông Đình liền nói. "Chuyện này cũng không thể nói lên được điều gì cả, Hứa Tình Thâm vẫn luôn cho rằng đứa bé ở bên cạnh cô ta, là máu mủ ruột thịt của mình, vì vậy lúc ấy ba cần phải tìm một đứa bé, ít nhất nó phải có nhóm máu phù hợp. Con trai hay con gái thì có vấn đề gì đâu?"Lăng Thì Ngâm hoàn toàn ngây ngẩn, ngồi im ở đó không hề nhúc nhích.

Tưởng Đông Đình tiếp tục nói, "Thì Ngâm à, thật ra ba vẫn còn thích con lắm, ba vẫn luôn cho rằng chỉ cần con chịu khó chờ đợi, sớm muộn gì cũng có ngày Viễn Chu sẽ đến bên cạnh con mà thôi."

Lăng Thì Ngâm cười lạnh, đối với hai cha con nhà họ Tưởng này, chẳng lẽ trong lòng cô ta lại còn có thể tồn tại nửa phần mong đợi nữa sao?

Tưởng Đông Đình vẫn luôn giấu giếm không nói cho cô ta biết thân phận thật sự của Duệ Duệ, đơn giản là bởi vì sợ trong lòng cô ta nảy sinh ra oán hận, đến lúc đó sẽ không đối xử tốt với bé. Bây giờ thì hay lắm, nếu đã vạch mặt nhau rồi, biết rõ hai nhà Tưởng Lăng không còn khả năng kết thông gia nữa, vậy thì Tưởng Đông Đình cũng không có gì phải kiêng nể cả.

Lăng Thì Ngâm cầm lấy túi xách, không nói thêm một câu nào nữa, đứng dậy rời đi.

Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô ta, sắc mặt càng lúc càng tăm tối, mãi cho đến trông thấy Lăng Thì Ngâm bước ra khỏi nhà, lúc này Tưởng Đông Đình mới đứng dậy.

"Lão gia." Quản gia từ bên ngoài bước vào, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm theo hướng mà Lăng Thì Ngâm đã rời đi. Tưởng Đông Đình lạnh lùng ném ra một câu, "Sau này, cô ta cũng chỉ là Lăng tiểu thư mà thôi, không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Tưởng chúng ta nữa."

"Cũng không còn khả năng nữa phải không?"

"Cô ta quá sốt ruột, nóng lòng bắt tôi phải ra mặt, nếu Viễn Chu chịu cưới cô ta thì đã làm từ sớm rồi." Tưởng Đông Đình khẽ lắc đầu, "Thôi, cái tính nết này của Viễn Chu...... Hao phí hơn hai năm rồi mà cũng không thấy thấy nó nghe lời, tôi nhìn mà cũng phát nản. Nếu nhà họ Lăng không chờ được nữa thì tôi đây cũng hết cách rồi."

"Như vậy xem ra, Lăng tiểu thư vẫn là không có số mệnh này rồi."

Tưởng Đông Đình cười lạnh, "Cũng không phải đâu."

Ông ta lập tức xoay người đi lên lầu, một mình bước vào trong phòng ngủ, trên tủ đầu giường có đặt một chiếc điện thoại kiểu cũ, Tưởng Đông Đình vẫn còn giữ lại thói quen của nhiều năm trước đây, ông ta lôi một quyển sổ ra từ trong ngăn kéo, lật qua vài tờ, trong đó ghi đầy số điện thoại.

Những ký hiệu nằm ở trước các dãy số kia, cũng chỉ có mình ông ta mới có thể hiểu được, ông ta luôn dùng ký hiệu để thay thế cho tên người.

Sau khi gọi tới một số điện thoại, bên đầu kia ngược lại liền bắt máy rất nhanh, sau đó một giọng nói truyền vào trong tai Tưởng Đông Đình. "Tưởng lão tiên sinh?"

"Trưởng khoa La, là tôi."

"Tại sao ngài lại nghĩ đến việc gọi điện thoại cho tôi vậy?"

"Trưởng khoa La, tôi sẽ lập tức đi thẳng vào vấn đề, có việc này tôi muốn xác nhận lại với ông."

"Mời ngài nói."

"Việc mà năm đó tôi đã nhờ ông làm, ông nhất định vẫn còn nhớ rõ phải không?"

Giọng nói ở bên đầu kia vẫn không hề có chút do dự nào cả, "Đương nhiên rồi."     "Tôi muốn hỏi ông rằng, đứa bé mà ông đã đổi cho Hứa Tình Thâm, là con trai hay con gái?" Tưởng Đông Đình nói đến này, trái tim không khỏi bị treo lên tận cổ họng.

Giọng điệu của trưởng khoa La rất chắc chắn, "Con gái. Con gái đổi lấy con trai."

Trái tim của Tưởng Đông Đình buông lỏng xuống, nhưng vẫn cẩn thận hỏi tiếp, "Tại sao lạ là con gái?"

"Ồ, là thế này, trước đó kết quả siêu âm cho thấy Hứa Tình Thâm rất có khả năng đang mang thai con trai, vì vậy ngài đã bảo tôi rằng tốt nhất là nên tìm một bé trai có cùng nhóm máu. Tôi vốn đã tìm được rồi, nhưng đến hôm mổ bắt con, bé trai kia lại bị bệnh, nếu mạo hiểm mang tới đổi, nhất định sẽ không ổn. Đến lúc đó khi kiểm tra khám bệnh, sẽ dễ dàng để lộ ra sơ hở. Vừa khéo trong bệnh viện lại có một bé gái, nhóm máu cũng phù hợp, sau khi tôi đưa cho Hứa Tình Thâm, cô ta cũng không hề nghi ngờ gì cả, vì vậy nếu chuyện này đã giải quyết một cách thỏa đáng rồi, tôi cũng cảm thấy mình không cần phải thông báo cho ngài nữa."

Tưởng Đông Đình nghe xong, lúc này trái tim mới hoàn toàn ổn định lại.

Giọng điệu của bác sĩ La rất bình tĩnh thản nhiên, ở bên đầu kia lên tiếng hỏi lại một cách không chắc chắn, "Tưởng lão tiên sinh, có phải đứa bé đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Không," Tưởng Đông Đình gấp cuốn sổ danh bạ ở trong tay lại, "Tôi chỉ tìm ông để xác nhận một chút mà thôi."

Sau khi cúp máy, Tưởng Đông Đình đứng dậy, ông ta chỉ cần giữ lại cháu trai ở bên cạnh mình là được rồi, về phần người khác, ai ông ta cũng đều không muốn quan tâm.

Bệnh viện Thuỵ Tân.

Hứa Tình Thâm ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào lá đơn từ chức ở trong tay, công việc này là do Mẫn tổng giới thiệu, nhưng bây giờ mới làm chưa được vài tháng mà đã phải xin nghỉ rồi, cảm xúc trong lòng cô thật sự là nói không nên lời.

Phó Kinh Sanh đại khái cũng đã chọn được nhà ở rồi, một căn biệt thự, còn là loại đã hoàn thiện xong xuôi, bên trong đã được sửa sang dọn dẹp sạch sẽ, vật dụng và thiết bị mọi thứ đều có đầy đủ.

Cô không muốn rời đi, nhưng bây giờ cô đã có gia đình riêng rồi, cô phải sát cánh bên gia đình của mình, nó đi đến đâu thì cô phải theo đó.

Mà lá thư từ từ chức này, rất nhanh liền đến tay của Tưởng Viễn Chu.

Trong văn phòng của Tinh Cảng, ánh mắt của người đàn ông nhìn chằm chằm vào từng hàng chữ nhỏ trên trang giấy, nội dung rất máy móc quen tai, đơn giản chính là cám ơn vì sự chỉ bảo dạy dỗ, bản thân mình lại phụ lòng tốt của lãnh đạo bệnh viện, sau đó còn giải thích rằng mình cũng có chỗ bất đắc dĩ. Ngón tay của Tưởng Viễn Chu nắm chặt lại, vỗ mạnh tờ đơn xuống mặt bàn, "Thật quá đáng!"

"Sao vậy?"

"Tự xem đi."

Lão Bạch cầm tờ đơn lên xem, "Chuyện này hẳn cũng nằm dự đoán của ngài rồi, nếu Phó Kinh Sanh muốn chuyển đi, Hứa tiểu thư chắc chắn là không thể không đi theo."     Tưởng Viễn Chu dựa người ra sau lưng ghế, tầm mắt khẽ nâng lên, nhìn về phía lão Bạch, "Hôm ấy lúc Hứa Tình Thâm đi viếng mộ của mẹ mình, đó cũng là lần đầu tiên sau hai năm, cô ấy lại được cầm dao mổ, tôi vẫn còn nhớ rõ lúc cô ấy kể cho tôi nghe, khuôn mặt đầy vẻ phấn khởi, cô ấy rất tự hào."

"Tưởng tiên sinh, đây là quyết định của chính bản thân Hứa tiểu thư, không có ai ép buộc cô ấy cả, ngài cũng đừng......"

"Ai nói là không có ai ép buộc cô ấy?" Tưởng Viễn Chu lập tức cắt ngang lời của lão Bạch. "Chẳng phải là Phó Kinh Sanh đang ép cô ấy sao?"

"Bây giờ Hứa tiểu thư đã có gia đình rồi, có một số việc cần phải lựa chọn, chuyện này cứ coi như là hy sinh cho trọn vẹn đi."

Sắc mặt của Tưởng Viễn Chu càng lúc càng trở nên khó coi, tầm mắt cố định trên lá đơn xin từ chức kia. "Tôi không tin là cô ấy thực sự cam tâm tình nguyện, chỉ cần cô ấy còn một chút luyến tiếc, đó chính là bị cưỡng ép."

"Đúng rồi Tưởng tiên sinh, chuyện mà ngài bảo tôi đi điều tra, tôi quả thật đã tìm ra được một ít manh mối rồi."

"Manh mối gì?"

"Hai ngày nay tôi đã tiếp xúc được với một số người, trong đó có một người ngược lại khiến cho tôi cảm thấy rất có hứng thú," Lão Bạch đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu, tiếp tục nói, "Năm ngoái ông ta bị người ta tố cáo tội nhận hối lộ, số tiền lên đến hàng trăm triệu."

"Sau đó thì sao?"

"Đương nhiên là bản thân ông ta sẽ không bao giờ khai ra chuyện này, nhưng ông ta lại có một thằng con trai không nên thân, có lần cậu ta đã lỡ miệng nói hớ ra trong một buổi tiệc, rằng lúc ấy khi nhà cậu ta gần như đã sắp gặp phải tai hoạ ngập đầu, nhưng ngay vào lúc số phận của ba cậu ta tựa như chỉ mành treo chuông...... thì lại được một người kéo lại, những khoản tiền nhận hối lộ kia bây giờ đã bị xoá đi sạch sẽ, cuối cùng không còn điều tra ra được nữa."

Tưởng Viễn Chu lắng nghe một cách tỉ mỉ, đôi mắt khẽ nhắm lại, sau đó mở ra, "Một người? Đó là ai?"

"Mấy hôm nay tôi lân la tới làm quen với cậu con trai kia cũng khá là thân thiết rồi, tôi kể rằng mình đang gặp phải một chút chuyện rắc rối, hy vọng có thể tìm được một người nào đó để nhờ giải quyết giùm, có phải bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề. Chỉ là bây giờ cậu ta vẫn còn lòng đề phòng, nhưng ngài cứ yên tâm đi, không quá bao nhiêu ngày nữa, cậu ta sẽ nói ra thôi."

"Rốt cuộc người này tài giỏi đến mức nào mà có thể qua mặt được cảnh sát, lại còn có thể đảo lộn được trắng đen, tẩy sạch tội danh cho người khác chứ? Thế nhưng tôi lại không tin rằng mình không thể bắt được anh ta."

Tưởng Viễn Chu đan hai tay vào nhau, ánh mắt liếc nhìn về phía lá đơn xin từ chức kia, "Phó Kinh Sanh muốn chuyển đi, đã tìm được nhà mới chưa?"

"Tìm được rồi, bên kia là nhà đã hoàn thiện, sau khi ký hợp đồng xong là gia đình có thể lập tức dọn đến ở ngay."     "Nghĩ hay quá." Tưởng Viễn Chu cười lạnh.

"Tên Phó Kinh Sanh này cũng thật là mê tín, nhà cũ, nhà mới, kể cả căn nhà sắp tới kia, tất cả đều có một con số sáu."

"Vậy à? Lục lục đại thuận, thích thuận lợi đến thế cơ."

Lão Bạch cười khẽ, "Ai mà chẳng thích mọi việc đều thuận lợi chứ?"

Tưởng Viễn Chu gật đầu. "Tôi cũng thích lắm, nếu đã như vậy rồi, anh mua căn nhà đó cho tôi đi."

"Cái gì?" Lão Bạch ngây ngốc hỏi lại.

"Căn nhà mà Phó Kinh Sanh đã ưng ý đó, anh hãy nhanh chóng ký hợp đồng đi."

Cuối cùng lão Bạch cũng đã hiểu ra được ý của Tưởng Viễn Chu. "Tưởng tiên sinh, ngài cũng không thể cứ nhìn thấy Phó Kinh Sanh chọn trúng căn nào thì liền mua căn đó chứ? Vậy thì phải mua đến khi nào mới xong đây?"

"Người như Phó Kinh Sanh, sẽ không tùy tiện quyết định mua đại đâu. Anh ta nhất định sẽ phải chọn lựa kỹ càng, hơn nữa, mấy năm nay bất động sản đang hot, qua một vài năm tôi sang tay bán lại là được rồi."

Lão Bạch đương nhiên là cũng bó tay với tên thổ hào này rồi. "Được, tôi sẽ lập tức đi làm ngay."

"Còn nữa...... Chuyện của Lăng Thận thế nào rồi?"

"Hẳn là tai nạn."

"Xem lại camera chưa?"

"Đã xem qua, đúng rồi...... Người mà Lăng Thận đụng phải trước khi chết đã tìm được rồi."

Tưởng Viễn Chu cất đi lá thư từ chức ở trên bàn. "Đi, đi gặp thử xem sao."

Ba Lan Loan.

Lúc Tưởng Viễn Chu đi tới đại sảnh, liếc nhìn về phía nơi mà Lăng Thận đã xảy ra tai nạn, sau đó bình tĩnh bước nhanh đi vào bên trong.

Đến một tầng lầu, sau khi ấn chuông, một người đàn ông trẻ tuổi bước ra mở cửa, "Các người là ai?"

Tưởng Viễn Chu đi thẳng vào trong nhà, đối phương cảm thấy kỳ quái, nhíu mày hỏi. "Cảnh sát hả?"

"Anh rất sợ gặp cảnh sát à?"

"Nói đùa gì thế, vẫn là vì vụ nhảy lầu kia phải không? Tôi đã nói là không có liên quan đến tôi rồi mà, là do bản thân người đó xui xẻo, có liên quan gì đến tôi đâu cơ chứ?"

Tưởng Viễn Chu không được ai mời mà vẫn tỏ ra tự nhiên vô cùng, dáng người cao lớn thong thả ung dung ngồi xuống ghế salon.

Lão Bạch liếc nhìn anh, "Tưởng tiên sinh, ngài có muốn uống trà không?"

Người đàn ông nghe thế, giơ tay lên chỉ chỉ về phía lão Bạch, "Này, đây là nhà của tôi đấy!"

Tưởng Viễn Chu phất tay, "Không cần."

"Rốt cuộc là các người có chuyện gì?"

"Nghe nói lúc Lăng Thận chết, chỉ có một mình anh đứng ở bên cạnh anh ta hả?"

Người đàn ông chống lại tầm mắt của Tưởng Viễn Chu với vẻ mất tự nhiên, "Thì sao?"     "Vậy phải chăng là tôi có thể thay đổi cách nói khác, nếu như lúc ấy Lăng Thận không đụng phải vào anh, anh ta sẽ không chết."

"Những việc này, tôi đã sớm khai rõ trong hồ sơ ghi chép rồi."

"Sau khi anh và Lăng Thận đụng phải nhau, trên người của anh có thứ gì đó rơi xuống đất phải không?"

"Nói nhăng nói cuội!" Người đàn ông vừa nghe đến đây, tâm tình liền có chút kích động, tuy rằng đã cố hết sức đè nén xuống, nhưng giọng điệu thì lại vẫn thay đổi lúc cao lúc thấp rất rõ ràng. Tưởng Viễn Chu cau mày lại, "Anh đừng quên, lúc ấy trong đại sảnh vẫn còn có người khác, đã tận mắt nhìn thấy Lăng Thận cúi người xuống nhặt thứ gì đó từ dưới đất lên, nếu không phải do anh ta nhìn đến mất hồn thì cũng không đến mức đứng yên ở tại chỗ, bị người nhảy lầu đè lên mà chết. Vì vậy chuyện này không phải là tai nạn gì cả, mà là mưu sát."

"Ngậm máu phun người!" Người đàn ông nắm chặt bàn tay, "Chẳng phải trong khu này có camera sao? Các người có thể đi điều tra mà."

Lão Bạch ngồi xuống bên cạnh Tưởng Viễn Chu, nói với sắc mặt nghiêm túc, "Tưởng tiên sinh, nhắc đến camera, còn có một chuyện rất kỳ lạ."

"Chuyện gì?"

"Lúc cảnh sát xem đoạn video quay lại vụ tai nạn ấy, hình ảnh trong camera cho thấy, Lăng Thận và anh ta đã đụng phải nhau một cái, nhưng ngay sau đó, Lăng Thận lại bị người đàn ông nhảy lầu kia nện trúng."

Tưởng Viễn Chu lập tức nghe ra được manh mối, "Nói cách khác, camera đã bị người ta động tay động chân, có một phần hình ảnh đã được xử lý qua rồi."

"Thật sự không biết các người đang nói cái gì." Người đàn ông duỗi cánh tay chỉ ra ngoài cửa, "Mời các người đi ra ngoài."

Lão Bạch và Tưởng Viễn Chu nhìn nhau, hai người tự nhiên như đang ngồi ở trong nhà mình, ngay sau đó lão Bạch lại nói tiếp, "Nhưng tôi đã cẩn thận hỏi thăm những người ở trong đại sảnh lúc ấy, có người đã trông thấy được toàn bộ quá trình Lăng Thận cúi xuống nhặt đồ, chuyện này thật sự là rất kỳ quái."

Tưởng Viễn Chu khẽ nhướng mày lên, nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước mặt mình, "Nếu chưa tìm hiểu triệt để về anh, tôi cũng sẽ không tìm đến tận nhà đâu. Anh là giám đốc điều hành của hãng truyền thông Hoa Tín, công việc cũng có chút mặt mũi đấy, thế nhưng lại đem toàn bộ tài sản của mình nướng sạch vào thị trường chứng khoán, bây giờ nợ nần chồng chất, căn hộ này còn đang vay một khoản trên trăm vạn. Anh nói thử xem nếu tôi lại làm cho anh bị mất việc nữa thì anh còn có thể tiếp tục sống được không?"

"Anh ——" sắc mặt của người đàn ông trở nên xanh mét, "Rốt cuộc anh là ai?"

"Anh không cần biết chúng tôi là ai đâu, miễn là anh biết rằng, chỉ cần một cú điện thoại của Tưởng tiên sinh thôi cũng đủ để khiến cho anh mất luôn chén cơm rồi."

Tưởng Viễn Chu lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm trong danh bạ, sau đó giơ điện thoại di động lên cho anh ta xem. "Đây là số điện thoại của chủ tịch công ty các anh phải không?"     Người đàn ông bước tới liếc nhìn một cách không chắc chắn, sau đó buông người đặt mông vào ghế salon.

"Tôi sẽ không gây khó dễ cho anh đâu, anh chỉ cần nói cho tôi biết, lúc ấy thứ gì đã rơi ra khỏi người của anh là được rồi."

"Các...... Các người sẽ bảo đảm là không bao giờ nói ra chứ?"

Tưởng Viễn Chu khẽ gật đầu. "Sẽ không."

Tầm mắt của người đàn ông vồ lấy khuôn mặt của Tưởng Viễn Chu, "Đúng rồi, di động của anh có số điện thoại của chủ tịch chúng tôi, điều đó cũng không chứng minh được là anh có quen biết ông ta......"

Tưởng Viễn Chu nghe vậy, lôi danh thiếp ra đưa cho anh ta với vẻ mất kiên nhẫn. Người đàn ông chỉ lướt mắt nhìn qua, ngay sau đó anh ta liền rũ hai vai xuống mà nói, "Là một tấm ảnh chụp."

"Ảnh chụp gì?"

"Là chụp ảnh chung của người kia và một cô gái, tôi thật sự không biết gì hết, có người đã gửi tấm ảnh đó đến nhà của tôi qua đường bưu điện, đối phương bảo rằng chỉ cần đến lúc đó tôi không cẩn thận đụng vào Lăng Thận một cái......"

Vẻ mặt của Tưởng Viễn Chu càng lúc càng nặng nề, "Ảnh chụp đâu rồi?"

"Tôi đâu còn dám giữ lại nữa chứ, đốt rồi. Sau khi xong việc, tài khoản của tôi liền tăng thêm mười vạn tệ."

Lão Bạch theo Tưởng Viễn Chu rời đi, lúc bước ra khỏi đại sảnh, anh ta không khỏi ngẩng đầu nhìn lên nóc toà nhà.

Tưởng Viễn Chu liếc xéo anh ta, "Làm gì vậy?"

"Tôi sợ có người cũng muốn mưu sát tôi như vậy."

Tưởng Viễn Chu đi được vài bước, sau đó ngẩng đầu nhìn lên phía trên, ánh mặt trời vẫn hết sức chói chang, vì thế anh không thể không nheo đôi mắt đẹp kia lại. "Lão Bạch, có phát hiện ra điều gì không?"

Lão Bạch nhìn theo tầm mắt của người đàn ông, hiếm khi có được một ngày bầu trời trong xanh không một gợn mây như hôm nay, "Đúng vậy, vô cùng quang đãng, xem ra sẽ không đổ tuyết đâu."

"Gần đây anh không tìm được phụ nữ phải không? Đầu óc chậm tiêu quá đi."

Lão Bạch thu hồi tầm mắt, "Tưởng tiên sinh, tôi không có thời gian để yêu đương."

Có một cô gái trẻ cũng vừa đi ngang qua từ cách đó không xa, thỉnh thoảng cứ quay đầu lại nhìn theo bóng lưng của hai người, nhìn thử xem cặp chân dài này, nhìn thử xem vóc dáng của người mẫu này, bắt đầu từ khi nào mà trong khu chung cư nhà mình lại xuất hiện loại nhân vật như vậy ta? Lại còn là những hai người nữa chứ, đứng cùng với nhau cư nhiên lại khiến cho người ta cảm thấy xứng đôi một cách khó hiểu.

Cô gái nhỏ lôi một quyển truyện tranh ra từ trong túi xách, lần này thì hay lắm, công thụ trong trí tưởng tượng của cô đã có mục tiêu để YY (tà dâm trong suy nghĩ) rồi.

Tưởng Viễn Chu xoay người lại, lão Bạch theo sát ở phía sau, người đàn ông thong thả ung dung mang bao tay vào, "Đây tuyệt đối không phải là chuyện vô tình đụng phải, mỗi một bước đều đã được thiết kế hết sức tỉ mỉ, còn cả chuyện camera có vấn đề nữa chứ...... Tất cả đều khiến tôi nghĩ tới vụ việc của Đinh Nguyệt."     "Cái chết của Lăng Thận, tôi vẫn luôn tin tưởng một cách chắc chắn rằng nó có liên quan đến Phó Kinh Sanh. Vụ án của Đinh Nguyệt cũng có tính chất tương tự như thế, có khi nào cũng dính dáng đến anh ta hay không?" Những ý tưởng ở trong đầu Tưởng Viễn Chu lại càng lúc càng nảy ra nhiều hơn, "Hoặc là, chuyện của dì trước đây......"

Lão Bạch nghe vậy, sắc mặt kinh hoảng cũng có chút trắng bệch ra. "Việc này......"

Tưởng Viễn Chu cúi đầu xuống, vuốt ve cái bao tay bằng da của mình hết lần này đến lần khác, "Lão Bạch, tôi muốn giăng ra một cái bẫy."

"Cái bẫy gì cơ?"

"Ghé qua đồn cảnh sát một chuyến đi, tôi muốn xem lại toàn bộ hồ sơ của vụ án, chuyện này nếu chỉ dựa vào bản thân chúng ta thôi thì không đủ, vẫn cần phải huy động thêm không ít lực lượng nữa."

Lão Bạch nghe xong, lại cảm thấy hoảng hốt, ở trong mắt anh ta, chỉ cần Tưởng Viễn Chu được an toàn là đủ, những chuyện khác đều không có gì to tát cả, nhưng tại sao anh ta lại mơ hồ cảm thấy, việc mà Tưởng Viễn Chu sắp làm lại hết sức nguy hiểm thế nhỉ?

Bảo Lệ Cư Thượng.

Phó Kinh Sanh vừa nhận một cuộc điện thoại, sau đó đi về phía ghế salon với vẻ mặt không vui.

Hứa Tình Thâm và Phó Lưu Âm đang ngồi ở đó xem TV, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn lên, "Sao vậy?"

"Ngôi biệt thự mới vừa chọn được, đã bị người khác nhanh tay giành trước rồi."

Hứa Tình Thâm ngược lại không hề cảm thấy có điều gì bất thường cả, "Chứng tỏ rằng khu vực bên đó rất ngon, nên mới có nhiều người mua như vậy."

Bàn tay của Phó Kinh Sanh xoa xoa ở sau ót, "Nhà là bị một người họ Tưởng mua mất."

Phản ứng đầu tiên của Hứa Tình Thâm là lập tức nghĩ đến Tưởng Viễn Chu, thế nhưng cô vẫn nhẹ lắc đầu, cô không tin Tưởng Viễn Chu lại nhàm chán đến mức như vậy.

"Vậy hôm nào xem lại cái khác đi."

Vẻ mặt của Phó Kinh Sanh hơi tối xuống, "Xem nhà không phải là chuyện nhỏ, có phải cứ nhìn một cái là có thể chọn ngay được đâu."

"Anh, vậy thì cứ từ từ đi," Phó Lưu Âm tiếp lời, "Đừng sốt ruột." Hai người các cô không vội, nhưng Phó Kinh Sanh thì lại rất nôn nóng, anh không thích nơi này, nếu không phải do trước kia có tin tức cho rằng Phó Lưu Âm đã từng xuất hiện ở đây, làm sao anh có thể dẫn Hứa Tình Thâm đến nơi này được chứ?

Mà điều khiến cho Phó Kinh Sanh lo lắng nhất chính là Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm khó khăn lắm mới quay về đây, Tưởng Viễn Chu sao có thể để cho cô dễ dàng rời đi như vậy được chứ?

"Chẳng phải đã nói là muốn đi mua đồ ở trung tâm thương mại sao? Đi thôi."

Sau khi Lăng Thận chết đi, cuộc sống của nhà họ Phó ngược lại rất êm ả yên bình, Phó Kinh Sanh liếc nhìn về phía em gái, cô trông như đang có điều suy nghĩ, anh khẽ vểnh khóe miệng lên. "Được, đi thôi."

Phó Kinh Sanh phải đi đặt mua vài thứ cho Phó Lưu Âm, Hứa Tình Thâm thì dẫn Lâm Lâm đến khu vui chơi giải trí.

Cửu Long Thương.

Tưởng Viễn Chu ẵn Duệ Duệ đi ra ngoài, bảo mẫu không đi theo, anh cẩn thận đặt Duệ Duệ ngồi vào ghế an toàn.

Chiếc xe mới vừa chạy ra khỏi Cửu Long Thương, một chiếc xe con màu trắng liền bám theo sát ở đằng sau.

Chạy tới bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, một tay Tưởng Viễn Chu ôm lấy Duệ Duệ, tay kia đóng sầm cửa lại. Lăng Thì Ngâm đang ngồi ở chỗ điều khiển, nhìn Duệ Duệ ôm chặt lấy cổ của người đàn ông, Tưởng Viễn Chu tràn ngập ý cười, hôn lên đầu của bé, sau đó thì thầm nói chuyện với Duệ Duệ.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Lăng Thì Ngâm, cô ta lại cảm thấy vô cùng châm chọc, trông thấy Tưởng Viễn Chu đi về phía cửa thang máy, cô ta liền nhanh chóng bước xuống xe rồi đuổi theo.

Lăng Thì Ngâm cứ đi theo mãi cho đến khi bước vào khu vui chơi giải trí, cô ta đứng ở bên ngoài cửa kính, nhìn Tưởng Viễn Chu ẵm Duệ Duệ đi vào trong đó.

Bên trong có rất nhiều trẻ con, có lẽ là do cha mẹ vẫn còn đang được nghỉ, Duệ Duệ còn nhỏ, không chơi được nhiều trò, chỉ thích những quả bóng nhỏ đủ màu sắc kia mà thôi.

Lăng Thì Ngâm ngắm nhìn bóng dáng nho nhỏ kia đang đi tới đi lui ở bên trong, mấy ngày không gặp, nếu đổi lại là trước đây, cô ta thực sự sẽ rất nhớ nhung, thế nhưng bây giờ khi nhìn dáng vẻ sung sướng của Duệ Duệ, cô ta lại cảm thấy nụ cười kia dường như đang biến thành từng mũi kim bén nhọn, sau đó dùng sức đâm sâu vào trong trái tim của cô ta.

Lăng Thì Ngâm nắm chặt bàn tay, ánh mắt liếc qua, trông thấy một người hình như cũng đang bước vào, cô ta trợn to đôi mắt, rất nhanh, cô ta liền trông thấy Hứa Tình Thâm cởi giày xong, ẵm Lâm Lâm đi tới phía trước.

Mặc dù mỗi lần Phó Kinh Sanh đi ra ngoài, đều sẽ cố tình tránh né, thế nhưng Đông Thành chỉ rộng có bấy nhiêu đó, nếu thật sự đụng phải thì cũng chỉ có thể nói là trùng hợp mà thôi.

Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm chính là không thể tránh khỏi việc vô tình chạm mặt nhau.

Lâm Lâm bước vào bên trong, bắt đầu tự chơi một mình, mà Duệ Duệ thì sao, bé không quen biết Hứa Tình Thâm, vì vậy nên cũng không cười, lại càng không muốn đến gần.

Ngay trong giây phút này, Lăng Thì Ngâm lại cảm thấy cực kỳ khuây khoả, cô ta không nén nhịn được niềm vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Hứa Tình Thâm sinh cho Tưởng Viễn Chu một đứa con trai, vậy thì sao chứ, ở trong mắt mọi người, Duệ Duệ lại là do Lăng Thì Ngâm cô ta sinh ra.

Mà đứa con trai ruột này của Hứa Tình Thâm, bây giờ lại trở thành một cây kim cứng rắn nhất, cô không chấp nhận được đứa con này của Lăng Thì Ngâm và Tưởng Viễn Chu, nhưng cô ngàn vạn lần sẽ không ngờ rằng, cây kim này, lại chính là con trai ruột của mình!