Editor: Phong Nguyệt
Ai cũng nghĩ Đường Quả sẽ thất bại. Ban giám khảo cũng thế, nói gì đến Đường Hoan.
Ba giám khảo là luyện dược sư cao cấp, bọn họ luyện chế đan Dưỡng Hồn mười phần được một đã là cực kì may mắn.
Ai cũng tiếc. Nếu là linh đan khác, chắc chắn Đường Quả sẽ giành giải nhất.
Những người dự thi khác sôi nổi rút ra đan dược mình cần luyện chế. Có người hạ đẳng, có người trung đẳng, nhưng không ai cao đẳng.
Đường Hoan là gần cao đẳng. Đan Sinh Cơ, bổ máu bổ thịt, với những tu luyện giả thường xuyên trong trạng thái chiến đấu, loại đan dược này cực kì quý giá.
Luyện chế không quá dễ dàng, linh dược cũng không bình thường. Muốn cầu một viên, phải tự tìm linh dược rồi thỉnh luyện dược sư luyện chế, cũng phải chuẩn bị nhiều phần linh dược mới có thể thành công.
Hoặc là đi đấu giá thử vận may, mỗi viên có thể có giá cắt cổ.
Nhìn ánh mắt Đường Hoan, mọi người đồng tình. Đan Sinh Cơ tuy không đến mức cao đẳng nhưng cũng không dễ luyện chế.
Nửa năm trước, có người thần bí mang đan Sinh Cơ đến phòng đấu giá, có được mấy chục vạn nguyên thạch. Vậy mới biết đan Sinh Cơ quý thế nào.
Đường Hoan cúi đầu cười, không ai biết được người thần bí đó chính là ả.
Ả vẫn không nhịn được, liếc sang phía Đường Quả. Không nhìn ra được cái gì, ả cũng đành thôi. Tuy Đường Quả đã thua chắc nhưng ả vẫn không dám mất cảnh giác, lỡ người ta muốn nhiễu loạn tâm lí ả, vậy mất nhiều hơn được.
Người người tiếc nuối, thấy những người tham dự đều là đan trung đẳng cũng không ai nói gì. Toàn bộ yên tĩnh.
Đa số ánh mắt đều hướng về Đường Quả. Họ dự đoán, khi nào thất bại, khi nào nổ lô.
Họ rất muốn nhìn vẻ mặt gấp gáp bất an của Đường Quả, nhưng cô vẫn không thèm để ý như cũ, giống hệt hai vòng trước. Bộ dáng này khiến ba giám khảo sốt ruột đến đau răng.
Đường nhị tiểu thư, cô có biết là cô phải luyện chế đan Dưỡng Hồn không?
Đan Dưỡng Hồn là cái gì cô biết không?
Là loại đan mà luyện dược sư cao cấp cũng không dám chắc mười phần linh dược thành được một phần đấy.
Cô nghiêm túc một tí đi, nổ lô cũng không ai khinh bỉ cô đâu.
Mặc kệ người ta nghĩ gì, Đường Quả vẫn từ từ chậm rãi. Mỗi lần lò luyện đan rung lên, mọi người đều run rẩy nhìn, che lỗ tai, sợ nổ lô.
Đường Hoan bên này bài trừ tạp niệm xong chỉ chăm chú luyện đan. Có thể nói, ả đã chìm vào thế giới của mình, không chú ý đến ai cả. Vòng cuối cùng mà nổ lô, ả sẽ tức chết mất.
"Lò đan của Đường nhị tiểu thư rung mạnh quá, mọi người nói xem bao giờ thì nổ?"
"Nhìn thế thì chắc là tí nữa."
"Kiên trì lâu như thế, thiên phú của Đường nhị tiểu thư tốt thật."
"Thiên phú tốt nhưng tính tình không tốt tí nào. Kiêu căng ngạo mạn, chẳng so được với Đường đại tiểu như ôn hòa hoàn hảo."
Bọn họ lớn tiếng buôn chuyện, Dạ Chu quay đầu lại trừng mắt. Mấy người bị dọa sợ, vội lui bước về sau, kéo khóa miệng, nhìn trái nhìn phải tỏ vẻ không phải lời bọn họ nói.
Dạ Chu cũng cực kì hồi hộp. Phải nói là người ở đây ai cũng hồi hộp hết, trừ Đường Quả.
"Thống, xem ta biểu diễn màn suýt nổ lô này có hay không?"
Hệ thống: Kí chủ quá kiêu ngạo, tui không muốn trả lời. Cô chơi thế này mà cũng chơi được à?
[Kí chủ, chơi thêm tí thôi. Đừng đùa nữa, anh họ cô khóc bây giờ.]