(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 164: Thứ nữ trọng sinh (26)

Editor: Phong Nguyệt
Vòng ba khác hai vòng trước, chín người tham dự phải rút thăm xem mình phải luyện loại đan dược nào. Vận khí tốt có khả năng chỉ cần luyện loại đan đơn giản. Nhưng nếu không tốt, không chỉ có luyện chế khó khăn mà còn có thể phải luyện loại đan dược mình chưa từng luyện bao giờ.


Đường Hoan không lo lắng tí nào, ả có không gian luyện dược mà. Chẳng cần biết là đan dược gì, chỉ cần có không gian, ả nhắm mắt cũng có thể luyện ra được.


Vòng một vòng hai đơn giản, chỉ cần luyện ra đan dược thường thấy. Để đánh giá chính xác thực lực thì phải đến vòng ba, đan dược đơn giản nhất cũng là linh đan cao cấp.


Có thể nói trong đại hội này, rút ra được đan dược nào, luyện chế được một viên hay chín viên đều là luyện dược sư cao cấp, được mọi người truy cầu.
Càng đừng nói đến người giỏi nhất. Đó là người cả thế giới đều muốn.


Mục đích đầu tiên của Đường Hoan là cướp cơ duyên của Đường Quả, đoạt được thần khí lò luyện đan. Mục đích thứ hai là để nổi danh, để tất cả mọi người biết Tiên Bình có một người trẻ tuổi là luyện dược sư thiên tài.
Một vòng này, ả không thể thất bại.


Ả sẽ không tò mò đi nhìn Đường Quả nữa, tránh bị ảnh hưởng đến cảm xúc. Lúc trước không chuẩn bị kĩ càng, giờ bình tĩnh lại, Đường Hoan thực sự trấn định.
Đường Quả cũng thấy Đường Hoan trầm ổn, bình tĩnh.
[Kí chủ, người ta dù gì cũng là trọng sinh, không dễ cạo.]


Đường Quả ha hả, "Đáng tiếc, lại đụng phải ta."
Ba giám khảo mang mười tấm ngọc bài đã thiết lập cấm chế cách li thần thức lên. Ngọc bài xoay vòng, trên đó ghi tên linh đan và phương pháp luyện chế.
Theo thành tích vòng hai, Đường Quả là người đầu tiên lật bài.


Cô tiện tay cầm lấy cái gần nhất, xóa cấm chế đi. Tên linh đan hiện ra.
Đan Dưỡng Hồn, chủ yếu để tu bổ linh hồn hao tổn. Luyện chế khó khăn, cấp bậc cao đẳng.
Ba giám khảo nghe cô báo cáo cũng sửng sốt. Họ nhìn nhau khó hiểu.
"Sao lại có độ khó cao đẳng vậy?"


"Bình thường cao nhất chỉ có trung đẳng thôi mà?"
Tham gia đại hội luyện dược đều là người trẻ tuổi có thiên phú, luyện dược sư có thanh danh của các thế lực lớn sẽ không hạ mình tham gia đại hội này.


Đường Quả thực chất không cảm thấy khó xử. Đan Dưỡng Hồn thôi mà, có cái quái gì đâu. Với cô, độ khó chỉ tăng thêm chút ít.


Cô quét mắt nhìn người xung quanh, cuối cùng nhìn trúng một người. Mắt cô lóe lên, miệng cong cong. Hóa ra là Dạ Diễm hắn. Với thân phận của Dạ Diễm, động chân tay vào ngọc bài đúng là không có gì khó.
Cùng lúc, cô cũng cảm nhận được một ánh mắt khác nhìn về phía mình.


Cô nhìn qua, thấy Dạ Chu áy náy. Chàng đi đến bên cạnh cô, "Thằng bảy giở trò quỷ. Em họ, ta xin lỗi, ta không để ý đến."
"Đại hội xong ta giúp em đánh nó."
Ngọc bài rút ra rồi, nói cái gì cũng vô dụng.
Dạ Chu hơi lo lắng, "Em họ, có thể không?"
"Anh không tin ta?"


Dạ Chu đang luống cuống nghe được lời này, dường như muốn tỏa sáng, "Em họ, ta biết em sẽ thành công. Em thắng chắc rồi."
Câu này của chàng âm lượng không nhỏ, người xung quanh ai cũng nghe thấy.
Vốn dĩ cũng không có gì, nhưng nghe được Đường Quả chọn phải đan Dưỡng Hồn, ai ai cũng trầm mặc.


Đừng nói là luyện dược sư trẻ tuổi, đến luyện dược sư lâu năm có danh tiếng cũng không bảo đảm một phần linh dược có thể thành công luyện chế ra đan Dưỡng Hồn.