Editor: Phong Nguyệt
"Nhị tiểu thư, lão gia cho mời."
Đường Quả đang dùng cơm, nghe người hầu báo, mắt cũng không thèm nhìn lên. Cô vẫn bình tĩnh tự nhiên ưu nhã dùng cơm như cũ.
Đến cái nâng tay nhấc chân cũng quý phái, khí thế của cô khiến người hầu cũng không dám ngẩng đầu.
Thị nhớ lời dặn của Đường Hạo Huy, nói muốn Đường Quả đến ngay, lại nhắc cô lần nữa.
Nói xong, thị phát hiện Đường Quả vẫn ngồi ăn cơm, đến mông cũng không thèm nhấc lên một chút.
"Nhị..."
"Biết rồi. Ăn xong qua."
Người hầu run rẩy, không dám nói thêm nữa. Thị cảm giác sau khi tiểu thư trở về, tính tình càng ngày càng phách lối.
"Đường Hoan đâu?"
Đường Quả tùy ý hỏi một câu. Nói thật, nguyên chủ là một người rất kiêu ngạo. Đời kia, nguyên chủ chỉ mải theo đuổi Dạ Chu, chẳng nhằm vào Đường Hoan bao giờ.
Ả trọng sinh xong lại toàn nhắm vào nguyên chủ, bao nhiêu cơ duyên của nguyên chủ cũng cướp hết, này là Đường Hoan không được rồi.
Làm lại một đời, muốn sống yên ổn sao cứ một hai phải kiếm chuyện, đã thế cô đây cũng kiếm chuyện luôn.
[Bình tĩnh, bình tĩnh, ổn định, ổn định! Kí chủ, cô kiếm chuyện thì cứ kiếm chuyện, đừng có lộng chết người. Dù sao cô sống được lâu, lộng chết ả, cô sẽ bị ảnh hưởng.] Hệ thống bày mưu tính kế cho Đường Quả.
Đường Quả cười lên, "Thống, sao giờ lại về phe ta rồi?"
Hai thế giới gần đây, thái độ của hệ thống khác hẳn.
[Ờm... À... Kí chủ, tôi thấy đi theo cô rất có tiền đồ. Mặc dù không hiểu sao nhưng giác quan thứ sáu của tôi mách bảo thế.] Nó nói thật.
Đường Quả thấp giọng cười. Hệ thống run lên, chắc nó không nói sai đâu nhỉ.
"Xem ra mi cũng biết tự lượng sức mình. Dù sao mi cũng chỉ là một dãy code có kịch bản, nếu không phải ta kéo mi bay, sợ mi đã sớm bị tiêu hủy."
Hệ thống: Tức giận! Nghẹn khuất!
[Cô nói đúng.]
Nghe được tiếng cười của nữ tử, người hầu đứng hai bên cúi thấp đầu hơn, đến thở cũng không dám thở mạnh. Nhị tiểu thư thực đáng sợ, nếu tiểu thư không hài lòng, liệu bọn họ có bị bán đi luôn hay không.
Không chờ Đường Quả ăn xong, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộn xộn.
Một lát sau, một phu nhân trang phục lộng lẫy xuất hiện. Theo sau bà ta là mười mấy người hầu, khí thế so với chủ mẫu còn khoa trương hơn.
Người hầu trong nhà họ Đường cũng chẳng lạ gì cảnh này. Ai bảo Lâu di nương được lão gia cưng chiều, lại còn có một đại tiểu thư thiên tài như thế chứ? Chỉ vậy thôi Đường Hạo Huy cũng sẽ thiên vị cho bà ta.
Đường Quả nhìn lên. Lâu di nương vào trong viện, không hề khách khí một chút nào. Bà ta tìm chỗ ngồi xuống, nghiễm nhiên lấy tư thế của chủ mẫu.
"Nghe nói nhị tiểu thư hôm nay mới về?" Đôi mày liễu nhăn lại, "Mấy tháng nay ngươi đi đâu?"
"Ngươi với Hoan Nhi ra ngoài, Hoan Nhi trọng thương ba tháng, tỉnh lại rồi vẫn còn lo cho ngươi. Ngươi không có việc gì sao không truyền tin về nhà cho Hoan Nhi yên tâm?"
"Mất công Hoan Nhi lo lắng, đến giờ vẫn còn đang dưỡng thương. Nhị tiểu thư ngươi về lại mặc kệ không hỏi thăm, còn có tâm trạng ở đây ăn uống no say, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt."
Lâu di nương mím môi, mắt hiện lên bi thương, "Hoan Nhi có thiên phú tốt hơn ngươi, ngươi ghen ghét nó cũng bình thường. Nhưng mà ngươi cùng đừng có vì thế mà ghi hận Hoan Nhi. Các ngươi là chị em với nhau, còn phải nâng đỡ cho nhau."
Rộp rộp...
Đường Quả cắn miếng xương sụn, thanh âm răng rắc vang lên. Người hầu xung quanh cúi đầu xuống, muốn cười nhưng không dám. Lâu di nương tím mặt, vò vò khăn tay.