Editor: Phong Nguyệt
"Nhị... Nhị tiểu thư"
Đường Quả nhảy xuống xe ngựa, đi vào cửa phủ nhà họ Đường. Người hầu nhìn thấy cô như thấy quỷ, run run rẩy rẩy xác nhận nhiều lần mới dám chắc cô không phải quỷ, là người.
Một người hầu ba chân bốn cẳng chạy vào bên trong, kêu lớn, "Nhị tiểu thư về rồi, nhị tiểu thư về rồi."
Đường Quả nâng mi, làm như không thấy vẻ kinh ngạc trong mắt của đám người hầu.
"Dọn dẹp sạch sẽ sân viện của ta, mang thức ăn về nữa."
Nghe cô phân phó, người hầu vội vàng làm theo.
Thanh danh đích tiểu thư nhà họ Đường không tốt, tính tình cổ quái, kiêu căng ngạo mạn. Nếu như tiểu thư không hài lòng, những người hầu này chỉ có cái kết thảm.
Đường Quả rảo bước, chợt có người gọi với cô lại.
"Ai da, Đường cô nương, cô không mời ta vào ngồi sao?"
Dạ Chu xấu hổ, cô nhóc ngày nào còn bám theo chàng giờ đã thay đổi rồi.
Đường Quả quay đầu lại nhìn quý công tử áo đỏ. Cô tiến đến trước mặt chàng ta. Nhìn gương mặt xinh xắn non nớt gần mình lại kèm theo một mùi hương dìu dịu của thiếu nữ thoảng vào cánh mũi, chàng chợt cảm thấy hồi hộp.
Chàng vò vò tay áo, mắt cảnh giác nhìn cô, tựa như thiếu nam bị lưu manh đùa giỡn.
Đường Quả cong môi, ngón tay ngọc ngà đưa lên nâng cằm Dạ Chu, "Anh có biết đi vào có nghĩa là gì không?"
"Gì cơ?"
Dạ Chu lắp bắp, tâm trạng thấp thỏm. Không phải đi vào là làm khác uống miếng nước trà ư? Nói đi nói lại, Đường phu nhân cũng là cô nhỏ của chàng, chàng vào thăm cô mình chắc là không có gì kì cục đâu nhỉ?
"À, ừm... Đường cô nương, cô có chuyện gì cứ nói thẳng ra, đừng động tay động chân."
Dạ Chu kịp phản ứng, vội nhảy lùi ra xa, sợ Đường Quả làm gì chàng.
Đường Quả thả tay xuống, cười nhẹ một tiếng, "Cùng ta vào Đường phủ, một là người nhà họ Đường ta, hai là người của Đường Quả ta. Dạ Chu, anh muốn làm người của Đường Quả ta à?"
Một câu khiến Dạ Chu méo mặt. Chàng trừng Đường Quả, bừng tỉnh, "Được, được. Ta cứ nghĩ cô đã suy nghĩ cẩn thận, hóa ra là cô đào hố cho ta nhảy."
May mắn chàng không đi vào ngay, nếu không sẽ dính bẫy.
"Nghe ta nói đây, cô đừng có mơ!"
"Dạ Chu ta không bao giờ thành thân với cô."
"Dạ Chu ta chỉ có ba con đường, đó là tu luyện, tu luyện, tu luyện!!!"
Dạ Chu cẩn trọng nói, "Ý chí ta kiên cường, cô đừng tưởng cô có sắc là có thể mê hoặc được ta." Nói đến đây, chàng ta hất cằm ưỡn ngực, bộ dáng kiêu căng, "Còn nữa, nhan sắc Dạ Chu ta cũng chẳng kém gì cô, thích ngắm người đẹp không bằng tự ngắm bản thân."
"À, vậy là anh không đi vào?"
Đường Quả nhẹ nhàng cười, nụ cười xinh đẹp. Dạ Chu hoảng hốt, nhưng mà như chàng nói, ý chí chàng kiên cường, rất mau đã kịp phản ứng lại, quay về trạng thái bình tĩnh như thường.
"Đương nhiên, ta không mắc mưu đâu. Ta biết cô không hết hi vọng."
Chàng ta hối hận. Mỗi năm chàng về chưa từng gặp nàng bao giờ, không ngờ rằng mười mấy năm trôi qua nàng vẫn khó chơi, giờ còn biết dùng âm mưu quỷ kế.
Đương lúc chàng đang muốn đi sớm thì Đường Quả không cười nữa.
"Dạ Chu, đây là anh quyết định, cơ hội cuối cùng rồi, không thể đổi ý. Ngày mai ta sẽ tiến cung, thỉnh Dạ Hoàng hủy bỏ hôn ước."
Nói đoạn, cô quay người vào trong Đường phủ. Dạ Chu sững sờ tại chỗ.
______
Editor: Gáy cho nó to vào rồi sau này bị vả mặt nha A Chu =)))