Quan Sách

Chương 873: Dự án lớn!

Một quán trà cổ ở Bắc Kinh.

Nơi này trước đây là có một cây cầu tên Thiên Kiều.

Cách đây mấy trăm năm trước đây là một nơi náo nhiệt phồn hoa và cho tới bây giờ nó vẫn là một nơi phồn hoa nhất Bắc Kinh.

Trần Kinh đã gặp mặt Phương Liên Tuấn ba lần.

Phương Liên Tuấn gặp mặt Trần Kinh nhiều, mà chưa giúp được gì, ông ta cũng cảm thấy ngại, nên rất muốn nghĩ cách để giúp Trần Kinh.

Mà mặt khác, cũng là vì gần đây cảm xúc của ông ta hay bị dao động, vì việc triển khai công việc xuống cho cấp dưới, ông ta cũng phải cố gắng nghĩ đủ mọi cách, nhòm trước ngó sau, thậm chí tiến thoái lưỡng nan.

Phương Liên Tuấn đã công tác ở Bộ ủy Bắc Kinh đã nửa đời người.

Từ trước tới giờ vẫn chưa có kinh nghiệm công tác ở cấp cơ sở.

Ông ta vốn cũng không phải là một người có thành tích học tập cao, vì vậy công tác ở Bộ ủy Bắc Kinh cũng không dễ dàng gì.

Trước kia có cơ hội thăng tiến, lại vì bà xã của ông ta, không thể chịu được sự phá rối của người khác, nên rất nhiều cơ hội đã bị bỏ qua, một cái chớp mắt là biết số phận thế nào.

Từ năm ngoái tới nay, khu vực Tây Bắc bắt đầu có những hoạt động tích cực trong chính đàn nước cộng hòa.

Đa số những người tài giỏi của khu vực Tây Bắc đều được chọn để đề bạt lên trên.

Phương Liên Kiệt cũng mong chờ điều đó, những đồng nghiệp cùng độ tuổi ở khu vực Tây Bắc, hiện giờ đều làm tới chức Phó bộ rồi.

Thậm chí có một số người đã được về làm quan lớn của một vùng.

Ông ta không kìm chế nổi nữa.

Trong lòng luôn nghĩ xem có con đường nào để thăng tiến.

Ông ta tổng hợp phân tích tình hình hiện giờ của bản thân, ông ta cần phải thăng tiến, phải được chuyển xuống cơ sở.

Chỉ có thể xuống dưới cơ sở công tác thì mới có cơ hội.

Nhưng việc xuống cơ sở công tác đâu dễ như vậy?

Nếu yêu cầu bình thường, chuyển công tác đến Trung Nguyên hoặc Tây Bắc làm Chủ tịch hoặc Bí thư gì đó, thì còn có cơ hội.

Nhưng, yêu cầu của Phương Liên Kiệt hơi cao, ông ta muốn tới khu vực phát triển, muốn nhanh chóng được thăng chức, vì vậy phạm vi chọn lựa tất nhiên hẹp đi rất nhiều.

Nhưng vị trí như vậy, rất nhiều người muốn có và tranh giành đoạt nó.

Phương Liên Tuấn không có lợi thế về tuổi tác, lợi thế về công việc cũng không rõ ràng, vì vậy vẫn chưa có tin phản hồi.

Gần đây ở Tô Bắc đang trống một vị trí, có vẻ như việc chuyển về Tây Bắc có thể thành.

Nhưng vào lúc quyết định toàn bộ cục diện điều động, thì lại gặp ngay một trở ngại.

Bí thư Sa của Tô Bắc lần nay đề nghị Bí thư Thành ủy sẽ thi tuyển chọn cán bộ.

Nếu Phương Liên Tuấn tham gia tuyển chọn cán bộ có thể được hay không?

Nếu không được, thì công việc ở Bộ Thương mại cũng bị tụt xuống, hai bên đều không có kết quả tốt, trong lòng ông ta rất phân vân.

Ở Bắc Kinh, đừng nghĩ Phương Liên Tuấn ông ta là người đứng đầu của Phương gia.

Nhưng những người mà nói lời thật lòng thì rất ít, các trưởng bối đều đang bận công việc.

Hơn nữa tuổi của ông ta và Phương Lộ Bình không chênh nhau là mấy, Phương Lộ Bình cũng không thường chỉ điểm ông ta cũng như đối với những hậu bối khác.

Lúc gặp phải chuyện khó khăn, đến một người nói chuyện cùng cũng không có.

Vừa lúc Trần Kinh tới Bắc Kinh, Trần Kinh nhỏ hơn ông ta chục tuổi.

Nhưng hắn đã hoạt động lâu năm ở dưới cấp cơ sở, có nhiều kinh nghiệm, lại có cách nhìn sự việc cũng rất khác biệt.

Phương Liên Tuấn và Trần Kinh hai lần nói chuyện với nhau, Trần Kinh đã gợi ý cho ông ta không ít điều.

Vì vậy, ông ta cũng mong được nói chuyện với Trần Kinh vài lần nữa, quyết định cuối cùng thì ông ta cũng có được một người để tham khảo.

Cuộc nói chuyện hôm nay của Trần Kinh và Phương Liên Tuấn là nói về dự án chứng nhận tư chất doanh nghiệp của Bộ Thương mại.

Tối hôm qua Trần Kinh không ngủ được, đang tìm cách để triển khai hoạt động cái dự án đó.

Hôm nay hắn đã có chuẩn bị sẵn mới tới, thẳng thắn nói chuyện.

Trần Kinh mở cửa bước vào liền nói:

-Anh cả, không phải là em ba hoa, nếu dự án này được triển khai hoạt động. Bộ Thương mại sẽ có lợi, có thành tích, đối với Ban hợp tác kinh tế ở Lĩnh Nam của chúng tôi cũng phá được tình thế khó khăn, đây là cơ hội ngàn năm có một!

Phương Liên Tuấn nghe thấy Trần Kinh nói như vậy, liền nói:

-Trần Kinh, cậu nói vậy là có ý gì? Chẳng nhẽ cậu đã có cách gì rồi?

Trần Kinh nói:

-Là như vậy, đầu tiên dự án này anh hãy để cho Lĩnh Nam chúng em làm thí điểm. Chúng em sẽ nghiêm túc lập kế hoạch cho dự án này, dựa theo ý đồ của Bộ Thương mại để lên kế hoạch. Em đảm bảo trong vòng một năm, chúng ta sẽ thu được thành công lớn!

Chúng ta phải làm cho dự án này trở thành một thẻ bài mới, để tất cả doanh nghiệp trên cả nước đều muốn có được tấm thẻ bài này!

Trần Kinh dừng một lúc, rồi nói tiếp:

-Hiện tại vấn đề tư chất doanh nghiệp, được quốc gia kiểm định, thương hiệu hàng đầu Trung Quốc… Tất cả chỉ nhằm vào sản phẩm và thương hiệu, chứ chưa nhằm vào việc chứng nhận cho doanh nghiệp, chúng ta có thể bổ sung vào chỗ còn trống đó.

Anh thấy thế nào, nếu chúng ta làm cho việc chứng nhận doanh nghiệp có sức ảnh hưởng lớn như giải thưởng thương hiệu hàng đầu Trung Quốc, thì sẽ đem lại kết quả gì?

Phương Liên Tuấn nhíu mày, bắt đầu trầm ngâm.

Không nghi ngờ gì, lời nói của Trần Kinh nói trúng những gì ông ta nghĩ, nếu đúng là có được kết quả như vậy, ông ta là người lãnh đạo dự án này, không phải là sẽ đạt được thành tích lớn rồi sao?

Nhưng rốt cuộc là có thể thành công được không?

Đây là dự án đã bị cấp trên bắt dừng lại, chẳng nhẽ còn có thể bắt đầu làm lại sao?

Trần Kinh thực sự có năng lực làm cho dự án đó khởi động lại sao?

Trần Kinh cảm nhận được nhịp tim của Phương Liên Tuấn, hắn liền tận dụng thời cơ, nói luôn:

-Anh cả, anh nghe câu này của tôi, tạm thời anh đừng nghĩ tới việc chuyển công tác xuống cơ sở. Cứ ở đây thêm một năm nữa, chúng ta sẽ dùng thời gian một năm này đi hoàn thành dự án đó. Tôi đảm bảo, năm sau, anh còn muốn chuyển công tác xuống cơ sở, thì tiền đồ trước mắt chắc chắn sẽ rộng mở hơn nhiều.

Hơn nữa, nếu việc này thành công, có thể trực tiếp được thăng chức, tôi cho rằng không có vấn đề gì!

Trần Kinh nắm rõ yếu điểm người khác rồi từ đó thuyết phục họ.

Hiện giờ Phương Liên Tuấn lại càng thêm mong chờ việc đó.

Từ điểm này mà Trần Kinh cổ vũ ông ta, hắn không lo Phương Liên Tuấn sẽ không giao động.

Dù có là một người tài như thế nào, thì cũng không thoát khỏi tay hắn.

Suy nghĩ của Trần Kinh là muốn tư chất có thể được đóng gói chứng nhận, một lần nữa chứng nhận quán quân, sau đó nghĩ cách để nguồn tài nguyên hỗ trợ của Bộ có thể đổ về đây.

Phương Liên Tuấn chỉ cần làm tốt công tác quan hệ ở trong Bộ, còn việc triển khai dự án ở dưới Trần Kinh có thể toàn quyền phụ trách.

Hơn nữa, Trần Kinh đảm bảo, dự án này sẽ được triển khai hoàn hảo, Bộ Thương mại sẽ thu được nhiều lợi ích từ việc này. Mà những lợi ích này tuyệt đối không phạm pháp, Trung Ương cũng sẽ không quản tới việc này, cũng sẽ không có bất kỳ cáo trạng nào!

Trần Kinh hừng hực khí thế nói, cảm xúc mãnh liệt, thái độ này giống như một nhân viên maketting, rất cuồng nhiệt.

Phương Liên Tuấn nghe thấy rất vừa ý, nói đến đúng điểm vừa ý, ông ta còn không ngừng khen ngợi.

Trần Kinh nghĩ ra một cách.

Hắn muốn lấy một cái tên mới cho dự án này, đó là chứng nhận doanh nghiệp Trung Hoa.

Chứng nhận này do Bộ Thương mại làm chủ, mục đích là chọn những doanh nghiệp ưu tú vào trong danh sách các doanh nghiệp của Bộ Thương mại.

Nằm trong danh sách những doanh nghiệp uy tín của Bộ Thương mại sẽ nhận được rất nhiều sự hỗ trợ cho sự phát triển, mở rộng và vững chắc của doanh nghiệp đó, ngoài ra còn giới thiệu các doanh nghiệp này ra nước ngoài. Hiệp hội hỗ trợ doanh nghiệp bước vào thị trường quốc tế, Bộ Thương mại có thể hỗ trợ mở rộng bảo vệ doanh nghiệp đó.

Dự án này thay đổi như vậy, bao gồm nhiều lợi ích hơn trong đó.

Lợi ích cao như vậy, tự nhiên các doanh nghiệp sẽ chủ động tranh giành để đạt được danh hiệu đó.

Như vậy Bộ Thương mại và Ban hợp tác kinh tế có thể chính thức thành lập các tổ điều tra khảo sát các doanh nghiệp, trong các lĩnh vực như tài vụ, quy mô kinh doanh, tiềm năng phát triển, ưu thế cạnh tranh, gồm cả xây dựng và công nghệ hóa, từ đó sẽ đưa ra chứng nhận.

Chỉ cần tổng hợp đánh giá những chứng thực đó phù hợp với yêu cầu, Bộ Thương mại sẽ trao cho doanh nghiệp đó chứng nhận doanh nghiệp Trung Hoa, hơn nữa quan trọng hơn là để những doanh nghiệp này nhận được những đãi ngộ, quan tâm của Bộ Thương mại đối với họ.

Doanh nghiệp xin, người trong Ban Tổ Chức sẽ xuống thẩm tra.

Trong việc này tất nhiên sẽ có điều kiện để kiếm tiền, cách kiếm tiền này trong phạm vị hợp lý, phù hợp với yêu cầu của quốc gia, sẽ không phải là vi phạm quy định.

Vì vậy tổng kết cuối cùng của Trần Kinh là, nếu việc này có thể thành công, đây nhất định sẽ là một thay đổi lớn trong nền kinh tế của một nước cộng hòa.

Phương Liên Tuấn là người toàn quyền lãnh đạo dự án này, dự án này mà thành công, ông ta vẫn không có cơ hội thăng tiến sao?

Phương Liên Tuấn nghe Trần Kinh nói một cách rất nghiêm túc, khiến cho trong lòng ông ta cũng sục sôi.

Cuối cùng, ông ta nói với Trần Kinh:

-Nhưng Trần Kinh, phía chú ba thì nói thế nào đây, vì việc triển khai công tác của tôi, ông ta đã hảo tâm tổn sức rất nhiều! Hơn nữa nếu tôi không đi Tô Bắc tham gia tuyển chọn cán bộ, người khác sẽ nghĩ thế nào, có phải sẽ nghĩ tôi chưa đánh đã sợ rồi không?

Trần Kinh ngẩn người một lúc, nhíu mày.

Trong lòng hắn nghĩ khó trách Phương Liên Tuấn lăn lộn nửa đời người, vẫn quanh co không thể lên được chức.

Người này làm việc không quả quyết, lúc nói chuyện thì rất lưu loát, lời nào ra lời đấy.

Nhưng đến lúc phải đưa ra quyết định thì lại suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa những thứ suy nghĩ lại toàn là những việc nhỏ nhặt củ hành gọng rau.

Đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, một người nghĩ quá nhiều, lúc nào cũng nhòm trước ngó sau, như vậy thì làm sao có thể làm được việc?

Phương Liên Tuấn có chút giống Viên Thiệu trong “Tam quốc diễn nghĩa”, Tào Tháo đánh giá ông ta là một người nhiều mưu nhưng không quyết đoán, ông ta hiện giờ cũng đang ở trong hoàn cảnh đó.

Nhưng Phương Liên Tuấn có suy nghĩ thì Trần Kinh cũng không thể bực tức.

Vì có một số việc giục tốc bất đạt, tuy Trần Kinh và Phương Liên Tuấn có quan hệ thân thiết.

Nhưng hai người lại rất ít đi lại với nhau.

Nếu Trần Kinh biểu hiện qua nóng vội, thì sẽ tạo cho Phương Liên Tuấn cảm giác hắn đang lợi dụng ông ta.

Làm cán bộ nhà nước nửa đời người, đối với những việc tranh đấu lục đục nội bộ ông ta đã nắm rõ trong lòng bàn tay rồi.

Trần Kinh mặc dù còn muốn nói tiếp cái gì đấy, nhưng cuối cùng hắn vẫn kìm lại.

Nhưng không dễ gì tìm được cơ hội, hắn cũng không muốn từ bỏ như vậy.

Hắn suy nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ tới vợ của Phương Liên Tuấn là Hàn Thiến.

Hàn Thiến xuất thân bình thường, nhưng lại có thể tạo dựng được một sự nghiệp rất rực rỡ, người phụ nữ này không phải là một người đơn giản.

Mặt khác, theo quan sát của Trần Kinh, Phương Liên Tuấn dường như có chút gì đó sợ Hàn Thiến, có vẻ ở nhà vợ ông ta quản ông ta rất chặt.

Trần Kinh phán đoán như vậy, liền nói:

-Anh cả, sự việc hiện giờ rất quan trọng, những gì chúng ta nói chuyện chỉ là để tham khảo. Việc này anh hãy về nhà nói chuyện với chị đi, nghe ý của chị thế nào.

Hắn dừng một lúc, nói:

-Có rất nhiều việc ở Lĩnh Nam đang chờ em về giải quyết, ngày mai tôi sẽ trở về Lĩnh Nam. Có một số việc gấp, mọi việc anh cứ suy nghĩ kĩ sau nói tiếp được không?

Phương Liên Tuấn rất đồng tình với lời đó của Trần Kinh.

Nhưng ông ta mới nghe thấy việc ngày mai Trần Kinh trở về Lĩnh Nam, lại có cảm giác như mình mới làm sai việc gì đó, sợ tuột mất cơ hội, liền nói:

-Trần Kinh, ở lại thêm một ngày nữa không được sao? Cách vừa rồi của cậu rất hay, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận, cậu ở lại Bắc Kinh thêm vài ngày nữa thôi! Dù sao hiện giờ Uyển Kỳ cũng đang có thai, bên cạnh không có ai, cậu như vậy có phải là không làm hết được trách nhiệm của một người chồng không?

Trần Kinh lắc đầu cười, nói:

-Anh cả, đây cũng là việc tôi không thể làm chủ được! Lãnh đạo mới của Lĩnh Nam chuẩn bị nhận chức, nhận chức xong liền bàn ngay tới việc hợp tác liên khu vực. Hiện giờ Ban hợp tác kinh tế đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió. Em không trở về, xem chừng lãnh đạo sẽ không vui!