Một tay bút cứng cáp với những bài đăng nổi tiếng, nhưng dáng vẻ thư sinh của hắn đã mục nát đến thối rữa. Rồi trong một lần ứng tuyển vào tòa soạn, bởi tính ngạo mạn của hắn mà cuối cùng mọi chuyện thành công cóc, tiền tiết kiệm vì việc này mà cũng bay theo gió.
“Ông hỏi cháu, ‘Thiên địa chi gian, kỳ do thác thược?’ (trong trời đất, ai biết được mọi việc rõ ràng). Phía sau là gì?”
“Hư...hư...nhi bất khuất, động...động...nhi dũ xuất’ (không vì uất ức mà suy sụp, nên lấy hành động mà thể hiện khí chất). Nhiều lời kể nghèo, không bằng thủ trung.”
Một luồng điện thoạt lóe lên trong đầu Trần Kinh, hồi ức bắt đầu tua lại những hình ảnh của mấy năm trước, hô hấp của hắn dồn dập đến vững vàng, tâm trạng từ kích động đến bình tĩnh. Chỉ một câu nói của ông, cuộc đời của Trần Kinh như được bước sang một chương mới. Liệu hắn có thoát được kiếp nghèo hèn này và trở thành một nhân vật xuất chúng không?