Quan Sách

Chương 773: Suy nghĩ phong bạo của Chu Quốc Hoa

Khách sạn Kim Tinh, hôm nay Chu Quốc Hoa hẹn mấy người bạn đến đánh bài, Trần Kinh phụ trách chiêu đãi.

Gần đây bộ máy các cấp của Trung ương, Tỉnh, thành phố đều đang nổi lên ý định điều chỉnh, không gian mà Chu Quốc Hoa được cất nhắc ở thành phố Hải Sơn rất lớn, có tin đồn cho rằng Chu Quốc Hoa lần này sẽ tiến lên trên, điều này cũng khiến cho ông ta gần đây hay tổ chức tiệc thân mật.

Ông ta dù sao cũng có chút cứng tuổi trong kinh doanh ở Hải Sơn, tuy rằng ông ta vẫn chưa thể chống lại mấy tên đầu sỏ trong thành phố, nhưng thế lực mà ông ta nắm giữ cũng là không thể khinh thường.

Ông ta là nhân vật điển hình vùi đầu làm giàu, bình thường không hiển sơn lộ thủy, sự tình của Thành ủy ông luôn dùng thái độ bình thản đối mặt, nhưng trong âm thầm, trong lúc mấu chốt, không thể đánh giá thấp năng lượng của ông ta.

Điểm này có thể nhìn thấy từ địa vị của ông ta ở Thành ủy.

Ông ta và Bí thư Hoàng ở Thành ủy cũng không hoà hợp cho lắm, nhưng Hoàng Hoành Viễn trong thời gian dài như vậy có thể dễ dàng chung đụng để cho ông ta làm việc bên cạnh, chỉ dựa vào điềm này, là có thể nhìn thấy Chu Quốc Hoa không phải là người dễ dàng có thể lay động đấy.

Quan hệ giữa Trần Kinh và Chu Quốc Hoa cũng không tệ.

Chu Quốc Hoa tinh mắt biết nhìn người, sau khi Trần Kinh nghĩ cách kết giao với ông ta, thái độ của Chu Quốc Hoa cơ bản cũng không có thay đổi gì, cũng không có lay chuyển.

Cho dù lúc Trần Kinh khó khăn nhất, ông ta cũng đã tận lực hết lòng ra sức trợ giúp Trần Kinh, chính vì điểm này, làm cho mối quan hệ giữa hai người ngày càng khăng khít.

Ván bài trên bàn, hôm nay là hai người bạn của hai xí nghiệp ở Vọng Giang, hai người này một người làm xử lý công trình nước, một người là làm vận chuyển.

Hôm nay ván bài này, trên thực tế hai người đã thua rất nhiều.

Đối với lần này hai người cũng là tận hết sức lực, bài chỉ đánh đến mười hai giờ khuya, Chu Quốc Hoa đã thắng bảy tám triệu, ngay cả Trần Kinh cũng thắng hai ba triệu.

Chu Quốc Hoa khoát tay một cái nói:

- Được rồi, được rồi, Lão Triệu, lão niên, hai người các anh hôm nay không có tâm trạng, hôm nay có chơi tiếp tục các anh cũng không có khả năng lật bàn, hôm nay cứ như vậy đi. Giải trí là giải trí, công việc là quan trọng nhất. Bất luận giải trí gì cũng không thể ảnh hưởng đến công việc, đã trễ rồi, công việc của ngày mai sẽ chậm trễ.

Ông ta dừng một chút nói:

- Các anh trở về trước đi, tôi hôm nay không quay về, ở khách sạn Kim Tinh của Bí thư Trần tiêu phí một chút, tiền thắng được, phải tiêu thôi.

Hai người bạn xí nghiệp hôm nay xem ra đã đạt được mục tiêu, vui vẻ đồng ý, hai người vội cáo từ Trần Kinh ra về.

Trần Kinh nhìn thấy bộ dáng vui vẻ ra về của hai người, đâu có giống bộ dạng người thua cuộc? Hôm nay thấy bộ dáng của hai người quả thật là rất đắc thắng ra về.

Trần Kinh âm thầm thở dài một hơi.

Đối với người có quyền lực mà nói, tiền thật sự không có ý nghĩa.

Chơi một ván bài, Chu Quốc Hoa lại nhẹ nhàng kiếm được bảy tám triệu, hơn nữa nhìn dáng dấp của ông ta, ông ta vẫn không cảm thấy hứng thú.

Hai người kia mỗi người tốn mất bốn năm triệu, không nhận được cam kết gì, vậy mà rất vui vẻ. Dựa vào thân phận của hai người, thấy bọn họ cho dù thua mấy triệu cũng không chau mặt nhăn mày. Bọn họ ở bên ngoài nhất định cũng là người có mặt mũi.

Nhưng người như vậy đứng trước quyền lợi rất nhỏ bé.

Trần Kinh thậm chí đến bây giờ còn không nhớ ra được tên của hai người, đây muốn trách cũng chỉ có thể trách Chu Quốc Hoa.

Chu Quốc Hoa chỉ giới thiệu qua loa cho Trần Kinh, hai bên hàn huyên vài câu. Nói những lời không đến nơi đến chốn, ngoài mặt khách khí, kỳ thật trong nội tâm, hai bên đương nhiên cũng có khoảng cách, điểm này hai bên đều ngầm ăn ý, ai cũng không muốn mối quan hệ này xích lại gần.

Hai người đi rồi, Trần Kinh và Chu Quốc Hoa mới đi vào phía sau tiểu viện của khách sạn.

Ở phòng khách, Trần Kinh pha trà, Chu Quốc Hoa ở một bên xem báo, nấu trà xong, Chu Quốc Hoa buông báo xuống nói:

- Trần Kinh, muốn uống trà của cậu thật không dễ, xem ra tôi hôm nay có lộc ăn.

Trần Kinh cười nói:

- Trưởng ban thư ký có thể đến đây, tôi sao dám không chiêu đãi chứ? Hiện tại bên ngoài có rất nhiều tin đồn, nói Trưởng ban thư ký cuối năm nay có khả nằng làm quan lớn, tin tức này hẳn là chuẩn xác chứ?

Chu Quốc Hoa khẽ nhíu mày, lắc đầu nói:

- Trần Kinh, tôi cậu cũng không có gì phải giấu diếm. Tin đồn bên ngoài, quả thật không thể tin. Một số là tin tức bịa đặt, một số tin tức là do những người có động cơ thầm kín muốn phao tin để gây nhầm lẫn, không thể tin à.

Trần Kinh cười ha hả, nói:

- Nhưng cũng không thể hoàn toàn không tin, một số tin đồn này đó cũng đại diện cho một số bộ phận ý dân.

Chu Quốc Hoa hừ hừ, dùng tay chỉ Trần Kinh nói:

- Trần Kinh cậu rất ma mãnh, sự tình gì dường như đều không lọt qua mắt của cậu. Chuyện công việc, tôi tin tưởng hoàn toàn tổ chức, tổ chức sắp xếp tôi ở cương vị nào, tôi sẽ cố gắng làm thật tốt trên cương vị công việc đó.

Hiện tại chữ bát chưa hất lên ( chưa rõ ràng), đồn đại quá nhiều chưa chắc là chuyện tốt.

Ông ta dừng một chút, chuyển lời nói:

- Đúng rồi, Trần Kinh, có một chuyện này tôi muốn nhắc nhở cậu. Cậu và Bí thư Thành ủy Giang đã xảy ra chuyện gì? Có phải tính tình nóng nảy của cậu đã đắc tội với ông ta phải không, tôi nói với cậu, cậu nên sửa lại cá tính của mình

Vừa mới thì dễ gãy, có đôi khi dịu đi một chút.

Trần Kinh cắn môi, không nói một lời.

Phó Bí thư Thành ủy Giang Chú, Trần Kinh thật đúng là nhớ không ra chỗ mà hắn đắc tội với ông ta.

Nhưng từ năm nay, Giang Chú nhằm vào rất nhiều sự tình của Lân Giác, cán bộ của Lân Giác gần đây trên lớp bồi dưỡng giáo dục quy định của Thành uỷ, trên phương diện phân đoạn kiểm tra đánh giá, đã bị lực cản tương đối lớn.

Việc kiểm tra đánh giá cán bộ, ngoại trừ chiến tích thật sự ra, bao gồm tình trạng tư tưởng của cán bộ, mức độ kết cấu tri thức, tư tưởng giác ngộ vvv, đây đều là những tham số rất trọng yếu.

Bởi vì sự quấy nhiễu của Giang Chú, bên trong nội bộ của Lân Giác có chút bất ổn, mà đấy chính là sự tình mà Trần Kinh rất căm tức.

Quan lớn một cấp đè chết người.

Giang Chú là Phó bí thư Thành ủy, ông ta tạo ra động tác nhỏ nhằm vào Lân Giác, Trần Kinh cũng không có biện pháp nào, tuy rằng việc này đều là nấm da ghẻ đê tiện, nhưng con đê nghìn dặm bị hủy bởi tổ kiến.

Những động tác này của Giang Chú quả thật cũng đem đến những phiền phức không nhỏ cho Trần Kinh.

Trần Kinh không lên tiếng, Chu Quốc Hoa cũng không truy vấn nữa.

Hai người đều rơi vào trầm mặc.

Qua chốc lát, Chu Quốc Hoa mới thản nhiên nói:

- Trần Kinh, cậu nếu quả thật muốn phát triển lâu dài ở Lĩnh Nam, cậu hãy nghe ông anh này một câu, cậu còn phải chăm chỉ học, phải tìm hiểu sâu sắc nhân dân và xã hội của Lĩnh Nam.

Tôi chỉ nói với cậu một chút, hiện tại bên ngoài cho rằng Lĩnh Nam có hai lối suy nghĩ.

Một loại là chủ trương cải cách tư duy triệt để, ngoài ra một loại tư duy bị phe bảo thủ cải cách mắng mỏ giận dữ.

Chu Quốc Hoa nhẹ nhàng cười, tiếp tục nói:

- Trần Kinh cậu suy nghĩ một chút, cải cách là kế hoạch lớn của đất nước chúng ta, là trào lưu. Tục ngữ nói thuận thế hưng thịnh, nghịch thế người vong. Dựa theo lối suy nghĩ này, chúng ta cải cách mở cửa gần ba mươi năm rồi, nhưng tại sao Lĩnh Nam chúng ta là tuyến đầu tiên cải cách, còn được gọi là phe bảo thủ nhiều như vậy?

Bọn họ vì sao có nhiều sinh lực và sức sống như vậy? Vấn đề này có thể vô cùng đơn giản nói rằng người Lĩnh Nam bài trừ những gì bên ngoài, tư tưởng chủ nghĩa cá nhân để giải thích?

Trần Kinh hơi nhíu mi, bình ổn tinh thần cẩn thận cân nhắc lời nói của Chu Quốc Hoa.

Hắn mơ hồ cảm thấy lời nói của Chu Quốc Hoa rất có lý.

Phe bảo thủ vì sao bảo thủ? Cơ sở quần chúng của bọn họ ở địa phương nào? Bọn họ đối với tư tưởng phương hướng phát triển của toàn xã hội cuối cùng là như thế nào, Trần Kinh trước mắt quả thật chưa hiểu rõ.

Không hiểu hết, cũng đồng nghĩa là chưa hiều thấu xã hội của Lĩnh Nam.

Điều này cũng giống như xã hội phương Tây thường giận dữ mắng mỏ vấn đề nhân quyền của nước cộng hoà. Bọn họ tìm hiểu văn hoá truyền thống của nước cộng hoà, nhưng không biết hiện trạng phát triển của nước cộng hoà, càng không biết tư duy của nhân dân nước cộng hoà, cho nên một số trách cứ của bọn họ khiến cho người ta cảm thấy rất buồn cười đấy.

Không chỉ có chính phủ nước cộng hoà rất phản cảm đối với lời chỉ trích của bọn họ, mà ngay cả dân chúng bình thường cũng có những phản cảm như thế đối với chức trách của bọn họ.

Đây đã tạo sự khác biệt lớn trong văn hoá, hai bên thiếu sự hiểu biết cơ bản, không có đi sâu tìm hiểu đối phương, chỉ có nhìn thấy biểu hiện bên ngoài vội đưa ra kết luận, có một số việc không thể giống như vậy.

Trần kinh đốt một điếu thuốc hít một hơi thật sâu.

Hắn nói:

- Câu nói của Trưởng ban thư ký khiến bừng tỉnh người trong mộng, khiến tôi ý thức ra được sự thiếu xót của mình. Quả thật muốn hiểu rõ Lĩnh Nam, tôi phải chân chính dung nhập vào Lĩnh Nam, đường của tôi đi còn xa. Ông phải nhắc nhở cho tôi một phương hướng để cố gắng nhé.

Chu Quốc Hoa hừ hừ, nói:

- Cho nên, khi cậu muốn tạo quan hệ xã hội, làm quyết sách, có đôi khi phải suy xét toàn diện. Hiện tại xem ra, sự phát triển của Lĩnh Nam rất nhanh, nhưng vấn đề ẩn núp bên trong cũng nhiều. Phát triển nhanh cũng giống như một người ăn được nhiều.

Muốn ăn được nhiều thì phải có tiêu hoá tốt, nếu tiêu hóa không tốt, vấn đề đối chọi vùng lên sẽ rất đáng sợ.

Trần Kinh gật đầu, hắn bỗng nhiên nghĩ đến trước đây không lâu đã từng thấy được một bài văn, bài văn được đăng tải trên tạp chí ở các tỉnh, giống như là báo chí trong Đảng..

Bài văn là do Giang Chú viết.

Cách nhìn cải cách của Giang Chú như thế nào?

Lời mở đầu bài văn của Giang Chú bắt đầu từ phong trào Ngũ Tứ, phong trào Ngũ Tứ giải phóng tư tưởng, lập tức liền "đả đảo cửa hàng của Khổng gia ", ngay lúc đó văn nhân tiến bộ bất mãn cực điềm đối với tư tưởng cố hữu, phong kiến, và những thứ truyền thống, bọn họ phải vận động như vậy, chính là muốn kịch liệt lật đổ mọi thứ.

Lật đổ tư tưởng cũ, học tập tư tưởng mới của phương Tây, tư tưởng của mọi người phải hoàn toàn tự do, xã hội cũng phải hoàn toàn hướng về dân chủ.

Hiện tại nhìn lại một trăm năm qua, mọi người bây giờ mới phát hiện văn hóa thật sự của Trung Quốc, văn hóa tinh túy của Trung Quốc đang bị tiêu tan trên thế hệ trẻ của chúng ta, chúng ta trước kia muốn đánh gục gì đó thậm chí đã đã đánh gục, chúng ta cần quay đầu lại nhận thức.

Nền học vấn của quốc gia mấy năm nay nóng như thế nào? Cũng là bởi vì chúng ta càng ngày càng có nhiều người nhận thức được lão tổ tông đã để lại cho chúng ta những giá trị tinh thần quý giá không thể nào quên, cho dù là ở thời đại cải cách mở cửa hoàn toàn mới, những của cải đó cải đều có sức sống mạnh mẽ.

Giang Chú từ nơi này đàm đạo cải cách, Trần Kinh lúc trước cũng không cảm thấy có điểm sang gì.

Nhưng vừa rồi hắn và Chu Quốc Hoa vừa giao lưu, lại đột nhiên nhớ tới thiên văn chương này, hắn lại nghĩ đến những thứ mà Giang Chú biểu đạt trong đó.

Bây giờ cải cách, cũng không phải là phủ nhận toàn bộ cái gọi là phe bảo thủ?

Trần Kinh sau khi đến Lĩnh Nam, cảm nhận sâu sắc được lực lượng hùng mạnh của phái bảo thủ, mà đau đầu cắm tức nhất cũng chính là những lực lượng này. Mà hắn cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ ra, tại sao sức sống cũa những lực lượng này lại mạnh mẽ dai dẳng như vậy.

Hắn nhạy bén ý thức được, chính mình còn chưa thật sự hiểu rõ về Lĩnh Nam, có lẽ đúng như lời của Chu Quốc Hoa nói, hắn còn nhiều việc phải làm.