Quan Sách

Chương 772: Đi theo sau mông đớp cứt!

Trụ sở làm việc của thàn ủy Hải Sơn uy nghiêm sừng sững, bầu trơi nơi này hơi âm trầm, sự hiện hữu của nó càng thêm thần bí.

Là trung tâm điều đình quyền lợi của toàn thành phố, tòa nhà thành ủy Hải Sơn bình thường là nơi dân chúng khó có thể chạm đến, chợt có người lái xe đi ngang qua cỏng Thành ủy, liếc mắt thấy cảnh sát vũ trang đứng thẳng tắp trước cổng Thành ủy, chẳng có ai mà không nhanh chóng cúi đầu, đi nhanh khỏi chỗ này.

Nước cộng hoà cuối cùng vẫn còn tư tưởng chủ nghĩa quan bản vị, dân không đấu lại quan, cán bộ trong mắt dân chúng bình thường là một tồn tại cao cao tại thượng, điểm này kỳ thật vẫn luôn không thay đổi.

Văn phòng Hoàng Hoành Viễn.

Ở thành ủy có câu, văn phòng Hoàng Hoành Viễn không dễ vào, cán bộ cấp bậc bình thường, Hoàng Hoành Viễn sẽ không gặp.

Ngoài ra, những cán bộ đủ cấp bậc, Hoàng Hoành Viễn cũng có yêu cầu rất cao, Hoàng Hoành Viễn đặc biệt chú ý đến mấy thứ chi tiết.

Nếu như người bên dưới thất lễ trước mặt ông, rất dễ để lại cho ông ấn tượng xấu, điều này chính là điểm khiến người bên dưới sợ ông.

Ở Hải Sơn, sau khi Hoàng Hoành Viễn đảm nhiệm chức Bí thư, rất nhiều người đến gặp ông, việc chuẩn bị trước đó vô cùng đầy đủ, càng phải chuẩn bị như vậy không nghi ngờ gì nữa càng khiến người ta cảm thấy căng thẳng.

Cho nên văn phòng Hoàng Hoành Viễn, người ra vào luôn vội vàng, điều này cũng vô hình trung khiến văn phòng của ông khoác một tầng âm u.

Ở Thành ủy, khu vực văn phòng Hoàng Hoành Viễn chính là nơi thần bí nhất, khiến người ta khẩn trương nhất.

Ở thành phố Hải Sơn, có ba người được tự do tiến vào văn phòng của Hoàng Hoành Viễn.

Một là Chủ tịch thành phố Lý Thanh Hương, một là Trưởng ban thư ký Chu Quốc Hoa, còn một người nữa chính là Bí thư quận Lam Điền Đàm Thạch Tuyên.

Đàm Thạch Tuyên sớm được xưng là cây bút hàng đầu Hải Sơn, anh ta đã từng là thư ký của Hoàng Hoành Viễn.

Con đường làm quan của anh ta, gần như nhờ sự giúp đỡ của Hoàng Hoành Viễn mà thuận nước lên thuyền.

Lúc Hoàng Hoành Viễn là Bí thư quận ủy, đã cho anh ta làm nhân vật số một của Đảng ủy xã trấn.

Giờ Hoàng Hoành Viễn là Bí thư thành ủy, ông bèn điều Đàm Thạch Tuyên làm Bí thư quận ủy Lam Điền, quan hệ của hai người có thể thấy là rất thân thiết.

Đàm Thạch Tuyên cười tủm tỉm bước vào văn phòng Hoàng Hoành Viễn, anh ta cầm hộp café Cuba nhập khẩu trên tay.

Hoàng Hoành Viễn liếc mắt nhìn anh ta, nheo nheo mày. Đàm Thạch Tuyên cười nói:

- Cậu em vợ tôi thường đi nước ngoài, thích mua mấy thứ nho nhỏ về, tôi có dặn nó, nói là Bí thư thích café. Nên nó mới mua về một hộp!

Hoàng Hoành Viễn vẫn chưa giãn mày ra, ho khù khụ, hừ giọng nói:

- Thạch Tuyên, gần đây cậu đang giở trò gì? Sao tôi nghe nói, cậu chạy khắp nơi, tìm người quen làm cái xã trấn hành chính khu vực gì đấy, cậu muốn làm gì đấy hả?

Đàm Thạch Tuyên cười hì hì rồi lại nói:

- Là thế này, Bí thư. Gần đây bộ máy chúng ta nghe nói sắp hợp tác phát triển với Nam Cảng, trên dưới chúng tôi đều rất tích cực đối với chuyện này, nhất là chuyện hành chính khu vực, chúng tôi đều nhất trí về chuyện này, cho nên…

Hoàng Hoành Viễn hừ lạnh một tiếng, nói:

- Người ta thường nói, xuống núi hái đào, đào còn chưa chín. Cậu xuống núi, có biết là ảnh hưởng lớn lắm không?

Đàm Thạch Tuyên mặt hơi đỏ lên, lộ ra vẻ xấu hổ. Môi nhấp nhấp nhưng không nói được câu nào.

Anh ta dừng thật lâu, nói:

- Bí thư, tôi muốn nói câu này, tôi cảm thấy chuyện hợp tác khu vực không phải chỉ là chuyện của mình Lân Giác, mà đó là kế hoạch quy mô của cả Hải Sơn chúng ta. Lân Giác có thể đi trước một bước, là tuyến đầu hợp tác của Hải Sơn, chúng ta sao có thể đi sau họ được?

Hoàng Hoành Viễn nhíu nhíu mày, không nói một lời.

Đàm Thạch Tuyên là cán bộ do ông đề bạt, vị trí của Đàm Thạch Tuyên lúc đó bị tranh luận rất nhiều.

Chủ yếu là vì Đàm Thạch Tuyên này là người thích làm ăn, phương diện hành vi làm việc không đủ hòa hợp.

Mặt khác, phương pháp làm kinh tế của Đàm Thạch Tuyên không nhiều, tầm nhìn không rộng, làm việc thiếu quyết đoán, đây đều là những vấn đề.

Nhưng Hoàng Hoành Viễn ra sức khuyên can mọi người để đề bạt anh ta. Chủ yếu là mong anh ta có thể học theo gương Trần Kinh/

Đàm Thạch Tuyên là sinh, Trần Kinh cũng là sinh, sao sinh với sinh lại có sự khác biệt lớn quá chứ? Hoàng Hoành Viễn không quá tin vào điều này.

Nhưng mà trên thực tế, sau khi Đàm Thạch Tuyên đến Lam Điền, cũng chẳng được mấy ý tưởng mới.

Tuy nhiên Lam Điền đi trên con đường của Lân Giác, phương diện phát triển kinh tế dù không được như Lân Giác, nhưng cũng có vài điểm sáng, tốc độ tăng trưởng cũng không chậm.

Tuy nhiên với người dưới mà nói, Đàm Thạch Tuyên bắt chước người khác, cứ đi sau Trần Kinh đớp cứt nên danh tiếng chẳng tốt chút nào.

Nghĩ đến Đàm Thạch Tuyên lần này muốn khách át giọng chủ, muốn đi đầu trong việc hợp tác khu vực, nên mới hành động thế này sao?

Trong lòng Hoàng Hoành Viễn đương nhiên ông vẫn thiên vị Đàm Thạch Tuyên, nhưng bên phía Trần Kinh…

Nếu như là người khác, Hoàng Hoành Viễn dùng không chút e dè.

Ông đại khái có thể dùng chủ nghĩa, thiên vị một chút cho vài hạng mục kế hoạch bên Đàm Thạch Tuyên, nhưng đối với Trần Kinh, ông tương đối e dè.

Hiện nay với Trần Kinh, Hoàng Hoành Viễn chưa có cách nào xử lý.

Vốn, Giang Chú là lựa chọn khá tốt để áp chế Trần Kinh, nhưng Giang Chú này chỉ nói được miệng, khi thật sự hành động lại quá cẩn thận.

Tuy rằng anh ta có nhiều động tác, đối với phương diện công việc của Hải Sơn, đã có làm vài chế ước. Nhưng cuối cùng lực độ không đủ, muốn lay động địa vị của Trần Kinh ở Hải Sơn căn bản vẫn chưa đủ.

Mấy thứ đó chẳng tạo được uy hiếp gì đối với Trần Kinh, thế tọa sơn xem hổ đấu của Hoàng Hoành Viễn vẫn chưa được đáp ứng.

- Thạch Tuyên, hiện nay có ba mục tiêu cậu phải cố gắng giành được. Một là chuyện hợp tác hai bên, ngoài ra, đó là diễn đàn kinh tế khu vực huyện cả nước do CCTV chủ trì, toàn tỉnh chúng ta cử tám Bí thư quận huyện đi tham dự diễn đàn này, đây là một cơ hội quý giá!

Còn một mục tiêu nữa là Hội đồng nhân dân tỉnh sắp mở cuộc họp, hiện tại cậu vẫn chưa phải đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh, đây dù là vấn đề không lớn, nhưng điều này chứng tỏ là phải làm một cuộc tuyển chọn, nếu làm không tốt vấn đề đoàn kết, chỉ cần phương diện này xảy ra vấn đề gì, uy tín của cậu sẽ bị tổn hại lớn!

Hoàng Hoành Viễn nghiêm túc nói.

Đàm Thạch Tuyên ngẩn người, nói:

- Trần Kinh không phải cũng chưa gia nhập vào danh sách đại biểu Hội đồng nhân dân sao? Hắn…

- Vấn đề của hắn không lớn!

Hoàng Hoành Viễn cắt ngang lời anh ta:

- Hắn khơi dòng cho nền kinh tế Lân Giác, mọi người đánh giá rất cao về hắn. còn đối với cậu chỉ là bắt chước, không có sáng tạo của riêng mình, đây là vấn đề rất lớn!

Đàm Thạch Tuyên giống như quả bóng xì hơi, cúi đầu không nói.

Bí thư quận huyện đảm nhiện đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh, đây là chuyện bình thường.

Vì đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh mỗi quận huyện đều có danh ngạch, nếu trong nội địa, đây căn bản cũng không phải là vấn đề.

Nhưng ở Lĩnh Nam, trong mấy năm này trung ương đang tổ chức hoạt động dân chủ hóa bầu cử đại biểu, trong chuyện bầu cử đại biểu, rất khác so với nội địa, vấn đề quy tắc luôn thách thức với những quy tắc thông thường.

Một nguyên nhân khác chính là, kinh tế Lĩnh Nam phát triển, mỗi quận huyện có rất nhiều người có sức ảnh hưởng, cho nên tuyển cử rất có tính ngẫu nhiên.

Trong mấy lần tuyển cử đại biểu Hội đồng nhân dân gần đây, luôn có chuyện bất ngờ xảy ra, mà chuyện bất ngờ như vậy, có ý nghĩa lớn trong việc ảnh hưởng đến thanh danh chính trị, có ảnh hưởng rất lớn đối với tiền đồ.

Hoàng Hoành Viễn đưa ra ba mục tiêu Đàm Thạch Tuyên phải theo đuổi, anh ta âm thầm suy nghĩ, phát hiện mình căn bản không có cách nào đồng thời đạt được cả ba mục tiêu này.

Hải Sơn không phải của riêng Hoàng Hoành Viễn, các quận huyện trong Hải Sơn cạnh tranh tương đối kịch liệt, kinh nghiệm của Đàm Thạch Tuyên khá ít, sao có thể có chuyện tốt cho anh ta chiếm chứ?

Một mình anh ta ngồi trên sô pha tính toán thật lâu, nói:

- Bí thư, chuyện diễn đàn kinh tế quận huyện, tôi thấy tôi có thể giành được ưu tiên. Những diễn đàn như vậy đối với việc tuyên truyền của Hải Sơn chúng ta rất có lợi.

Hoàng Hoành Viễn nhìn chằm chằm Đàm Thạch Tuyên, thật lâu sau, trên mặt ông lộ ra nụ cười.

Suy nghĩ của Đàm Thạch Tuyên gần giống với ông.

Tham gia diễn đàn, chủ yếu yêu cầu tài ăn nói, tư tưởng cá nhân, chuyện này Đàm Thạch Tuyên rất có ưu thế.

Là cán bộ lớn lên trong thời đại mới, cách nói chuyện diễn thuyết của Đàm Thạch Tuyên rất lưu loát, rất có điểm sáng, quan trọng hơn, nếu làm được như vậy Đàm Thạch Tuyên sẽ rất có thể diện.

Đàm Thạch Tuyên có chiến tích, nhưng anh ta vẫn bị Trần Kinh chặn lại, bị người ta gọi là theo sau mông của Trần Kinh để phát triển, điều này đối với sự phát triển lâu dài của anh ta vô cùng bất lợi.

Vốn tham dự diễn đàn, Trần Kinh cũng là một người được chọn.

Nhưng tính cách Trần Kinh rất ngay thẳng, Hoàng Hoành Viễn sợ Trần Kinh nói thẳng mọi chuyện trong diễn đàn.

Mục đích của diễn đàn, là để phát hiện vấn đề, với tính cách của Trần Kinh, hắn sẽ bộc lộ hết vấn đề của Hải Sơn, đây không phải là dương việc xấu trong nhà sao?

Vốn Hoàng Hoành Viễn cũng có áp lực rất lớn, nếu lại đặt vấn đề của Hải Sơn dưới cặp kính lúp của bên trên, ông ta không có dũng khí này.

Đối với Trần Kinh ông không hề yên tâm!

Hoàng Hoành Viễn gõ bàn, thản nhiên nói:

- Thạch Tuyên, nghe tôi nói này. Dù là ai cũng không thể chiếm hết ưu đãi được. Phải học cách chia sẻ với người khác, chuyện gì cũng chiếm riêng cho mình mình, để người khác hít không khí, cậu cho rằng, thiên hạ có chuyện tốt như vậy sao?

- Có đôi khi làm việc phải động não, phải bình tĩnh cân nhắc. Cá và tay gấu phải lựa chọn, lựa thật cẩn thận, cậu phải nhớ rõ điều này!

Đàm Thạch Tuyên thành thật gật đầu nói:

- Tôi sẽ nhớ lời dạy bảo của Bí thư, Bí thư yên tâm, tôi sẽ làm tốt công việc, sẽ không làm anh thất vọng!

Hoàng Hoành Viễn cười ha ha, nói:

- Tốt nhất là như vậy, năng lực của cậu có đấy, quan trọng là phải quyết đoán, phải dám đưa ra quyết sách! Trong chuyện này cậu phải quy linh tâm thái, phải học người khác, Trần Kinh chính là đối tượng đáng để cậu học hỏi…

Đàm Thạch Tuyên ngẩn người, sắc mặt trở nên có chút khó coi.

Đối với Trần Kinh, Đàm Thạch Tuyên chỉ cần nghe tên trong lòng đã thấy không thoải mái rồi.

Hiện nay ở Hải Sơn ai cũng chế nhạo đàm thạch tuyên, nói Đàm Thạch Tuyên là đồ đệ Trần Kinh mới thu nhận, Trần Kinh làm gì, Đàm Thạch Tuyên cũng lẽo đẽo y chang sau mông.

Nói vậy là còn khách khí còn có mấy kiểu nói khó nghe hơn nhiều.

Thậm chí có người còn nói Đàm Thạch Tuyên đi sau mông Trần Kinh chờ đớp cứt, Trần Kinh ỉa ra, anh ta đớp ngay, Trần Kinh mà không đi, anh ta đói chết mất!