Quan Sách

Chương 438: Cuộc họp phê bình Ủy viên thường vụ Đức Thủy!

Trời mưa, cuối thu, thời tiết Đức Cao rất lạnh.

Cửa kính của căn phòng do nóng lạnh giữa bên trong và bên ngoài không đồng đều, nên đã bị bao phủ bởi một tầng hơi nước

Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Đức Cao Mãn Diên Ba từ bên ngoài chạy vào trong tòa nhà Ủy viên thường vụ, trên áo có vài giọt nước rơi xuống, hôm nay tâm tình của y rất tốt, cả người cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Cổng của tòa nhà Ủy viên thường vụ đang có mấy thư ký các văn phòng tụm năm tụm ba, nhìn thấy y đều hơi nghiêng người, nói:

- Chào Trưởng ban thư ký Mãn!

Mãn Diên Ba vẻ mặt hồng hào, gật đầu nói:

- Xin chào! Xin chào!

Miệng y vừa nói xong, bèn quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

Chiếc ô tô màu đen xuyên qua màn hơn nước, tiếng lốp xe chạy trên nước “soạt soạt”. Mãn Diên Ba híp mắt nhìn biển số, hơi sửng sốt, vội vàng chạy ra ngoài, ngay cả tay chiếc ô trên tay đang đóng cũng chẳng kịp ở ra.

Xe là xe của nhân vật số 3 thành phố, Phương Khắc Ba đi làm bằng chiếc xe này.

Mãn Diên Ba chạy đến, hơi xoay người, mặt đầy ý cười, nói:

- Bí thư Phương, hôm nay anh đến sớm quá!

Y tự tay mở cửa xe, cửa xe mở ra, nụ cười trên mặt y liền đông cứng lại

Vẻ mặt Phương Khắc Ba âm trầm, nhất là đôi mắt thâm quầng, có vẻ không được khỏe, khuôn mặt vàng vọt, khiến Mãn Diên Ba cảm thấy hình như mình mở sai cửa rồi!

Là lãnh đạo thành phố, hình tượng cá nhân rất quan trọng, bản thân Phương Khắc Ba này cũng rất chú trọng chuyện này.

Nhưng Phương Khắc Ba hôm nay trông rất khác trước kia, hơn nữa thần sác hơi vội vàng, Mãn Diên Ba đoán, nhất định có chuyện xảy ra!

Phương Khắc Ba nhìn chằm chằm Mãn Diên Ba, hạ giọng nói:

- Đến văn phòng ngay, tôi có chuyện quan trọng cần nói!

Mãn Diên Ba gật đầu, trong lòng vô cùng lo lắng, giúp Phương Khắc Ba cầm cặp, đi theo sau Phương Khắc Ba, hai người vội vàng lên lầu.

Ở cửa thang máy, Trưởng ban thư ký Thành ủy Chu Thanh cũng từ phía khác bước đến.

Thần sắc anh ta có vẻ rất nghiêm túc. Nhìn thấy Phương Khắc Ba, vẻ mặt mới giãn ra, lại dường như có chút nghi hoặc, nói:

- Bí thư Phương, anh đến sớm quá!

Phương Khắc Ba hơi hơi nhíu mi, vỗ vỗ trán, nói:

- Mấy hôm nay đau đầu, tối ngủ không được! Đúng là bực bội!

Chu Thanh thân thiết mà nói:

- Bí thư Phương, sức khỏe không thể xem thường được, tôi sẽ sắp xếp để bệnh viện Nhân dân chuẩn bị, anh đến đó kiểm tra xem sao nhé:?

Phương Khắc Ba lắc đầu, dừng một chút, nói:

- Hôm nay không được, hôm nay tôi còn có chút việc!

Từ chối ý tốt của Chu Thanh. Phương Khắc Ba dường như lại cảm thấy có chút không ổn, dừng một chút, nói:

- Nếu không như vậy đi. Anh bảo bệnh viện cho bác sĩ đến khám cho tôi xem sao, bệnh tôi là bệnh cũ, cũng chẳng có vấn đề gì lớn đâu!

Mấy người nói chuyện phiếm bước vào thang máy, Mãn Diên Ba dụi mắt, tâm tình thoải mái 1 chút.

Y tưởng có chuyện gì xảy ra, hóa ra Phương Khắc Ba bị bệnh!

Nhưng rất nhanh, Mãn Diên Ba đã không thể thoải mái nữa rồi.

Vừa bước vào văn phòng Phương Khắc Ba vô cùng nôn nóng, Mãn Diên Ba muốn hỏi Phương Khắc Ba muốn y làm gì.

Nhưng y chưa dám mở miệng hỏi.

Y chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Khắc Ba đi qua đi lại trong phòng, không khí vô cùng áp lực.

Bước chân của Phương Khắc Ba chậm lại, cả người dường như không ổn định, điều này khiến tim Mãn Diên Ba chùng xuống.

Y tiếp xúc với Mãn Diên Ba không phải ngày một ngày hai, đặc điểm lớn nhất của Phương Khắc Ba là điềm đạm, gặp phải chuyện càng lớn càng khó thì càng điềm đạm!

Nhưng hôm nay Phương Khắc Ba đã hoàn toàn mất bình tĩnh. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Anh gọi ngay cho Lưu Tích Nhân, bảo anh ta tới chỗ tôi báo cáo công việc ngay!

Phương Khắc Ba đột nhiên nói.

Mãn Diên Ba hơi sửng sốt, theo bản năng nói:

- Bí thư Phương, hôm nay hình như Quận ủy có triệu tập Hội nghị thường vụ...

- Bảo anh gọi thì anh cứ gọi đi!

Phương Khắc Ba cắt ngang lời y, tính tình rất nóng nảy.

Mãn Diên Ba không dám hỏi lại, xoay người đi ra.

Phương Khắc Ba chỉ vào điện thoại trên bàn nói:

- Dùng điện thoại này đi!

Mãn Diên Ba gọi điện, Phương Khắc Ba vẫn cứ bước qua bước lại trong phòng, vô cùng sốt ruột.

Mãn Diên Ba gọi đến văn phòng Lưu Tích Nhân trước, Thư ký Nguyễn nghe máy, nói là Bí thư không có ở đó.

Y gọi vào di động Lưu Tích Nhân, đã tắt máy

Y trầm ngâm 1 chút, cuối cùng gọi điện cho Chánh văn phòng Quận ủy Đức Thủy Chân Củng, Chân Củng nói:

- Trưởng ban thư ký Mãn, hôm nay Bí thư có chuyện quan trọng, hiện nay tôi không tiện nói chuyện với anh ấy.

Gọi 3 cú điện thoại mà không gặp được người, y ngắt điện thoại, nói:

- Bí thư Phương, điện thoại của Lưu Tích Nhân không gọi được!

Phương Khắc Ba hơi hơi nhíu mi, mà vừa lúc này, điện thoại di động của gã lại vang lên.

Mãn Diên Ba nhấc máy giúp gã theo bản năng, Phương Khắc Ba tự lao đến cầm lấy điện thoại, vội vàng nhấn nút trả lời.

Phương Khắc Ba không nói gì, nhưng sắc mặt nhanh chóng trắng bệch thấy rõ.

Trong lòng Mãn Diên Ba run lên, không biết đã có chuyện gì xảy ra đột ngột.

Đầu bên kia điện thoại chính là giọng nói trầm thấp tối qua, người kia nói:

- Bí thư Phương, tôi đã ủy thác người bạn bên cục Công an thành phố, anh Ưng đã xảy ra chuyện! Sự việc chắc chắn có thay đổi!

Phương Khắc Ba không nói gì, một lúc sau, gã nói:

- Cái đó...

Giọng nói kia vang lên:

- Tống Ca không thấy bóng dáng đâu cả, cô nàng vào Sở Thành là tôi đã cho người theo dõi, cô nàng đến Ngọc Sơn, chắc là để gặp người kia. Chắc khoảng 3 tiếng, người của chúng tôi tiếp tục theo dõi, lúc đó đã bị mất dấu.

- Mất dấu?

Phương Khắc Ba nhắc lại.

Người kia nói:

- Tôi cũng cảm thấy thật kỳ quái, người của tôi sắp xếp đều là những người có kinh nghiệm, chẳng có lý do gì lại để mất dấu cả. . Chỉ có một khả năng, cô ấy đã mất tích!

Phương Khắc Ba trong đầu vang lên 1 tiếng rầm, tay chân lạnh đi, điện thoại suýt nữa rơi xuống.

1 lúc lâu sau, gã mới nhẹ nhàng cúp máy, chầm chậm đặt điện thoại lên bàn.

Mãn Diên Ba nhìn chằm chằm động tác của gã.

Bỗng nhiên, Phương Khắc Ba đột nhiên ngẩng đầu, nói:

- Anh mới nói gì? Bộ máy Đức Thủy mở Hội nghị thường vụ?

Mãn Diên Ba ngạc nhiên gật đầu.

Phương Khắc Ba đột nhiên vỗ bàn một cái, nói:

- Làm bừa, anh lập tức sắp xếp xe, chúng ta đến Quận ủy Đức Thủy! Nhanh lên đấy!

...

Trần Kinh châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu.

Mã Tiến bước đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói:

- Bí thư Trần, Chủ nhiệm Chân đến!

Trần Kinh ngẩng đầu lên, nhìn Chân Củng cầm sổ bước vào, sắc mặt có chút khó coi.

Trần Kinh cười cười nói:

- Lão Chân, anh phấn chấn lên chứ, sao bộ dạng anh giống sắp ra pháp trường vậy, chúng ta chẳng phải chỉ đi họp thôi sao! làm gì mà giống như vội đi chịu tang thế?

Chân Củng thở dài một hơi, đặt mông ngồi trên sô pha, nói:

- Bí thư Trần, tôi không được thoải mái như anh, hôm nay nào phải đi họp báo cáo công việc Ủy viên thường vụ chứ? Đây õ ràng là cuộc họp phê bình, là cuộc họp đấu tranh mà! Hiện nay tình trạng phát triển của Đức Thủy chúng ta rất tốt, tất cả chúng ta phải đoàn kết, như vậy mới làm tốt mọi chuyện được!

Anh nói lúc này, sao có một vài lãnh đạo cứ cố tình thêu dệt chuyện, người mình đấu với người mình thì có ý nghĩa gì chứ?

Nụ cười trên môi Trần Kinh dần tắt.

Trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái, nguyên nhân không thoải mái không phải vì cuộc họp hôm nay, mà hắn đau lòng vì suy nghĩ của 1 số lãnh đạo

Trên tường trong phòng họp Hội nghị thường vụ, năm chữ “Vì nhân dân phục vụ” vô cùng trang nghiêm.

Nhưng các cán bộ lãnh đạo trong phòng họp đã có mấy người nhìn năm chữ đó?

Chẳng ai nhìn vào những dòng chữ đó cả!

Trong lòng mọi người đều có quyền thì phải nắm chắc, muốn âm thầm chấn chỉnh người khác, để người khác xuống chức, còn mình thì dễ dàng lên chức.

Hoặc là có gan bày mưu tính kế để diệt trừ ai đó, bầu không khí như vậy, không chỉ là dấu hiệu nguy hiểm, mà còn khiến Trần Kinh rất thất vọng về bộ máy Đức Thủy!

Hắn rức tức giận, bản thân hắn chưa đủ kinh nghiệm, năng lực vẫn chưa đủ, không thể đảm nhiệm chức chánh Đảng chứng!

Nếu như Đức Thủy do hắn đảm nhiệm nhân vật số 1, cục diện lớn như vậy, dù thế nào cũng không thể xuất hiện tình hình như hiện nay.

Hiện nay cho dù ở Quận ủy hay là ở chính phủ, thậm chí là trong toàn bộ chính đàn Đức Thủy, lòng người bàng hoàng, không khí đầy áp lực, lần này sẽ bàn về vấn đề xuất hiện trong công trình xây dựng hai con đường.

Xử lý chuyện này, hoàn toàn có thể nhanh chóng một chút, quyết đoán một chút, xử lý như vậy trước tiên có thể loại bỏ những ảnh hưởng tiêu cực.

Nhưng Lưu Tích Nhân cố tình mượn chuyện này để nói chuyện mình, 1 chuyện vốn không lớn, vậy mà ông ta lại muốn trên dưới Đức Cao đều biết.

Cách làm của ông, xử lý vấn đề là giả, mục đích thực sự là muốn chấn chỉnh người ta!

Trần Kinh mặt mày nghiêm túc, trong lòng Chân Củng hết sức khó chịu, anh ta nói:

- Bí thư Trần, dù sao lão Chân tôi cũng chẳng sá gì nữa rồi, hôm nay trong cuộc họp tôi trước lên tiếng, tôi không tin, tôi không tin họ có thể giết được tôi!

Trần Kinh vừa nghe Chân Củng nói vậy, trong lòng hắn cười thầm, hắn biết vẻ mặt của hắn đã bị Chân Củng hiểu lầm.

Đồng thời, hắn cũng hơi cảm động.

Chân Củng này, lúc đầu rất khó làm việc cùng, tính tương đối cố chấp, nhưng tiếp xúc lâu, ưu điểm của người này rất nổi trội.

Đầu tiên Chân Củng rất trung thành, quan trọng hơn, bản chất bên trong của anh ta rất chính nghĩa, có 1 phần kiên trì của riêng mình.

Thời buổi này, người làm quan tới vị trí của Chân Củng, có quá ít cán bộ có tố chất này!

- Lão Chân, đừng vọng động, không nên làm xằng! Những gì anh nói rất đúng, chẳng phải là một cuộc họp phê bình sao? Cứ để họ phê bình, để họ phán xét, tôi rất muốn xem, rốt cuộc thì cuộc họp này sẽ biến thành cái gì!

Trần Kinh nói.

- Bí thư Trần..

Chân Củng vẻ mặt hoảng loạn.

Trần Kinh liên tục xua tay, nói:

- Lão Chân, tất cả mọi chuyện tôi đã sắp xếp. Anh cứ yên tâm làm Khương thái công của anh, được chứ?

Chân Củng thở dài một hơi, gật gật đầu, môi mấp máy, định nói thêm gì đó.

Trần Kinh lại hét lên:

- Mã Tiến, chuẩn bị đi, tôi phải đi họp đây!

Hắn ngừng một chút nói:

- Lão Chân, không sớm nữa! Anh cứ đến phòng họp đi, tôi uống ngụm trà rồi đi sau!

Hắn bước đến bên tai Chân Củng nói thầm:

- Trà này khó lường lắm, là trà Thản Dương Công Phu mới mua đấy, tôi phải nếm thử mới được!

Chân Củng ngạc nhiên, mở to 2 mắt nhìn Trần Kinh, kinh ngạc nói không nên lời!