Quan Sách

Chương 437: Phương Khắc Ba luống cuống!

Cảnh đêm vô cùng tươi đẹp.

Đức Cao chính là thành phố đặc sắc nhất phía Bắc Sở Giang, trong một đêm thu dào dạt thế này, tất cả đều rơi vào yên tĩnh.

Bên ngoài trời vừa tối vừa lạnh, những con đường tràn ngập ánh đèn nhìn xa trông giống như dải Ngân hà uốn lượn, vô cùng xinh đẹp.

Cảnh đêm như vậy, rất hợp để chìm vào giấc ngủ say, vùi mình trong chăn ấm ôm ấp người thương, hai người anh anh em em, sau đó ôm lấy nhau, chìm vào giấc ngủ.

Nhưng, cho dù là một đêm thích hợp để ngủ say thì vẫn có người mất ngủ.

Tối nay, Phương Khắc Ba đã trở mình liên tục, không cách nào ngủ được.

Phương Khắc Ba năm nay chưa đến 50 tuổi, giờ đang giữ chức Phó bí thư, Ủy viên thường vụ Thành ủy, trong mắt người khác, tiền đồ của gã rất rộng rãi.

Danh sách cán bộ bồi dưỡng trọng điểm Tỉnh ủy cuối năm ngoái, Phương Khắc Ba rõ ràng có tên trong danh sách, tổ chức đã có hai câu đánh giá về Phương Khắc Ba: “Bình tĩnh điềm đạm, chắc chắn, có gan quyết sách!”

Hai lời đánh giá này khiến bản thân Phương Khắc Ba rất vui mừng.

28 tuổi gã đã bắt đầu tham gia công tác, đến nay cũng gần 30 năm, công tác vì Đảng vì dân 30 năm, được tổ chức nhận xét như vậy, thử hỏi mấy ai có được vinh dự đặc biệt như thế?

Phương Khắc Ba rất kiêu ngạo, mà con người nhiều khi lại phạm sai lầm cũng chỉ bởi tại kiêu ngạo!

Trong mắt người ngoài, hiện nay tình hình Đức Cao rất tốt, còn Phương Khắc Ba bản thân là thành viên chủ yếu trong bộ máy Đức Cao, công của gã đương nhiên không thể bỏ qua.

Hiện nay toàn tỉnh Sở Giang dưới sự lãnh đạo của Bí thư Sa đã dần thay đổi quy tắc bổ nhiệm cán bộ

Bí thư Sa dùng người, đặc biệt chú trọng chiến tích, thành tích của Phương Khắc Ba hiện nay chỉ đợi năm nay toàn tỉnh tổng hợp xếp hạng tất cả chỉ tiêu, bộ máy Đức Cao nhất định sẽ mở rộng cánh cửa điều chỉnh lại cán bộ, lúc đó, Phương Khắc Ba sẽ được thăng quan tiến chức, chuyện này trên cơ bản không thể trì hoãn được nữa.

Nhưng, một người ở trong hoàn cảnh đó, nhiều lúc giống như người ta uống nước vậy, nóng hay lạnh chỉ có mình mình biết.

Tình hình Phương Khắc Ba lúc này, bản thân gã là người rõ nhất!

Đã hơn nửa năm, Phương Khắc Ba vô cùng hậm hực, trong lòng vô cùng lo lắng, cả năm nay gã ăn ngủ chẳng yên.

Nhiều phiền não, nhiều hậm hực như vậy. Tất cả đều bắt đầu từ lúc gã quen biết Thiệu Hồng Ngạn.

Tiếp xúc với Thiệu Hồng Ngạn, gã đã bị người này mê hoặc!

Trước kia, ở Đức Cao Thiệu Hồng Ngạn có thể hô mưa gọi gió, lãnh đạo các giới nhắc tới y đều không ngớt lời tán thưởng, cho rằng y có ý tưởng, có năng lực kinh doanh được Nhà máy máy kéo Lâm Tinh, là một cán bộ tốt.

Lúc đó Phương Khắc Ba với Thiệu Hồng Ngạn tiếp xúc không nhiều,

Sau này vì nhiều lý do. Thiệu Hồng Ngạn bỏ chức quan ra ngoài làm ăn, gia nhập Tập đoàn Tam Giang.

Phương Khắc Ba có ấn tượng không tệ với Thiệu Hồng Ngạn, nghĩ người này dứt khoát, làm việc quyết đoán, có thể làm được đại sự

Sau này 2 người tiếp xúc, Thiệu Hồng Ngạn quả nhiên có phong độ, ăn nói không tầm thường, nhắc đến vấn đề kinh tế, suy nghĩ vô cùng bình tĩnh, quan điểm rất thâm sâu, khiến Phương Khắc Ba rất thích.

Phương Khắc Ba không ngờ rằng, từ lúc gã bắt đầu tiếp xúc với Thiệu Hồng Ngạn, tên này cũng bắt đầu bày mưu tính kế với gã.

Tình cờ gặp gỡ Tống Ca thất nghiệp đáng thương ở Karaoke, bị chuyện của Tống Ca làm cảm động.

Sau đó Thiệu Hồng Ngạn biết chuyện, chủ động giúp Tống Ca giải quyết vấn đề công việc, giải quyết vấn đề thất nghiệp cho nhân viên Lâm Tinh...

Lúc đó khiến Phương Khắc Ba vô cùng cảm động, bây giờ nhìn lại, hóa ra tất cả đều là tấm lưới lớn do Thiệu Hồng Ngạn giăng ra!

Sau khi lưới được giăng, Phương Khắc Ba có muốn trốn cũng không trốn được.

Phương Khắc Ba nhớ rất rõ tối hôm đó, mùa đông năm ngoái, mọi người đến quán Karaoke vui chơi, đã uống rất nhiều rượu!

Phương Khắc Ba lúc say gan rất lớn, đã hát chung với Tống Ca, hôm đó Tống Ca phong tình vạn chủng, ngầm đưa tình, khiến Phương Khắc Ba rất say mê.

Mà vào tối hôm đó, ở căn phòng sang trọng trong khách sạn Lệ Đô, gã đã ôm lấy Tống Ca, cả hai người cùng nhau khiêu vũ, rồi tất cả không còn có thể khống chế được nữa, cuối cùng gã đã kéo chiếc váy của Tống Ca xuống.

Sau đêm đó, Phương Khắc Ba vô cùng hối hận, cảm giác mình không thể chống lại được viên đạn bọc đường, cuối cùng rơi vào tay giặc rồi.

Nhưng sau lần đó, mối tình của gã với Tống Ca càng thân thiết, hai người nói chuyện với nhau. Tống Ca than thở khóc lóc, nói cả đời này nếu không thể gặp lại Phương Khắc Ba thì cô thà chết còn hơn!

Sau lần nói chuyện đó, Phương Khắc Ba hoàn toàn rơi vào tay giặc, từ đó về sau, gã và Tống Ca luôn ở bên nhau, có thể nói 2 người đã vui đến quên cả trời đất!

Vốn chuyện này, Phương Khắc Ba cảm thấy chẳng sao, nam nữ yêu nhau là chuyện bình thường.

Khổng Tử từng nói, thực sắc tính dã. Phương Khắc Ba cả đời công tác vì Đảng, sao lại không thể có được một hồng nhan tri kỷ?

Nhưng, chuyện này càng sau càng phát triên, khiến Phương Khắc Ba ý thức được, đằng sau chuyện này, nguyên nhân không hề đơn giản!

Hôm đó trời rất lạnh, Phương Khắc Ba và Thiệu Hồng Ngạn hẹn nhau đi ăn cơm, ăn xong thì đi hát

Lúc hát, Thiệu Hồng Ngạn đột nhiên đề nghị, yêu cầu Phương Khắc Ba phát huy tác dụng, sửa lại mấy mảnh đất mà Công ty bất động sản Tam Giang mua ở Hậu Hà thành đất thương nghiệp.

Phương Khắc Ba nghe thấy thế, lập tức nghiêm túc phê bình Thiệu Hồng Ngạn.

Bảo y, muốn kinh doanh bất động sản thì cũng đừng đi theo con đường bất chính.

Đất bất động sản phải dùng đất thương nghiệp, mua mấy mảnh đất mà muốn xây nhà, hai loại đất này giá cả khác nhau quá xa, ai mà dám đổi các sử dụng đất chứ?

Tối đó nói chuyện với Thiệu Hồng Ngạn xong, Phương Khắc Ba bắt đầu cảnh giác, cuối cùng gã cũng ý thức được, có lẽ ở Đức Cao chuyện kinh doanh của Thiệu Hồng Ngạn không hề sạch sẽ.

Sau khi gã về, lập tức cho người điều tra về Thiệu Hồng Ngạn.

Kết quả khiến gã vừa nhìn thấy đã ghê người!

Gã chọn 1 cơ hội để gặp riêng Thiệu Hồng Ngạn, khiến Thiệu Hồng Ngạn nhanh chóng dừng lại, không nên tiếp tục sai lầm, nếu không, giữa họ sẽ không còn quan hệ gì nữa.

Gã tuyệt đối không ngờ rằng, lúc đó, Thiệu Hồng Ngạn đã đưa cho gã 1 cuộn băng ghi hình.

Tại quán trà, Phương Khắc Ba đã xem cuộn băng đó, gã lập tức rơi ngay xuống hố băng.

Nội dung cuộn băng rất đơn giản. Đó là cảnh trên giường của gã và Tống Ca. Cảnh quay rất rõ ràng, ngay cả tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ đều có thể nghe thấy.

Phương Khắc Ba hoàn toàn không khống chế được, tát cho Thiệu Hồng Ngạn 1 bạt tai.

Thiệu Hồng Ngạn hoàn toàn biến sắc, y đưa cho Thiệu Hồng Ngạn 2 thứ, một là băng ghi hình, 1 giống như tấm chi phiếu! Thiệu Hồng Ngạn bảo gã cầm lấy, bằng không y chỉ còn cách đưa băng ghi hình này đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh và vợ gã.

Hai bên đều lột mặt nạ, Phương Khắc Ba mới biết, mình bị người ta lợi dụng giở trò rồi.

Việc đã đến nước này, lý tính nói cho gã biết, gã không thể kích động. Cứ như vậy, gã chỉ có thể lá mặt lá trái với Thiệu Hồng Ngạn, yên tĩnh chờ cơ hội!

Gã giúp Thiệu Hồng Ngạn giải quyết sự việc, mỗi lần Thiệu Hồng Ngạn đều hào sảng tặng quà, còn gã với Tống Ca vẫn tiếp tục kết giao, 2 người vẫn thân thiết như trước.

Nhưng, trong lòng Phương Khắc Ba, gã luôn chuẩn bị tất cả, cũng dự hết cho việc xấu nhất xảy ra rồi!

Gã nhất định phải diệt trừ Thiệu Hồng Ngạn, nếu không cả đời gã chẳng thể nào sống yên ổn.

Qua rất nhiều nung nấu và chờ đợi, cuối cùng gã cũng đã chờ được cơ hội, cơ hội này chính là lúc Thiệu Hồng Ngạn duỗi tay đến Đức Thủy.

Phương Khắc Ba xuất thân từ Đức Thủy, chuyện ở Đức Thủy có gã ra mặt,tất cả đều không thành vấn đề.

Còn lần này, mục tiêu của Thiệu Hồng Ngạn là Trần Kinh.

Nói theo kiểu của Thiệu Hồng Ngạn, Trần Kinh là kẻ thù của y và Phương Khắc Ba.

Phương Khắc Ba cố gắng hết sức để hỗ trợ y, hai người này tỉ mỉ bày kế hoạch, đưa ra 1 kế hoạch kinh người!

Đây cũng là tấm lưới lớn, mục tiêu của tấm lưới này là Trần Kinh, chỉ cần kế hoạch này thuận lợi, trần kinh chạy trời không khỏi nắng!

Sự việc tiến triển rất thuận lợi. Mỗi một chi tiết, Thiệu Hồng Ngạn đều cân nhắc tỉ mỉ. Với tất cả những chi tiết này, Phương Khắc Ba đều biết.

Trong suy nghĩ của gã là mượn tay Thiệu Hồng Ngạn để bắt Trần Kinh, Thiệu Hồng Ngạn bắt được Trần Kinh cũng là đã kết thúc được ân oán, dựa theo thủ đoạn của Ngũ Đại Minh, Thiệu Hồng Ngạn y muốn tiếp tục nhảy nhót ở Đức Cao sẽ khó như lên trời.

Đến lúc đó, Phương Khắc Ba cảm thấy cơ hội nhất định sẽ đến!

Cho nên trong khoảng thời gian gần đây, mỗi đêm Phương Khắc Ba đều không ngủ được, tinh thần gã vô cùng căng thẳng, vô cùng chú ý đến phát triển của sự việc!

- Ngày mai! Ngày mai! Tất cả sẽ phân định rõ ràng!

Phương Khắc Ba tự nhắc nhở mình, ngày mai, Trần Kinh xong đời, đây là đả kích lớn nhất đối với Ngũ Đại Minh.

Có chuyện để phân tán sự chú ý của Ngũ Đại Minh, tên này sẽ không nhìn chằm chằm mình như ruồi bọ nữa!

Không có sự kìm hãm của Ngũ Đại Minh, Phương Khắc Ba cũng có chỗ để ra tay, khiến Thiệu Hồng Ngạn rơi vào tầm bắn của Ngũ Đại Minh, tới lúc đó, có trò hay để coi rồi!

Trong đầu vừa nghĩ đến đây, Ngũ Đại Minh đã không thể ngủ được.

Gã bật dậy, vén mền lên, gió lạnh quật vào trong, khiến cả người gã run lên.

Gã nhảy xuống giường, đi đến phòng khách cầm lấy di động, thầm nghĩ thật lâu, sau đó bấm một dãy số.

- Tít, tit!

Ban đêm, tiếng di động vang rất rõ, tiếng chuông cứ vang như vậy, không có ai nghe máy, cuối cùng Phương Khắc Ba chủ động ngắt máy.

Gã khoác chiếc áo, bước ba bước lại trong phòng khách, trong lòng hơi nôn nóng.

Ngày mai mọi chuyện đã rõ ràng, nhưng tối nay trong lòng Phương Khắc Ba vẫn thấy không yên, dù gã đã cân nhắc từng chi tiết cả trăm cả nghìn lần, nhưng gã vẫn không thể an tâm, vẫn cảm thấy mình sơ sót ở đâu đó.

- Reng, reng!

Tiếng di động vang lên, gã vừa nhìn điện thoại vội vàng áp bên tai.

Gã thở chậm lại, cố gắng để mình bình tĩnh lại 1 chút, nói:

- Sao? Sở Thành vẫn vậy chứ? Sao không nghe máy?

- Bí thư, vừa nãy không tiện nghe máy!

Đầu bên kia 1 giọng trầm thấp vang lên, trong chốc lát, giọng nói kia lại tiếp tục:

- Tôi cảm thấy mọi chuyện có gì đó không ổn, vì không khí Sở thành kỳ lạ lắm!

Phương Khắc Ba chấn động, có chút thất thố nói:

- Sao?

- Ít nhất là 2 hôm nay, người của lão Ưng chẳng có động tĩnh gì, bề ngoài nhìn cũng bình thường, nhưng tôi vẫn thấy nghi ngờ!

- Anh nghi ngờ điều gì?

Phương Khắc Ba trầm giọng hỏi.

Đầu bên kia do dự rất lâu rồi mới nói:

- Tôi nghi lão Ưng đã xảy ra chuyện! Chắc có gì thay đổi rồi!

Phương Khắc Ba khụy chân, cảm thấy không xong, đối phương nói:

- Bí thư, giờ thế nào?

- Tống Ca! Tống Ca!

Phương Khắc Ba gọi tên Tống Ca hai lần:

- Bằng bất cứ giá nào, phải tìm được người phụ nữ này, nhất định phải đem cô ta về đây an toàn...