Quan Sách

Chương 38: Tinh anh Lễ Hà

Thời tiết trong thành phố rất nóng, Mã Bộ Bình lại ăn mặc rất chỉnh tề.

Trên bàn bày giấy Tuyên Thành, Mã Bộ Bình cầm chặt bút lông, ngòi bút trên giấy Tuyên Thành rồng bay phượng múa hiện ra : “Khánh Lịch xuân năm thứ tư, đằng tử kinh, trích thủ ba lăng quận, việt minh niên...”

Chữ Mã Bộ Bình viết rất có cảm xúc, giống như tiếng địa phương Lễ Hà nói chính là rất mạnh mẽ, có một khí thế ngất trời cao, giống như không ai ngăn cản được, giống như chữ viết ra ngay sau đó sẽ bay đi.

Trần Kinh không quấy rầy Mã Bộ Bình tập viết, hắn thích thú đứng bên cạnh xem.

《 Nhạc Dương lâu ký 》không ngắn, Mã Bộ Bình viết rất nhanh, thư pháp rất đẹp, lại có khả năng ghi nhớ.

Viết tới hơn trăm chữ, viết đến “Mưa dầm Phi Phi”, ngòi bút y dừng một lát, “Hổ gầm vượn đề”, ngòi bút y lại dừng một lát. Chuyển sang đoạn tiếp theo “Xuân tới và cảnh xuân” tốc độ y viết chậm rãi, viết đến “Gấm lân bơi lội”, ngòi bút y dừng lại!

Mã Bộ Bình mồ hôi đầy đầu, bức này viết đến đây coi như bỏ đi, kết cấu cả bài có vấn đề, từng chữ nhìn ra rất có nét, nhưng cả bài thì rõ ràng hỗn độn.

- Haz !

Lâm Trung Tắc gác bút lên, thở dài một tiếng. Y ngẩng đầu, thấy Trần Kinh, không khỏi a một tiếng, Trần Kinh vội nhân cơ hội hỏi:

- Chào Chủ tịch huyện Mã, nghe nói anh vào thành phố Sở Giang, tôi đến đây trước tiên để hỏi thăm anh! Em gái tôi sắp kết hôn, tôi xin nghỉ phép!

- Ồ, ha ha!

Mã Bộ Bình cười vui sướng, bỗng nhiên ngừng cười, hướng Văn Kiến Quốc đứng bên cạnh nói:

- Trần Kinh đến, cậu sao không nói sớm? Biết cậu ấy đến, tôi sẽ không múa rìu qua mắt thợ thế này!

Văn Kiến Quốc hơi không ngờ tới, Trần Kinh lại cười nói:

- Chủ tịch huyện Mã khiêm tốn rồi, bức này anh viết rất được, từ trước đến giờ chưa từng có khí thế như vậy, trong bức này thể hiện thật rõ ràng!

Ánh mắt Mã Bộ Bình đánh giá Trần Kinh, hừ một tiếng, nói:

- Cậu có thể nói thật, nhưng nghe cậu nói những lời này, thật giống như tôi làm bừa làm ẩu, chung quy là viết không tốt thôi!

Trần Kinh vội vàng xua tay, nói:

- Tôi không có ý kia, tôi không có ý ấy!

Hắn từ phía sau lấy ra túi bánh kẹo cưới:

- Anh Mã, túi bánh kẹo này coi như là lễ vật, sẽ không khó coi chứ?

- Không khó coi, không khó coi!

Thần thái Mã Bộ Bình dịu đi một ít, y tiếp nhận bánh kẹo cưới, bóc một viên kẹo ăn vào miệng:

- Ừ, ngon lắm, ngon lắm, rất ngọt! Sao, đã định ngày cưới chưa?

Trần Kinh gật đầu:

- Định vào cuối tuần, tôi là anh bị bắt làm lính, hôm nay không tới gặp anh, có thể còn không bỏ qua cho tôi!

Tay Văn Kiến Quốc nhẹ nhàng đặt chén trà trước mặt Trần Kinh, Trần Kinh hướng y gật đầu.

Văn Kiến Quốc nói:

- Chủ tịch huyện, anh hôm nay không ra ngoài, có thể không chịu nổi! Phó phòng Trần hôm nay đến đây, buổi tối chúng ta an bài phong phú một chút chứ?

Mã Bộ Bình cười nhạt, ánh mắt hướng Trần Kinh:

- Cậu có biết mục đích lần này tôi đến đây không?

Trần Kinh sửng sốt, theo bản năng lắc đầu:

- Tôi không biết, tin anh lên thành phố, vẫn là chủ nhiệm Lương nói với tôi!

Mã Bộ Bình cười ha hả, nói:

- Không biết thì tốt, không biết tâm không phiền! Tôi nói cho cậu, tôi lần này vào thành phố, là định đập nồi dìm thuyền, tôi nghe nói cậu có thể tính toán, cậu tính toán cho tôi?

Trần Kinh chết đứng tại chỗ, chuyện Trần Kinh đọc sách, người bình thường cũng không biết nhiều, chuyện Trần Kinh đọc mệnh lý để sáng tác, lại càng ít người viết, chủ tịch huyện Mã làm sao mà biết được?

Vừa rồi lúc bước vào thư phòng, Trần Kinh thấy rõ phòng này mơ hồ bố trí theo phong thủy, ánh mắt hắn lưu chuyển, liếc mắt thấy cửa sổ bằng kính, hắn xoa đầu, hiểu được Mã Bộ Bình cũng có ham mê này.

Chuyện này khiến Trần Kinh dở khóc dở cười, đối với sáng tác mệnh lý, hắn đọc cũng không có nghĩa là tin, hắn nhìn vấn đề đều theo phép biện chứng, sao sẽ câu nệ lý luận mệnh lý?

Trong đầu hắn cẩn thận cân nhắc, đang định mở miệng nói chuyện, liếc mắt thấy ánh mắt cười như không cười của Mã Bộ Bình, trong lòng hắn khẽ động, nói:

- Không thể tin vào vận mệnh! Tôi đọc nhiều sách, nhưng tôi đều đứng ngoài đọc, không có ở bên trong. Chủ tịch huyện, việc này thành bại, tất cả đều dựa vào hành động và cố gắng cụ thể, lời nói về vận mệnh, chỉ là vô căn cứ!

Ánh mắt Mã Bộ Bình gắt gao nhìn chằm chằm Trần Kinh, tim Trần Kinh nhảy bùm bùm, không biết có phải lời nói của mình chạm tới cấm kỵ của đối phương hay không.

Một lúc lâu sau, Mã bộ Bình đứng dậy cười ha ha, nói:

- Đứa trẻ này còn không phải là người đọc sách sao!

Y chỉ chỉ Văn Kiến Quốc, nói:

- Lão Văn, cậu có nghe thấy không? Cán bộ Đảng chúng ta, mỗi ngày nghiên cứu một thứ, có thể rất được việc!

- Tôi ở Lễ Hà, cậu mỗi ngày gọi điện cho tôi, nói tôi việc này không tốt, nói tôi không cần đến. Tôi lại không tin mê tín, tôi vẫn đến!

- Hôm qua cậu bói cho tôi một quẻ, nói tôi lập tức có thể xoay chuyển, lại là cậu đoán mò, đúng hay không?...

Mã Bộ Bình hướng Văn Kiến Quốc nổi giận, Văn Kiến Quốc cúi đầu, không hé răng, vẻ mặt đỏ bừng.

Trần Kinh lại thầm thở phảo nhẹ nhõm một tiếng, vừa rồi hắn may mắn không ba hoa, nếu không bị phê bình có thể là hắn.

Mã Bộ Bình có thể làm được Chủ tịch huyện, có thể là hạng người dễ dãi? Lúc ở Lễ Hà, Trần Kinh dự đoán nguy cơ mà Mã Bộ Bình cuối cùng phải đối mặt, lúc này cảm xúc của y hạ rất thấp.

Nhưng hiện tại, Mã Bộ Bình trước mặt hắn, thần thái Chủ tịch huyện Mã sáng láng, giọng nói như chuông đồng, làm sao có nửa phần dáng vẻ cảm xúc hạ thấp?

Trần Kinh thầm cười bản thân nông cạn, Mã Bộ Bình là cán bộ sinh ra tại địa phương, y từ một đứa trẻ thả trâu trở thành một Chủ tịch huyện như hôm nay, y đã trải qua một truyền kỳ. Một nhân vật đi qua một đoạn đường như vậy, trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, lại dễ dàng khuất phục sụp đổ như vậy sao?

Không biết vì sao, trước đây, Trần Kinh có hơi không tin tưởng, nhưng giờ phút này, hắn bỗng tin tưởng Mã Bộ Bình!

Loại tin tưởng này không hề là điềm báo, dường như vô cùng mãnh liệt, giống như lời nói cử chỉ của Mã Bộ Bình, có thể làm cho người ta vô cùng tin tưởng, rất kỳ diệu!

...

Lúc Trần Kinh đến khách sạn Lệ Đô, kỳ thật, hắn bị dọa nhảy dựng!

Trần Kinh lợi dụng quan hệ với Phạm Giang, tìm vài người hộ tịch Lễ Hà, ở thành phố lăn lộn nổi danh, cho bọn họ cơ hội, tiếp xúc một số quan phụ mẫu Lễ Hà.

Hắn tuyệt đối không đoán được, Phạm Giang một lúc đã tìm cho hắn mấy chục người.

Thấy một gian phòng họp nhỏ trong khách sạn chật kín, đầu Trần Kinh có hơi mơ màng.

Nhưng hắn nghĩ lại, cũng khôi phục bình thường! Người Lễ Hà ở bên ngoài, cơ bản đều dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, dân đen đi lên, cho dù có tiền, vẫn là dân đen. Ở trong mắt người khác, vẫn là cái nhà giàu mới nổi.

Người Lễ Hà ở trên tỉnh muốn nhu cầu chính trị, cơ bản là mò mẫm, không có khả năng.

Mà Chủ tịch huyện Lễ Hà đang ở trên tỉnh, đối với bọn họ mà nói, đây chính là một cơ hội tốt! Nói hơi tầm thường, mời Chủ tịch huyện ăn bữa cơm, nhận thức một chút, về sau về Lễ Hà, khoác lác với bà con ở xã, nhất định nhận được vô số ánh mắt sùng bái.

Phải nói cụ thể một chút, những người này tuy rằng đang ở thành phố, nhưng muôn vàn mối quan hệ của bọn họ còn ở Lễ Hà. Đối với bọn họ mà nói, đi ra ngoài lại có tiền, trở về cố nhiên là có mặt mũi. Nhưng có thể cùng quan phụ mẫu huyện có quan hệ, về sau ở Lễ Hà làm chuyện gì không những thuận lợi hơn, hẳn cũng là chuyện rất có mặt mũi.

Trần Kinh không nay ăn mặc chỉnh tề, tây trang phẳng phiu, thay đổi rất nhanh, nhìn qua thấy thành thục, mơ hồ còn có một khí phách áp người lộ ra ngoài.

Hắn và một số người trong phòng họp bắt tay, hàn huyên, hỏi tên bọn họ, nhớ tên bọn họ. Chủ tịch xí nghiệp bình thường vênh váo hò hét, hiện tại tươi cười, Phạm Giang giới thiệu Trần Kinh là Phó phòng. Về phần là Phó phòng gì, đều mơ mơ màng màng.

Phó phòng Trần, lại là người bên cạnh Chủ tịch huyện, tuyệt đối là nhan vật tương lai oai phong trong chính đàn Lễ Hà, lúc này không nhân cơ hội tạo mối quan hệ, còn đợi đến khi nào?

Trần Kinh vừa bắt tay cùng mọi người, vừa tính toán chi tiết của từng người, Lễ Hà là thị trấn nghèo khó, Trần Kinh quả thật xem nhẹ trí tuệ người Lễ Hà. Trong một phòng này, không ngờ mỗi người đều là nhân vật có tài sản trên triệu thậm chí chục triệu nhân dân tệ, có mấy người ở thành phố nổi danh là Chủ tịch xí nghiệp.

Trần Kinh ân cần hỏi thăm tất cả mọi người một lượt, sau đó đi lên khán đài, vỗ tay nói:

- Hôm nay thật cao hứng có thể ở thành phố gặp nhiều đồng hương Lễ Hà, tinh anh Lễ Hà như vậy! Chủ tịch huyện Mã nghe thấy được mọi người mời chiêu đãi, ông vô cùng cao hứng, ông dặn dò tôi, để tôi gặp mọi người trước, chờ một lát, ở đây, tôi thay mặt Chủ tịch Mã cảm tạ các vị!

Vỗ tay nhiệt liệt, trên mặt mỗi người đều là vẻ tươi cười, Trần Kinh cúi đầu chào bọn họ.

Lời Trần Kinh nói không nhiều, nói những lời này, hắn lại càng như rắn vẽ thêm chân, lúc này Phạm Giang đưa một người trung niên phúc hậu khoảng hơn năm mươi tuổi đến, Trần Kinh đưa tay nói:

- Hồng tổng!

Trần Kinh vừa thấy người này, người này chính là Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn khách sạn Lệ Đô Hồng Lượng , nhân vật nổi danh toàn thành phố.

Người trung niên cũng đưa tay, nói:

- Phó phòng Trần, trí nhớ tốt...

Phạm Giang bên cạnh nói:

- Hồng tổng là hội trưởng hội đồng hương, cậu có việc thì cùng ông ấy nói!

Trần Kinh mỉm cười gật đầu, có hơi khó xử nhìn Hồng Lượng nói:

- Hồng tổng, sự nhiệt tình của hội đồng hương làm tôi rất cảm động, nhưng Chủ tịch huyện Mã là người khiêm tốn, chúng ta như vậy...

Hắn chỉ mọi người, Hồng Lượng ngầm hiểu gật đầu, nói;

- Tôi hiểu được, Phó phòng Trần ngài cảm thấy bao nhiêu người phù hợp?

Trần Kinh trầm ngâm một lúc lâu nói:

- Không thể quá sáu người, chủ yếu mang tính đại biểu thôi! Chủ tịch Mã đến đây chủ yếu vì chuyện của ông ấy, phô chương quá không nên!

- Được, tôi biết rồi!

Hồng Lượng gật đầu, y không lộ ra vẻ thất vọng, trong mắt lại có vẻ hưng phấn.

Phạm Giang sau lưng Trần Kinh giơ ngón tay cái lên, Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày, nói:

- Như vậy, Hồng tổng, tôi muốn gặp sáu người này, một mình gặp mặt, ngài thấy được không?

- Được, tất cả tôi sẽ sắp xếp, chúng ta đến phòng khách quý!

Hồng Lượng nhiệt tình nói, y tự mình dẫn đường, hai người Trần Kinh và Phạm Giang theo sát phía sau, Trần Kinh thần sắc điềm đạm, bất động thanh sắc, Phạm Giang thì có vẻ oai phong như thật...