Quan Sách

Chương 37: Chủ ý ôi thiu

Văn Kiến Quốc nhìn đồng hồ ở tay, mười hai giờ rưỡi, đã quá giờ hẹn nửa tiếng rồi, vẫn không thấy Trần Kinh đâu.

Văn Kiến Quốc thoáng có chút nôn nóng, bây giờ ngày nào Chủ tịch Mã cũng ở bên trong nhà khách, mặc dù tinh thần không tồi, nhưng Văn Kiến Quốc luôn cảm thấy cảm xúc của Mã Bộ Bình không được ổn định cho lắm. Văn Kiến Quốc nhìn như vậy nhưng trong lòng nôn nóng vô cùng, bản lĩnh của ông ta có hạn.

Hôm qua với hôm nay,Văn Kiến Quốc đã hai lần gọi điện cho bộ phận di dân ở sở Thủy lợi, nói Chủ tịch huyện Lễ Hà muốn đến hỏi thăm lãnh đạo, nhưng đều nhận được câu trả lời là lãnh đạo rất bận, tạm thời đừng có đến, Văn Kiến Quốc đương nhiên hiểu rất rõ, đây đều là những lời nói khách sáo, lãnh đạo nhà người ta căn bản là không muốn gặp Chủ tịch Mã.

Chủ tịch nhà mình ở dưới huyện thì vênh váo hò hét, lên đến thành phố, ai ai cũng đều là cán bộ cấp cục, lại nói cả tỉnh có đến hơn tám mươi huyện, Chủ tịch huyện nào cũng làm như có chuyện gì lớn lắm? Không nói quá chứ, tình cảnh hiện nay của Mã Bộ Bình cũng có chút đáng xấu hổ.

- Ông là Chủ nhiệm Văn! Tôi chính là Trần Kinh.

Văn Kiến Quốc quay đầu, mặc một chiếc quần bò, một chiếc áo sơ mi hoa, đeo một chiếc kính đen, nhìn rất trẻ, rất ra dáng công tử đẹp trai, đây chính là Trần Kinh?

- Xin chào!

Văn Kiến Quốc gật gật đầu, hơi nhổm dậy, Trần Kinh hơi đặt tay lên vai ông ta, lúc đó nhân viên phục vụ đến, Trần Kinh dùng một giọng đặc sệt Sở Thành nói:

- Cho một ly Colombia, nhanh lên!

Sau đó Trần Kinh ngồi xuống bên đối diện Văn Kiến Quốc, tháo kính mắt ra, mắt nhìn xung quanh, nói:

- Hơi muộn một chút, tôi hôm qua ngủ hơi muộn!

Văn Kiến Quốc vẫn đang quan sát Trần Kinh, không nói lại, rồi bất thình lình nói:

- Phó cục trưởng Trần, tôi nghe nói cậu quen với Phó giám đốc Triệu, nhưng Phó giám đốc Triệu đang học ở Singapore, việc này...

Trần Kinh ngẩng đầu lên nhìn Văn Kiến Quốc, nhíu mày nói:

- Vậy sao? Nếu như thế thì đúng là có chút phiền phức rồi...

Mồm hắn nói có chút phiền phức, nhưng vẻ mặt lại như không có gì, hắn dùng tay gõ gõ lên mặt bàn, bỗng nhiên nói:

- Chủ nhiệm Văn, tôi thấy nếu như Phó giám đốc Triệu không đi Singapore, chuyện này cũng có thể thành được không?

Trần Kinh đổi giọng, vừa lúc nãy còn lãnh đạm, bây giờ đã trở nên nghiêm túc hơn, nói:

- Vấn đề di dân ở thủy lợi Lễ Hà, là vấn đề rất phức tạp, nếu mà dễ dàng giải quyết như vậy, thì Chủ nhiệm Văn có phải ở đây đến tận mấy năm không? Tôi có thể nói cho Chủ nhiệm Văn biết, có những chuyện tôi có thể giúp được, nhưng tôi không dám hứa hẹn là sẽ thành công.

Ông đợi ở tỉnh mấy năm rồi, nói gì thì cũng phải biết những thứ thâm cung bí sử ở tỉnh, tôi cũng không phải là Tôn Ngộ Không, chuyện gì cũng có thể làm được...

- Đó là... đó là...

Văn Kiến Quốc lập tức đón ý hùa theo, trên mặt hoàn toàn tỏ ra thoải mái.

Lời Trần Kinh nói đã đụng đến những điều mà ông muốn nói từ trong đáy lòng mình. Đến lúc này Văn Kiến Quốc rốt cuộc cũng đã tin rằng Trần Kinh có thể là được việc, không phải là loại tâm địa kín đáo, đây là loại người có gì nói nấy.

Lòng người kỳ lạ như thế đấy, nếu như Trần Kinh đến đây chẳng nói năng gì, thì Văn Kiến Quốc sẽ tự nhiên hoài nghi hắn, Trần Kinh vừa đến đã nói hết những cái xấu ra rồi, lần này đã nắm bắt được tâm trạng của Văn Kiến Quốc.

Văn Kiến Quốc đã bó tay không còn biện pháp gì, bây giờ lại gặp được khúc gỗ cứu mạng Trần Kinh, hình tượng điềm đạm nghiêm túc đã sụp đổ, bắt đầu kể khổ cho Trần Kinh nghe, ông ta nói nghe thật đáng thương, thiếu chút nữa là khóc rồi.

Trần Kinh uống cà phê, thưởng thức màn biểu diễn của Văn Kiến Quốc, đương nhiên cũng có thể đây là những lời tâm huyết của đối phương.

Nhưng hiện tại Trần Kinh chỉ muốn cười, hắn căn bản là không quen biết với Phó giám đốc Triệu, hôm qua hắn cũng không gặp anh ta, tất cả những chuyện về Sở Thành, đều là do hắn mò mẫm tự bịa ra.

Xem ra bây giờ, những chuyện như lạt mềm buộc chặt mà hắn làm không phải là vẽ rắn thêm chân. Văn Kiến Quốc quả nhiên không phải là loại đèn dầu cạn, người ta ở cái tỉnh này chạy đi chạy lại móc nối quan hệ mấy năm trời, sau lưng lại có cả huyện Lễ Hà ủng hộ, muốn hù dọa ông ta, không dùng chút thủ đoạn thì sao mà được.

Xem ra bây giờ, chút thủ đoạn của Trần Kinh phát huy tác dụng rồi, Văn Kiến Quốc đã nói rõ ngọn ngành cho Trần Kinh biết.

Những mối quan hệ của Văn Kiến Quốc thật sự vững chắc, Trần Kinh càng nghe càng nhăn mặt, nghe đến hết, trong lòng hắn cũng thấy ớn lạnh, hắn tự cười bản thân mình sao mà nghĩ ngây thơ thế, lẽ nào chuyện của Mã Bộ Bình lại dễ dàng giải quyết như vậy. Vấn đề di dân ở Lễ Hà, đó là vấn đề không bao giờ kết thúc, càng làm thì càng phức tạp.

Thời gian khởi công đạp chứa nước, vốn dĩ là vào nửa sau năm 95, nhưng cuối cùng tỉnh lại thay đổi nghị quyết, quyết định khởi công sớm một năm, việc khởi công trước một năm này, khiến cho huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Lễ Hà phụ trách công tác di dân rơi vào thế vô cùng bị động.

Lúc đó huyện Lễ Hà nhận được tin, đập chứa nước Bàn Sơn cao 318m, phạm vi di dân phụ thuộc vào độ cao của đập, nhưng sau này, đập lớn kiến thành chỉ còn cao 288m, tập đoàn thủy điện Sở Giang chỉ nhận bồi thường phạm vi di dân tương đương với độ cao 288m.

Còn khoảng gần 30m nữa, hoàn toàn là sai một li, đi cả dặm, 30m đấy liên quan đến cả nghìn người dân, tổng đền bù liên quan đến gần hai ba triệu, đây chính là sự khác biệt.

Vấn đề thứ hai gây tranh cãi, dựa vào chính sách lúc đầu, đối với một bộ phận làm nông nghiệp phải rời đi, có thể giải quyết nhóm người này thành người có hộ khẩu thị trấn, lúc đấy tỷ lệ được cục di dân của tỉnh thống kê một cách thống nhất, lúc chính sách được quyết định, thì người có hộ khẩu thị trấn vẫn còn mập mờ.

Nhưng hiện tại, rất nhiều người ở nông thôn nhận thức được khiếm khuyết trong hộ khẩu thị trấn, không ai muốn lại hy sinh tài chính của mình cả, mù quáng theo đuổi cái hộ khẩu thị trấn.

Khi chính sách được quyết định, đặc biệt nhấn mạnh vào tài nguyên. Nhưng Cục di dân của tỉnh lại cố định lại tỷ lệ, như vậy, vấn đề tài chính để ổn định số dân di rời lại xuất hiện một lỗ hổng lớn nữa, lỗ hổng này lại trở thành mối bất bình ở tỉnh ủy, mối bất bình ở thành phố, và ở huyện lại càng là mối bất bình lớn hơn, không biết nên phải phối hợp xử lý như thế nào.

Cục di dân của tỉnh đối với việc này cũng đã trù tính quy hoạch chung, nhưng vấn đề di dân cụ thể, cũng không chỉ đơn thuần là việc của Cục di dân, mà nó còn liên quan đến tập đoàn thủy điện Sở Giang. Tập đoàn thủy điện Sở Giang lại đưa ra những căn cứ bồi thường chính xác, hoàn toàn đứng ở góc độ lí lẽ, đẩy qua đẩy lại, căn bản là không có lối thoát.

Văn Kiến Quốc nói rất tỉ mỉ, ông ta vừa nói vừa quan sát Trần Kinh, Trần Kinh vốn dĩ nghe tới ớn lạnh trong lòng rồi, nhưng cứ nhìn thần thái của Văn Kiến Quốc, hắn liền lấy lại tinh thần, nhìn Văn Kiến Quốc xua tay nói:

- Chủ nhiệm Văn, ông đừng nói nữa, mấy thứ này cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, làm tôi chóng hết cả mặt.

Văn Kiến Quốc buông tay, nói:

- Lại còn không phải sao? Ai gặp chuyện này cũng sẽ đều choáng thôi.

Trần Kinh ngắt lời ông ta, hất đầu hỏi:

- Vậy, tôi hỏi ông, hiện tại tinh thần của Chủ tịch Mã như thế nào?

Văn Kiến Quốc thở dài nói:

- Còn có thể như nào được nữa? Bây giờ cũng là bó tay hết cách. Người khác vừa nghe nói về lãnh đạo của Lễ Hà, đều sợ rằng không còn kịp nữa. Làm gì còn có chuyện tiếp kiến Chủ tịch Mã.

Trần Kinh nhíu mày, nói:

- Chủ nhiệm Văn, đây là vì ông làm việc thiếu suy xét rồi! Chủ tịch Mã lên thành phố, mặc kệ là sự việc có tiến triển hay không, ông cũng không thể để ông ấy quanh quẩn ở trong nhà khách cả ngày được, nếu ông tận tình hơn một chút, để cho Chủ tịch Mã hiểu hơn một chút về tình hình thành phố...

Văn Kiến Quốc ngây người ra, vội vàng vỗ vỗ đầu nói:

- Đấy cậu xem, tôi hồ đồ quá rồi, một câu của Phó cục trưởng Trần khiến tôi bừng tỉnh đấy. Như vậy đi, ngày mai, tôi sẽ sắp xếp để Chủ tịch Mã và tất cả các lãnh đạo cùng gặp mặt nhau ở Trà Khoa, cùng nhau ăn một bữa cơm...

- Chủ nhiệm Văn, đừng! Chuyện này không thể làm như vậy được!

Trần Kinh ngắt lời Văn Kiến Quốc.

- Chuyện quan trọng bây giờ là để Chủ tịch Mã thư giãn, đầu tiên tinh thần phải thư giãn. Ông sắp xếp cho gặp tất cả các lãnh đạo, nói chuyện công việc, thì ông để ông ấy thư giãn kiểu gì?

Sắc mặt Văn Kiến Quốc trở nên cẩn trọng, ông ta cẩn thận đánh giá Trần Kinh, lúc này lần đầu tiên ông ta mới cảm nhận được người thanh niên trẻ tuổi này không phải đơn giản như vậy, suy xét vấn đề rất cẩn thận tỉ mỉ, rất có kinh nghiệm tiếp đãi lãnh đạo.

Lúc này, Văn Kiến Quốc mới thực sự bỏ cái vẻ kiêu ngạo đi, ông ta ghé sát vào Trần Kinh nói:

- Phó cục trưởng Trần, cậu có cách gì hay không? Chỉ cần cậu có cách, muốn Văn Kiến Quốc tôi dập đầu trước cậu cũng được. Ngày nào cũng phải nhìn bản mặt nhăn nhó của Chủ tịch Mã, trong lòng tôi không chịu được!

Trần Kinh mỉm cười, nói:

- Văn lão ca, ông khách sáo với tôi làm gì. Lại nói đến Sở Thành, tôi coi như là ma xó ở đây rồi, chút chuyện nhỏ như vậy, tôi đương nhiên biết sắp xếp.

Hắn dừng lại một chút, mắt nhìn chằm chằm vào Văn Kiến Quốc, nói:

- Chủ nhiệm Văn, ông xem như thế này có được không? Mấy năm gần đây tôi ở Lễ Hà gian khổ phấn đấu, cũng có đắc tội với rất nhiều người, nói đến chuyện ở thành phố, tôi từ Lễ Hà lên thành phố công tác cũng có trăm vạn kế, trong đó cũng có một đám đồng hương Lễ Hà, đều là những người lăn lộn có tiếng, hơn nữa còn rất nổi tiếng.

Tôi đi tiên phong, sẽ ảnh hưởng đến mấy người Lễ Hà trong đám đồng hương Lễ Hà, để cho bọn họ làm chủ nhà, ra ngoài không quên quê hương mà, bọn họ chắc chắn sẽ rất tận tình.

Hơn nữa, những người đó cũng đều là những người đáng tự hào ở Lễ Hà, tôi tin Chủ tịch Mã sẽ rất vui khi gặp bọn họ. Gặp những người dân xuất sắc của mình, đây cũng coi như là động lực cho bọn họ, đồng thời cũng phải nói cho họ biết, bọn họ thành đạt rồi cũng không nên quên quê hương...

Văn Kiến Quốc chậm rãi đứng dậy, ánh mắt tỏ vẻ hưng phấn, Trần Kinh còn chưa nói hết, ông ta đã vỗ tay ầm ầm.

- Ai da, Trần lão đệ, cậu đúng là cứu tinh của tôi, ý này của cậu rất hay, cậu nói xem, sao tôi lại không nghĩ ra cơ chứ? Tôi đây thực ra cũng quen biết với không ít những người đứng đầu hội đồng hương Lễ Hà...

Văn Kiến Quốc nói.

- Tôi nói tôi đi tiên phong,chính là tránh để ông mời những người đó, chúng ta chỉ mời những người đứng đầu mấy xí nghiệp thôi, mọi người mới là một vòng tròn.

Trần Kinh nói.

- Đúng! Đúng! Đúng! Nên như vậy.

Văn Kiến Quốc gật đầu như gà mổ thóc.

- Như vậy đi, chuyện này chúng ta nên tiến hành luôn, bây giờ tôi dẫn cậu đi gặp Chủ tịch Mã, Chủ tịch Mã nhất định sẽ rất vui mừng!

Trần Kinh hé miệng cười, Văn Kiến Quốc nhất thời kích động nên nói năng lộn xộn. Cái gì mà gọi ông ta là bạn cố tri, mình và Mã Bộ Bình có thể xem là bạn cố tri sao?

Chuyện này có thể tiến triển thêm được một bước, khiến Trần Kinh khá hài lòng. Gặp Mã Bộ Bình ở thành phố và gặp Mã Bộ Bình ở Lễ Hà là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Ở Lễ Hà, Mã Bộ Bình là Chủ tịch một huyện, ở tít tận trên cao. Nhưng ở thành phố, vầng sáng của ông ta nhạt đi. Như vậy đi gặp ông ta trong trường hợp như vậy, sao có thể so được với chuyện gặp ông ta ở Lễ Hà được.