Quan Môn

Chương 903: Không trung thư kích thủ (tay súng bắn tỉa)

Quân đội chi viện rốt cục đã tới, chẳng những mang tới thật nhiều vật tư cứu tế đồng thời cũng phái tới phi cơ trực thăng.

Đây là hai khung phi cơ trực thăng loại nhỏ, từng khoang hành khách chỉ tải được hai nhân viên, nhưng từ ngoại hình nhìn lại càng thêm nhẹ nhàng linh hoạt, dễ dàng điều khiển, chỉ cần một người có thể thật đơn giản tiến hành thao tác, cũng không khác gì lái một chiếc xe gắn máy.

Diệp Khai đối với hai khung phi cơ trực thăng loại nhỏ này cảm thấy hứng thú, bởi vì khoang hành khách là bọc thủy tinh, nói cách khác ngoại trừ đầu phi cơ được lắp ráp máy móc thì những phương hướng khác đều có thể quan sát được thật rõ ràng.

- Loại phi cơ trực thăng nhỏ này được tiến cử từ nước ngoài, thích hợp tiến hành điều tra cứu tế, bởi vì thể tích nhỏ, phản ứng linh mẫn, điều khiển cũng dễ dàng!

Phi công giới thiệu với Diệp Khai một chút.

- Ai, thứ này tốt, nếu như mình có thể lái được thì không cần ngồi xe làm gì, bay tới bay lui thật phương tiện.

Diệp Khai quan sát hồi lâu, có chút tán thán nói.

Trên thực tế thứ này muốn chế tạo cũng không đắt, còn rẻ hơn cả một chiếc xe thể thao, chẳng hạn như chiếc Hummer của Diệp Khai, một chiếc xe cũng trị giá vài chiếc tiểu trực thăng thế này.

- Đúng vậy, rất dễ lái thôi!

Phi công chỉ điểm Diệp Khai một chút, nên mở máy điều khiển như thế nào.

- Thoạt nhìn rất đơn giản!

Diệp Khai bình luận.

- Quy tắc đều thật đơn giản, chỉ cần chút kỹ xảo kinh nghiệm mà thôi.

Phi công trả lời.

Đặng Kim Hữu ở bên cạnh cũng thấy có chút quen mắt, nhưng lại nói thứ này không có chỗ nào trọng dụng.

- Chẳng lẽ anh định lái thứ này bay đầy trời? Đừng nói là bay về thủ đô, cho dù muốn ở trong tỉnh thành lái thứ này cũng chưa chắc được phê chuẩn!

- Vậy thì cũng đúng, phi hành luôn cần mặt đất hướng dẫn, nhất là mình cũng không thể quấy rầy tuyến đường hàng không của người khác!

Diệp Khai gật đầu đồng ý.

Nhưng không vực trong nước trên cơ bản đều do quân đội quản lý, hệ thống hàng không dân dụng chỉ chiếm dụng được một bộ phận không gian thật nhỏ để thành lập tuyến đường bay an toàn, cho nên Cục quản lý hàng không có thể quản lý phạm vi thật nhỏ, nhưng nếu là máy bay của quân đội thì lại khá tự do, nếu như cần hành động trong một mảnh không vực nào thường thường sẽ cho Cục hàng không dân dụng một số liệu cấm bay, nếu hành khách gặp phải chuyện này nhất định phải đi vòng hoặc là thay đổi đường bay an toàn khác.

Trước kia luôn có người cho rằng máy bay quân đội nếu muốn bay phải hướng Cục hàng không dân dụng báo cáo mới được cho phép, trên thực tế đây là một nhận thức sai lầm.

Cho nên nếu như Diệp Khai được quân đội cho phép, như vậy hắn lái một máy bay nhỏ bay tới bay lui cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Chỉ là Diệp Khai luôn cảm giác đi trên mặt đất luôn an toàn hơn một ít, cho nên hắn thà rằng ngồi xe con hoặc là đi xe lửa.

Có quân đội tham gia, dùng phi cơ trực thăng cỡ lớn vận chuyển thuốc nổ lên núi, ở những vị trí đã dự định lắp đặt thật nhiều thuốc nổ, đủ tạc sập cả một ngọn núi, ngăn chặn cửa vào của dòng sông, lại cho dòng sông chảy về hướng khác.

Lúc chiều hai phi cơ trực thăng nhỏ cất cánh đi quan sát tình huống cụ thể, sau đó chỉ đạo mặt đất tiến hành cho nổ núi.

Diệp Khai muốn đi lên không trung quan sát tình huống nổ núi, vì vậy hắn leo lên một phi cơ trực thăng trong đó.

Nhóm người Lý Hải có chút bất đắc dĩ, bởi vì loại phi cơ trực thăng nhỏ này chỉ có thể ngồi lên hai người, Diệp Khai chiếm một vị trí, phi công chiếm một vị trí thì không còn chỗ dư thừa.

Nhưng cũng may đây là máy bay quân đội, tố chất phi công thật cao hơn nữa tính năng của loại phi cơ nhỏ này rất tốt, bọn họ cũng không dự tính bay lên quá cao, trên cơ bản giống như kề sát mặt đất di chuyển nên cũng sẽ không có vấn đề gì.

Hai chiếc phi cơ trực thăng rất nhanh lên không, Diệp Khai mặc đồ bay căng phồng, đeo mũ bảo hiểm, nhìn phi công điều khiển trực thăng phía trước hắn cảm thấy thật hứng thú, không khỏi quan sát chăm chú.

- Kỳ thật thứ này rất dễ lái, anh xem cứ thế này…như vậy…khống chế phương hướng…động lực…

Phi công ở phía trước tùy tiện chỉ dẫn Diệp Khai, bọn họ lên không trung hướng địa phương dự tính cho nổ núi bay qua.

Không bao lâu đã đến nơi, bọn họ dừng lại lơ lửng trên đỉnh núi, sau đó kéo cao, hơi lui ra sau mấy trăm thước.

Diệp Khai quan sát tình huống dưới mặt đất, liền hạ mệnh lệnh:

- Cho nổ!

Mười mấy giây sau trên mặt đất dâng lên từng cột khói, tựa hồ bản thân trực thăng cũng cảm nhận được cảm giác rung động chao đảo, Diệp Khai nhìn chăm chú xuống dưới, thấy ngọn núi nhỏ như quân bài bị đẩy ngã, mềm nhũn trút xuống bên dưới, đem đường sông chắn kín.

- Không sai, kỹ thuật bạo phá rất hoàn mỹ!

Diệp Khai cho trực thăng vòng lại trên bàu trời mới cho nổ núi, bay hai vòng, cười nói với phi công.

- Cao thủ bạo phá trong bộ đội có rất nhiều, làm chuyện này chỉ là việc nhỏ thôi.

Phi công tựa hồ đã quen với cảnh tượng như thế, có chút không cho là đúng đáp:

- Để chúng ta xem thử hiệu quả ngăn chặn đường sông như thế nào đã!

Bọn họ bay vòng phương hướng, trên không trung xẹt qua một hình vòng cung, lại chuyển lên trên dòng sông, từ không trung nhìn xuống có thể chứng kiến nước sông đã không còn tiến vào đập nước mà theo một mặt núi hơi nghiêng khác tuôn ra.

- Không tệ, đã thay đổi tuyến đường!

Diệp Khai liền nói ra, hiện tại rốt cục hắn thở phào một hơi.

Mặc dù nói trải qua một đêm động viên thôn dân, đại bộ phận thôn dân đã đi ra thôn, nhưng dù sao còn có một ít người không nỡ đồ vật trong nhà nên lại chạy về lấy đi.

Hiện tại dòng sông thay đổi tuyến đường nước chảy, mưa đã nhỏ đi, nếu tình huống chuyển biến tốt đẹp thì vấn đề khẩn yếu nhất trước mắt có thể được thuận lợi giải quyết, có lẽ qua thêm một thời gian các thôn dân quay về nhà cũng không còn vấn đề gì.

- Xem ra việc cấp bách vẫn phải cho mực nước trong đập hạ thấp hơn một ít…

Diệp Khai nghĩ tới chuyện này, không khỏi đem ánh mắt chuyển dời ra phương hướng phía sau.

Nhưng vừa chuyển mắt, lại làm hắn hoảng sợ.

Trên khung phi cơ trực thăng phía sau rõ ràng vươn ra một nóng súng tối om, tuy bởi không có mặt trời nên kính ngắm không gây ra cảm giác phản quang, nhưng loại sát khí bức thẳng tới làm Diệp Khai cảm nhận được nguy cơ.

- Mau tránh ra, phi cơ đằng sau có người muốn nổ súng!

Diệp Khai liều mạng lao tới chỗ phi công.

Phi công căn bản không hề nghĩ tới xảy ra chuyện này, khi hắn nghe được tiếng quát của Diệp Khai thì có chút sững sờ, quay đầu nhìn lại chỉ thấy ở vị trí cách trăm thước trên phi cơ trực thăng do đồng bạn điều khiển vươn ra một nòng súng, sau đó liền chứng kiến ánh lửa lóe lên.

Phi cơ trực thăng không kiểm soát, từ độ cao hơn năm trăm thước bắt đầu rơi xuống dưới, tuy không nhanh nhưng đã hỗn loạn.

Phi cơ trực thăng của đối phương một kích đắc thủ, cũng không tiếp tục đi theo mà nhanh chóng bỏ chạy.

Trên mặt Diệp Khai tràn đầy máu, phi công đã bị bắn bay nửa đầu, máu tươi cùng dịch não bắn tung khắp phi cơ, thậm chí gây trở ngại tầm mắt, máy bay đã bị mất điều khiển, bắt đầu bay loạn trên không rơi xuống dưới.

Lúc này Diệp Khai đã bất chấp tất cả, một tay đẩy mạnh thi thể của phi công sang bên cạnh, hai tay nắm chặt cần điều khiển, dựa theo phương pháp mà phi công vừa dạy cho hắn khi nãy ổn định phương hướng, bắt đầu điều khiển trực thăng bay lên.

Chỉ là đúng lúc này bởi vì cửa sổ thủy tinh trước mặt có máu đen bao phủ, Diệp Khai cũng không thể nhìn thấy rõ tình hình phía trước, chỉ có thể kéo cần điều khiển hi vọng có thể đem máy bay kéo ra nhìn xem rõ tình huống.

Phi cơ trực thăng tựa hồ đã khôi phục trạng thái ổn định, Diệp Khai xé cổ áo trên thi thể phi công lau mạnh cửa thủy tinh phía trước, rốt cục thấy được cảnh tượng bên ngoài.

Sau một hồi bay loạn, phi cơ trực thăng xông tới chỗ dãy núi, đang không ngừng đảo quanh trên một mảnh rừng cây.

- Làm sao bây giờ?

Diệp Khai ý thức mình không thể khống chế được trực thăng, hiện tại tùy thời đều sẽ bị rơi xuống.

Hắn nhìn độ cao chừng năm mươi thước dưới đất, làm ra quyết định, tranh thủ đáp xuống trong rừng cây đem tổn thương hạ thấp đến nhỏ nhất.

Mặc dù nói hắn cũng có thể lựa chọn đáp xuống trong đập nước, nhưng hắn lại không dám cam đoan sau khi mình bị rơi vào trong hồ có thể kịp thời trốn ra khỏi trực thăng hay không, nếu không hắn sẽ bị chết đuối, hơn nữa hắn cũng không cam đoan mình có thể bay tới được trên mặt hồ, vì vậy tảng rừng cây lớn này là nơi hạ cánh tốt nhất.

Diệp Khai cẩn thận hạ thấp xuống, nhưng phi cơ trực thăng lại không nghe theo lời hắn, dù sao hắn cũng không biết làm thế nào điều khiển nó đáp xuống.

Thường thường hắn vừa hạ thấp xuống thì trực tiếp lại rơi thật nhanh khiến cho hắn không thể không kéo ngược trở lên.

Thử đi thử lại vài lần tình huống rốt cục tốt hơn một chút, ít nhất không rơi quá nhanh, Diệp Khai thật cẩn thận thao túng trực thăng khiến nó tiếp cận một khu rừng cây dày đặc, lại thử hạ thấp độ cao.

Nhưng đúng ngay lúc này trong trực thăng bỗng nhiên phát ra tiếng cảnh báo tít tít, sau đó Diệp Khai lại nhìn thấy có ánh đèn phát ra ánh sáng màu đỏ chớp nháy.

- Đây là vật gì?

Diệp Khai không khỏi hồ nghi, hắn không biết đó là thứ gì, chỉ biết rõ đã nghe được còi báo động hẳn không phải là việc gì tốt.

- Chẳng lẽ là hết xăng?

Diệp Khai bỗng nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Quả nhiên Diệp Khai cảm nhận được động lực đang giảm xuống, mặc dù nói tốc độ trực thăng đã chậm lại nhưng lại rơi càng nhanh hơn, trực thăng đâm thẳng xuống đất, đâm trúng không biết bao nhiêu gốc đại thụ, không ngừng xảy ra va chạm phát ra thanh âm răng rắc không ngừng, thân trực thăng chấn động kịch liệt, xuyên thẳng trong khu rừng cây cuối cùng không biết đánh lên vật gì mới ngừng lại.

- Thao!

Diệp Khai cảm nhận được đầu của mình đập vào vật gì đó, hiện tại cửa sổ thủy tinh đã bị đụng vỡ nát, cũng không cần hắn suy nghĩ làm sao mở cửa ra.

Hắn chỉ cảm thấy đầu óc của mình có chút choáng váng hỗn loạn, toàn thân nhũn ra, hai mắt tối sầm liền ngất đi.