Quan Môn

Chương 904: Trên tàng cây

Những người đang ở dưới thị trấn tự nhiên không hề hay biết chuyện xảy ra trên đỉnh núi.

Nhưng những công binh chấp hành nhiệm vụ nổ núi lại phát hiện vấn đề không đúng.

Hai khung trực thăng phi cơ trên không trung bỗng nhiên có một khung không kiểm soát không biết rơi xuống địa phương nào, mà một khung trực thăng còn lại không biết bay đi đâu, phương hướng vào tận sâu trong khu núi, làm người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Các công binh lập tức dùng thiết bị truyền tin tiến hành liên hệ với thủ trưởng mang binh đang ở trong huyện thành, nói rõ tình huống phát sinh trên không trung.

- Cái gì?

Thủ trưởng dẫn đội nghe xong lập tức có chút giật mình.

Rất hiển nhiên mặc kệ lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, mục đích của hai phi cơ trực thăng phải là thị trấn mới đúng, cho dù có một trực thăng xảy ra vấn đề, như vậy một chiếc khác cũng phải nhớ kỹ địa điểm tai nạn, sau đó nhanh chóng quay về báo tin, hoặc là trực tiếp lao xuống cứu người, không khả năng không quan tâm đồng bạn mà tự mình bỏ chạy.

Không hợp logic!

Thủ trưởng dẫn binh lập tức liền phát hiện vấn đề bên trong, khi hắn nghe tin Diệp Khai cũng ở trên trực thăng thì sắc mặt liền tái xanh.

- Mau nhanh tiến hành liên lạc, tra xét tình huống chiếc trực thăng bỏ chạy!

Thủ trưởng dẫn binh vội vã ra lệnh, đồng thời đem tình huống báo cáo về thượng cấp.

Không bao lâu, thông qua cơ cấu chỉ huy dưới mặt đất phát hiện hai trực thăng có một chiếc đã rời khỏi không trung, một chiếc thì lại thay đổi đường bay, hiển nhiên là đã bỏ chạy.

Sau nửa giờ, một chiếc phi cơ trực thăng võ trang bay tới, quay một vòng lớn trên vùng núi mới bay trở về thị trấn.

Một vị thượng tá từ trên trực thăng nhảy xuống, trực tiếp tìm tới nhóm người Lý Hải đang lo lắng.

- Tình huống như thế nào?

Lý Hải lập tức hỏi.

Thượng tá chào theo nghi thức quân đội, sau đó nói với Lý Hải:

- Sương mù trong núi quá lớn, hiện tại mưa càng lúc càng lớn, tầm nhìn rất hẹp, không phát hiện được gì, đoán chừng là rơi xuống rừng cây.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Lý Hải gấp gáp đến nắm tóc.

Là cảnh vệ thiếp thân của Diệp Khai, hiện tại trong lòng Lý Hải nóng như lửa đốt, vạn nhất Diệp Khai xảy ra sự tình thì phiền toái thật lớn.

Cam Tĩnh cũng vô cùng sốt ruột:

- Không được, chúng ta không thể chậm trễ, nếu đã biết rõ đại khái vị trí chỉ có thể vào núi mà tìm. Vạn nhất nhị thiếu gia bị thương thì thời gian từ mười tới hai mươi tiếng đầu tiên là quan trọng nhất!

Đối với một người bị trọng thương mà nói, giai đoạn cứu giúp đầu tiên có thể nói là giành giật từng phút từng giây, một khi bỏ lỡ thời gian cứu chữa tốt nhất, cho dù cứu được cũng sẽ bị thương nghiêm trọng hoặc lưu lại di chứng, rất dễ dàng làm người tàn phế.

- Đừng nóng vội, tôi nghe nói qua tình huống của loại trực thăng kiểu mới này, có được trang bị định vị, không biết là có thể tập trung được địa điểm bị rơi hay không…

Vị thượng tá kia suy nghĩ một chút liền nói ra.

- Vậy còn chờ cái gì, mau nhanh một chút ah!

Lý Hải nghe xong đôi mắt sáng ngời, liền thúc giục.

- Tôi liên hệ thượng cấp một chút!

Thượng tá gật nhẹ đầu, sau đó liên hệ với cấp trên.

Mà Lý Hải cũng lập tức đem tình huống báo cáo với Lê thúc.

- Định vị của phi cơ trực thăng chưa hẳn là có tác dụng, nhưng trên người Diệp Khai có máy định vị đấy!

Lê thúc nghe tin trầm mặc một thoáng mới nói với Lý Hải:

- Trang bị tiếp sóng nằm trong xe của cậu, cậu đi tìm thử xem!

Sau đó Lê thúc còn nói thêm:

- Mau chóng tập trung vị trí Diệp Khai bị rơi xuống, tìm kiếm hắn!

Lý Hải nhận lệnh, lập tức gọi Cam Tĩnh lái xe tới sau đó trên chỗ ngồi tháo xuống một bộ máy nhận tín hiệu giống như radio, ở giữa có một màn hình vuông, bên trong có biểu hiện chớp nháy, có một điểm sáng không ngừng lấp lóe, chính là vị trí của Diệp Khai.

Căn cứ vào biểu hiện, có thể đem phạm vi tập trung trong vòng trăm thước.

- Nếu có thứ này thì dễ làm rồi!

Thượng tá xem xét liền vỗ tay hưng phấn nói:

- Cho dù trời tối đen chúng ta cũng nắm chắc bay lên trên núi, vận chuyển qua hai ba mươi người bắt đầu tìm kiếm!

- Vậy thì tranh thủ thời gian đi, hiện tại thời gian không đợi người!

Lý Hải lập tức nói:

- Mang theo thiết bị cứu sinh!

Mười phút sau, sơ bộ chọn lựa ra ba mươi chiến sĩ bộ đội đặc chủng cùng nhau lên phi cơ trực thăng võ trang, mang theo máy định vị cùng mấy người Lý Hải cùng nhau lên không bay vào trong núi.

Sắc trời tối xuống rất nhanh, phi cơ trực thăng mở thiết bị tia hồng ngoại nhìn ban đêm, lại mở ra đèn lớn không ngừng chiếu xuống bên dưới tìm kiếm.

Lý Hải cùng vị thượng tá đồng thời nhìn chằm chằm vào máy định vị, nhìn xem dần dần tiếp cận điểm sáng, cự ly đã rút ngắn trong vòng năm trăm thước.

- Cố gắng lên, đến gần thêm một chút!

Hai người đều đã tuôn đầy mồ hôi.

Khi đi tới gần hai trăm thước, đột nhiên điểm sáng trên màn hình biến mất!

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Mọi người vô cùng sợ hãi, không biết là chuyện gì xảy ra.

- Vì sao lại như vậy?

Lý Hải cũng không biết làm sao.

- Có lẽ máy nhận tín hiệu bị hỏng mất, hoặc là máy định vị đã hư…

Thượng tá suy nghĩ một thoáng, chỉ có thể suy đoán.

- Nhưng hiện tại đã ở trong khoảng cách hai trăm thước, hiện tại chúng ta xuống dưới đi thôi, mọi người mang theo còi cùng đèn pin, một khi phát hiện mục tiêu thì lập tức thổi còi tập hợp!

Lý Hải gật nhẹ đầu, phi cơ trực thăng bắt đầu hạ thấp, hướng phương vị vừa rồi đẩy tới thêm trăm thước, lúc này cách mười thước cao buông thang dây, mọi người cùng nhau trượt xuống bên dưới rơi trên mặt đất.

Phi cơ trực thăng xoay chuyển một vòng, mọi người bắt đầu theo hướng xác định trước đó kéo theo dây thừng huỳnh quang cảnh giới phân chia giới hạn, lại dùng đèn pin bắt đầu tìm kiếm.

Bởi vì không tìm được chỗ đáp xuống nên phi cơ trực thăng phải quay về trước.

Đúng lúc này mưa càng lớn, tầm nhìn rất thấp, hơn nữa trong đêm tối không thấy rõ được tình hình bên ngoài vài thước, đèn pin chập chờn trong đêm mưa, ngoài mười thước thực sự không chút hiệu quả.

Lẽ ra khu vực này không lớn lắm, chỉ trong phạm vi trăm thước cho dù có chút sai lệch nhưng mọi người tìm mãi vẫn không tìm được gì, không khỏi có chút kỳ quái.

- Đây là sao vậy? Lẽ ra không thể sai lầm ah!

Nhóm người Lý Hải cảm thấy có chút khó hiểu.

- Chẳng lẽ từ trường nơi này có vấn đề?

Có người đưa ra ý tưởng,

- Cự ly gần như vậy, cho dù từ trường có vấn đề cũng không thể ảnh hưởng được bao nhiêu!

Thượng tá quyết đoán lắc đầu nói.

Hắn từng chuyên môn học tri thức về phương diện này, đương nhiên hiểu thật rõ là xảy ra chuyện gì, chỉ là tìm kiếm hơn một giờ cũng không nhìn thấy được bóng người, bên trong khu vực lại thả ra mấy trăm pháo sáng, trên cơ bản không hề bỏ sót chỗ nào, nhưng lại không phát hiện được tung tích của phi cơ trực thăng nhỏ kia, thật sự là bất thường.

- Đúng là việc lạ…

Mọi người tham dự tìm tòi đều là lão binh, kinh nghiệm thật phong phú, chỉ là mưa lớn lại thêm sương mù dày đặc, ảnh hưởng tầm mắt rất lớn.

- Mọi người nói thử xem là tình huống nào?

Lý Hải vô cùng sốt ruột, có người bắt đầu nghiên cứu chung quanh.

- Chẳng lẽ do máy định vị trong người bị rơi nơi này, nhưng người cùng trực thăng thì rơi nơi khác?

Có người đưa ra nghi vấn.

- Khả năng không lớn!

Thượng tá lập tức bác bỏ.

Máy định vị đặt trên người Diệp Khai, nếu như từ không trung rơi xuống thì phải rơi cùng người, không khả năng máy rơi chỗ này mà người rơi nơi khác.

Đây là phi cơ trực thăng, không phải máy bay chiến đấu, tốc độ không thể nhanh như vậy, cho dù khi rơi xuống đồ vật văng ra mà phi cơ trực thăng vẫn tiếp tục vọt về phía trước, vậy cũng không khả năng cách nhau quá xa, có xa lắm cũng chỉ ngoài trăm thước.

Mọi người đi tới đi lui trên mặt đất, bỗng nhiên có người kêu một tiếng.

- Ôi…

- Làm sao vậy?

- Bị té ngã!

- Không chuyện gì chứ?

- Không có gì, nha, tay chảy máu!

- Bị vật gì đó đâm trúng sao? Băng bó trước đã!

- Ồ, đây là thủy tinh chống đạn…

- Đã tìm được!

Mấy binh sĩ đi gần nghe được lập tức vây tới.

Ánh sáng đèn pin gom lại cùng một chỗ, liền thấy được thật nhiều mảnh vụn thủy tinh, là rất mới, xem ra cũng biết vừa bị vỡ nát.

- Lẽ ra chính là chỗ này, nhưng vì sao không tìm được người đây?

Mọi người cao hứng bắt đầu hướng chung quanh tìm kiếm, nhưng không phát hiện được dị trạng gì.

- Tôi ở trên tàng cây!

Bỗng nhiên có một thanh âm suy yếu truyền tới, nhưng lại truyền từ trên đỉnh đầu của mọi người.

Đèn pin trên tay mọi người lập tức lướt qua, chỉ một một phi cơ trực thăng còn cách mặt đất chừng hai mươi thước, bị kẹt giữa chạc cây cổ thụ.

Nếu không phải cự ly thật gần đúng là nhìn không thấy nó.

Hơn nữa mọi người dùng đèn pin soi cùng một chỗ, chiếu lên khoang điều khiển trực thăng liền thấy được một người trẻ tuổi bên trong, đang mềm nhũn ngồi trên ghế, mũ bảo hiểm vỡ, trên mặt đầy máu.

- Đã tìm được!

Ngay lập tức có người thổi còi.

Người đang tìm chung quanh nghe được tiếng còi bắt đầu hướng bên này chạy tới.

- Nhị thiếu gia!

Lý Hải chạy qua nhìn thấy phi cơ trực thăng bị kẹt trên tàng cây, còn có Diệp Khai vẻ mặt nhuốm máu ngồi trên ghế.

- Nhanh, mọi người tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp cứu người!

Thượng tá thấy được phi cơ trực thăng chúi xuống đất, không khỏi kinh hãi.

Không ai ngờ được bởi vì đại thụ quá dày đặc, phi cơ trực thăng không rơi xuống lại bị kẹt giữa tàng cây.

Nhưng cũng may mắn là như thế, nếu thật sự để máy bay rơi xuống đất Diệp Khai thật sự không còn đường sống.

Mọi người vội vàng leo lên trên cây, buộc dây thừng, sau đó vươn người vào trong trực thăng đem dây an toàn trên người Diệp Khai cởi bỏ, cẩn thận dùng túi vải bạt giữ chặt hắn, mọi người hợp lực nắm chặt dây thừng chậm rãi chuyển hắn xuống dưới.

- Tiếp ổn!

Lý Hải hô một tiếng, mọi người vội vàng khiêng Diệp Khai chậm rãi để xuống.

- Dựng lều vải!

Thượng tá lập tức ra lệnh.

Lều vải thổi phồng thật thuận tiện, ngay lập tức liền thổi lên, đồ vật cần thiết cũng treo cao, hai quân y đi theo vội vàng khiêng Diệp Khai vào trong bắt đầu tiến hành chẩn đoán.

- Tranh thủ thời gian liên hệ cho Lê thúc, nói tìm được người rồi, hoàn toàn thanh tỉnh, đang cứu chữa!

Lý Hải lập tức nói với binh sĩ cõng theo thiết bị truyền tin nói.