Quan Môn

Chương 902: Phải lập tức quyết đoán

Đại khái có khoảng mười người mang theo cáng cứu thương, hiển nhiên cũng có người rất tò mò vì sao đột nhiên có phi cơ trực thăng đáp xuống, chỉ là bọn họ đang gấp rút chạy đi nên chỉ cắm đầu đi thẳng tới chỗ phi cơ trực thăng.

- Lão ca, đã xảy ra chuyện gì?

Lý Hải cùng Hạ Chính Kiệt nghênh tiếp, hướng một vị lớn tuổi dò hỏi.

- Sinh con, khó sinh…

Người lớn tuổi liếc mắt nhìn bọn họ, có chút lo lắng nói.

Nguyên lai bọn họ muốn đưa sản phụ đến phòng y tế, còn cách bên này tới mười dặm đường, nhưng hiện tại trời mưa lớn không tìm được phương tiện giao thông, chỉ đành tìm hơn mười thanh niên thay phiên nhau đưa đi.

- Chúng tôi đưa tiễn mọi người một đoạn đường đi, chỉ cần vài phút thôi.

Diệp Khai lên tiếng.

- Các vị đưa chúng tôi sao?

Người lớn tuổi có chút kinh ngạc hỏi.

Hắn nhìn thoáng qua quái vật khổng lồ đang đứng trong mưa, không khỏi có chút chần chờ, nhìn khối sắt này bay trên bầu trời mặc dù có chút hâm mộ nhưng hắn luôn cảm thấy chân rời mặt đất trong lòng có chút thấp thỏm.

Nhưng tình huống của sản phụ thật nguy cấp, cho nên bọn họ cũng không thời gian suy nghĩ thêm chuyện gì, chỉ ba chân bốn cẳng vội đem sản phụ đặt lên phi cơ trực thăng, sau đó cùng mấy người đi lên.

Chỉ là còn có vài người không dám ngồi lên phi cơ trực thăng, cảm thấy thứ đồ vật này không đáng tin cậy, cho nên ở lại.

Diệp Khai nói với bọn họ:

- Chúng tôi đưa họ đến phòng y tế trước, mọi người mau nhanh quay về thông tri trong thôn, trong huyện đã tổ chức đội công tác động viên mọi người di dời cả đêm nay, mau nhanh về thu xếp hành lý trọng yếu, sau đó rời khỏi thôn đi tới bên thị trấn, người trong huyện sẽ tiếp ứng mọi người.

- Di dời? Vì sao?

Mọi người nghe xong hiển nhiên không biết là chuyện gì xảy ra.

Diệp Khai đơn giản nói vài câu:

- Đập nước! Bởi vì trời mưa lũ bất ngờ bộc phát, núi bị lún rồi, hiện tại trên núi xuất hiện một hồ nước rất lớn, nếu như ép núi bị nổ tung, sẽ đem mười thôn dưới núi hoàn toàn vỡ tan! Chuyện ở thị trấn Khang Thành mọi người biết rõ không? Cũng giống như vậy đó, còn nghiêm trọng hơn thế nữa!

Thấy mọi người có chút không tin, Diệp Khai liền nói ra:

- Hiện tại bay lên bầu trời là mọi người có thể nhìn thấy được hồ nước kia rồi!

Hắn vừa nói như vậy mấy người khi nãy không muốn leo lên phi cơ trực thăng liền có chút ngồi không yên, vội vàng tỏ vẻ muốn đi lên xem một chút.

Diệp Khai đương nhiên là không có ý kiến, trên thực tế loại phi cơ trực thăng võ trang cỡ lớn chứa thêm vài người cũng không có việc gì, vì vậy đem mấy người còn lại kéo lên sau đó bay lên không.

Đi lên không, liền nhìn thấy cảnh vật bên dưới nhỏ đi, sau đó mọi người trong thôn liền nhìn thấy được hồ nước cực lớn trên đỉnh núi.

- Hãy nhìn đi, bên kia là địa phương mà núi đá đang ngăn chặn, một khi bị nước chèn sập thì hồ nước từ sơn cốc đổ xuống, đem toàn bộ các thôn dưới hạ du hoàn toàn cuốn sạch…

Diệp Khai chỉ trỏ giải thích với bọn họ.

- Trời ạ…

- Một cái hồ lớn như vậy!

Mọi người nhìn thấy lập tức đều ngây dại, chỉ khi nào được tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này mới có thể cảm giác được nó quá lớn cùng nguy hiểm.

Vài phút sau phi cơ trực tiếp đáp xuống bệnh viện, bọn họ đem sản phụ đưa vào bên trong, sau đó có mười mấy người chạy ra tỏ vẻ phải về trong thôn thông tri mọi người thu thập đồ vật trọng yếu tranh thủ thời gian chạy trốn.

- Người trong huyện đoán chừng đã chạy tới, bọn họ sẽ tổ chức công tác thống nhất di dời rút lui, đến lúc đó sẽ cung cấp lều vải cùng đồ dùng sinh hoạt cho mọi người, mọi người phải nghe theo sắp xếp của bọn họ không nên bối rối, hồ nước kia tạm thời còn chưa lập tức sụp đổ ngay đâu…

Diệp Khai nói với bọn họ.

Nhưng vào thời điểm này trong lòng mọi người đều đã rối loạn, dù sao từ trên không trung nhìn thấy được hồ nước khổng lồ kia bất kể là ai cũng không cách nào bình tĩnh được nữa, hiện tại tâm nguyện duy nhất là tranh thủ thời gian mang theo người nhà thoát khỏi địa phương nguy hiểm.

- Như vậy cũng tốt…

Nhìn mọi người vội vàng chạy về, Diệp Khai nói với Lý Hải:

- Dù sao sớm muộn cần phải rút lui khỏi nơi đó, đôi khi thôn dân tự mình tuyên truyền so với người của chính phủ đi động viên sẽ dễ dàng nhiều hơn.

Lý Hải nghe xong gật nhẹ đầu, hắn cũng hiểu được biện pháp này không tệ.

Công tác của chính phủ thật khó làm, có nguyên nhân thật lớn là do thôn dân không tín nhiệm tạo thành, hiện tại chính mắt các thôn dân thấy được nguy hiểm, như vậy cũng không cần trên huyện làm quá nhiều công tác, bọn họ đã tự động rút khỏi.

Bởi như vậy trong huyện chỉ cần an bài một địa phương an toàn cho họ tạm thời ở lại, hơn nữa cam đoan đồ dùng sinh hoạt tất yếu là được, những chuyện khác chỉ có thể một bước xem một bước.

Khi nhóm người Diệp Khai quay về tới bên Ủy ban huyện, Đặng Kim Hữu đang ở trong bộ chỉ huy an bài các công việc, hai tiểu đội quân phân khu cũng đã đến, xuất ra hơn mười chiếc quân dụng lôi kéo hơn một ngàn lều vải, những vật này nếu chia ra muốn dàn xếp số nhân khẩu hơn mười thôn cũng không phải là chuyện khó khăn.

Trên thực tế trong những người này, có một bộ phận rất lớn đều có thân thuộc có thể đến ở nhờ.

- Cũng may hiện tại mới là đầu tháng bảy, chỉ cần trước tháng mười khi thời tiết chuyển sang lạnh lẽo mà đem vấn đề giải quyết xong thì cũng không cần lo lắng chuyện gì.

Đặng Kim Hữu nói với Diệp Khai.

Diệp Khai gật gật đầu, nhưng trong nội tâm xác thực là khó lấy hay bỏ.

Hiện tại hắn lâm vào một hoàn cảnh phi thường khó xử, nếu dựa theo phương pháp bình thường mà làm, tự nhiên là trước tiên đem thôn dân dời đi, sau đó tạc nổ đập nước đem nước bên trong giải tỏa, sau đó để các thôn dân quay về, có lẽ làm vậy thôn làng tổn thất không nghiêm trọng lắm.

Một loại phương pháp khác là duy trì hiện trạng, để các thôn dân dời sang nơi khác định cư, đem hồ nước biến thành đập chứa nước bảo tồn xuống, nhưng làm như vậy thật sự là có phong hiểm, không ai biết đập nước trên đỉnh đầu có thể duy trì được bao lâu?

Nhưng mặc kệ ngày sau nên làm sao thao tác, hiện tại khẩn yếu nhất là phải dùng thuốc nổ chế tạo một lần lún đất, làm thay đổi tuyến nước chảy của thượng nguồn, tránh đập nước tràn vào càng thêm nhiều nước.

- Tình huống này khá phức tạp, cần phải báo cáo lên thượng cấp mới xong!

Diệp Khai ngẫm nghĩ, cảm thấy chuyện này không nhỏ, xác thực hắn không tiện tự mình làm chủ.

Mặc dù nói chính hắn cũng có năng lực xử lý chuyện này, nhưng cân nhắc tới mọi mặt nhân tố, vẫn nên báo cáo lên trên cho thỏa đáng, ít nhất trong tỉnh cần được thông báo, bên trung ương cũng phải được báo cáo đi lên.

Đặng Kim Hữu đối với quyết định của Diệp Khai tự nhiên là ủng hộ vô điều kiện.

Sự thật chứng minh ý nghĩ của Diệp Khai đã đúng, sau khi đưa sản phụ tới bệnh viện, những thôn dân kia lập tức quay về trong thôn bắt đầu tuyên dương hồ nước khổng lồ trên đỉnh núi nguy hiểm đến cỡ nào, một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhiều thôn dân đều đã biết, mọi người nhao nhao chuẩn bị hành lý bắt đầu rút về thị trấn.

Mặc dù nói nơi này có chừng mười thôn, nhưng cự ly cách nhau không bao xa, hơn nữa mọi người đều là thân thích bà con, truyền miệng nên ai ai cũng lập tức biết được chuyện đó.

Đợi khi đội công tác trong huyện tổ chức đi qua, đã chứng kiến thôn dân đang chuẩn bị rút lui khỏi thôn, công tác của bọn họ lập tức dễ dàng hơn rất nhiều, đơn giản là giúp đỡ chỉ điểm phương hướng, lại chỉ cho họ nên lui khỏi hướng nào mà thôi, đồng thời tuyên truyền chính sách trong huyện để cho mọi người không cần lo lắng về vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của mình mà phát sầu.

Sau khi nhận được báo cáo của Diệp Khai, lãnh đạo trong tỉnh xem trọng cao độ vấn đề đập nước huyện Từ Lăng tạo thành nguy hiểm, lập tức đã đồng ý với ý tưởng của Diệp Khai, trước tiên di dời dân chúng, sau đó chậm rãi giải quyết vấn đề đập nước.

Vì thế trong tỉnh còn đặt biệt trích tiền cứu tế chừng mười triệu trợ giúp công tác cứu viện của huyện Từ Lăng.

Chuyện này lại làm cho Diệp Khai cảm giác có chút ngoài ý muốn, trên thực tế hắn cũng không nghĩ đến muốn đạt được viện trợ thực tế gì từ trong tỉnh, dù sao Long Chính Tiết xem hắn rất không thuận mắt.

Trung ương nhận được báo cáo của Diệp Khai, cũng sản sinh chú ý thật lớn trong vấn đề này, tỏ vẻ sẽ nhanh chóng phái chuyên gia bên Bộ thủy lợi cùng địa chất thật nhanh đi xuống khảo sát thực địa huyện Từ Lăng, xem rõ tình huống cụ thể sau đó nghiên cứu phương án giải quyết.

Một phen thao tác xuống trọng trách trên người Diệp Khai lập tức nhẹ nhàng hơn không ít, chỉ cần trông coi cho thôn dân nhìn bọn họ thuận lợi rút khỏi là được.

Bận rộn cơ hồ một buổi tối, khi trời sắp sáng mới có thể yên tĩnh hơn một chút.

Trong núi buổi tối hơi lạnh lẽo, Diệp Khai mặc áo khoác quân dụng dựa vào trong xe ngủ gật.

Còn đang mơ mơ màng màng chưa được bao lâu, chợt nghe bên ngoài ồn ào hỗn loạn đánh thức hắn.

- Chuyện gì vậy?

Hiện tại Diệp Khai cảm giác mình giống như chim sợ cành cong, vừa nghe tiếng gió thổi cỏ lay thì lập tức hãi hùng khiếp vía.

- Nhị thiếu gia, đập nước bắt đầu tràn ra bên ngoài!

Lý Hải chạy tới, thần sắc khẩn trương nói với hắn.

Diệp Khai nghe xong cũng có chút sốt ruột, hắn nhảy xuống xe chạy ra ngoài.

Đúng lúc này sắc trời đã sáng, đã hơn mười giờ.

Hắn chạy ra xem xét, chỉ thấy hai bên sườn núi bên ngoài thị trấn các thôn dân đã tuyển rất nhiều địa phương bằng phẳng mà an toàn xây dựng cơ sở tạm thời, đem lều vải dựng lên, rậm rạp chằng chịt hơn ngàn lều.

Từ nơi này đưa mắt nhìn sang, liền nhìn thấy khói bếp lượn lờ, đã bắt đầu có người làm cơm trưa.

Hôm nay mưa vẫn không giảm bao nhiêu, điều này làm Diệp Khai càng thêm lo lắng.

Hắn biết rõ dựa theo lời nói của chuyên gia quân đội, nếu như xuất hiện hiện tượng tràn đê, khoảng cách nổ tung cũng sẽ không bao xa, cho nên hiện tại nhất định phải xuất ra phương án giải quyết.

- Làm sao bây giờ?

Diệp Khai thương nghị cùng mọi người.

Các chuyên gia quân đội thương lượng một lúc, lại nói với Diệp Khai:

- Bây giờ nhìn lại chỉ còn cách ngăn chặn dòng sông thượng du, khiến cho nó thay đổi tuyến đường mới là hiệu quả nhất!

- Cũng chỉ đành như vậy…

Diệp Khai nghe xong liền gật đầu đồng ý.

Chỉ là chuyện này nói ra thật dễ dàng, nhưng muốn làm thì bắt đầu gặp khó khăn.

Muốn chế tạo một hồi đất lở núi đổ, ít nhất phải lấy ra vài tấn thuốc nổ mới có khả năng.

Đừng nói nhiều thuốc nổ như vậy làm sao mà vận chuyển đi qua, chỉ nói về hệ thống dây điện máy khoan cũng hao phí không ít thời gian, cũng may ngày hôm qua khi họ đi khảo sát tình huống đập nước, đã chụp không ít bản đồ địa hình, lúc này có thể đem ra sử dụng.

- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải tranh thủ thời gian!

Diệp Khai nói với mọi người.

Giờ khắc này hắn đột nhiên cảm giác được trên tay của mình nắm giữ an toàn sinh mạng của hơn vạn người!