Quan Môn

Chương 836: Bất an

- Làm gì mà khoa trương tới mức đó cơ…

Diệp Khai nhếch miệng nói,

- Không phải chỉ là đính hôn cái thôi sao.

- Diệp nhị thiếu, các người đính hôn, có thể đưa thiệp mời cho tôi không?

Trần Tĩnh bỗng nhiên lại hỏi:

- Chương trình lớn như thế, tôi thật là chưa được chứng kiến bao giờ.

- Không được.

Lần này, Diệp Khai rất kiên quyết lắc đầu cự tuyệt.

- Vì sao chứ?

Trần Tĩnh liền mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi;

- Chúng ta quen biết như thế rồi, vì sao thậm chí đưa cái thiệp mời mà anh cũng không nỡ hả? Không thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi hay sao?

- Loại chuyện này, cấp độ của những người tham gia đều rất cao, không thể tùy tiện mời là được. Tôi nói thôi đi mà.

Diệp Khai tỏ vẻ bản thân mình cũng bất lực:

- Cô cũng biết, những trường hợp như thế, trên cơ bản chính là hội giao lưu của tất cả các đại thế gia chốn thủ đô rồi, việc quan trọng nhất chính là phải phòng cháy, phòng trộm, phòng phóng viên, đương nhiên là không thể được mời tham gia.

- Cái gì mà danh sách, Diệp nhị thiếu anh cố ý làm khó người ta đúng không, không thể tăng thêm một người vào danh sách mời hay sao?

Trần Tĩnh có chút mất hứng nói.

- Hắc, lại bị hiểu nhầm sang ý khác rồi.

Diệp Khai vỗ trán của mình, liền cười nói:

- Tiếng Trung đúng là phiền toái mà, thường xuyên gây ra chuyện người nói một đằng, người nghe hiểu một nẻo.

Hai từ “ danh kí” với “danh kĩ” thất sự là không khác nhau gì, nếu như không có ngữ cảnh đặc biệt để phân chia thì sẽ mang lại liên tưởng thật không tốt cho người nghe.

Nhưng mà Diệp Khai nhìn nhìn Trần Tĩnh, cảm thấy với ngoại hình của Trần Tĩnh mà lấy tiêu chuẩn của mỹ nữ thì đúng là thua xa. Mà Diệp Khai – Diệp nhị thiếu vốn đã nhìn quen những mỹ nữ tuyệt sắc, cho nên cũng trở nên kén ăn lắm rồi, cho nên hắn cảm thấy Trần Tĩnh cũng không có bao nhiêu sức hấp dẫn. Nhưng mà coi cô là người bạn bình thường thì cũng không tệ.

- Diệp nhị thiếu thật không có suy nghĩ, ngay cả một tấm thiệp mời cũng không nỡ cho người ta.

Trần Tĩnh có vẻ luôn đắn đo về việc này.

- Chuyện này thật sự tôi không thể quản lý được. Bản thân tôi cũng chỉ xuất hiện trong hiện trường một chốc, để cho người khác hâm mộ ghen ghét một bận mà thôi,

Diệp Khai bất đắc dĩ nói rõ lập trường của mình.

- Hâm mộ ghen tỵ… ha ha ha...

Trần Tĩnh nghe xong, không khỏi che miệng cười cười, cảm thấy Diệp Khai nói rất thú vị.

Đồng thời như thế, Diệp nhị thiếu ôm lấy mỹ nhân, đối với bất kể là người hâm mộ của Sở đại tiểu thư hay đối với những người hâm mộ Diệp Khai cũng đều không phải là tin tức tốt gì.

Hai người nam nữ nhân tài kiệt xuất của hai thế gia đại đỉnh cấp ở thủ đô rốt cuộc không còn để lại cơ hội nào cho mọi người nhỡ thương nữa rồi. Tư giờ trở đi, bọn họ coi như là danh hoa đã có chủ.

Mấy người Trần Tĩnh buổi chiều còn có nghiệp vụ phỏng vấn khác, sau khi Diệp Khai mời bọn họ cùng ăn một bữa cơm trưa xong liền mang người rời khỏi Lăng Thành, ngồi xe đi về thủ đô trước.

Lộ trình từ bên này cũng không xa lắm, chỉ mất khoảng năm giờ là có thể tới được thủ đô, cho nên Diệp Khai cũng không muốn dùng mấy phương tiện như máy bay hay gì đó. Nếu đi bằng phương tiện đó còn phải chịu đủ loại giày vò khi chờ đợi bay cùng làm thủ tục.

Đây là lần đầu tiên bọn họ đi con đường này.

Trước kia luôn là từ Long Thành xuất phát đi thủ đô, từ Lăng Thành đi tới thủ đô lại là một con đường khác, nhưng bằng phẳng vô cùng, trong đó cũng chỉ có vài chục km đường núi mà thôi, xem như là một đoạn đường tương đối thoải mái rồi.

- Nhị thiếu gia, muốn hỏi cậu mấy chuyện.

Lý Hải bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

- Anh nói đi.

Diệp Khai nhẹ gật đầu.

- Em trai của tôi cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, hiện tại còn chưa nghĩ ra muốn đi đâu, cậu có thể gợi ý chút được không?

Lý Hải hỏi.

- À, chuyện này trước giờ anh cũng chưa từng nhắc tới nha.

Diệp Khai nghe xong, người đang hơi ngả ra sau liền ngồi thẳng dạy, rất quan tâm hỏi thăm.:

- Giờ cũng đã là tháng sáu rồi, đáng nhẽ phải ký hợp đồng cùng người ta luôn rồi chứ?

- Tình huống của nó có chút đặc biệt, nó học chuyên ngành quản lý tài chính, trước đó dã đi ra nước ngoài thực tập ở một công ty lớn, cho nên mới gây trở ngại cho việc ký hợp đồng.

Lý Hải giải thích với Diệp Khai, nói:

- Hiện tại cũng có mấy công ty lớn muốn thuê nó, đồng thời cũng có cơ hội gia nhập vào con đường làm quan, mà căn cứ chứng giam mới thành lập cũng đang cần người.

- Đương nhiên là đi vào chỗ Chứng nhận giam hội rồi, chỗ đó không tệ.

Diệp Khai nghe xong, trực tiếp nói với Lý Hải.

Tháng mười năm trước, Quốc hội đã tuyên cáo thành lập ủy ban chứng khoán cùng ủy ban giám sát quản lý, điều này cũng chính là tiêu chí để bắt đầu hình thành, thống nhất thể chế giám thị thị trường chứng khoán.

Hội chứng giam sẽ được thành lập tại thủ đô, hiện có một Chủ tịch, bốn Phó Chủ tịch, một người làm Bí thư cấp Phó Bộ trưởng , ban Kỷ luật Thanh tra, ba người trợ lí của Chủ tịch. Trong cơ quan có mười tám ban ngành, một đoàn tra xét, ba trung tâm. Ngoài ra còn có ủy ban xét duyệt sắp đặt ban hành cổ phiếu, ủy viên sẽ do chuyên viên, nhân viên của hội chứng giam cùng những chuyên gia bên ngoài đảm nhiệm.

Hội chứng giam sẽ lên kế hoạch thống kê và thành lập ba mươi sáu cục giám thị chứng khoán ở tất cả các tỉnh, khu tự trị, cùng thành phố trực thuộc trung ương, cùng với hai phòng làm việc của chuyên viên giám thị chứng khoán.

Bởi vì mới thành lập không lâu, cho nên hội chứng giam vẫn khá thiếu nhân tài có chuyên ngành quản lý tài chính, cho nên Lý Hải mới có thể nói em trai ah ta có thể có khả năng được vào Hội chứng giam, việc này nếu là về sau thì khả năng cũng rất ít.

- Cơ quan của chính phủ thu nhập còn kém.

Cam Tĩnh đang lái xe, nghe xong liền nói.

- Thu nhập cũng sẽ không thấp, nhưng mà bên này dù sao cũng là ngành sản xuất có độ rủi do tương đối cao, anh phải suy nghĩ cho kỹ càng.

Diệp Khai nói.

- Ở những nơi như thế cũng không giống như cục cảnh sát hay quân đội, làm gì mà lại nguy hiểm hay rủi do nhiều hơn?

Lý Hải có chút khó hiểu hỏi.

- Ở nơi như thế chính là nơi tập trung của mọi thể loại hủ bại. Mặc dù là xí nghiệp có chút quyền xử lý việc gì đó cũng rất dễ bị những xí nghiệp nóng vội đưa ra thị trường lôi kéo ăn mòn.

Diệp Khai giải thích với Lý Hải nói:

- Anh đừng thấy ban ngành này được thành lập không lâu, nhưng tác dụng của nó vô cùng lớn. Em trai của anh nếu không nắm giữ được thì tốt nhất vẫn nên thận trọng cân nhắc, tránh khỏi tới lúc đó lại xảy ra chuyện gì, lại phải để anh trai như anh ra mặt đi tìm người đấy.

- Tôi làm gì có mặt mũi mà đi tìm người chứ…

Lý Hải nghe xong liền cười khổ nói:

- Nhị thiếu gia, cậu nói nên làm gì bây giờ?

- Ừm, ý của tôi, là đi xí nghiệp làm việc không bằng làm việc cho chính phủ.

Diệp Khai suy nghĩ một chút liền nói:

- Ở trong nước, cho dù có nhiều tiền đi nữa thì cuộc sống cũng không tự do tự tại, không có áp lực bằng làm quan. Có người từng nói như thế này, mặc dù có chút cấp tiến, nhưng mà vẫn có lý. Anh ta nói, người nghèo chính là cọng rau hẹ bên trong ruộng, còn người giàu có chính là thịt heo, thịt dê trên bàn, đều là những món ngon mỹ vị trên bàn cơm của người nhà quyền quý. Trong hoàn cảnh trước mắt, vận mệnh của con người tri thức tuyệt đối sẽ được thay đổi, muốn nghĩ tới quyền lực thì chỉ có con đường làm quan, ngoài con đường này ra thì cũng chẳng còn cách nào khác.

Mấy người nghe xong đều yên lặng ghi nhớ ở trong lòng. Những câu nói như thế nghe có chút cực đoan, nhưng mà Diệp nhị thiếu có thể nói với bọn hộ những lời như thế chính là không còn coi bọn họ là người ngoài nữa.

Những thứ khác không nói, chỉ nhìn lão Diệp gia mà nói, ba đời đều phú quý, đều là nhờ có quyền thế tạo nên.

Nếu không phải là lão Diệp gia trong tay quyền thế ngập trời, Diệp Khai tùy tiện đụng vào một cái xí nghiệp gì đó, có thể chống lại việc bị người ta thò tay hay sao? Nhưng phàm là một thế gia đệ tử nào ra tay thì đều có thể làm cho mấy công ty đó chắp tay cúi chào.

Giá trị của chủ nghĩa quyền quý này, trong tình cảnh pháp chế không hoàn thiện, chế độ có lỗ thủng, người nghè hay người giàu dều là những đối tượng để đám quyền quý đùa bỡn trong tay, không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào.

Chỉ có điều, những chuyện như thế cũng chỉ có những người đang trong hoàn cảnh đó mới có thể sâu sắc thấu hiểu được.

- Các người hiện tại tuy rằng đi theo tôi, nhưng mà mấy năm nữa là vẫn phải đi ra ngoài. Lý Hải khá là trầm ổm, có thể đi vào hệ thống chính trị. Cam Tĩnh cũng là có chút nhanh nhẹn, nhạy bén, tôi thấy là đi theo hệ thống quân cảnh là khá phù hợp. Về phần Đường Mộc mà nói, bây giờ nhắc tới chuyện này còn hơi sớm nhỉ.

Diệp Khai bình luận về toàn bộ mấy người trong xe.

- Tôi cảm thấy vẫn là lái xe cho Diệp nhị thiếu thoải mái hơn nhiều mà…

Cam Tĩnh nói.

- Anh cũng không thể cả đời chỉ lái xe cho tôi, anh không muốn nghĩ tới lý tưởng cả đời người, tôi cũng không thể cản trở việc anh thành gia lập nghiệp được.

Diệp Khai hắc một tiếng nói/

Mọi người lập tức nở nụ cười, trong lòng Đường Mộc cũng đang nghĩ ngợi, lãnh đạo chính là lãnh đạo, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng mà trong lòng có ý tưởng cho bao nhiêu việc từ lớn tới nhỏ, mà ngay cả việc sắp xếp cho mấy người bên cạnh cũng đã suy nghĩ thỏa đáng rồi.

Nhưng mà nghĩ tới chuyện của mình, Đường Mộc cảm thấy nếu như mình có thể làm tốt được, ở lại bên cạnh Diệp Khai thêm mấy nắm thì chính là không còn gì tốt hơn rồi, chỉ có quan hệ thật tốt cùng với lãnh đạo, tương lai mới có thể có được thật nhiều ủng hộ.

Trong lúc nói chuyện, xe đã đi tới đoạn đường núi.

Lần này bọn họ đi tới, tổng cộng là ba chiếc xe, hai chiếc là xe việt dã Hummer, còn có một chiếc xe là xe có giấy phép của chính quyền thành phố Đông Sơn. Chính là chiếc xe số một của chính quyền ở đó, coi như là dùng để làm hàng, tốt xấu cũng là biểu tượng của người đứng đầu chính quyền thành phố/

Kỳ thật chiếc xe số một kia trên căn bản là để đó không dùng tới, ngẫu nhiên Đường Mộc đi làm việc mới dùng tới chiếc xe đó, Diệp Khai ngồi nhiều nhất chính là hai chiếc xe còn lại.

Như hôm nay đi ra, chính là một chiếc xe Hummer đi trước, xe của Diệp Khai đi sát phía sau, sau đó cuối cùng là chiếc xe số một của thành phố Đông Sơn đi theo cuối cùng, cũng coi như là một đoàn xe nho nhỏ.

Nghiêm khắc mà nói, đoạn đường núi từ thành phố Lăng Thành đến thủ đô này thực ra cũng không hẳn là khó đi. Đoạn đường xấu cũng đi được một đoạn rồi, đường xấu cũng không còn quá năm km nữa, sau khi đi khỏi đoạn này thì đã là một vùng đất bằng phẳng rồi.

- Thật ra đoạn đường này cũng không dài, sửa cái thì chết người chắc/

Cam Tĩnh lái xe, có chút cầu nhàu.

Đường xấu là hại xe nhất, cho dù nói tính năng của xe việt dã như Hummer rất tốt, nhưng mà cũng không nhất định phải chịu giày vò như thế, nhất là loại xe trong cả nước cũng chẳng có được mấy chiếc như này. Toàn bộ đều nằm trong tay của Diệp Khai, nếu bị hỏng thì chỉ việc tìm linh kiện sửa đổi cũng đủ phiền toái rồi.

Nhưng mà cũng may chiếc xe việt dã Hummer lúc trước bị rơi xuống nước ở Long Thành cũng không bị hư hao triệt để, sau này được vớt lên, sửa lại thì vẫn còn có thể đi được. Chỉ là việc thay sửa mạch điện cùng làm lại vật phẩm trang trí, nội thất trong xe cũng tốn mất của Diệp Khai tới hơn triệu.

- Bên này hẳn là chỗ giao giới, toàn bộ đều không muốn đầu nhập tài chính vào.

Diệp Khai nhìn một chút liền nói.

Thật ra tình huống như thế rất phổ biế, bởi vì ai nấy đều cảm thấy nếu mình sửa đoạn đường giao giới này lại vô duyên vô cớ tiện nghi cho người ngoài, còn không bằng tập trung vào đoạn đường thành thị bên này, ít nhất người một nhà đi nhiều hơn, hơn nữa lại được coi là chiến tích.

Kỳ thật suy nghĩ như thế là khá hẹp. Hiện tại kiến thiết thành thị không phải chỉ địa phương đã đủ chèo chống được kinh phí. Phải làm sao để hấp dẫn người bên ngoài đến đầu tư, chính là thủ đoạn hữu hiệu nhất để nâng cao hiệu quả kinh tế trên địa bàn, như thế việc kiến thiết đường xá thông ra tứ phía của thành phố chính là việc vô cùng quan trọng.

Chỗ này của anh cho dù có tốt tới thế nào nhưng mà đường cái bất tiện, không dễ đi thì mọi người cũng lười chẳng muốn tới đây chịu tội đâu. Trừ phi có lợi ích kinh tế thúc đẩy, nếu không thật không có bao nhiêu người muốn qua đây,

Đáng tiếc chính là rất nhiều người lãnh đạo của chính quyền địa phương có tư tưởng khá hẹp, nhìn không tới những điểm này. Hoặc là họ cũng có băn khoăn về những phương diện khác, càng muốn bảo thủ trông coi địa bàn sống của mình hơn.

Diệp Khai nói chuyện với mọi người trong chốc lát, liền nửa nằm trên ghế ngồi, khép mắt lại chợp mắt.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy có cảm giác sởn cả gai ốc, không khỏi lập tức mở mắt ra, quay đầu nhìn sang một sườn núi bên cạnh.

Nơi này đúng là cheo leo lưng chừng nửa vách núi, khoét lõm núi tạo thành một con đường, giống như tạo thành một đường hầm, có chiều dài chừng hơn mười mét.

- Dừng xe!

Cảm giác bất an trong lòng Diệp Khai cafg nặng hơn, nhìn vách núi cách chỗ xe chừng chưa đầy trăm mét, hắn la lớn.

- C-K-Í-T..T...T......

Phản ứng của Cam Tĩnh rất nhanh, lập tức dừng lại xe.

Chiếc xe chính phủ số một đi theo đằng sau cũng ngừng lại. Bởi vì đường núi cũng không dễ đi cho nên tốc độ xe cũng không nhanh, thành ra cũng không bị xe nọ húc vào đuôi xe kia, chỉ là toàn bộ mọi người đều có cảm giác khó hiểu,

- Nhị thiếu gia, làm sao thể?

Lý Hải ngồi thẳng người, có chút kinh ngạc hỏi.

Cảm giác bất an trên người Diệp Khai càng lúc càng nghiêm trọng hơn, tóc gáy cũng đã dựng đứng hết cả lên.

- Nơi này có gì đó không đúng, quay xe trở lại…

Diệp Khai sờ lên trán, phát hiện trên đó đều đã là mồ hôi lạnh,