Quan Môn

Chương 835: Thật ra tôi cũng là một con cá nheo

Diệp Khai giải thích nói với Trần Tĩnh:

- Chỉ có một vị ngư dân mà cá Xác- đin luôn sóng rất khỏe mạnh, cho nên số tiền ông ta kiếm được cũng nhiều hơn những người khác gấp bội. Để tiếp tục duy trì, ông ta đã giữ bí quyết này rất kỹ, mãi cho tới khi ông ta chết, mọi người mở ngăn chứa cá của ông ta ra, mới phát hiện bên trong lại có thêm một con cá nheo.

- Vì sao chứ?

Trần Tĩnh nghe xong, có chút ngạc nhiên, không biết con cá nheo đó có tác dụng gì chứ? Chẳng lẽ nó chính là bác sĩ trong loài cá hay sao?

- Hóa ra cá nheo là loài cá có nguồn thức ăn chủ yếu là các loài cá bé hơn. Sau khi bỏ nó vào trong bể chứa cá, bởi vì hoàn cảnh lạ lãm sẽ bơi lội khắp bốn phía. Mà đám cá Xác- đin sau khi phát hiện thấy một phần tử lạ này cũng sẽ thấy sợ hãi hơn, thêm bơi lội đi nhiều phía. Kể từ đó, cá Xác- đin cũng sẽ còn sóng trở lại bến cảng. Cái đó gọi là hiệu ứng cá nheo.

Diệp Khai nói tiếp.

- Tôi hiểu rồi, ý của anh đúng thật ra là đám phóng viên chúng tôi nên xem như phần từ đối nghịch đối với ngành sản xuất.

Trần Tĩnh cuối cùng cũng hiểu rõ ý của Diệp Khai.

- Ừm, chính là ý như thế.

Diệp Khai gật đầu đáp lại.

Trên thực tế, với tư cách là hệ thống phát ngôn tuyên truyền của giới quan trường, phong cách ngôn ngữ của báo chí tạp chí cơ hồ đều giống nhau, rất ít có thể chứng kiến ai có lối viết văn riêng để bộc lộ tư tưởng của bản thân. Điều này không phải bởi vì không có nhân tài ưu tú, mà là thể chế không cho phép.

Có rất nhiều bài viết, anh chỉ cần độc câu đầu tiên là đã có thể đoán ra câu cuối cùng được viết như thế nào rồi. Lối văn chương kiểu cách như thế dường như đã thống trị hệ thống tuyên truyền non nửa thế kỷ rồi.

Cũng mãi cho tới mấy năm gần đây, các loại truyền thông dần dần thả lỏng hơn một chút, cũng đưa ra một số chuyên mục quan tâm tới dân sinh, có can đảm lên tiếng, nói ví dụ như một số chuyên mục thăm hỏi của đài CCTV, những chuyên mục đó được xem như chính yếu của hệ thống tuyên truyền.

Mà những phóng viên giống như Trần Tĩnh vậy, trên thực tế lại đảm đương tác dụng giống như loài cá nheo, thông qua việc hành động độc lập của bọn họ, làm cho hệ thống tuyên truyền hoạt động, không tiếp tục duy trì dáng vẻ lười biếng già nua nữa.

Hoặc là, từ thời điểm vừa mới bắt đầu, lãnh đạo cao tầng đã có những cân nhắc như thế.

- Kỳ thật trong sự quản lý các xí nghiệp cũng gặp phải vấn đề giống như thế.

Diệp Khai chuyển hướng nói:

- Trước mắt, một số cơ quan cùng xí nghiệp quốc hữu nhỏ cùng thực hành công khai triệu tập mời dự khảo cùng cạnh tranh vào cương vị chính là điển hình tốt nhất. Loại phương pháp này có thể khiến người ta cảm nhận được nguy cơ, từ đó có động lực làm tốt công tác. Đại bộ phận xí nghiệp thất bại trước đó đều có một số dấu hiệu xảy ra vấn đề, nói ví dụ như hào khí của xí nghiệp quá nặng nề, thiếu đi áp lực, tầng quản lý an nhàn thoải mái, thành ra công nhân cũng bị trơ đi. một số nhân viên có năng lực cùng tiềm lực làm việc thì lại không có đủ cơ hội để mà phát triển, bọn họ hoặc là sẽ rời công ty đi, hoặc là sẽ vô tình bị lãng phí rồi đánh rơi mất, dần dần xí nghiệp sẽ mất đi sinh cơ.

Trần Tĩnh vừa rồi còn ôm một ly đồ uống, miệng ngậm ống hút chậm rãi mút đồ uống, lúc này nghe thấy những câu Diệp Khai nói, không khỏi lại nghĩ tới cầm lấy quyển sổ nhỏ của mình, vừa nghe, vừa ghi nhớ lại một số nội dung, dáng vẻ rất chăm chú.

- Đối với bọn họ mà nói, cái nheo có hai con.

Diệp Khai lại nói tiếp:

- Một là xí nghiệp nếu không bổ sung máu tươi, chính là thúc đẩy tinh thần phấn chấn lên, thu hút những nhân lực tư duy nhanh nhẹ, tuổi trẻ đầy nhiệt tình, thậm chí dùng họ vào hàng ngũ quản lý, tạo thành áp lực cạnh tranh cho những công nhân vừa già nua, vừa bảo thủ lại lười biếng, quan liêu kia thì mới có thể làm cho đám “cá Xác- đin” đó có được ý thức sinh tồn cùng sức cạnh tranh, cầu thắng. Hai là cần phải tăng cường bổ sung những ký thuật, công nghệ, thiết bị, quan niệm mới cho xí nghiệp, như vậy mới có thể thúc đẩy năng lực sinh tồn, cùng năng lực thích ứng của xí nghiệp.

- Tôi hiểu được, xí nghiệp nhà nước sở dĩ phải cải cách cũng là bởi vì tất cả mọi người đã không còn sức sống, dáng vẻ già nua nặng nề. Đã không còn ý thức cạnh tranh…

Trần Tĩnh nói:

- Cho nên hiện tại phải dùng cơ chế cạnh tranh thị trường, dẫn đám ca nheo vào để kích thích cho đám cá Xác- đin bắt đầu phát triển. Thật ra anh dùng ví dụ này để thuyết minh vấn đề, đúng là mạnh mẽ và thuyết phục hơn nhiều đám quan chức già nua đó luyên thuyên nửa ngày.

- Ha ha, trên quan trường không phải là cũng có dáng vẻ già nua nặng nề?

Diệp Khai có chút tự giễu nói với Trần Tĩnh:

- Cho nên mới phải xuất hiện thằng quái thai như tôi trên chốn quan trường. Trên thực tế, đối với chốn quan trường mà nói, tôi cũng là một con cá nheo không an phận, vì chính là khuấy động hết cả nước đục lên, làm cho tất cả mọi người đều không được sống yên ổn.

- Anh thật đúng là nhận diện rõ về địa vị của bản thân mình,

Trần Tĩnh nghe xong, không khỏi nở nụ cười.

Cô dùng ống hút tiếp tục dùng đồ uống, con ngươi lại như chuyển tới chuyển lui, hiển nhiên là đang suy nghĩ về điều gì đó.

- Cậu hai này, là điện thoại của Phó Chủ tịch tỉnh Tề.

Thư ký Đường Mộc bỗng nhiên chạy tới, trên tay cầm theo điện thoại nói với Diệp Khai.

Diệp Khai nghe xong có chút kinh ngạc, không nghĩ tới đúng lúc này Tề Vũ Thanh lại gọi điện thoại cho mình. Theo lý mà nói ông ta đáng ra nên ở cùng đám quan chức tỉnh Nhạn Nam mới đúng chứ, dù sao Bí thư tỉnh ủy An Thanh Nguyên cũng tới rồi.

- Phó Chủ tịch tỉnh Tề, tìm tôi có chuyện gì thế?

Diệp Khai tiếp nhận điện thoại, hỏi.

- Chủ tịch thành phố Diệp, Bí thư tỉnh ủy An của chúng tôi chiều tối nay muốn mở tiệc chiêu đãi các vị đồng liêu lặn lội đường xa mà đến, cố ý dặn tôi mời cậu tham gia.

Tề Vũ Thanh nói.

- À, là như thế à…

Diệp Khai do dự một chút, sau đó mới lên tiếng:

- Thật là có chút không khéo rồi, tôi phải vội vàng về lại thủ đô, trong nhà cũng bắt đầu thúc giục, ông giúp tôi giải thích lại với Bí thư An nhé, nói rằng lần sau có cơ hội tới tỉnh Nhạn Nam, tôi nhất định sẽ tới bái phỏng.

- À, được, được thôi.

Tề Vũ Thanh nghe xong, lập tức đồng ý.

Trần Tĩnh nghe xong liền cười nói:

- Anh đúng là mặt to tai lớn, người ta Bí thư tỉnh ủy mời anh tham gia tiệc tối, thế mà lại trực tiếp từ chối.

- Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, ăn cơm trưa xong chúng tôi đã lên kế hoạch đi về rồi, thật sự là không có thời gian.

Diệp Khai xua hai tay nói.

- Ừm, tôi hiểu rõ, còn vội về thủ đô đính hôn cơ mà. Sở đại tiểu thư chính là người tình trong mộng của bao nhiêu thế gia đệ tử, lại bị Diệp nhị thiếu cướp về tay.

Trần Tĩnh nói:

- Các người mà đính hôn, không biết là bao nhiêu con tim vớ nát như thủy tinh rơi trên đất nha.