Quan Môn

Chương 837: Bắn lén sau khi núi lở

- Quay xe lại? Xe đằng trước cũng đã đi qua thật xa rồi…

Cam Tĩnh nghe xong, lập tức có chút kinh ngạc hỏi lại.

Bọn họ không kịp thời đuổi kịp, chiếc xe Hummer đằng trước chạy cách mấy trăm mét, đã đi qua đoạn vách núi đó, tiến lên đoạn đường bằng phẳng hơn rồi.

- Quay đầu, quay đầu, lập tức quay đầu!

Diệp Khai lúc này cũng bất chấp tất cả, trực giác nói cho hắn biết, phải quay đầu xe lại mới được.

Đây là một đoạn đường dốc, muốn quay đầu lại phải tìm một đoạn cua.

Tuy rằng không rõ ràng lắm tại sao Diệp Khai lại phải làm như thế, nhưng mà đám người Lý Hải luôn chấp hành vô điệu kiện những mệnh lệnh của Diệp Khai, vì vậy Cam Tĩnh liền quay lại đầu xe, lái quay lại theo đường cũ.

Vừa lúc đó, mọi người cảm giác được chấn động kịch lietj, dường như toàn bộ mặt đất cũng bắt đầu run rẩy lên.

- Địa chấn?

Tất cả mọi người thấy loại tình huống này, không khỏi có chút kinh hãi.

Bất quá ngược lại bọn cũng không phải rất sợ hãi, dã ngoại hoang vu đấy, coi như là địa chấn, cũng không có bao nhiêu quan hệ, chỉ cần không phải là mặt đất bỗng nhiên nứt ra một cái lỗ, trực tiếp đem mọi người hút vào mà nói, chuyện này cũng không có gì phải lo lắng.

Đối với ở trong nhà mà nói, địa chấn đối với người đang ở chỗ hoang dã mang tới ảnh hưởng là nhỏ nhất.

- Không phải địa chấn!

Diệp Khai cơ hồ là từ chỗ ngồi đứng lên, vỗ vào Cam Tĩnh đang có chút ngẩn người nói:

- Lái xe nhanh lên một chút, có thể là núi lở.

Vừa rồi hắn nhìn lại phía sau, liền phát hiện một hiện tượng kinh người.

Vách núi ở sau lưng, lúc này đã bắt đầu rung chuyển, dùng một tốc độ chậm chạm nhưng rõ rệt mà mắt thường có thể thấy được, đang chậm rãi đổ xuống.

Lại hướng lên phía trên nhìn xem, chỉ thấy ở phía trên cao cách sườn núi mấy trăm thước, có một nơi đất núi cũng bất đầu rung động, từ trên núi đổ xuống!

- Thảo!

Lần này, ngay cả một người tương đối nhã nhặn không thường nói tục như Lý Hải, cũng không nhịn được mà mắng một câu.

Sắc mặt của mọi người đều là lúc trắng lúc xanh, Cam Tĩnh lại càng tăng ga, cho xe chạy theo đường trở về, một đường chạy như điên.

Cũng may mắn là đường xuống dốc ở đây, tuy tình hình giao thông chưa tính là quá tốt, nhưng mà tốc độ xe y nguyên vẫn rất nhanh, chỉ là mọi người ở trong xe bị xóc đến tương đối chật vật mà thôi.

Mặt đường lớn như vậy nhưng bên trên đó toàn là gập ghềnh, mọi người ở trong xe đều nắm mấy loại đồ vật như lan can ở bên cạnh, hoặc là dùng dây an toàn để cố định vị trí của mình, mới có thể miễn cưỡng không để cho cả người bị xông về phía khác.

Cam Tĩnh cơ hồ là sử dụng tất cả bổn sự của mình, hết sức đem xe mở ra tốc độ tối đa, một đường phóng về phía trước.

Hắn thậm chí đều chẳng quan tâm nhìn vào kính chiếu hậu để xem tình huống ở phía sau là như thế nào, chỉ biết một mực lái xe về phía trước mà thôi.

Ngược lại là lúc Diệp Khai quay đầu nhìn sang, liền thấy cả vách núi đã hoàn toàn đổ xuống, loạn thạch trên sườn núi cùng với những khối đất đang dọc theo sườn núi, một đường gia tốc hướng phía dưới lăn xuống.

- Thảo!

Diệp Khai cũng không khỏi mắng thêm một câu, trong nội tâm của hắn vẫn là điên cuồng không ngừng.

Xe lái ra ngoài chừng được một km, mới dừng lại được.

Đến lúc này, khoảng cách đến chỗ núi lở cũng đã xa rồi. Những loạn thạch từ trên sườn núi đổ xuống, hầu như đều lăn đến bên cạnh nơi này, có một số khối thậm chí đã bắn qua chỗ bọn họ, chỉ là lực đạo không còn đủ nữa, đối với bọn họ rốt cuộc không tạo thành tổn thương có tính thực chất gì.

Người trên xe, mặt mũi đều là trắng bệch cả đấy, hiển nhiên là bị dọa không nhẹ.

Qua một lúc lâu, mọi người mới định tâm lại được một ít, lúc này mới nghĩ đến là đã nhặt được một cái mạng trở về.

- Nếu không phải Nhị thiếu gia…

Tâm tình của Cam Tĩnh càng là sợ hãi không thôi, ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói nên lời.

Rõ ràng rồi, vừa rồi nếu như bọn hắn chậm rãi đi qua cái đường hầm chỗ vách núi đó mà nói, đoán chừng sớm đã bị ít nhất mấy trăm ngàn tấn đất núi đá vụn nện xuống dưới mặt đất rồi.

Bụi đất tung bay ở xa xa, chảy xuống phía dưới đường núi, lộ ra màu sắc mới mẻ, giống như là bị người khác đem quả núi cắt xuống.

Mặc dù là có chút nghĩ mà sợ, nhưng mà tất cả mọi người ở chỗ sống chết trước mắt đi ra được. Trước kia có người lấy mạng ra đánh cuộc cũng có không ít, chỉ là loại hoàn cảnh mưa bom bão đạn này so với tai họa do thiên nhiên tạo thành, vẫn là kém rất nhiều, ít nhất núi lở như vậy cũng khiến cho người ta có một loại cảm giác vô lực mà không cách nào kháng cự được.

Ở trước mặt thiên tai, chuyện mà nhân loại có thể làm thật sự là quá ít, chỉ có một con đường thoát đi mà thôi.

- Nhị thiếu gia, cảm giác của ngươi rất linh…

Lý Hải nói ra.

- Chính ta cũng có một ít kỳ quái…

Diệp Khai cũng hiểu được là có chút không tưởng tượng nổi, chính mình tựa hồ có một chút cảm giác biết trước vậy.

Hắn nghĩ nghĩ liền nói:

- Nghe nói trước khi loại núi lở này phát sinh, bở vì đất núi sẽ chậm chạp di động, sẽ có sóng âm phát ra, có lẽ ta có thể cảm ứng được loại tình huống này cũng nên. Bằng không mà nói, thật sự rất khó giải thích loại chuyện này.

Bình thường thì âm thanh có tần số thấp hơn 20Hz thì được gọi là hạ âm, con người không nghe được siêu âm, cũng như không nghe được hạ âm.

Nghe nói loại động vật như chó, có thể nghe được âm thanh có tần số 50000 Hz, mà con dơi thì có thể nghe được âm thah có tần suất vài chục vạn Hz, mà loại động vật như voi, thì có thể nghe được hạ âm.

Lúc các loại thiên tai bộc phát đến như là biển gầm, núi lở, địa chấn, phong bạo, núi lửa, đều kèm theo sóng âm xuất hiện.

Hạ âm nay có đặc điểm là lực xuyên thấu mạnh, dễ dàng vượt qua chướng ngại vật, năng lượng suy yếu nhỏ, khoảng cách truyền đi xa, nhưng đối với nhân loại là có nguy hại khá lớn, năng lượng của hạ âm càng cao, lực phá hoại càng lớn, có thể khiến máy móc bị tan vỡ, công trình kiến trúc bị hư hao, nghiêm trọng sẽ tạo thành vỡ mạch máu trong cơ thể, nguy hiểm cho tính mạng con người.

Diệp Khai có suy luận này, ngược lại cũng là tương đối phù hợp với khoa học.

Chỉ là mấy vị trong xe đều có chút hồ nghi, trong lòng tự nhủ gần đây Diệp nhị thiếu gia chính là tương đối siêu nhân đấy, rất khó nói hắn có biết bói toán hay không, bằng không mà nói, động tĩnh lớn như vậy, vì cái gì mà chính mình cũng không có phản ứng đây?

Tình huống núi lở liên tục vài phút, cũng có không ít đá vụn từ trên sườn núi lăn xuống không ngừng.

- Ai, con đường này đã không thể đi qua được rồi, cùng với người phía trước liên lạc một chút, xem bọn hắn có bình yên vô sự không?

Sau khi tâm tình bình tĩnh xuống, Diệp Khai liền quan tâm tới chiếc xe trước mặt kia.

Lời nói của hắn còn chưa xong, điện thoại liền vang lên.

Sau khi nghe xong, xác thực một chiếc xe của bọn cảnh vệ phía tước, gấp rút hỏi bọn hắn có bình yên vô sự không?

- Khá tốt rồi, may mắn là Diệp nhị thiếu gia phát hiện tình huống có chút không đúng, nếu chúng ta mà chậm một bước, không chết cũng phải nửa tàn phế.

Lý Hải liền nói với bọn họ:

- Cũng may hiện tại tất cả mọi người đều không có chuyện gì, bất quá chúng ta phải đi đường vòng qua, vận may hôm nay xem như là nghịch thiên, ở dưới tình huống nguy hiểm như vậy mà vẫn có thể sống sót, sau khi về Bắc Kinh, nhất định phải đến Bạch Vân Tự cầu thần bái phật để tạ lễ!

- Nhất định phải đi!

Cam Tĩnh lập tức phụ họa nói.

Người không được trải qua loại cảnh tượng hoành tráng này, là không thể giải thích được vì sao lại có tâm lý cầu thần bái phật đấy.

Chỉ có khi cảm nhận được lực lượng của thiên tai như vậy, mới có thể càng thêm khắc sâu hiểu biết đối với sinh mạng yếu ớt.

Ngược lại là chiếc xe contreo biển số chính quyền thành phố Đông Sơn, nhận lấy loạn thạch trùng kích, mặc dù không có người bị thương, nhưng mà phần cốp phía sau xe đã bị loạn thạch đập bể, cửa kinh thủy tinh phía sau cũng nát, trần xe cũng đã bị lõm vào.

Chờ đến khi bọn hắn đi tới, hai cảnh vệ bên trong cũng bị chấn kinh không nhỏ, sắc mặt trắng bệch như tuyết.

- Trước tiên mọi người nghỉ ngôi một chút đi, bây giờ trong lòng ta còn đang nhảy loạn bình bịch đây.

Diệp Khai nhìn tình huống này một chút, liền phân phó cho mọi người tìm một chỗ bằng phẳng, dừng xe lại, sau đó đi ra, thư giãn một tí.

Lúc này Đường Mộc đã khôi phục bình tĩnh, vội vàng từ trong tủ lạnh phía sau lấy ra mấy bình rượu, đối với Diệp Khai nói:

- Nhị thiếu gia, lại để cho mọi người uống chút rượu, đè nén kinh hãi.

- Ừm.

Diệp Khai nhẹ gật đầu, nói thật ra, chính hắn cũng cần uống chút rượu để đè nén kinh hãi, Đường Mộc đề nghị tự nhiên là tương đối hợp lý đấy:

- Tất cả mọi người uống chút rượu đi, xảy ra chuyện này, còn là như ngồi trong đống lửa.

- Chuyện tình trăm năm khó gặp, rõ ràng chúng ta lại có thể gặp được…

- Đúng vậy a, nếu không phải cảm giác của Nhị thiếu gia linh mẫn, sợ là cái mạng của chúng ta đều để lại chỗ này rồi.

- Vài chục vạn tấn đá áp xuống, coi như là muốn dọn đi, không có cả tháng thì cũng không xong được.

Diệp Khai gật gật đầu, tìm một chỗ ngồi xuống, phơi người trong ánh mặt trời, trong nội tâm lại là có chút lạnh đến phát run, sự tình hôm nay mang đến cho hắn rung động xác thực rất lớn.

Sinh sinh tử tử, vẫn là tại một ý niệm, nếu như không phải phản ứng của hắn đủ nhanh chóng, quyết đoán kịp thời, một đội người này, căn bản cũng không có khả năng may mắn sống sót được.

Rượu cồn đúng là thứ có thể phóng thích tâm tình rất tốt, sau khi uống vài ngụm, lòng của mọi người đều đã trở nên ổn định hơn nhiều, Đường Mộc lại mang tới một ít thịt kho và các thứ khác, rồi cho vào túi, đưa cho mọi người cùng ăn vào.

Diệp Khai ăn mấy thứ linh tinh, ánh mắt nhìn đến dốc núi sau khi đất lở ở xa xa, chợt thấy trên đó có ánh sáng phản xạ lại, tựa hồ có thứ đồ vật như là tấm gương.

Tóc gáy của hắn lập tức dựng lên, cảm giác giống như là bị người khác theo dõi.

- Thảo, súng ngắm!

Cũng không biết là thế nào, Diệp Khai lập tức hiểu đó là vật gì.

- Đều tránh ra, có tay súng bắn tỉa!

Diệp Khai đã cảm thấy tim và mật đều muốn nứt, thân thể lăn một vòng liền vọt sang một bên, tiếp đó liền giống như con thỏ trốn ra sau chiếc xe việt dã.

Cơ hồ ngay lúc hắn nhảy ra, ở trên mặt đất chỗ hắn vừa mới ngồi có viên đá đã bị một viên đạn bắn xuyên qua, lập tức bể thành mảnh vụn, đã vụn bay loạn, có một số bắn vào xe việt dã, phát ra tiếng nổ vang như hạt đậu.

Đường Mộc cho tới bây giờ đều chưa được chứng kiến tình huống như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không chạy đi, Lý Hải ở bên cạnh thấy thế, kéo cánh tay của hắn lại, tiếp đó chạy ngay đến ven đường, ẩn thân ở trong bụi cỏ, sau đó lại nhìn sang bên phía sườn núi.

Chỉ thấy hào quang ở đối diện lóe lên, liên tiếp mấy viên đạn liền bay tới, là hướng về phía chiếc xe việt dã bắn tới đấy, rõ ràng đối phương đã có mục tiêu chủ yếu rồi, tâm tư của hắn rất rõ ràng, chính là muốn lấy mạng của Diệp Khai.

- Ở tại chỗ đừng nhúc nhích!

Lý Hải hô lên với Đường Mộc một tiếng, sau đó cả người lăn ra, cũng tiến đến phía sau chiếc xe việt dã, nhưng lại đá bay cửa xe ở phía sau ra ngoài, thuận tay từ bên trong rút ra một tập báo thật dài tới.

Chỉ cần mười mấy giây, một cái súng bắn tỉa mới đã được tổ hợp nằm trên tay hắn.

Cam Tĩnh cũng không có nhàn rỗi, dùng điện thoại trên tay liên hệ với người ở xe trước mặt:

- Trên đỉnh núi có người bắn tỉa! Các ngươi chú ý đánh bọc sườn, không thể thả cho thằng cháu trai này chạy thoát!

- Cái gì?

Hai người ở chiếc xe phía trước kia nghe xong, lập tức kinh hãi nói.

Không ai từng nghĩ tới, rõ ràng là sau khi núi lở xong, lại xuất hiện tay súng bắn tỉa, vận khí hôm nay, thực sự là quá yếu!

Xe việt dã của Diệp Khai thì tương đương với một kho súng ống mô hình nhỏ di động, ngay cả súng bắn tỉa cũng có thể lấy ra được, súng trường cũng không phải là việc lớn.

Bất quá đối phương có ưu thế chính ở trên đỉnh núi, vấn đề này ngược lại là không tốt xử lý, Diệp Khai có bản lãnh đi nữa, cũng không dám công nhiên xuát ra Rocket Launcher để oanh kích, dù sao nếu làm như vậy, động tĩnh của việc này sẽ quá lớn, dù là ai cũng không có cách nào khai báo được.

- Làm sao bây giờ?

Đám người Diệp Khai dựa vào xe việt dã, dùng ánh mắt hỏi nhau.

- Nếu thật không được, cũng chỉ có thể dùng Rocket Launcher rồi, không làm mất khí thế hung hăng càn quấy của đối phương, đỉnh núi này chúng ta không vượt qua được đấy.

Lý Hải đưa ra đề nghị.

Tình huống hiện tại rất rõ ràng, đám người Diệp Khai ở phía sau phần đất núi bị sạt lở, ở phía trước thì có hai người, có thể tìm cơ hội từ bên kia đi lên núi, nhưng mà đám người Diệp Khai ở bên này đang là trọng điểm tập kích của đối phương, nếu như không thể có thủ đoạn phản kích hữu lực, thì cũng không có khả năng phản công.

Vấn đề mấu chốt nhất, là mọi người cũng không rõ ràng lắm ở trên núi đến cùng là có mấy người?

Nếu như không phán đoán rõ tình huống mà nói, liền tùy tiện phát động tiến công, rất có thể sẽ tạo thành thương vong vô vị.

Bất quá sau khi Diệp Khai suy đoán, cugx cảm thấy nhân số đối phương hẳn là không nhiều, từ phía đối phương chỉ có một tay súng bắn tỉa đến xem, đội ngũ này sẽ không vượt quá ba người, mặt khác cân nhắc một điều là bọn hắn đang ở trên đỉnh núi, năng lực di động cũng không mạnh, hoặc là ở dưới chân núi có thể tìm được phương tiện đi lại của bọn họ.

Bởi vậy, Diệp Khai chỉ do dự một chút, lập tức liền làm ra quyết định.

- Ở bên cạnh, dùng Rocket Launcher oach kích hắn!

Diệp Khai vỗ đùi nói.

Đường Mộc đang ẩn thân ở trong bụi cỏ, liền nhìn thấy một gã cảnh vệ ở trong xe ném ra một khẩu Rocket Launcher thật dài, còn có hai quả đạn hỏa tiễn.