Editeur: MrSuxi232
” Ta làm sao cam lòng không để ý đến ngươi…” Phượng Băng Cao ôn nhu dụ dỗ, chờ phản ứng của Hoàng đế.
“?!” Hoàng đế bỗng nhiên xốc chăn ra, xoay người ngồi dậy, khuôn mặt thập phần kinh ngạc, hoài nghi có phải mình nghe nhầm không, y tính cách cực ngạnh sao lần này có thể nói ra mật ngữ? Không thể nào không cẩn thận…”Cao, ngươi nói thật sao?”
“Không thật thì sao ta phải quay về? Đã có người không tin, ta đây cũng không bận tâm nữa…” Vẻ mặt thất vọng, trong chớp mắt Phượng Băng Cao xoay người muốn rời đi.
“Đừng đi! Cao!” Hoàng đế vội xuống giường, hấp tấp từ đằng sau ôm Phượng Băng Cao. “Ngươi không nỡ bỏ mặc ta đúng không, có phải đã đồng ý ta rồi không?Biết được ta đối với ngươi là chân thật? Vậy chúng ta có thật đang là vợ chồng không?”
Hừ! Cuối cùng cũng chịu nói sự thật, hóa ra mấy ngày nay ngoan ngoãn nghe lời với làm nũng đều là muốn lấy lòng y, mục đích cuối cùng của hắn vẫn là thân thể này!
Phượng Băng Cao vừa rồi buồn bực, nhưng cũng có chút đắc chí, nếu nói đến thủ đoạn đùa giỡn, Hoàng đế suy cho cũng vẫn còn non lắm, nhanh như vậy đã khai hết.
Phượng Băng Cao tâm vừa chuyển, bắt đầu giãy dụa, lấy khủy tay thúc về sau, eo Hoàng đế ăn một chỏ, kêu lên đau đớn, nhưng vẫn ôm chặt không buông, sợ nếu lỏng tay y sẽ thoát ra.
“Ngươi đến giờ vẫn vậy? Chẳng lẽ ngươi đối tốt với ta chỉ vì muốn làm ta dao động? Tất cả đều có mục đích?” Phượng Băng Cao trừng mắt, bắt đầu lớn tiếng.
Hoàng đế gấp đến toát mồ hôi lạnh, vừa phải níu kéo y, vừa phải khẩn trương tìm lý do, tình thế cấp bách, lời nói nhất thời hỗn loạn.
“Không có…Đều không phải…Ai…Ngươi đừng hiểu sai ý ta, ta lại là người như vậy sao?”
“Nếu không phải, thế sao lúc nào cũng kiếm có giận dỗi? Luôn lợi dụng lúc ta mềm lòng để chiếm tiện nghi?” Phượng Băng Cao chăm chú nhìn Hoàng đế, thái độ lạnh lẽo, không hề tin lời hắn.
“Cao, ta không phải chiếm tiện nghi với ngươi, là vì yêu ngươi nên ta mới nghĩ cách gần gũi ngươi, chưa bao giờ chán khi ở cạnh ngươi!”
Phượng Băng Cao nhắm mắt làm ngơ, buông xuống một câu:”Ngươi lúc nào cũng xảo biện, ta không cãi với ngươi.”
Lập tức đưa tay nắm cổ tay Hoàng đế, khéo léo xử kình khiến hắn cảm thấy cổ tay tê dại đi, không còn sức lực, Phượng Băng Cao liền nhân cơ hội đó thoát ra, không quay đầu lại mà rời khỏi nội thất.
“Cao, đừng đi, ngươi nghe ta giải thích, ta thực sự không có nghĩ đến chuyện đó…”Tiếng cầu xin liên tục truyền đến, Hoàng đế khổ sở mà đuổi theo Phượng Băng Cao.
Cũng không thấy y đi nhanh lắm, nhưng sao đuổi mãi vẫn không kịp? Hoàng đế hết sức nôn nóng, buộc lòng phải gào lên:” Ngươi muốn thế nào mới tin? Ta cái gì cũng liền ưng thuận…”
Phút chốc, Phượng băng Cao xoay người, lộ ra ý cười thỏa mãn.
“Ngươi ngoan ngoãn tới Ngự thư phòng xử lý chính vụ, phê tấu chương, như thế ta mới tin ngươi là chân thật với ta, không hề có mục đích.”
Lúc này mới biết bị mắc lừa.”…Ngươi thật giảo hoạt!” Hoàng đế không cam tâm mà oán trách, sớm nên biết mưu kế của y mới phải.
“Có đi không?”
“…Đi…”
“Ngoan! Ta thật là cao hứng!”
Cười tươi như hoa, khiến Hoàng đế không khỏi bừng tỉnh, sớm biết y tuấn tú thanh nhã, nhưng mỗi khi nhìn thấy nét cười kia, thần trí vẫn như cũ lãng đãng mà đi mất.
Phượng Băng Cao tuy rằng cao hứng vì đạt được mục đích, nhưng thấy hắn ủ rũ, cũng không nỡ, đành ôn nhu nói:”Ngươi nếu làm tốt, sau khi gặp tỷ tỷ, ta sẽ đến Ngự thư phòng với ngươi, được không?”
Hoàng đế mừng rỡ khôn xiết, “Hảo! Ta chờ ngươi, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà đợi tại Ngự thư phòng phê tấu chương, ngươi phải nhanh đến.”
Mấy ngày nay, Phượng Băng Cao đối với hắn ngày càng dễ chịu, không giương cung tuốt kiếm như lúc mới trở về kinh, hoàn toàn thay đổi, nói cho cùng là nhờ đề xuất của Lý phó tướng, Cao đúng là người ưa mềm không ưa cứng, cưỡng bức đe dọa, chẳng bằng giả ngốc quấn quýt si mê, biện pháp ấy thật có thể khiến y động lòng.
“Biết rồi, ta tiễn ngươi ra ngoài.”
Không biết Hoàng đế đang tính toán gì, Phượng Băng Cao lần này đã giải đáp được liền thấy thật cao hứng, xem ra chưa biết ai thắng ai, hãy còn chưa rõ ràng.
“Tỷ tỷ, đã lâu không gặp! Ngươi thân thể vẫn an khang?” Vừa vào Thần Hi các, Phượng Băng Cao thấy thân ảnh mảnh dẻ quen thuộc, vui mừng mà vội vàng hỏi han.
Lần này quay về kinh, vừa khéo là lúc Phượng Băng Nhạn hạ sinh quý tử, vì cấm kỵ, không thăm hỏi nữ nhân đã xuất giá, sau đó lại phát sinh nhiều việc, làm y không có thời gian, tỷ đệ xa cách mười năm bây giời mới lại trùng phùng.
“Băng Cao! Ta rất nhớ ngươi!” Nữ tử cũng vui mừng đứng dậy ôm chầm lấy y.
“Ta cũng rất nhớ ngươi, ngươi vừa sinh em bé, thân thể có khỏe không?” Phượng Băng Cao chăm chú nhìn người tỷ tỷ dung mạo so với y đa phần tương đồng.
Sau khi song thân nối nhau qua đời, Phượng thị chỉ còn hắn và tỷ tỷ, hai người dựa vào nhau mà sống.
“Đương nhiên tốt, ta vốn rất khỏe a.”
“Đúng, nhưng cũng phải cẩn thận a! Đã hơn ba mươi rồi…”Y cũng đã gần ba mươi, tỷ tỷ thì đã hơn ba mươi, tuổi tác như vậy mà còn hạ sinh hài tử thì rất hao tổn sinh lực, khi nhận tin, y thực sự rất lo lắng, hôm nay thấy nàng thần sắc hồng nhuận, tình thần sung mãn, có thể nói không có gì đáng ngại, khiến y yên tâm.
“Câm miệng! Đừng nói những lời khiến ta tức giận!” Tay ra sức véo má Phượng Băng Cao, Phượng Băng Nhạn đuôi mắt nổi giận mà khiển trách.
“Vâng, vâng! Tỷ tỷ, đã lâu không gặp tính tình ngươi vẫn bá đạo như vậy.” Vỗ vỗ hai gò má đã phát đau, Phượng Băng Cao không khỏi liên tục cười khổ, tính tình nàng vẫn không đổi, có thể thấy bên chồng đã thập phần sủng nịnh nàng.
“Vậy không tốt sao?” Phượng Băng Nhạn cười chúm chím, tự hào mà đáp lại.
Thấy bộ dạng tự cao như vậy, Phượng Băng Cao nhịn không được cười khúc khích, cũng chỉ có nàng mới có thể nói ra những lời này.
“Ngươi hôm nay đến đây là để nói chuyện này sao?” Y vừa hỏi vừa mời tỷ tỷ ngồi xuống, cũng ra hiệu cho Khâm công công cùng cung nữ lui ra.
“Không phải! Ta đâu có rảnh mà vì kiếm ngươi nói chuyện phiếm mà bỏ hôn phu thân yêu viows hài tử của ta để tiến cung chờ ngươi suốt hai ngày!”
“Ta cũng nghĩ vậy, chúng ta không có gì là không thể nói, ngươi có việc gì cứ nói thẳng!”
“Băng Cao, ngươi…thật làm…Thiên triều Hoàng hậu?” Phượng Băng Nhạn nhã thần bắt đầu bối rối, ấp úng hỏi.
“Thật! Tỷ tỷ nghĩ sao?” Đáp lại vô cùng thẳng thắn.
Phượng Băng Nhạn mở to mắt, kinh ngạc mà nhìn dáng vẻ thập phần bình tĩnh của y, nàng có chút không thích ứng được, đây có phải là đệ đệ của nàng không?
“Ngươi nhất định rất khó chấp nhận chuyên này, thân là con cháu Phượng thị lại làm chuyện nghịch thiên, chính ta cũng không rõ mình làm sao có thể chấp nhận..nhưng ta chỉ có hai chữ “bất hối”…”
Bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay Phượng Băng Cao, chỉ thấy mặt Phượng Băng Nhạn đỏ lên, nhã thần phát ra tia sáng, vô cùng phấn khích.
“Quá tuyệt vời! Băng Cao! Ta thật khồn tin ngươi lại có khí phách như vậy, có thể dũng cảm thừa nhận tình cảm! Tỷ tỷ rất cao hứng a!”
“Hả?!” Miệng méo xệch, Phượng Băng Cao vô cùng ngạc nhiên.
“Ngươi từ nhỏ đã làm ra vẻ trưởng thành, một chút cũng không đáng yêu, suốt ngày ngoài miệng cứ là “trung hiếu nhân nghĩa”, bực chết đi được, không nghĩ tới qua mười năm đã có tiến triển như vậy, có thể thừa nhận tình cảm của bản thân! Tỷ tỷ ủng hộ ngươi!”
“Hả?!” Y thực sự không nghe nhầm? Tỷ tỷ…rất tán thành? Phượng Băng Cao mồm miệng mở lớn, hết sức kinh ngạc.
Y sớm biết tỷ tỷ tính cách không giống người thường, không thể suy đoán theo lẽ thường đươc, nhưng…nhưng nàng, thật là quá đặc biệt!
“Ai nha! Tỷ tỷ còn tưởng rằng ngươi sẽ giữ vững khiêm cung lấy một nữ tử khuê các, sau đó hạ sinh mấy tiểu tử duy trì huyết thống Phượng thị, giáo dục chúng thành tính cách cứng nhắc ngoan cố như ngươi, cuộc sống về sau bình thản nhạt nhẽo cho tới khi bước vào hòm, ta còn vì vậy mà đã sớm mặc niệm cho ngươi…Không ngờ ngươi có thể bỏ qua ánh mắt của người đời, đường đường chính chính mà bước lên ngôi Hậu, tính ra cũng không phải là bôi nhọ danh tiếng Phượng thị.”
Kinh ngạc nối tiếp khiến Phượng Băng Cao lần nữa bất động, thần sắc y vụt biến đổi, tìm cahcs ứng đối lại:” Tytr tỷ ngươi nói năng lộn xộn, văn lý bất thông, thạt là khó nghe.”
“Sao lại cứng nhắc vậy a? Thực sự là vậy mà!” Phượng Băng Nhạn hao tay chống thắt lưng. dung nhan nổi nóng. “Túm lại, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi!”
“Giúp thế nào? Có thể nói ta nghe không?” Phượng Băng Cao nâng chung trà lên, khẽ nhấp một ngụm, hương trà thươm ngát lan tỏa, thật khiến tâm tĩnh tại. “Hai nam tử kết phu thê vốn là nghịch lý, huống chi lại là vua một nước? Chớ nói trời đất không dung, triều thần bách tính cũng sẽ không cho phép, tỷ tỷ thật ngây thơ.”
“Đến lúc này ngươi vẫn còn bình tĩnh mà phân tích?Tính với chả toán!” Phượng băng Nhạn bất mãn cướp chén trà trong tay y, nghiêm mặt nói:”Nữ nhân a! Phỉa vì tình mà chiến đấu đến cùng!”
“…Thật dũng mãnh.”
“Đúng! Không mạnh tay sẽ không thành công!” Nhìn y, Phượng Băng Nhạn nhẹ giọng, nàng sớm biết y đang lo lắng và buồn bã, nếu có thể khiến y cũng hạnh phúc như nàng, cho thiên hạ thấy rõ tấm chân tình đáng ngưỡng mộ, nàng sẽ không tiếc gì cả.
“Tỷ tỷ biết rõ cái khó của ngươi, trước tiên ngươi thâm là nam tử mà lại được phong hậu, sau ngươi là độc đinh của Phượng thị, có trách nhiệm duy trì huyết thống, chắc ngươi bị áp lực lắm?
Cho dù có Hoàng thượng cũng khó mà bỏ qua?”
“Tỷ tỷ…”Nghe Phượng Băng Nhạn nói ra nỗi sầu lo lớn nhất trong nội tâm, Phượng Băng Cao cố sức duy trì chút lý trí đã bị dao động.
“Được rồi! Ngươi biết ta sinh hạ nam hài chưa?”
Đột nhiên chuyển đề tài khiến Phượng Băng Cao nhất thời ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp “…Có, Tu Viễn đã nói với ta rồi, chúc mừng tỷ tỷ.”
“Từ khi về phủ Thừa tướng, sau khi sinh hạ Thiệu Nho cùng Thiệu Võ, vốn định sinh hạ một nữ hài bầu bạn với ta, nhưng không được như ý, lòng ta đã chết, Cứ nghĩ số ta chỉ có thể có hai đứa con trai! Không ngờ năm năm sau lại sinh hạ một hài tử, thực ra là ngoài ý muốn, nhưng ta cũng thật cao hứng đón chờ hài tử này, có lẽ hắn sẽ ra vào giáng sinh này, không phải là có duyên với ngươi sao!”
“Nói vậy có ý gì?”
“Ta đặt tên hài tử là Thủy Linh, họ Phượng, để hắn là người kế tục của ngươi. duy trì huyết mạch Phượng thị.”
“Tỷ tỷ! Không được! Ta sao có thể để ngươi hy sinh! Thừa tướng sẽ nói thế nào? Ngươi tự quyết như vậy, không sợ bị hưu? Phượng Băng Cao cực sợ hãi, không tin nàng cả gan làm loạn như vậy, nếu người phủ Từa tướng biết được không phải rất nguy hiểm sao?
Hắn được sắc phong Hoàng Hậu đã khiến Tướng phủ hổ thẹn, nhất quyết không thể để chuyện gì quét sạch danh dự của Phượng thị!
“Đừng lo, ta đã hỏi qua gia gia cùng phu quân, bọn họ cũng khoog phản đối, xem như báo ơn ngươi đã cứu phủ Thừa tướng khỏi họa diệt môn.” Phượng Băng Nhạn cười vô cùng xán lạn.
“Như vậy…không được…Có thể nào…”
Tâm trạng vô cùng hỗ loạn, Phương Băng Cao cũng không để ý bản thân mình thất thố, không biết xử lý thế nào, biết rõ không được, nhưng nghĩ mãi cũng không ra cách khác.
“Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, đồng ý là được, chờ sau khi hắn đầy một tuổi ta sẽ đưa vào cung, cho ngươi tự mình giáo dục, tỷ chỉ hy vọng ngươi hạnh phúc, ngươi chỉ cần hành sự theo lòng mình là tốt rồi.”
“Ta rất cảm kích…Nhưng chúng thần sẽ nói sao về việc này, nam tử làm Hậu, căn bản không thể truyền hậu duệ, nếu ta đem hài tử này tiến cung, chẳng phải sẽ bị chê trách, nói ta muốn mưu vị…Ta ngịiệp chướng đã nặng, chúng thần đã bắt đầu đệ tấu đả kích…”
Xoa đầu, Phượng Băng Cao không biết làm sao để nàng hiểu rõ sự tình không đơn giản như vậy.
“Ai nha! Đầu óc nam nhân thật hạn hẹp! Trong đầu ngoại trừ quốc gia đai sự không cong gì quan trọng nữa sao? Lại quay về nói cái gì hại dân hại nước, dâm laonj cung đình, bại hoại triều cương nữa rồi, rồi đến diệt quốc các loại, ngươi để ý làm gì?Nếu như không thể dập tắt, vậy hãy nỗ lực bên Hoàng đế xây dựng một Đại Thiên triều tịnh thế trước nay chưa từng có, khiến cho những kẻ bảo thủ ấy nghẹn họng, không thể nói gì, như vậy không phải được rồi sao? Nam tử hán đại trượng phu, khí phách phải như thế mới phải!”
Phượng Băng Nhạn khởi riếu ý, lớn tiếng mà quát, nàng vẫn mắng đệ đệ này có lúc quá câu nệ tiểu tiết, mặc dù thông minh vượt trội hơn người, nhưng lại bị ràng buộc của luân thường phẩm hạnh, lễ giáo, suy nghĩ không khỏi cứng nhắc, chẳng vui tý nào, nếu không có người bên cạnh nhắc nhở, chắc chắn sẽ giữ nghiêm cái gì gọi là quy tắc, cựu thần…thật khiến người ta chịu không được.
Giống như được cảnh tỉnh, tinh thần Phượng Băng Cao chấn động.
Hai người im lặng mà đối mặt với nhau, căn phòng lớn như vậy mà không hề có tiếng động, Phượng Băng Nhạn chậm rãi đợi y tỉnh ngộ, mà Phượng Băng Cao thì rơi vào cuộc chiến nội tâm, tình cảm cùng lý trí tranh đấu kịch liệt.
Lý trí khuyên y không được làm bậy, phải để quốc gia xã tắc lên hàng đầu, không thể để tâm phóng túng, rơi vào nghịch đạo.
Tình cảm thì lại muốn y vứt bỏ hết thảy, tập trung vào…tình yêu…đắm chìm trong hạnh phúc.
Lựa chọn bên nào cũng rất khó khăn…
Cuối cùng không nén được, Phượng Băng Nhạn lên tiếng phá vỡ im lặng, sốt ruột hỏi:”Ngươi còn chưa hiểu? Tỷ try tận tình khuyên ngươi, thật còn không hiểu?”
“…Ta thực u mê…Thật là…Đã hiểu… Đa tạ tỷ tỷ…”
Phượng Băng Cao chậm rãi mỉm cười, mỹ lệ mà như mộng, khiến Phượng Băng Nhạn tâm động không ngớt, mơ mơ hồ hồ, lầm đầu tiên nàng thấy tác động mê hoặc nhân tâm như vậy, tuy là đệ đệ, nhưng vẫn khiến mặt nàng phiếm hồng.
A! Chớ trách Hoàng đế lại cố chấp như vậy, kiên trì đem hết mọi thủ đoạn để đạt được.
“Phải hạnh phúc a! Băng Cao!” Phượng Băng Nhạn tiến lên nói lời chúc phúc.
“Ân!” Phượng Băng Cao thoải mái cười, đem nhưng băn khoăn trong lòng rũ sạch.
Đúng! Y sẽ dũng cảm theo đuổi tình yêu, hạnh phúc thuộc về mình, không hề do dự.