Editeur: MrSuxi232
“Cốc, cốc!” Nơi cửa truyền đến hai tiếng gõ nhẹ, tựa như nếu không để tâm sẽ không nghe thấy, gõ hai tiếng liền dừng.
Đại để là Khâm công công đưa điểm tâm tới…Nơi đây chỉ cho Khâm công công, trừ thời gian cố định để quét dọn ra, các cung nữ thái giám khác không thể tự tiện vào đây, nơi đây đặc biệt thanh tịnh, đẹp đẽ, thật là thế ngoại chi cảnh.
Nhà gỗ trong rừng trúc này kiến trúc thập phần tinh xảo, nếu từ trước rừng trúc nhìn vào chỉ thấy một căn nhà xinh xắn bằng gỗ, vào trong mới biết cảnh bồng lai có khác, kết cấu bên trong mở rộng, chia làm tứ viện, bát thính các san sát nhau, đều ẩn giữa rừng trúc, đường nét độc đáo, y thực sự yêu thích, theo y, trong hoàng cung không cung điện nguy nga tráng lệ nào có thể hơn căn nhà gỗ thanh nhã này.
Với lại, theo Khâm công công nói, phòng ốc là do đích thân Hoàng đế thiết kế, tự hắn giám sát, chuyên chú ba năm mới hoàn thành, hắn còn tự tay viết hai chữ “Phượng Các”, ngoài dụng tâm khỏi nói cũng biết, bên trong còn là tình ý sâu đậm, khiến y rung động.
Phượng Băng Cao tiếp tục ngắm khuôn mặt biểu cảm của Hoàng đế khi ngủ, có chút không muốn phá vỡ sự tĩnh mịch này, nhưng nếu lờ đi, y biết Khâm công công sẽ tiếp tục đứng ngoài cửa.
“Vào đi.” Y thấp giọng đáp lại, sợ ảnh hưởng đến Hoàng đế đang say ngủ.
“Ê a…” Khâm công công bưng trà, nhỏ giọng đẩy cửa vào, nhìn người này đang nằm trên chân người kia. “Hoàng thượng đang nghỉ?”
“Ân! Ngươi cứ để trà lên bàn rồi ra trước đi!” Phượng Băng Cao không muốn rời đi, mắt vẫn chăm chú ngắm Hoàng đế đang ngủ.
Khâm công công y lệnh hành sự, để khay trà xuống, nhưng rề rà không lui ra, thần sắc như muốn nói rồi lại thôi, khiến Phượng Băng Cao chú ý.
“Sao thế?”
“Hoàng Hậu, nô tài có việc…không biết có nên nói không…”
“Có việc thì mau nói! Sao cứ ấp úng thế?”
“Vâng!” Khâm công công như trút được gánh nặng, vừa dùng khóe mắt để chú ý không đánh thức Hoàng đế, vừa nhanh chóng nói:”Phó tể phu nhân chờ ngoài rừng tại Trầm Thăng đình đã hai ngày, đợi yết kiến nương nương.”
“Tỷ tỷ?” Sao đột nhiên lại tiến cung gặp y? Chẳng lẽ là vì chuyện y được phong hậu sao? “Có nói vì sao mà đến không?”
“Không có, nàng mỗi ngày giờ mão liền mang theo thị nữ đến đây, ngồi trong đình phẩm trà thưởng cảnh, phải đến hai canh giờ mới hồi phủ, sau đó giờ mùi lại tới, nô tài khuyên cũng không đi, đành phải đến bẩm báo để nương nương định đoạt.”
“Thật không…Được, ta ra gặp nàng, Khâm công công, ngươi trước tiên đưa nàng tới Thần Hi các đợi, ta lát nữa sẽ đến.”
Lúc này, Hoàng đế dụi đôi mắt còn ngái ngủ, chậm rãi cử động thân thể “…Các ngươi đang nói gì đó?”
“Đã đánh thức ngươi?”
Mấy ngày nay ở chung vô cùng thân thiết khiến Phượng Băng Cao không sử dụng kính ngữ ngăn cách hai người, mà sự thay đổi ấy khiến Hoàng đế vui vẻ trêu chọc không ngớt, tin tưởng cuối cùng có một ngày, Phượng Băng Cao sẽ bỏ cả tước hiệu mà gọi đích danh hắn, có lẽ đến lúc đó hắn có thể đương đầu với sự chỉ trích của toàn thiên hạ.
“Không, ta đã sớm tỉnh, chẳng qua luyến tiếc cảm giác hưởng thụ thoải mái này…”Tay Hoàng đế lặng lẽ đặt lên bắp đùi mềm mại, lập tức Phượng Băng Cao cố sức chụp lại, kèm theo một cái nhìn giận dữ.
“Không biết xấu hổ?” Phượng Bang Cao xoay mình bước xuống, mang giày, không quay đầu lại mà bước ra khỏi Thư lâu, Khâm công công nín cười theo sát phía sau.
“Chậm đã, Cao! Ngươi sao lại bỏ đi?” Hoang đế cuống quýt đuổi theo, rốt cuộc đến trước cửa điện thì đuổi kịp thân ảnh kia. “Đừng tức giận, ta chỉ đùa một chút thôi mà.”
Dáng điệu vội vã cung kính chắp tay, miệng xin lỗi không ngớt, làm Phượng Băng Cao vừa bực vừa buồn cười, cơn giận đành phải hạ xuống.
Y có thể đối mặt với sự đe dọa của Hoàng đế, cũng có thể coi nhẹ cơn thịnh nộ của hắn, nhưng không thể làm ngơ khi hắn hồn nhiên khóc la om sòm, khi đó y sẽ ngoan ngoãn nghe theo hắn, đáp ứng toàn bộ những yêu cầu vô lý.
Có lúc không khỏi hồ nghi:Hoàng đế có phải bắt được nhược điểm này của y mà ra sức lợi dụng?
Y nhìn gương mặt bộ dạng giống tiểu cẩu vẫy đuôi nịnh hót lấy lòng, đã mềm lòng hơn phân nửa, sao còn có thể cùng hắn tính toán những chuyện vụn vặt chứ!
“Ta không giận, chẳng qua tỷ tỷ tới, ta đi gặp nàng.”
“Tỷ tỷ ngươi? Đến làm gì?” Nghe vậy, Hoàng đế nhíu mày. “Vô duyên vô cớ tiến cung gặp ngươi? Thật là lạ.”
“Có gì mà lạ? Ta sau khi trở lại kinh thành vẫn chưa gặp tỷ tỷ! Tỷ đệ ta cách biệt mười năm, nàng tới tìm ta cũng phải.”
“Ta cũng muốn đi cùng.”
“Cùng cái gì? Ngươi không phải nên đến ngự thư phòng một chút sao! Tấu chương đã chất thành một đống.”
“Không muốn!” Vung tay, Hoàng đế hướng nội thất đi vào.
“Ai! Ngươi, cái phản ứng này là sao?”
Phượng Băng Cao nhức đầu mà nhìn hắn buồn bực giận dỗi, được một lúc cũng tức giận mà mặc kệ, xoay người bước đi…
Bước được vài bước, tâm tư lại lo lắng không nhịn được, nghĩ lại không cách nào bỏ mặc hắn, đành phải bảo Khâm công công đi trước, y thì quay lại nội thất.
Bước vào nội thất, thấy chăn trên giường đang trùm kín thành một đống, Phượng Băng Cao không khỏi cảm thấy đống chăn thật buồn cười, chớ nói hắn đã là đại nam nhân, thân đứng đầu thiên hạ lại hành động như trẻ con, thật khiến người ta dở khóc dở cười, rồi lại không thể không để ý…Lắc đầu, đành phải bước đến.
“Ai vậy? Cư nhiên tính nết như trẻ con? Không biết xấu hổ?”
“…Ngươi không phải muốn đi gặp tỷ tỷ? Đi đi! Đừng để ý đến ta!” Thanh âm tỏ ra không hờn giận từ trong chăn truyền ra.
Nghe thấy giọng điệu khoa trương này, Phượng Băng Cao thiếu chút nữa nhịn không được đã cười thành tiếng, rõ ràng đang dỗi, sao còn cố ra vẻ, thực là ương ngạnh.
Mặc dù trong tâm không cách nào không để ý, nhưng cũng không thể dung túng quá độ, mặc hắn đòi hỏi, nên làm thế nào chấn chỉnh bất hảo Hoàng đế, Phượng Băng Cao chau mày suy nghĩ…
Chốc lát, bản thân đã có biện pháp, nếu hắn đã thế này, tốt nhất là lấy độc trị độc.