Editeur: MrSuxi232
Thời gian chầm chậm trôi đi, chớp mắt đã thu đi đông đến, thời tiết chuyển đông, trong kinh thành tuyết phủ trắng xóa. Hàn khí mờ mờ ảo ảo lan tỏa… Kinh thành náo nhiệt nhuộm màu trắng, mọi người ai cũng khoác áo da cừu vừa dày vừa nặng để tránh rét, trong trà quán, tửu quán nóng hôi hổi, người người tranh nhau uống trà nóng, ăn cháo nóng để sưởi ấm, xua đi cái lạnh nơi thân thể, tiếng nỏi tong tiệm ăn nổi lên ầm ĩ, bên ngoiaf trời rét cắt da cắt thịt, đường phố chợ búa vắng vẻ, chỉ có hai ba thân ảnh đi rất nhanh trên đường.
Sau giờ mùi, trong nội uyển, hoàng cung, cảnh tượng cũng trắng xóa như thế.
Nơi đình các cung điện, ngoại trừ cấm vệ binh đi tuầnqua lại như con thoi ở bên ngoài thì không hề có cung nhân nào khác, phần lớn đều lợi dụng lúc này để nghỉ ngơi, tận hưởng thời gian nhàn rồi hiếm có.
Hi Hoàng cung, Cận Tương lâu.
Bên trong lò lửa ấm áp, xua tan hàn khí, trên giường hai thân ảnh ôm siết lấy nhau, say ngủ.
Bàn tay to lớn của Hoàng đế dĩ nhiên khoác lên thắt lưng Phượng Băng Cao, chân cũng gác lên chân y, đem thân thể cong như cánh cung mà gắt gao dán vào người y, chỉ cần trong lồng ngực hơi thay đổi liền vô thức vòng tay ôm siết không tha, cho dù đang ngủ cũng thể hiện ý muốn chiếm giữ mãnh liệt.
“Ân…” Phượng Băng Cao chậm rãi mở mắt, vì cảm thấy thân thể bị bó chặt mà tỉnh dậy. “Thật là, lại đè ta…Nặng như vậy sao ta ngủ được…”
Lẩm bẩm làm ra bộ oán trách, Phượng Băng Cao mang theo tiếu ý mà nhìn dung nhan Hoàng đế đang ngủ, trong lòng dâng lên vô vàn nhu tình mật ý.
Nam tử khôi ngô tuấn vĩ này, quyền khuynh thiên hạ, hùng bá giang sơn nhưng lại ngủ trong lòng ngực y như một oa nhi, còn lộ vẻ thích thú, thỏa mãn, khiến y cũng chìm đắm vào mói quan hệ gắn bó này, dùng toàn bộ thể xác và tinh thần để đón nhận, gần như quên mất sự tồn tại của bản thân.
Mình có thể hạnh phúc như vậy sao?
Bất an cùng lo âu len vào tâm trí, khiến tâm đang đắm chìm tỉnh táo lại, nhớ lại những lời lúc trước…
Hôm qua, Mật thân vương cùng Di thân vương, tả hữu thừa tướng đều tới Hi Hoàng cung, mỗi người sắc mặt tái nhợt, tâm trạng nặng nề, Phượng Băng Cao biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt, trốn không được, hết sức thản nhiên tiến lên nghênh tiếp.
Sau khi ngồi xuống, Phượng Băng Cao đợi bọn họ chất vấn, quyết không nói lại, như đã dự liệu, trong chốc lát, vô số âm thanh…khuyên nghĩ về lý, về tình thao thao bất tuyệt, không hề giận dữ, những lời nói văn hoa, không có khinh thường, ý nhục mạ phỉ báng…có chăng chỉ là bốn người hơm năm mươi, hiện đang trưng ra bộ mặt già nua mệt nhọc.
Phượng Băng Cao không đành lòng, y không thể chỉ biết đến hạnh phúc cá nhân, nhưng cũng khát khao có được tình yêu, suy cho cùng sau khi được hưởng quyến sủng (chìu chuộng nâng niu) ai có thể chịu được cô đơn tịch mịch?
Một lúc sau, Mật thân vương mới chậm rãi mở miệng:”CHúng ta hôm nay tới đây, có việc quan trọng phỉa cho người biết…Tây di-Lâu Khuyết quốc xâm phạm, hiện đã công phá Tử 嵚 quan, rồi uy hiếp Gia Đồng quan, tướng sĩ biên ải tân lực thủ vững, mấy vạn bách tính chiến hỏa lưu lạc, tướng lĩnh cố gắng phong tỏa tin tức, tránh cho bách tính trăm họ ở kinh đô hoảng sợ vô ích, chúng thần cũng nhanh đến Nghị sự điện, mọi người đều nhao nhao mời người nghinh chiến với Lâu Khuyết, Hoàng thượng lại trì hoãn quyết định, sự tồn vong của Thiên triều, không phải việc nhỏ nhưng Hoàng thượng nhất định không chịu cho người biết…Thế nhưng chiến tướng ở Thiên triều có năng lực mưu trí với võ lực song toàn không nhiều, có thể nói trừ người ra không có người thứ hai, hiện tại tuy rằng Lý phó tướng có thể lãnh binh bất cứ lúc nào nhưng không thể là đại tướng lãnh đạo đại quân được, đại quân sắp xuất chinh nhưng Hoàng thượng vẫn lờ đi, ngày ngay không thượng triều…”
Phượng Băng Cao nghe vậy kinh hãi, “Chuyện từ khi nào?!” Ngay lập tức đem tình ái quẳng ra sau, nhiêm túc hỏi tình hình cụ thể.
“Khoảng mười ngày trước, khi Lâu Khuyết quân tấn công Tử 嵚 quan, khoái mã đã đi suốt đêm truyền tin đến bộ binh, ta với Tả thừa tướng lập tức tiến cung cầu kiến Hoàng thượng, nhưng phải chờ ngoài cung suốt một đêm, đến khi vào triều mới có thể bẩm báo sự việc…”Hữu thừa tướng thở dài.” Hoàng thượng chỉ phân phó bộ binh điều binh ngênh chiến, phong tỏa tin tức, không được để lộ ra ngoài, sau đó không chịu vào triều tái nghị, bahcs quan không còn cách nào khác là phỉa vào hậu cung gặp tướng quân, xin tướng quân khuyên giải Hoàng thượng, phía ngài xuất binh trấn áp.”
Bốn người vì trách nhiệm nặng nề mà thở dài, đều vì chiến sự mà hao tổn tinh thần.
Phượng Băng Cao nổi giận, “Ta sao lại không biết Hoàng đế không thượng triều? Hắn rõ ràng giờ dần khởi hành, vậy là hắn gạt ta…Khân công công, phát sinh đại sự bực này, sao không cho ta biết ngay?”
“Hoàng hậu nương nương thứ tội, thật sự là Hoàng đế không cho nô tài nói, mà phải tận lực giấu kín.” Khâm công công lập tức thỉnh tội.
“Ngươi lập tức đi triệu Lý phó tướng tiến cung thương thảo quân tình…” Phượng Băng Cao dừng một chút rồi nói tiếp:”Chi bằng lừa Hoang đế trước.”
“Như vậy không ổn, Hoàng hậu nương nương?” Khâm công công nhíu mày. “Nếu Hoàng đế nổi giận trách xuống…”
“Ta chịu trách nhiệm, nhanh đi!” Phượng Băng Cao sắc mặt bình tĩnh, lời nói tràn đầy uy nghiêm không cho phép kẻ khác kháng cự.
Khâm công công toàn thân run lên, lạp tức đi ngay.
“Mật vương gia, Di vương gia, Tả Hữu thừa tướng,các ngươi yên tâm, việc này để ta xử lý, Hoàng thượng ta sẽ tự nói, chờ ta và Lý phó tướng bàn bạc xong lập tức chỉnh quân xuất trận.”
Phượng Băng Cao vẻ mặt lãnh tĩnh, dặn dò từng việc rõ ràng, gặp nguy không loạn, hiển lộ khí phách đại tướng quân anh tuấn phi phàm, kiến thân vương cùng thừa tướng bỗng nhiên an tâm.
“Còn có chuyện này,,,Băng Cao, ngươi cùng Hoàng đế…” Mật thân vương ấp a ấp úng không biết nói thế nào, vô cùng bối rối. “Thực sự có chuyện như vậy?”
Khẽ cười, Phượng Băng Cao mang theo một chút bất đắc dĩ cùng ray rứt “Đúng, xin Mật vương gia, Di vương gia thứ lỗi.”
“…” Trầm ngâm trong chốc lát, hia người phẩy tay, thở dài, đứng dậy xin cáo từ. “Thôi, thôi tùy các ngươi thôi! Chúng ta tin tưởng ngươi biết điểm dùng.”Đa tạ vương gia.” Thông minh như y sao không biết ý Mật vương gia, không nhịn được mà mỉm cười.
Cuối cùng cũng đỡ được một chuyện phiền não!
Quay lại hiện tại, Phượng Băng Cao trong vòng ty ấm áp từ từ rúc sâu vào lồng ngực Hoàng đế, quyến luyến không rời, y tận hưởng thời gian khi hai người bên nhau, vươn tay dọc theo khuôn mặt say ngủ, vuốt sang bên những sợi tóc lòa xòa, say đắm ngắm, như muốn đem chân dung này khắc ghi vào lòng.
Vừa rồi Lý Tu Viễn bí mật truyền tin: Đại quân đã chỉnh trang xong, dự định giwof mẹo ngày mai xuất phát.
Như vậy, tính ra có lẽ chỉ còn đêm này là có thể bên Hoàng đế, nhất định phải quý trọng.
Phượng Băng Cao biết nguyên nhân Hoàng đế không đồng ý để y xuất binh, càng biết mưu đồ không muốn y ra chiến trường, cho nên không trách hắn đã cố giấu kín, trái lại cảm thụ được niềm hạnh phúc khi được yêu sâu nặng, nếu không yêu quý y, sao có thể khong cần quan tâm đến an nguy quốc gia, tồn vong của xã tắc mà làm đủ mọi cách ngăn y xuất binh?
Y nắm bàn tay to của Hoàng đế, ngón tay xen vào nhau xiết chặt, vô cùng hưởng thụ.
Y không ngờ bản thân mình lại quyến luyến thân thể ấm áp này, cũng không biết trong tâm yêu đã đậm sâu, vừa nghĩ phải xa hắn đã khiến y trong lòng khó chịu, lồng ngực đau đớn, lệ đong đầy khóe mắt.
Không muốn ly khai!
Không muốn chia cách đôi nơi!
Không muốn ra sa trường giết địch!
Nhưng đại nghĩa cùng trách nhiệm đặt trên vau y, vì quốc gia, vì bách tính, vì…hắn, cho dù ra sao cũng được.
Phượng Băng Cao nén xuống giọt nước mắt chực rơi, đem mặt dán trên khuôn mặt say ngủ kia, tinh tể cảm nhận ngọt ngào lan tỏa, thân cận như vậy thật say lòng người, vì sao trước kia y luôn tìm trăm phương ngàn kế trốn chạy?
“Thứ lỗi cho ta trước kia xa cách, vì ta không biết tâm mình đã yêu ngươi.”
Phượng Băng Cao nhỏ giọng hướng phía hắn tỏ tình, môi lướt xuống khắp trên mặt Hoàng đế, hướng hắn giãi bày day dứt.
“Ân…Hảo ngứa…” Hoàng đế lơ mơ chuyển tỉnh, vừa mở mắt thì thấy Phượng Băng Cao hôn môi hắn, không cầm được cứ ngỡ là mộng. “Ta lại nằm mơ sao? Thật là mộng đẹp…Ân…Ta không muốn tỉnh…” Nói rồi lại nhắm mắt ra sức ôm Phượng Băng Cao.
“Đồ ngốc! Mở mắt ra, thật là ta hôn ngươi, ngươi không muốn ta hôn ngươi?” Phượng băng Cao chuyển hướng về lỗ tai hắn mà thổi.
“A! Ngứa a!” Hoàng đế thực sự thanh tỉnh, “Đừng nghịch ngợm!”
Phượng Băng Cao xoay mình nằm trên Hoàng đế, “Nếu còn không tỉnh, ta sẽ khiến ngươi ngứa a.” Vận sức vào mười đầu ngón tay chờ đợi.
“Xem ai kìa!” Hoàng đế giả vờ không vui mà phản công, đem Phượng Băng Cao đặt ở phía dưới, ngón tay linh hoạt hướng nách, hông y mà cù.
Trong thời gian ngắn, tiếng cười bật lên, giống như của một đứa trẻ, khiến trên giường rung động, lộ ra hai thân ảnh đang nô đùa.
“Trời ơi! Mau dừng tay! Ha ha! Hảo nhột a, hảo nhột! Ha ha ha! Buồn chết ta rồi! Tức bụng quá, không còn sức nữa rồi!” Trên người Phượng Băng Cao mười ngón tay liên tục chuyển động, Hoàng đế oán giận nói:”Không công bằng! Ngươi sao lại không sợ nhột?”
“Hắc hắc! Ta bắt được nhược điểm của ngươi, hóa ra ngươi ọợ nhột, về sau nếu không nghe lời ta sẽ hảo nhột a!” Phượng Băng Cao thở hổn hển ngã sang một bên, lộ ra nụ cười thỏa mãn, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
“Ta nào dám không nghe lời ngươi?” Hoàng đế lập tức đáp, gắt gao ôm. ” Cao, ngươi hôm nay có chút kỳ quái.”
“Ân? Kỳ quái thế nào?”
“Ngươi bình thường không đùa giỡn với ta, hôm nay lại rất chủ động, hơn nữa ta dán sát vào ngươi như vậy, ngươi cũng không tức giận, vậy không phải rất lạ sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng đế nghiêm mặt nhìn y, mơ hồ cảm thấy bất thường, không phải có người mật báo với y chỵyện chiến tranh chứ?
“Ta mỗi ngày đều ở trong cung thì có chỵyện gì? Ngươi đừng đa nghi quá.” Ra vẻ bình thường, Phượng Băng Cao hỏi vặn lại:” Ngươi hỏi vậy, có phải gần đây có chuyện gì không?”
“Không, đều rất tốt.” Hoàng đế nội tâm căng thẳng, vội thêm một câu “Quốc thái dân an.”
“Vậy thì tốt.” Phượng Băng Cao âm thầm lắc đầu, ngay cả nói dối cũng nói không được, có thể giấu diếm hắn bao lâu?
“Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi hôm nay sao lại đối ta tốt như vậy? Ôm ngươi cũng không tức giận?”
Phượng Băng Cao trừng mắt, tức giận nói:”Cho ngươi ôm còn hỏi lý do? Buông ra!” Thực sự không hiểu nổi nhân tình, chẳng lẽ trước kia thủ pháp cự tuyệt đã khiến hắn bị dọa đến choáng váng? Không dám mảy may vượt qua giới hạn?
“Không buông, hôm nay đừng nghĩ ta buông ngươi ra!” Như lo sợ y sẽ chạy trốn, Hoàng đế khẩn trương ôm chặt hơn.
Thấy vậy, Phượng Băng Cao ôn nhu nói:”Nếu vậy, vĩnh viễn đừng buông ra!”
“Hả?!” Hoàng đế kinh ngạc, khó có thể tin Phượng Băng Cao lại nói với hắn những lời phiên tình mật ngữ này.
“Cao, ngươi bằng lòng là người của ta?”
“Còn hỏi…” Phượng Băng Cao mí mắt buông xuống, hai gò má đỏ ửng, chủ động hé đôi một đỏ mọng:”Ta không phải Hoàng hậu của ngươi sao…”
Hoàng đế lập tức khóa đôi môi ấy, lửa tình bùng lên mãnh liệt, thiêu đốt thân thể…