Phúc Lạc Hội Truyện Full

ĐỢI GIỮA GỐC CÂY

Con gái tôi đưa tôi vào căn phòng nhỏ nhất trong ngôi nhà mới của nó.

- Đây là phòng ngủ dành cho khách. - Lena nói theo kiểu tự hào của dân Mỹ.

Tôi mỉm cười. Trong cách suy nghĩ của người Hoa, phòng ngủ dành cho khách phải là phòng ngủ tốt nhất, nghĩa là căn phòng vợ chồng nó đang ngủ. Tôi không nói cho nó biết điều này. Trí khôn của nó như một cái ao không đáy. Ném đá xuống ao, đá chìm lỉm vào bùn đen rồi tan biến. Ðôi mắt nó nhìn lại chẳng phản ánh điều gì.

Tôi suy nghĩ về điều này mặc dù tôi rất yêu con. Nó là núm ruột của tôi mà. Một phần tâm trí nó là của tôi. Nhưng lúc chào đời, nó tuột khỏi thân tôi như một con cá trơn trợt, và từ đó đã bơi đi xa mãi từ khi nó còn bé đến giờ. Tôi đã nhìn nó như từ một bờ bãi khác. Bây giờ tôi phải kể cho nó biết tất cả quá khứ của tôi. Ðó là cách duy nhất để thấm vào da thịt nó và kéo nó về nơi có thể cứu rỗi nó.

Căn phòng này trần nghiêng dốc xuống chiếc gối trên giường tôi. Bốn bức tường bít bùng như trong cỗ quan tài. Tôi phải nhắc nó chớ có đặt bất cứ đứa con nít nào vào trong phòng này. Nhưng tôi biết nó không chịu nghe đâu.

Nó đã nói là nó không muốn có con. Vợ chồng nó mãi bận bịu vẽ nhà cho người khác xây, cho người khác ở. Cái từ tiếng Mỹ chỉ nghề nghiệp của vợ chồng nó tôi nói hoài không được. Một cái từ xấu xí.

- Arty tacky[2] có lần tôi đã phát âm từ đó với cô em dâu như thế. Con gái tôi đã cười lăn khi nghe tôi phát âm như thế. Lẽ ra khi nó còn bé tôi phải tát nó nhiều hơn để trị cái thói hỗn hào của nó. Giờ thì đã quá trễ. Giờ vợ chồng nó đưa tiền cho tôi để phụ vào tiền bảo hiểm chi chi của tôi đó. Thế nên cái cảm giác bỏng rát tôi đôi khi cảm thấy trong tay mình đã phải rút lại, giấu trong trái tim tôi.

Vẽ vời những cao ốc hoa lệ có ích lợi gì đâu khi sống trong một căn nhà vô dụng? Con tôi có tiền, thế mà mọi thứ trong nhà nó đều chỉ để ngắm, thậm chí ngắm cũng không đẹp. Hãy nhìn cái bàn để đầu giường này. Mặt bàn bằng đá cẩm thạch trắng nặng nề còn chân bàn thì màu đen khẳng khiu. Ai thấy nó cũng đều phải nghĩ trong đầu chớ đặt túi nặng lên bàn kẻo nó sẽ sập xuống. Vật duy nhất đứng được trên bàn là một lọ hoa cao màu đen. Lọ hoa giống như một cái chân nhện, nó mảnh đến nỗi chỉ có thể cắm được một bông hoa. Nếu ta rung bàn, hoa và lọ sẽ xập xuống ngay.

Quanh căn nhà này tôi đã nhìn thấy nhiều điềm báo. Con tôi nhìn mà chẳng thấy. Đây là căn nhà sẽ đổ vỡ thành từng mảnh. Sao tôi lại biết? Lúc nào tôi cũng tiên đoán được sự việc trước khi chúng xảy ra.

Thời còn con gái sống ở Vô Tích, tôi rất ngang ngạnh bướng bỉnh. Cười ngạo đời. Không thèm nghe ai. Tôi xinh đẹp, nhỏ nhắn. Tôi kiêu hãnh vì có đôi chân nhỏ xíu. Hài lụa vừa dơ, tôi quăng đi liền. Tôi mang những đôi ủng da gót nhỏ, đắt tiền, hàng nhập cảng. Tôi làm hư bao nhiêu là giày vớ khi chạy ngang vuông sân trải sỏi.

Tôi thường xõa tóc, thả nó bay lòa xòa, mẹ tôi hay nhìn mái tóc rối tung của tôi mắng: - Ái dà, Chân Ảnh, con trông như mấy con ma da ở đáy hồ.

Ma da là linh hồn của những phụ nữ tự vẫn vì nhục, chúng thường vật vờ vào nhà người sống, tóc xõa dài, biểu lộ nỗi đau buồn đời đời kiếp kiếp. Mẹ bảo tôi sẽ làm điếm nhục gia phong, nhưng tôi chỉ khúc khích cười mỗi khi mẹ bới tóc cài trâm cho tôi. Mẹ thương tôi lắm không nỡ giận. Tôi giống tính mẹ. Thế nên mẹ mới đặt tên tôi là Chân Ảnh. Hình ảnh chân thực.

Gia đình tôi là một trong những gia đình giàu có nhất vùng Vô Tích. Nhà có nhiều phòng. Phòng nào cũng đầy những chiếc bàn to nặng. Trên mỗi bàn có đặt một hộp bằng ngọc đậy kín mít bằng một nắp bằng ngọc. Trong hộp đựng thuốc lá Anh không đầu lọc, lúc nào cũng vừa đủ, không nhiều, không ít. Những hộp này được làm chỉ để đựng thuốc lá. Tôi chẳng để ý gì đến chúng cả. Trong đầu tôi, chúng chỉ là những vật tầm thường. Có một lần anh em tôi lén lấy một chiếc hộp rồi đem đổ thuốc lá ra đường. Chúng tôi chạy xuống một cái lỗ lớn nứt ở giữa đường, dưới có nước cống đang chảy. Chúng tôi ngồi xổm ở đó với lũ trẻ sinh sống bên cạnh cống nước. Chúng tôi múc từng tách nước bẩn đó lên, hy vọng tìm được một con cá hay một kho báu bí mật. Chúng tôi chẳng tìm được gì, và chẳng bao lâu quần áo đều lấm đầy bùn, chẳng ai có thể phân biệt anh em tôi với lũ trẻ đầu đường xó chợ.

Trong nhà tôi có rất nhiều của quí. Thảm bằng lụa, nữ trang, chén kiểu quí và ngà voi chạm trổ. Nhưng mỗi khi hồi tưởng lại căn nhà đó, tôi thường nghĩ đến chiếc hộp ngọc, các kho báu lấm bùn mà tôi không biết mình đang cầm trên tay.

Còn một thứ khác nữa mà tôi nhớ rất rõ về căn nhà đó.

Lúc đó tôi mười sáu tuổi. Đêm đó là đêm dì Út tôi lấy chồng. Dì và tân lang đã lui về căn phòng dành riêng cho họ với bà mẹ chồng mới và những người khác trong gia đình mới của dì.

Nhiều thân quyến bên đàng trai nán lại nhà tôi, họ ngồi quanh chiếc bàn lớn trong phòng khách, ai nấy đều cười nói, ăn lạc rang, bóc cam và vui đùa rộn rã. Một người đàn ông ở tỉnh khác ngồi cùng với chúng tôi, ông ta là bạn của chồng mới cưới của dì tôi. Ông ta già hơn anh cả tôi, thế nên tôi gọi ông ta là chú. Mặt ông đỏ bừng men rượu whisky.

- Chân Ảnh. - Ông ta đứng dậy khỏi ghế, sẵng giọng gọi tôi... - Có lẽ cô vẫn đói phải không nào?

Tôi nhìn quanh bàn, mỉm cười với mọi người vì sự chú ý đặc biệt này dành cho tôi. Tôi nghĩ ông ta sẽ lôi trong túi ra một món ngon đặc biệt để đãi tôi. Tôi hy vọng đó sẽ là vài chiếc bánh ngọt. Nhưng ông lôi ra một quả dưa hấu thật đẹp.

Rồi ông ta nhấn con dao hết sức mạnh xuống quả dưa và rống lên cười, cái miệng to ngoác rộng đến độ tôi thấy suốt đến cả mấy chiếc răng vàng. Mọi người quanh bàn phá lên cười. Mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ, vì lúc đó tôi chẳng hiểu gì cả.

Ðúng quả thực tôi là một cô gái bướng bỉnh, nhưng lại rất ngây thơ. Tôi đâu biết cái hành động hắn xẻ dưa đó là một hành động xấu xa. Mãi đến sáu tháng sau khi tôi lấy người đàn ông, và khi hắn ngây ngất rít lên bảo tôi hắn đã sẵn sàng để “khai hoa” thì tôi mới hiểu ra.

Ðó là một gã đàn ông xấu xa tồi tệ đến nỗi bây giờ tôi vẫn không thể nhắc lại tên của hắn. Tại sao tôi lấy gã đàn ông đó? Ðó là vì cái đêm sau ngày cưới của dì út tôi, tôi bắt đầu tiên đoán được sự việc trước khi nó xảy ra.

Buổi sáng kế tiếp phần lớn thân quyến đã ra về. Ðến tối, tôi và các em cùng cha mẹ với tôi vẫn ngồi quanh chiếc bàn rộng lớn uống trà, cắn hạt dưa. Các em tôi nói chuyện rôm rả, còn tôi ngồi cắn hạt dưa, gom nhân lại thành một nhúm trên bàn.

Các em tôi đều mơ tưởng lấy mấy tên trai trẻ vô dụng, con cái những gia đình không gia thế như nhà tôi. Mấy cô em đó không biết với cao để đạt được điều tốt. Họ là con của các bà vợ lẽ của cha tôi. Còn tôi là con của vợ chánh thức của cha.

- Mẹ anh ta sẽ đối xử với em như đầy tớ thôi... Cô này mắng cô kia.

- Còn bên phía chú rể của anh chàng của chị thì có máu điên đấy. - Cô kia đốp lại.

Khi họ trêu chọc nhau chán chê rồi, họ bèn hỏi tôi muốn lấy ai.

- Chị chẳng biết ai cả. - Tôi kiêu ngạo đáp.

Không phải tôi không chú ý tới bọn con trai. Tôi biết cách để thu hút sự chú ý và khiến họ ái mộ mình. Nhưng tính tôi khinh người, nghĩ chẳng có chàng trai nào xứng đáng với mình.

Ðó là những ý nghĩ trong đầu tôi. Những suy nghĩ có hai loại: có suy nghĩ là những hạt giống đã được bố mẹ tổ tiên cấy sẵn khi đứa trẻ chào đời. Có suy nghĩ do người khác cấy vào. Có lẽ đó là những hạt dưa tôi đang ăn đây? Tôi nghĩ đến người đàn ông cười ngạo nghễ đêm hôm trước. Và ngay giây phút đó, một cơn gió lớn từ phương bắc thổi ào ào vào khiến cho bông hoa trên bàn rụng xuống ngay dưới chân tôi.

Ðó là sự thực. Tựa như một lưỡi dao đã cắt đứt bông hoa, như một điềm báo. Ngay khi đó, tôi biết tôi sẽ lấy người đàn ông đó. Tôi không vui mừng với ý nghĩ đó, nhưng tôi kinh ngạc sao mình có thể biết.

Chẳng bao lâu sau tôi nghe cha, chú và chồng mới cưới của dì nhắc đến người đàn ông đó. Vào bữa ăn tối, tên ông ta được rót vào bát tôi cùng với món xúp. Tôi thấy ông ta ngó sững tôi từ bên kia vườn của dượng, xuýt xoa: - Coi kìa, cô ta đâu có quay đi nỗi. Cô ta đã thuộc về tôi rồi.

Ðúng là tôi không quay di. Tôi giương mắt ngó hắn. Tôi lắng nghe hắn, mũi hích lên ngửi thấy lời lẽ hắn thối tha khi hắn bảo cha tôi rất có thể sẽ không cho tôi số của hồi môn hắn đã đòi hỏi. Tôi cố hết sức đẩy hắn ra khỏi suy nghĩ của tôi đến nỗi tôi ngã vào chiếc giường cưới với hắn.

Con gái tôi đâu biết tôi đã lấy người đàn ông đó lâu lắm rồi, hai mươi năm trước khi nó chào đời.

Nó đâu biết hồi lấy gã đàn ông đó tôi đẹp biết bao. Tôi hồi đó đẹp hơn con gái tôi nhiều lắm, chân nó to như chân nông dân, còn mũi thì bự như cha nó vậy.

Ngay cả đến bây giờ, da tôi vẫn mịn màng, thân hình vẫn thon thả như thiếu nữ. Nhưng đã có những nếp nhăn quanh miệng tôi, cái miệng xưa hay mỉm cười. Còn đôi bàn chân tôi, ngày xưa bé nhỏ và xinh đẹp thì ôi thôi! Giờ chúng sưng lên, chai sần, gót nứt nẻ. Ðôi mắt năm mười sáu rực sáng và long lanh thì nay vàng đục, kéo mây.

Nhưng tôi vẫn còn nhìn rất rõ hầu hết mọi việc. Khi muốn hồi tưởng việc gì đó, nó cũng tựa nhìn vào một cái chén và thấy những hạt cơm cuối cùng còn sót lại.

—★—

Có một buổi chiều trên hồ Thai chẳng bao lâu sau khi tôi lấy người đàn ông đó. Ðó là lúc tôi bắt đầu yêu hắn. Hắn xoay gương mặt tôi về phía ánh tà dương. Hắn nâng cằm tôi lên, vuốt ve đôi má và bảo: - Chân Ảnh, em có đôi mắt của hổ. Ban ngày mắt em thâu lửa. Ban đêm chúng lóe sáng như vàng.

Tôi không cười, dù hắn ngâm bài thơ đó rất dở. Tôi khóc vì vui mừng thực sự. Trong tim tôi có một cảm giác chòng chành, choáng váng như một sinh vật vùng vẫy muốn thoát ra đồng thời lại muốn ở lại. Tôi yêu hắn nhiều như thế đó. Đó là cảm giác khi một người giao thân với ta và một phần tâm trí ta lướt đi giao hợp với người đó dù ta không muốn. Tôi thành người lạ với chính mình. Tôi làm đẹp cho hắn. Khi mang hài, tôi chọn đôi vừa ý hắn. Mỗi đêm tôi chải tóc chín mươi chín lần để chăn gối được may mắn, hy vọng hoài thai một đứa con trai.

Ðêm hắn thụ tinh cho tôi một đứa con, tôi cũng biết trước. Tôi biết đó sẽ là một đứa con trai. Tôi có thể nhìn thấy đứa bé trai nhỏ xíu trong bụng mình. Bé có đôi mắt của chồng tôi, to và cách xa nhau. Tay bé búp măng, thùy tai to dày, tóc mượt, mọc cao trên đỉnh đầu, lộ ra một vầng trán rộng.

Chính vì tôi quá vui sướng nên tôi đã quá căm thù. Nhưng ngay cả trong những phút giây hạnh phúc nhất, một nỗi lo lắng dậy lên ngay trên đầu mày tôi, nơi ta nhận biết sự việc, rồi sau đó ngấm dần xuống tim tôi, nơi ta cảm thấy sự việc và nó biến thành sự thực.

Chồng tôi bắt đầu nhiều chuyến làm ăn lên phương Bắc. Những chuyến đi này khởi sự ngay sau khi chúng tôi lấy nhau, nhưng kéo dài hơn sau khi tôi mang thai. Tôi như ngọn gió bấc đã thổi sự may mắn mà chồng tôi tin về cho tôi, thế nên khi chồng đi vắng, ban đêm dù là vào những đêm lạnh lẽo tôi mở rộng các cửa sổ phòng ngủ để gió thổi tâm trí anh về với tôi.

Nhưng tôi không biết gió bấc là ngọn gió lạnh nhất, nó thấm vào tim, cuỗm đi sự ấm áp. Gió mạnh đến nỗi nó thổi chồng tôi băng qua phòng ngủ và cuốn ra ngoài cửa sau. Tôi biết được nhờ dì út, rằng hắn ta đã bỏ tôi đi sống với một ả đào.

Khi tôi đã vượt qua được cơn đau khổ và trái tim hoang vắng chẳng còn lại gì ngoài nỗi buồn và sự căm ghét, dì út tôi kể thêm rằng chồng tôi đã chung sống với nhiều người khác nữa. Vũ nữ, gái điếm, đầm Mỹ. Một cô em họ còn trẻ hơn tôi nữa. Cô ta đã bí ẩn rời Hồng Kông ngay sau khi chồng tôi biến dạng.

Thế nên tôi sẽ kể cho Lena nghe nỗi nhục của mình. Rằng tôi giàu và đẹp. Không ai xứng đáng với tôi. Rằng tôi đã bị ruồng rẫy. Tôi sẽ kể cho con nghe rằng năm mười tám tuổi sắc đẹp thanh xuân đã cạn kiệt trên đôi má tôi. Tôi nghĩ đến việc nhảy xuống hồ tự vẫn như những phụ nữ mang nhục khác. Và tôi sẽ kể cho con nghe chuyện tôi giết hài nhi vì tôi quá căm thù người đàn ông đó.

Tôi phá thai. Thời đó việc phá thai ở Trung Hoa không phải là việc xấu. Nhưng ngay hồi đó, tôi nghĩ việc đó là xấu, vì khi máu của đứa con trai đầu lòng của người đàn ông đó trào ra khỏi thân thể tôi, tôi thấy sự trả thù khủng khiếp chảy tràn trong huyết quản.

Khi các cô y tá hỏi họ phải làm gì với hài nhi đã chết, tôi ném cho họ một tờ báo bảo gói nó lại như gói cá rồi quăng xuống hồ. Vậy mà con gái tôi nói tôi không biết không muốn có con nghĩa là thế nào.

Khi con gái tôi nhìn tôi, nó chỉ nhìn thấy một bà lão bé nhỏ vì nó hời hợt chỉ nhìn thấy bề ngoài. Nó không có khả năng sâu xa nhận biết bên trong sự vật. Nếu có, nó sẽ nhìn thấy một bà già cốt hổ. Nó sẽ phải thận trọng sợ hãi.

Tôi sinh nhằm năm Dần. Sinh năm đó thật là xui, nhưng sinh nhằm tuổi Dần lại rất tốt. Năm đó, một con quỷ hết sức xấu xa đã đầu thai. Dân quê chết như gà trong ngày hè nóng bức. Dân thành thị hóa thành những cái bóng, họ rúc vào nhà và biến mất. Trẻ con sinh ra không mập nổi. Trong vài ngày thịt long khỏi xương và chúng chết.

Con quỷ sống trên dương thế trong bốn năm. Nhưng mạng tôi còn mạnh hơn cả nó nên tôi sống. Mẹ đã kể cho tôi nghe như vậy khi tôi đủ lớn khôn để hiểu tại sao tôi quá cứng đầu theo ý mình.

Rồi mẹ giải thích cho tôi tại sao cọp có hai màu vàng và đen. Nó có hai mặt. Mặt vàng nổi lên với trái tim dữ tợn. Mặt đen quỷ quyệt đứng yên, giấu màu vàng giữa đám cây, nó trông thấy người khác nhưng không bị ai thấy, nó kiên nhẫn chờ đợi sự việc xảy tới. Mãi sau khi bị tên đàn ông tàn tệ ruồng bỏ, tôi mới học cách sử dụng mặt đen của mình.

Tôi hóa thành ma da dưới hồ. Tôi ném quần áo trắng phủ lên gương trong phòng ngủ đề khỏi phải nhìn thấy nỗi đau buồn của mình. Tôi mất hết sức lực, không nhấc nổi tay lên để cài trâm bới tóc nữa. Tôi lềnh bềnh như một chiếc lá chết trên mặt nước cho đến ngày trôi ra khỏi nhà mẹ chồng và quay về nhà cha mẹ ruột.

Tôi về miền ngoại ô Thượng Hải sống với gia đình một người em họ, ở lại căn nhà đó trong mười năm. Nếu hỏi tôi làm gì suốt mười năm đằng đẵng đó, tôi chỉ có thể trả lời rằng chờ đợi giữa đám cây. Tôi ngủ một mắt, mở một mắt, rình rập.

Tôi không làm việc. Gia đình người em họ đối đãi với tôi tử tế vì tôi là con gái của gia đình chu cấp cho họ. Căn nhà tồi tàn, ba gia đình sống chen chúc nhau. Sống ở đó không tiện nghi, và tôi muốn thế. Con nít bò trên sàn nhà với chuột. Gà qué chạy ra chạy vào như những người khách nông dân cục mịch của họ hàng tôi. Tất cả chúng tôi đều ăn trong nhà bếp, trong mùi mỡ chiên nóng rực. Còn ruồi! Nếu chỉ để sót lại chỉ vài hạt cơm trong bát thì sẽ có hàng đống ruồi đói bu lại, nhìn như một bát chè đậu đen nhúc nhích. Miền quê nghèo như thế đó.

Sau mười năm tôi đã sẵn sàng. Tôi không còn là một thiếu nữ mà đã thành một phụ nữ lạ. Một người đàn bà đã lập gia đình mà không có chồng. Tôi vào thành phố với hai mắt mở to. Tựa như bát ruồi đen đã được đổ ra đường. Khắp nơi người là người, những người đàn ông xa lạ chen lấn những người đàn bà xa lạ, chẳng ai thèm đoái hoài đến ai.

Với số tiền gia đình cho, tôi mua quần áo mới, những bộ y phục thời trang thẳng thớm. Tôi cắt mái tóc dài theo mốt con trai. Tôi đã chán cảnh nhàn rỗi mười năm rồi, nên quyết định xin làm việc và trở thành một cô bán hàng.

Tôi chẳng cần học cách nịnh hót phụ nữ. Tôi biết họ muốn nghe những câu gì. Con cọp có thể grừ - grừ êm ái trong lồng ngực, làm cho ngay cả thỏ cũng cảm thấy an toàn, bằng lòng.

Dù đã chững chạc, tôi hóa xinh đẹp trở lại. Ðó là một cái tài. Quần áo tôi mặc đẹp hơn, đắt hơn quần áo bán trong tiệm nhiều. Thế nên phụ nữ đua nhau mua quần áo rẻ tiền, vì họ nghĩ họ có thể xinh đẹp như tôi.

Chính lúc tôi làm việc như dân cày tại cửa hiệu đó, tôi đã gặp Clifford St. Clair. Anh là một người Mỹ cao lớn, xanh xao, đến cửa hiệu mua những thứ quần áo loại rẻ tiền gửi xuất đi. Chính cái tên của anh làm tôi biết tôi sẽ lấy anh.

- Tôi là Saint Clair. - Anh tự giới thiệu bằng tiếng Anh.

Rồi anh nói thêm bằng tiếng Hoa nằng nặng, đều đều - có nghĩa là thiên thần ánh sáng.

Tôi không ưa cũng không ghét anh. Tôi thấy anh không vô duyên cũng không hấp dẫn. Nhưng tôi biết anh là điềm báo mặt đen của tôi chẳng bao lâu nữa sẽ ra đi.

Saint theo đuổi tôi bốn năm liền theo kiểu lạ lùng của anh. Mặc dù tôi không phải là chủ tiệm, anh luôn luôn chào hỏi tôi, nắm tay tôi giữ thật lâu. Lòng bàn tay anh lúc nào cũng ẩm ướt, ngay cả sau khi chúng tôi lấy nhau. Anh sạch sẽ và dễ chịu. Nhưng anh có mùi của một ngoại nhân, cái mùi nồng nồng của cừu không bao giờ tẩy được.

Tôi không khó. Nhưng anh khách sáo quá. Anh mua cho tôi những món quà rẻ tiền: một bức tượng nhỏ bằng thủy tinh, một cái cài áo đầy gai thủy tinh, một cái bật lửa màu bạc. Saint làm như thể những món quà đó chẳng đáng gì, làm như anh là chàng giàu có tặng một gái quê nghèo những thứ chưa hề thấy ở Trung Hoa.

Tôi thấy cái nhìn của anh khi ngó tôi mở quà. Náo nức mong chúng vừa ý tôi. Anh đâu biết những thứ đó chẳng đáng gì đối với tôi, tôi đã lớn lên giữa những vật quí báu mà anh còn không tưởng tượng nỗi.

Tôi luôn luôn nhận quà một cách duyên dáng, bao giờ cũng phản đối vừa phải, không ít quá, không nhiều quá. Tôi không khuyến khích anh. Nhưng vì tôi biết người đàn ông này một ngày kia sẽ trở thành chồng mình nên tôi cẩn thận cất những thứ lỉnh kỉnh vớ vẩn này vào một cái hộp, lấy giấy gói riêng mỗi thứ. Tôi biết một ngày nào đó anh sẽ đòi xem lại chúng.

Lêna nghĩ Saint đã cứu tôi ra khỏi cái làng quê nghèo nàn mà tôi bảo là nguyên quán của tôi. Nó đúng. Mà lại sai. Con gái tôi đâu biết Saint đã phải kiên trì đợi bốn năm như một con chó trước cửa tiệm thịt.

Sao cuối cùng tôi lại xuất hiện và để anh ta lấy mình?

Tôi đang đợi một điềm báo mà tôi biết sẽ đến. Tôi phải đợi đến năm 1946.

Một lá thư đến từ Tiên Sơn, không phải từ gia đình tôi, vì cha mẹ nghĩ tôi đã chết, mà từ dì út tôi. Ngay trước khi mở thư tôi biết chồng tôi đã chết. Hắn bỏ ả đào hát từ lâu rồi. Hắn ở với một con đày tớ trẻ nào đó. Nhưng cô này tính khí mạnh mẽ, còn liều mạng hơn cả hắn nữa. Lúc hắn định bỏ cô ta, cô ta đã mài con dao bếp dài nhất, bén ngót.

Tôi nghĩ người đàn ông đó từ lâu rồi đã vắt kiệt mọi thứ trong tim tôi. Nhưng bây giờ một cảm giác mạnh mẽ cay đắng trào ra khiến tôi thấy lòng trống rỗng lạ kỳ. Tôi chửi thật lớn cho hắn nghe. Mày là đồ chó. Mày nhảy nhổm, chạy xổ theo bất kỳ con nào gọi mày. Bây giờ mày chạy gặm đuôi mày.

Tôi quyết định chấp nhận Saint cưới tôi. Quá dễ dàng mà. Tôi là con gái của vợ chánh thất của cha tôi. Tôi cất giọng run rẩy. Tôi sinh bệnh, xanh xao và gầy sút đi. Tôi hóa thành một con thú bị thương. Tôi để thợ săn đến và biến tôi thành một con ma cọp. Tôi tự nguyện từ bỏ các tính khí đã gây cho tôi quá nhiều đau khổ.

Bây giờ tôi là một con cọp không phóng, cũng không đợi giữa đám cây. Tôi hóa thành một bóng ma vô hình.

*

*  *

Saint đưa tôi về Mỹ, sống trong những căn nhà còn nhỏ hơn căn nhà ở quê. Tôi mặc quần áo Mỹ rộng thùng thình. Tôi làm công việc của đày tớ. Tôi học cách sống phương Tây. Tôi cố học nói tiếng Mỹ với cái lưỡi dày trục. Tôi nuôi một đứa con gái, nhìn nó từ một bờ bãi khác. Tôi chấp nhận lối sống Mỹ của nó. Tất cả những chuyện đó tôi chẳng màng đến. Tôi chẳng còn hổ tính nữa.

Tôi có thể bảo con gái tôi yêu cha nó không? Đó là người đàn ông chà chân cho tôi mỗi đêm. Anh ca ngợi các món ăn tôi nấu. Anh khóc, xúc động thật sự, khi tôi mang ra những món quà bé nhỏ tôi đã để dành đợi cái ngày anh ban cho tôi đứa con gái, một đứa con gái tuổi Cọp.

Làm sao tôi không yêu người ấy được chứ? Nhưng đó là tình yêu của bóng ma. Những cánh tay ôm nhau nhưng không chạm nhau. Một chén đầy cơm nhưng ăn không khoái khẩu. Không thấy đói. Không thấy no.

Bây giờ Saint đã ra ma. Anh và tôi có thể bình đẳng yêu nhau. Anh đã biết những điều tôi giấu giếm bao năm nay. Giờ tôi phải kể cho con tôi biết tất cả. Nó là con của ma. Nó không có tính khí. Đó là nỗi nhục lớn nhất của tôi. Làm thế nào tôi từ bỏ thế giới này mà không để lại cho nó tính khí của tôi?

Thế nên tôi sẽ làm như thế này. Tôi sẽ tập họp lại quá khứ của tôi và xem xét. Tôi sẽ thấy một việc đã xảy ra. Đó là nỗi đau đã cắt lìa tính khí tôi. Tôi sẽ giữ nỗi đau ấy trong tay cho đến khi nó cứng lại, sáng loáng và rõ ràng hơn. Rồi khi đó sự dữ tợn của tôi có thể trở lại, với mặt vàng và mặt đen. Tôi sẽ dùng nỗi đau nhọn này để đâm xuyên qua lớp da dày của con gái tôi và cắt lìa hổ tính của nó. Nó sẽ chống lại tôi, vì đó là bản chất của hai con cọp. Nhưng tôi sẽ thắng và trao cho nó hổ tính của tôi, vì đó là cách mẹ yêu con.

Tôi nghe con gái tôi nói với chồng nó ở dưới nhà. Vợ chồng nó nói những lời vô nghĩa. Chúng ngồi trong căn phòng không có sự sống.

Tôi tiên đoán được sự việc trước khi nó xảy ra. Con tôi sẽ nghe tiếng lọ hoa vỡ và bàn sập xuống sàn nhà. Nó sẽ lên lầu đi vào phòng tôi. Ðôi mắt nó sẽ không nhìn thấy gì bóng tối, nơi tôi đang đợi giữa đám cây.

 

[2] Cách đọc sai của từ Architect có nghĩa là kiến trúc sư