Phong kiếm xuân thu

Hồi 7

Nói về Viên Đạt chặt Mông Đằng luôn ba búa, té nhào xuống ngựa, binh Tần

không dám ra giựt lấy thây, ùn ùn nhắm bổn dinh chạy tuốt. Viên Đạt chẳng rượt

theo, dừng ngựa lại kêu lớn rằng: "Tần binh chớ sợ, ông chẳng rượt đâu, bây hãy về

báo với Nguyên soái bây, phải sai tướng giỏi ra trận, chớ sai đồ vô dụng ra làm cho

nhọc công ông chém". Lúc ấy binh Tần không kể đến rượt cũng chẳng rượt, cứ cong

lưng chạy dài như gió thổi mây tan, về đến bổn dinh bẩm cùng Nguyên soái. Chương

Hàng nghe báo giận lắm, hỏi chúng tướng rằng: "Có ai dám ra trận mà bắt Viên Đạt,

trả thù cho Mông tướng quân chăng?" Nói dứt lời, thấy Vương Tiễn, Vương Bôn

bước ra, ứng tiếng rằng: "Cha con tôi xin lãnh mạng". Chương Hàng cả mừng, liền

dạy hai cha con Vương Tiễn dẫn năm trăm binh, ra dinh đối địch.

Cha con Vương Tiễn lãnh lệnh, đội mão, mặc giáp, kéo binh ra dinh. Vương Bôn

nói với Vương Tiễn rằng: "Đại nhân hãy dừng ngựa, ở đây lược trận, để cho con ra

mà đánh nó". Nói rồi giục ngựa xông tới trước trận, xem thấy Viên Đạt quả nhiên

hung ác, thì nạt lớn rằng: "Ngươi có phải là Toàn sơn Viên Đạt đó chăng?" Viên Đạt

nghe hỏi, ngước mặt xem thấy một tướng thiếu niên anh hùng, bèn nạt lại rằng: "Mi

đã biết tên ông, ngày nay khai sát giới, chẳng luận già trẻ, cũng chẳng siêu sanh,

hãy thông tên cho rồi mà chịu chết". Vương Bôn nổi giận, nạt rằng: "Viên Đạt, ngươi

chớ nói phách, ta là tướng của Chương Nguyên soái, chức Tiêu hành quan tên Vương

Bôn đây, hôm nay nếu không bắt sống được ngươi, mà trả thù cho Mông tướng quân,

thề chẳng làm người".

Nói dứt lời hươi đao chém tới. Viên Đạt hươi búa đỡ ra rồi đánh đến mười hiệp,

Vương Bôn khen thầm rằng: "Viên Đạt quả nhiên anh hùng xuất chúng, mạnh mẽ vô

song". Viên Đạt cũng khen Vương Bôn tuổi trẻ tài cao, hai người đánhđến sáu chục

hiệp, đánh chừng nào, Viên Đạt búa càng lẹ, ngựa càng mau. Vương Bôn thấy Viên

Đạt đánh chừng nào mạnh chừng nấy, thì nghĩ thầm rằng: "Thằng thất phu này quả

nhiên võ nghệ cao cường, chi bằng ta dùng thế Huê đao đưa nó xuống ngựa rồi".

Bèn ráng sức tinh thần đổi đao pháp, nạt rằng: "Viên đạt, hôm nay ta chẳng chém

đầu người, thề chẳng về dinh". Viên Đạt thấy Vương Bôn ráng sức tinh thần đổi đao

pháp thì cười lớn rằng: "Vô danh tiểu tướng, mi có tài nghệ chi thì đem ra cho hết,

nếu ta dung cho mi đánh vài hiệp nữa, thì chẳng xưng là Toàn sơn hảo hán". Hai

người đánh luôn đến mười hiệp nữa.

Viên Đạt vốn là tướng từng quen đánh giặc, tuy đã năm mươi, nhưng mà khí

lực chưa suy, đánh với Vương Bôn hơn trăm hiệp, cũng không thấy Vương Bôn ra tài

chi lạ hết. Viên Đạt hai tay hươi búa, dùng thế nhắm ngay đầu Vương Bôn đánh

xuống, và nạt lớn rằng: "Vương Bôn coi búa". Vương Bôn thấy búa xuống rất nên

mạnh bạo, liền ráng sức bình sanh mà chạy xớt ngang, đở ra, hổ khẩu tay rúng động,

Viên Đạt quày ngựa dùng cán búa nhắm ngay vế bên hữu của Vương Bôn mà vít hất

lên, làm cho Vương Bôn té nhào xuống ngựa. Vương Tiễn xem thấy nói: "Không

xong rồi". Bèn lật đật lắp tên bắn vãi, khi ấy Viên Đạt thấy Vương Bôn rớt xuống

ngựa thì cả mừng giục ngựa hươi đao búa tới chém, xảy nghe tiếng cung bắn liền

ngước mặt xem, thấy tên bay tới rất gần, giơ tay bắt lấy mũi tên, không dè Vương

Tiễn có tài bắn liên châu tiễn, mũi thứ nhứt bắn rồi, mũi thứ nhì vừa đến, Viên Đạt

bắt không kịp bị trúng nhằm kiếng hộ tâm, mặt mày thất sắc, chẳng dám xông tới,

liền quày ngựa chạy trở về dinh.

Vương Tiễn chẳng rượt theo, cứu Vương Bôn đem về, bên kia Viên Đạt kéo binh

về dinh, Lý Mục ra dinh nghinh tiếp, hỏi rằng: "Chẳng hay nhơn huynh ngày nay ra

trận thắng bại thế nào?" Viên Đạt bèn đem việc chém Mông Đằng vít Vương Bôn,

rồi bị tên mà thuật lại một hồi. Lý Mục nói: "Như vậy thì oai phong của anh đã làm

cho người Tần vỡ mật rồi, để mai chúng ta ra một lượt, cả phá binh Tần mới xong".

Viên Đạt rất mừng, Lý Mục dạy bày tiệc cùng huynh trưởng khánh công. Đang ăn

uống, Lý Mục hỏi: "Hôm nay tuy chém đặng tướng Tần song còn thua nó một mũi

tên, đêm nay chỉ cho khỏi nó đến mà cướp dinh ta, vậy ta phải phòng bị trước thì mới

xong.

Viên Đạt nói: "Hiền đệ phân rất phải, vậy đêm nay, hai ta mai phục ngoài dinh,

chờ nó đến mà đánh một trận, cho rõ tài ta lợi hại." Tiệc rồi, hai người chia nhau dẫn

binh mai phục hai bên dinh, chờ đến canh ba, quả thấy một đạo binh Tần, kéo đến

cướp dinh, Viên Đạt, Lý Mục rất mừng, phát pháo đánh ra, phủ vây binh Tần, lúc

đang đánh, thình lình sau dinh lửa dậy sáng trời, binh Tần vô số, ở sau dinh đánh tới,

lại nghe pháo nổ vang rân, quân la hét dậy, binh Tần áp lại phủ vây bịt bùng. Viên

Đạt giận lắm, hươi búa qua lại đánh giết tưng bừng, ngặt vì binh Tần đông lắm, Viên

Đạt, Lý Mục tuy có sức mạnh, song quả bất địch chúng, binh mã lần lần chết hết. Lý

Mục nói với Viên Đạt rằng: "Vậy ta bảo hộ quân binh, bỏ dinh đánh ra mới xong".

Viên Đạt nói: "Phải. Vậy em đi trước, để anh ở sau ngăn cự binh nó".

Rồi hai người phá vây đánh ra, binh Tần ở sau rượt theo, Viên Đạt xem thấy nổi

giận, hét lên một tiếng, quày ngựa đánh thẳng vào đội binh Tần, hươi búa tới đâu,

đầu rơi tới đó. Vương Tiễn thấy vậy giận lắm, áp lại phủ vây, thương đâm đao chém,

đánh đỡ nhộn nhàng. Viên Đạt chẳng sợ, đánh một hồi lâu, rồi giụcngựa xông vây

mà ra, chẳng ai dám cự, như vào chỗ không người, bọn Vương Tiễn càng thêm giận

rồi giục ngựa xông tới. Viên Đạt nổi giận, quày ngựa đánh vào, rồi đánh ra, làm như

vậy luôn đến ba lần. Vương Tiễn muốn dùng bửu kiếm, sợ e đêm hôm chẳng tiện,

trở lại chém nhằm binh mình, còn đang suy tính, thì Viên Đạt đã đi xa rồi, phải thâu

binh trở về, đánh một trận ấy, binh Tần tuy cướp đặng dinh Tề, song bị chết rất

nhiều.

Nói về Viên Đạt, Lý Mục bảo hộ binh Tề, chạy khỏi bảy dặm, rồi thâu nhóm

binh tàn lại, lúc ấy trời đã sáng. Viên Đạt giận hét lên như sấm, mà rằng: "Nếu ta

chẳng đạp phá binh Tần cho tan nát, thề chẳng làm người". Bèn truyền lệnh ba quân

trở lại chỗ cũ đóng dinh. Viên Đạt lên ngựa xông tới dinh Tần khiêu chiến, binh Tần

vào báo. Chương Hàng nghe báo nói rằng: "Viên Đạt thiệt mưu kế rất nhiều, vậy

bổn soái phải ra mà đánh với nó mới xong". Bỗng thấy Vương Tiễn bước ra bẩm

rằng: "Khi hôm tiểu tướng muốn dùng bửu kiếm mà giết nó, ngặt vì đêm hôm tăm

tối chẳng tiện, bữa nay Viên Đạt lại đến khiêu chiến nữa, ấy là nó muốn đến mà

nạp mình đó, xin cho tiểu tướng ra ngựa, đặng chém đầu thằng thất phu ấy cho rồi".

Chương Hàng rất mừng bèn cho đi.

Vương Tiễn từ biệt Nguyên soái, dẫn binh ra trận, Viên Đạt nhìn biết là người

bắn mình hôm qua, bèn nạt lớn rằng: "Mạt tướng kia, hãy xông lên đặng có lãnh một

búa cho rồi". Vương Tiễn nói: "Ta là Thủy Hoàng giá hạ làm quan Điện tây hầu, gia

phong Chánh ấn tiên phong, ông đây họ Vương tên Tiễn, mi biết ông lợi hại mau

xuống ngựa chịu trói cho rồi". Viên Đạt cười lớn rằng: "Té ra mi là Vương Tiễn đó

sao? Nếu như mi xưng là hảo hán, thì hôm qua chớ dùng tên bắn lén ta, ông đây

muốn kiếm cho đặng mi, một là trả thù tên bắn lén hôm qua, hai nữa vì cha con họ

Tôn rửa oán". Nói dứt lời hươi búa chém nhầu, Vương Tiễn thấy búa xuống rất

mạnh, hai tay cử bát xà mâu lên đỡ, hổ khẩu tay rúng động, trong lòng nghĩ thầm

rằng: "Thằng này thiệt là mạnh dữ". Rồi đánh với Viên Đạt hơn mười hiệp, Vương

Tiễn muốn dùng bửu kiếm, nên gượng đánh vài hiệp nữa, quày ngựa bỏ chạy. Viên

Đạt kêu nói rằng: "Khi mới ra, coi bộ anh hùng như vậy, té ra ngựa chưa đổ mồ hôi

đã chạy dài". Nói rồi giục ngựa đuổi nà theo. Vương Tiễn rất mừng, miệng niệm

thần chú, lấy bửu kiếm liệng lên, giây phút thấy vầng mây đỏ chỗ cây gươm, nhắm

ngay đầu Viên Đạt bay lại, rồi Vương Tiễn kêu lớn rằng: "Viên Đạt, hãy coi gươm ta

chém đầu mi".

Viên Đạt ngước mặt lên, ngó thấy một ngọn gươm, trên vầng mây bay xuống

ngay đầu, thì kêu rằng: "Bớ thằng đạo nhỏ, mi nói là ta không biết chạy sao?" Nói

dứt lời quày ngựa bỏ chạy, Vương Tiễn cười ha hả rằng: "Viên Đạt, mi muốn chạy

cho thoát khỏi, phải kiếm mẹ khác đầu thai mới đặng". Liền niệm chú tức thì bửu

kiếm rượt theo. Viên Đạt ngó lại thấy bửu kiếm cách đầu chẳng xa, lật đật hươi búa

lên đỡ, song đỡ sao cho lại nghe chặt một tiếng đầu rơi xuống ngựa. Viên Đạt sống

đặng năm mươi bốn tuổi, người sau có làm thơ than rằng:

Chiếm núi Toàn sơn đã rạng danh

Oai phong lẫm liệt quỷthần kinh.

Cám thương hào khí nay đâu mất,

Ngọn cỏ dàu dàu khuất mộ linh.

Lúc ấy binh Tề thấy Viên Đạt nhào xuống ngựa, thì la lên, áp ra một lượt giựt

thây, khiêng chạy về dinh, khi ấy có quân lược trận vào phi báo. Lý Mục than dài

một tiếng té xỉu xuống đài, tả hữu áp lại phò cứu, giây lâu định tỉnh, khóc nói rằng:

"Sóng lớn muôn ngàn anh qua khỏi được, không dè bị chìm nơi rạch nhỏ này, như

vậy thì chẳng khiến em thương mà chết sao?".

Kế binh Tề đem thây Viên Đạt vào dinh. Lý Mục tay ôm thây khóc ròng, mà

kêu lớn rằng: "Huynh trưởng ôi! Anh hết lòng trung vì nước, mà muốn báo cừu cho

tổ sư (là cha của thầy), ngày nay bị thác chốn này, thì em biết làmsao mà trả cái thù

cho được". Nói dứt lời khóc rống lên, bèn dậy quân sắm quan quách Tẫn liệm, lại

khiến tám viên phó tướng, đưa quan cửu về nước Tề, rồi ngồi một mình nơi trướng

nghĩ rằng: "Nay binh Tần đông thập bội binh ta, thiệt khó nỗi trở đường, muốn rút

binh trở về, lại e các nước chê cười, muốn cùng binh Tần, định quyết hơn thua, thì sợ

bửu kiếm của Vương Tiễn rất lợi hại, muốn cự thì cự không lại, muốn lui thì khó nỗi

lui, trong lòng bối rối khó phân, mới sanh ra một kế: "Chi bằng đêm nay ta phá dinh

Tần, đặng vào thành, cùng vua nước Yên cố thủ Dịch châu, chờ cứu binh đến thì hay

hơn". Bàn tính xong rồi, truyền lệnh ba quân cơm nước no nê, sửa soạn cướp dinh.

Nói về Vương Tiễn chém được Viên Đạt, đánh trống thắng trận kéo binh về

dinh, quân vào phi báo. Chương Hàng dẫn chúng tướng ra dinh nghinh tiếp. Vương

Tiễn xuống ngựa, hai người dắt tay vào trướng, Chương Hàng nói: "Chúc mừng cho

Điện tây hầu, giết được Toàn Sơn Viên Đạt, tiếng vang thiên hạ, lập được công lao

rất lớn". Vương Tiễn kính nhường, đáp rằng: "Ấy cũng nhờ phước lớn của chúa ta,

oai phong Nguyên soái".

Rồi Chương Hàng bày tiệc ăn mừng, và sai người đến báo cho Thủy Hoàng hay.

Thủy Hoàng truyền với Nguyên soái, cùng Tiên Phong vào trướng. Hai người lãnh

chỉ cho ngồi, nói rằng: "Vương huynh ngày nay chém được Viên Đạt, mà lập cái

công lớn trót đời, quả nhân chẳng biết lấy chi kính tặng, nên cùng quân sư bày yến

thưởng công". Vương Tiễn tạ ơn. Vua tôi vào tiệc ăn uống. Thủy Hoàng truyền chỉ

rằng: "Ngày nay ăn mừng công lớn, chúng tướng chớ câu nệ, hãy uống vùi chovui".

Còn đang ăn uống, Kim Tử Lăng thấy cây cờ nhỏ nơi trướng phía Tây, bị gió gãy lìa,

bèn vội vàng lần tay đoán quẻ, đứng dậy tâu rằng: "Tôi mới đoán quẻ, đêm nay ắt

có binh Tề đến cướp dinh ta".

Thủy Hoàng nói: "Phép Bát quái của tiên sinh rất đúng, ắt chẳng sai đâu, vậy

Nguyên soái kíp ra dinh, bài trí cho sẵn". Chúng tướng nghe nói, đều tạ ơn lui ra, mà

đến trướng Nguyên soái chờ lệnh. Chương Hàng lên trướng, nói với chúng tướng

rằng: "Nước Tề, Lý Mục dõng quân ba quân cũng như Viên Đạt, chẳng phải tầm

thường, đêm nay đến cướp dinh ta, ắt có một trận đại chiến, chúng tướng phải ráng

sức mới thành công được". Liền rút một cây lệnh tiễn, sai Mông Điềm, Triệu Cao

mai phục trong dinh và đào một cái hầm, dự bị câu móc cho sẵn, lại sai Yên Dịch,

Vương Bôn, dẫn một ngàn quân cung tên, mai phục hai bên dinh, chờ cho Lý Mục

phá dinh trở ra, sẽ dùng tên bắn nó, chớ chochạy thoát, bằng trái lệnh thì cứ theo

quân pháp trị tội, lại sai Bạch Viên, Hồ Hoán, đem ba ngàn lýnh mai phục trong

dinh, đặng vây binh Tề, và sai Vương Tiễn đem một ngàn binh đóng trước dinh,

phòng giữ binh Yên tiếp ứng, và bốn mươi đại tướng ở nơi ngự dinh cùng với Quân

sư bảo giá, sắp đặt xong xuôi, bổn thân dẫn binh mai phục.

Ấy là:

Dưới đất đào hầm chờ hổ báo,

Trên trời bủa lưới bắt giao long.

Bên kia Lý Mục rõ cơ mưu, chờ đến canh ba, lén dẫn binh Tề đến cách dinh

Tần chẳng xa, xem thấy trong dinh, đèn đuốc không có, chiêng trống chẳng canh,

lòng rất mừng thầm, truyền lệnh chúng binh phát pháo đánh vào, bỗng nghe một

tiếng vang rân, dường như trời tan đất lở, những binh Tề ở trước đều sa xuống hầm,

lại nghe trong dinh Tần, nổ lên một tiếng pháo, bốn phương đèn đuốc sáng tợ ban

ngày. Triệu Cao, Mông Điền kéo binh bọc ngoài đánh vô, Chương Hàng ở trong

đánh ra, Bạch Viên, Hồ Hoán hai bên đánh giáp lại, đao thương nhộn nhàng, chiêng

trống vang rân, đánh nhau một trận rất hung, song binh Tần nhiều hơn binh Tề gấp

mười.

Lúc ấy binh Tề lòng đã rối loạn, ai lo mạng nấy, kiếm đường thoát thân, lòng

đã loạn càng thêm bối rối, bị binh Tần giết như cắt dưa, chặt chuối, nghe tiếng than

khóc rền trời. Còn Lý Mục thì dẫn vài mươi gia tướng, tả xung hữu đột, đánh ra

không khỏi, xem thấy bốn phía đều là tướng giặc, tay cầm binh khí, người nào cũng

đều hăm hở hung hăng, vây như tang môn, dữ tợ bạch hổ, không đường ra được,

trong lòng hoảng kinh nói: "Không xong, phen này mạng ta hết rồi". Bèn ngước mặt

ngó qua Lâm Tri kêu lớn rằng: "Bệ hạ ơi! Đêm nay tôi quyết liều chết, mà đền ơn

cho nước!" Lại kêu chúng tướng nói rằng: "Chúng ngươi hãy theo ta đánh giải vây

mà ra". Nói rồi hươi cặp roi đánh nhàu, xem thấy bốn phía khí lên nghi ngút, tám

hướng khói lửa mịt mù, chân ngựa nhộn nhàng, đao kiếm xăng văng, lớp thì roi

đánh, lớp thì thương đâm, đao chém, búa chặt chết thôi dồn cục.

Ấy là:

Đánh Bắc dẹp Nam vì nhà nước,

Chúng quân lo sợ mãi can qua.

Dẫu như lấy được nhiều thành quách,

Nỡ khiến ngựa người máu chảy sa.

Nguyên tài Lý Mục chẳng phải tầm thường, mười phần mạnh mẽ, roi đánh Hồ

Hoán, ngựa rượt Vương Bôn, thương đâm Bạch Viên, tên bắn Triệu Cao, một mình

đánh đỡ bốn phía tưng bừng, gần thoát khỏi trùng vây, xảy đâu âm vân mù mịt, hiện

ra một viên đại tướng, mặt xanh râu đỏ, kim giáp kim khôi, tay cầm búa gia cang,

kêu lớn rằng: "Hiền đệ, có nhìn được anh chăng? Anh ở đây chờ em đã lâu, ngày

nay đến ngày em phải quy thiên? Hãy theo anh mà về trời cho chóng". Lý Mục nghe

nói, ngước mặt xem thấy, nhìn biết là Toàn Sơn Viên Đại, bèn kêu lớn rằng: "Nhân

huynh hãy chờ em một chút". Lúc ấy nơi mình Lý Mục đã bị vài vết thương, liệu bề

ra khỏi vòng vây được, thì tánh mạng cũng không còn, nếu để người Tần bắt được,

thì há chẳng mất oai danh ngày trước đi sao? Ngẫm nghĩ rồi, rút gươm cắt cổ mà

thác, vốn Lý Mục đến chổ này mạng phải về trời, cắt một cái đầu rơi xuống đất,

thây chết còn ngồi trên ngựa, rồi con ngựa ấy chở thây chủ nhân chạy tuốt ra ngoài

vòng vây, binh Tần lắp tên áp bắn vãi ra, giây phút người và ngựa cả mình đầy

những tên, Vương Tiễn đốc binh rượt theo, đặng lấy thủ cấp, đến lúc rượt tới gần, thì

thấy trên cổ không có đầu, Vương Tiễn lấy làm hồ nghi, sai người đi bốn phía kiếm

tìm, khắp nơi chẳng thấy, bèn báo cùng Chương Hàng, Chương Hàng cũng không

biết làm sao, rồi thu binh, đốt những thây chết trong dinh. (Nguyên vì Lý Mục thấy

Viên Đạt đến kêu mình, liền tự vẫn mà thác, thây ngồi trên ngựa, đầu rơi xuống đất.

Lúc ấy có tên gia tướng trung nghĩa, lấy áo chiến bào, gói thủ cấp Lý Mục, mà đem

về, vì hồn Lý Mục anh linh chẳng chịu đem đầu treo nơi dinh Tần, cho nên ám trợ

gia tướng, trốn ra khỏi trùng vây, chạy về Lâm Tri báo tin).

Nói về quân thám thính bên Yên Châu, thám nghe rõ ràng, về báo cùng Khuất

Sảng hay, làm cho Khuất Sảng chân run lập cập, cả mình phát lạnh, nói: "Ta tưởng

lại Viên Đạt, Lý Mục, là tướng lão thành, dõng quán tam quân nay đều thác nơi tay

người Tần, rất nên thương tiếc". Liền tả bổn chương, sai người vào triều dâng lên.

Chiêu Vương xem thấy bổn chương hãi kinh té ngửa trên ghế, tả hữu lật đật cứu tỉnh,

khóc rống lên nói rằng: "Hai vị Hộ quốc công, thủa nay không người địch thủ oai

rúng các nước, nay đều thác nơi tay Tần, thì ắt giang sơn trẫm chẳng còn". Nói rồi

khóc oà như mưa.

Lúc ấy có quan thượng đại phu tên Trầm Tưởng, vội vàng tâu rằng: "Người đã

thác thì không sống được, xin chúa công hãy bớt lòng thương xót, đặng lo toan việc

nước. Nay binh Tề đã thua rồi, thì nước ta không có cứu binh, lòng quân kinh sợ, e

binh Tần ra sức đánh phá thành trì, ắt là phải khốn, xin bệ hạmau mau lên thành,

một là binh tướng bớt lòng lo sợ, hai nữa làm cho dấy nức lòng dân, hãy chờ Tôn

tướng quân, cùng Nam quận vương đến đây thì lui được binh Tần". Chiêu Vương

nghe Trầm Tưởng tâu có lý, thì lật đật truyền lệnh gát xe, bổn thân lên thành ngăn

giữ, Khuất Sảng tiếp rước lên thành qua ngày thứ, quả nhiên binh Tần áp ra bốn phía

hãm thành, Chiêu Vương cùng Khuất Sảng hết sức giữ gìn, binh Tần bắt thang trèo

lên, trên thành tên bắn đá lăn, binh Tần lên không được, đánh luôn hai ngày hai

đêm, mà phá thành không nổi. (Nguyên Dịch Châu này, là chỗ đế đô nước Yên cho

nên thành hào bền chắc, vả lại trên thành đánh xuống rất tiện cho nên binh Tần trở

lại bị thương tích rất nhiều). Chương Hàng không biết làm sao, bèn vây chặt bốn

phía thành, nước chảy đặng thông. Còn Chiêu Vương luôn cả đêm ngày đều ở trên

thành, tuần do gìn giữ chẳng dám nghỉ ngơi, mỗi đêm mỗi đốt nhan cầu khẩn vái trời

đất xin cho Tôn Tẫn xuống núi giải vây.

Nói về núi Thiên Thai, Tôn Tẫn lão tổ đang ngồi trên bồ đoàn, trong lòng hồi

hộp xót xa, bèn lần tay đoán quẻ, biết rõ nguồn cơn, hai hàng nước mắt nhỏ sa, kêu

lớn rằng: "Môn đồ ơi! Khá thương người anh hùng cái thế, hôm nay phải chết nơi

bửu kiếm, ta lấy mắt ngó mà không cứu ngươi đặng, khá thương ngươi theo ta uống

thuốc tiên, ngỡ là bỏ chốn hồng trần, kiếm nơi danh sơn thắng địa (núi lớn đất tốt), tu

luyện tâm tánh, thì cũng thành bậc địa tiên, không dè ngươi tham luyến ngôi cao mà

chẳng bỏ được hai chữ danh lợi, đến phải thác nơi sa trường, tuy là mạng trời đã

định, song cũng có sức người trở lòng trời được, có lẽ nào mà chẳng khỏi đại nạn".

Lúc ấy Lý Tòng cùng với Thanh Phong, Minh Nguyệt, đứng hầu một bên, thấy

lão tổ không cớ chi mà khóc và nói một mình thì lấy làm hồ nghi, nghĩ thầm rằng:

"Có khi lão đạo sĩ này mắc bệnh điên chăng?". Lý Tòng vội vàng bước tới thưa rằng:

"Chẳng hay lão sư cớ chi bi lụy như thế?". Tôn Tẫn nói: "Sư huynh của mi chết rồi,

bảo ta đừng khóc sao được". Lý Tòng nghe nói trong lòng mờ mịt không rõ, bèn hỏi

rằng: "Chẳng hay sư huynh của tôi là ai, vì làm sao mà chết?". Tôn Tẫn nói: "Đại sư

huynh của mi, là Viên Đạt đó". Lý Tòng nói: "Tôi có nghe người thuật chuyện, Viên

Đạt sức mạnh muôn người, chẳng ai dám cự, hễ làm tướng dấy binh đánh nước lớn,

thì nước lớn phải đầu hàng, có đánh nước nhỏ, thì nước nhỏ phải nhường ngôi, có ai

dám cự chống, bây giờ đang làm quan nước Tề, phong đến tước công, vì làm sao mà

chết, nơi tay người nào?".

Tôn Tẫn nói: "Chết nơi tay tướng Tần làVương Tiễn, nguyên vì Yên Chiêu

vương sai cháu là Tôn Yên, phá vây qua Lâm Tri cầu cứu, Lý Mục cùng sư huynh

mi, đồng lãnh binh Tề đến Yên Châu giải vây, bởi vậy nên mới chết nơi tay người

Tần, bây giờ binh Tần lại phá thành Dịch Châu rất gấp, vậy để ta ra núi, đặng phụ

giúp cho nước Yên một chút". Nói rồi chống gậy ra cửa Thiên Thai ngó xuống Dịch

Châu, miệng niệm thần chú, lấy cây hạnh huỳnh kỳ chỉ luôn ba cái, tức thì nơi thành

Dịch Châu tuyết xuống mù mịt, ba ngày mới có mặt trời. Lúc ấy tuyết tan, thành

trơn như mỡ. Tôn Tẫn làm phép xong rồi, bèn trở vào động, xảy đâu một luồng gió

thổi qua. Tôn Tẫn nhượng cho đầu gió qua khỏi, tiếp đuôi gió mà nghe, thì nói:

"Không xong, mau mau vào động, đại họa tới rồi". Lý Tòng nghe nói chẳng rõ cơ

chi, lật đật phò Tôn Tẫn vào động.