Phong kiếm xuân thu

Hồi 5

Nói đến Yên Đơn công chúa tay cầm phong thơ, hai hàng lụy nhỏ tuôn sa, nói

rằng: "Cháu nay đi qua Đông Tề mượn binh cầu cứu rồi phải lên núi Thiên Thai ra

mắt chú mày mà thỉnh nó xuống cho mau, thì mới báo cừu đặng nước nhà, mà dẹp

lui binh Tần, song từ cháu lớn khôn chưa từng biết mặt chú mày, vẫn tướng mạo có

năm chòm râu xanh, mặt mày đẹp đẽ, mình cao một trượng, lưng lớn tám vây, ấy là

chú của mày đó, thì mày nói với nó rằng: "Bà bảo nó kíp xuống mà trả thù cho cha,

anh nó, vả lại binh Tần nay đã vây thành Dịch Châu rất nên nguy khốn, cha anh nó

đều bị tướng Tần là Vương Tiễn giết hết, mà nó không lo trả thù, lại muốn ngồi xem

cho tao chết nữa sao? Nhưng lỡ quả có lòng nỡ làm vậy, thì nó là đồ bất hiếu, chắc

không thành thần tiên đặng đâu, giấy ngắn chuyện dài không viết đủ đặng". Vừa nói

vừa khóc, vua tôi nước Yên ai ai cũng đều động lòng. Công chúa nói: "Bà thương vì

cháu từ nhỏ đến lớn là con cưng, cháu quý, chưa từng ra khỏi cửa, ngày nay trước

trận giao phong một mình ra chốn hiểm nghèo, đêm nay cháu lại phá vây qua Lâm

Trì cầu cứu, không phải là việc dễ đâu, nay xã tắc nhân dân đều trông cậy cháu mà

thôi, có đi hãy về cho chóng, như ra khỏi vây thì bắn một mũi tên lửa làm hiệu thì bà

mới an lòng". Lại dặn dò Ban Báo phải hết lòng bảo hộ tiểu chủ ra khỏi trùng vây,

chừng về ta sẽ trọng thưởng. Ban Báo vâng lời, Chiêu Vương bổn thân dắt thơ vào

lưng Tôn Yên, kính ba chung rượu, quay lại nói với Ban Báo rằng: "Nay tiểu tướng

qua Tề cầu cứu thì nhờ cậy ngươi phò hộ cháu ta, chừng về thì trẫm phong cho ngươi

làm chức chỉ huy". Tôn Yên, Ban Báo đến lạy tạ ra đi. Chiêu Vương và Công chúa

đưa Tôn Yên ra thành. Lúc ấy trời vừa đầu hôm, bóng trăng rỏ rạng, Chiêu Vương

đứng nơi thành coi cho hai thầy trò ra khỏi thành rồicùngCông chúa lên thành lầu mà

xem.

Nói về chúng tướng bên Tần kéo về dinh bày tiệc thưởng lao còn đang ăn uống,

bàn nói về sức mạnh của Tôn Yên phá đặng tru tiên kiếm.

Lúc Kim Tử Lăng ngó thấy cây cờ lớn không gió mà tự nhiên lay động, trong

lòng phát nghi bèn lần tay rồi nói với chúng tướng rằng: "Đêm nay có Tôn Yên đến

phá dinh ta đặng qua Đông Tề cầu cứu, thì chắc làm sao nó cũng đi ngang qua dinh

phía Đông. Ta nghĩ lại rằng: "Tôn Yên nó mà phá đặng cây bửu kiếm thì ắt có phép

thuật, vậy không nên dùng phép mà bắt nó, ta tưởng một mình nó phá không đặng

dinh đâu, song cũng phải phòng bị mới đặng, đây cách phía Đông hai mươi dặm có

một hòn núi kêu là núi Kinh Kha rất hiểm trở, qua Đông Tề thì phải đi qua đường

đó, ý ta muốn sai tướng mạnh binh ròng tới đó mai phục bốn phía, để cho Tôn Yên

lên núi rồi bốn phía áp lại phủ vây, dẫu nó có cánh cũng không bay ra khỏi đặng".

Chương Hàng nói: "Lời quân sư phân rất phải". Rồi truyền lệnh chúng tướng vào

trướng hầu lệnh. Chúng tướng nghe truyền bèn trở về dinh sắm sửa nai nịt xong rồi,

tựu vào trướng hầu lệnh.

Kim Tử Lăng lên trướng nói với chúng tướng rằng: "Ta đoán quẻ đêm nay canh

ba thì có tên Tôn Yên đến núi Kinh Kha vậy chúng vị tướng quân chớ cho nó đi

thoát, nếu trái lệnh cứ theo quân pháp trị tội". Nói rồi rút một cây lệnh tiễn dạy

rằng: "Phó tiên phong, ngươi hãy đem năm trăm binh thì giả đánh phía Đông, nếu

Tôn Yên đến phá dinh thì giả đánh vài hiệp rồi nhượng cho nó ra khỏi, cứ ở sau rượt

theo tới núi Kinh Kha thì chận nơi cửa núi coi chừng ngọn đèn cao trên núi chỉ về

phía nào thì dẫn binh đánh tới phía ấy, bằng trái lệnh chém quách chẳng dung".

Vương Bôn lãnh lệnh lui ra, quân sư bèn rút một cây lệnh tiễn nữa nói rằng: "Điện

Tây hầu phải đem năm trăm binh mã ra phía tả núi mai phục, ngó theo ngọn đèn làm

hiệu lệnh, hễ ngọn đèn đến đâu thì Tôn Yên đến đó, phải ráng sức mà bắt nó". Quân

sư lại rút một cây lệnh tiễn nữa, cười nói với Nguyên soái rằng: "Xin phiền Nguyên

soái đem theo năm trăm binh ra bên hữu cúi mai phục, coi ngọn đèn mà đi theo bắt

cho đặng Tôn Yên".

Chương Hàng, Vương Tiễn lãnh lệnh kéo binh ra đi, rồi quân sư rút một cây lệnh

tiễn đứng dậy hai tay đưa mà nói rằng: "Xin phiền Võ An Quân đem năm trăm binh

ra cửa sau núi mai phục nơi ấy là chỗ trọng yếu, Tôn Yên ắt theo đường đó mà ra,

phải hết lòng cẩn thận, nếu có sơ thất thì vài mươi năm nữa anh hùng đều chết hết".

Bạch Viên vội vàng vâng lệnh ra đi, rồi Kim Tử Lăng tâu cùng Thủy Hoàng hay, lại

khiến đại tướng ở nơi huỳnh la đại điện, rồi từ biệt Thủy Hoàng ra dinh cỡi con Mai

huê lộc lãnh hai trăm binh tuốt lên núi Kinh Kha nơi chỗ rất cao mà mai phục, và bài

trí những đá gỗ phòng Tôn Yên đánh lên.

Ấy là:

Dùng chước hang sâu vây mãnh hổ,

Sẵn bày dây sắt cột giao long.

Nói về hai thầy trò Tôn Yên lén qua sông Dịch Thủy, rồi Tôn Yên nói với Ban

Báo rằng: "Ta chưa từng đi đến Lâm Tri vậy phải theo đường nào đánh ra?" Ban Báo

nói: "Tôi cũng chưa từng đi đến, duy có nghe người ta nói đi phía Đông, qua núi

Kinh Kha là đường qua Lâm Tri đó, song tôi từng đi săn bắn trên núi Kinh Kha nên

thông thuộc đường sá, tiểu chủ hãy theo tôi mà đi". Ban Báo đi trước, Tôn Yên theo

sau, hai ngựa chạy tới phía Đông dinh Tần, xem thấy trong dinh Tần chẳng có đèn

đuốc chi hết.Ban Báo nói: "Bây giờ mới đến canh hai có lẽ nào mà trong dinh Tần đi

ngủ hết vậy, ắt có mưu kế chi đó, bọn ta phải giữ gìn cho lắm". Tôn Yên cười rằng:

"Nếu binh Tần ngủ thì ta cũng phá mà đi, nó thức ta cũng phá mà đi, dẫu có binh

phục ta há sợ sao?". Nói rồi bèn quất ngựa chạy vọt tới trước Ban Báo, bỗng nghe

trong dinh có một tiếng pháo nổ, đèn đuốc sáng rỡ, có một viên tướng xông rakêu

lớn rằng: "Tôn Yên, mi chạy đâu cho thoát, có ông chờ đây đã lâu". Tôn Yên nghe

nói giận lắm hươi kích đâm tới, Vương Bôn rước đánh một hồi, Ban Báo cũng hươi

cặp giản tiếp đánh, chưa đặng vài hiệp Vương Bôn đâm bậy một thương nhắm phía

Bắc bỏ chạy. Tôn Yên chẳng rược theo, nhắm dinh Tần đánh vào, binh Tần hét lên

một tiếng tránh vẹt hai bên ngó thấy có đường cái thấu ra khỏi dinh chẳng ai ngăn

trở. Tôn Yên, Ban Báo giục ngựa chạy ra khỏi dinh, bên kia binh Tần hiệp nhau mà

rượt theo. Tôn Yên bèn lấy tên lửa bắn lên làm hiệu lệnh.

Lúc ấy Yên Vươnh cùng công chúa ở trên thành ngó thấy tên lửa xẹt lên thì cả

mừng bèn truyền lệnh quân binh tiểu tâm gìn giữ thành trì rồi lên ngựa về cung.

Nói về Tôn Yên, hai thầy trò giục ngựa như bay nhắm núi Kinh Kha riết tới.Đến

núi, Ban Báo nói với Tôn Yên rằng: "Bọn ta hãy đứng đây chờ cho binh Tần đến mà

giết nó một trận rồi sẽ đi cũng chẳng muộn gì, vả đường núi này tôi từng quen

thuộc". Tôn Yên nghe nói cả mừng, rồi hai người dừng ngựa đứng chờ giây lâu

không thấy binh Tần rượt đến, bỗng nghe ngoài núi nổ lên một tiếng pháo, tức thì

trong núi pháo nổ la hét dường như núi lở, Tôn Yên thất kinh nói với Ban Báo rằng:

"Trong núi này chắc có binh phục rồi".

Ban Báo nói: "Không hề chi, tiểu chủ hãy theo tôi, chỗ này cách cửa núi rất gần,

bọn ta hãy trở ra, bất quá đi vòng xa hơn ít chục dặm thì đi ra tới cửa phía sau". Tôn

Yên nghe nói, quất ngựa chạy theo, hai người đang chạy bỗng nghe bên tả một tiếng

pháo nổ vang, đèn đuốc sáng rỡ xông ra một đạo binh, một viên đại tướng rất dữ tợn.

Chương Hàng lướt tới chận đường nạt rằng: "Tiểu tướng chớ chạy, có Nguyên soái ở

đây, mau mau xuống ngựa đầu hàng thì khỏi chết, giục ngựa tới cử kích đâm nhầu,

Chương Hàng rước đánh, đánh đặng vài mươi hiệp chưa phân hơn thua, Ban Báo

thấy Tôn Yên không hơn đặng thì chẳng dám tiếp đánh bèn kêu Tôn Yên bỏ Chương

Hàng giành đường mà chạy.

Binh Tần thấy Tôn Yên đánh vào đại đội, thì lắp tên bắn vãi. Tôn Yên, Ban Báo

không dám tới trước, còn sau lưng, Chương Hàng rượt theo, túng phải quày ngựa lại

đánh. Đánh vài hiệp, Tôn Yên, Ban Báo quày ngựa bỏ chạy Chương Hàng không

rượt theo, rồi phân binh ở giữa nơi cửa núi bên hữu. Lúc ấy hai thầy trò Tôn Yên

chạy ra cửa bên tả, Ban Báo nói với Tôn Yên rằng: "Cửa bên tả đường sá chập

chùng, nếu có binh Tần ngăn giữ ắt mình phá ra không đặng, chi bằng đi ra cửa sau

thì xong". Tôn Yên hỏi: "Cửa sau cùng cửa bên tả nếu cửa nào gần hơn thì ta ra cửa

ấy". Ban Báo nói: "Cửa bên tả gần hơn". Tôn Yên nói: "Vậy thì ta phá cửa bên tả

mà ra". Ban Báo nghe nói quất ngựa chạy trước dẫn đường. Tôn Yên theo sau, chạy

một đỗi bỗng thấy trên núi đèn đuốc vô số, Ban Báo gò ngựa nói với Tôn Yên rằng:

"Chỗ này ra không đặng, đâu đâu đều có binh chận đường hết". Tôn Yên giục ngựa

như bay, Ban Báo nói với Tôn Yên rằng: "Chớ chi bọn ta ở chỗ đất bằng này mà

nghỉ một chút đặng cho ngựa khỏe rồi sẽ đi".

Tôn Yên cười rằng: "Ngày thường mi ở nhà hay khua môi múa miệng nói có

sức mạnh đánh nổi ngàn hiệp, đêm nay đánh mới vài canh mà đòi nghỉ thì không

phải là hảo hán". Ban Báo cười rằng: "Chẳng phải tôi nhát giặc đâu, nguyên vì cửa

phía sau không đánh phá thì ra không đặng, nên tôi muốn nghỉ một chút khỏe rồi cố

gắng sức đánh mà ra". Tôn Yên nghe nói thì xuống ngựa, đứng ngước lên ngó thấy

trên chót núi có một ngọn đèn sáng rỡ thì chỉ cho Ban Báo coi.

Ban Báo nói: "Ấy là con mắt của binh Tần đó, sách có nói rằng: Bắn người

trước phải bắn ngựa, bắt tướng trước phải bắt vua, vậy bọn ta hãy đánh chỗ ngọn đèn

trước thì ra mới đặng". Tôn Yên nghe nói đáp rằng: "Sợ e nó thấy bọn ta lên thì ở

trên lăn cây liệng đá xuống khó bề ngăn đỡ, chi bằng mình ráng sức mạnh phá ra

cửa sau thì hay hơn". Rồi hai thầy trò lật đật lên ngựa chạy ra cửa sau, chạy một đỗi

bỗng nghe pháo nổ vang núi, xông ra một đạo binh Tần rất đông, đi đầu là một viên

lão tướng đón đường nạt lớn rằng: "Oan gia, mi chạy đâu cho thoát, ta với mi vốn có

cái thù một trời hai đất, cái oán bốn biển ba sông, đêm nay ta bắt không được mi thì

chẳng làm người".

Nói rồi hươi kích đâm tới, Tôn Yên biết lão tướng ấy là Bạch Viên (nhân đời

chiến quốc đem binh cứu Ngụy, bị Tôn Tẫn làm y ba phen xuống ngựa nên mất oai

phong anh hùng, cho đến nổi phải quỳ trước trâu Tôn Tẫn mà lạy xin làm môn hạ, vì

vậy nên mới được thả về nước, tức giận trong lòng, nay thấy Tôn Yên thì đâu chịu

bỏ qua, song Tôn Yên không rõ tiền tích) thấy y hươi kích lướt tới đâm nhàu, thì lật

đật cử kích đỡ khỏi, rồi đánh đến hai mươi hiệp. Tôn Yên nghỉ thầm rằng: "Thằng

tướng già này quả nhiên thương pháp tinh thông, sức lực mạnh mẽ khó bề hơn được,

vậy ta hãy dụng kế mà đưa y xuống ngựa cho rồi". Bèn đâm tới một kích. Bạch Viên

dùng kích gạt ra xốc ngựa tới, vói tay chụp dây nịt Tôn Yên mà kéo.

Tôn Yên dùng thế trở kích, liền lấy kích gạt hất ra, thuận tay hươi cán đánh ngay

mặt Bạch Viên, nguyên Bạch Viên tuổi tuy già sức rất mạnh bạo, song không được

lẹ làng cho lắm, nên bị một kích trúng vai nằm trên ngựa chạy dài. Ban Báo chạy tới

hươi giản đánh xuống vì con ngựa chạy mau quá, cây giản trúng nhầm bàn tọa ngựa

làm cho ngựa ấy phải sụm hai chân sau, Ban Báo vừa đánh một giản nữa thì Bạch

Viên đà giục ngựa chạy thoát, binh Tần thấy chúa soái bị thương thì áp lại vây thầy

trò Tôn Yên, Tôn Yên hươi cây ngân kích, Ban Báo hươi múa cặp giản ra thì kích

đâm, gần thì giản đánh, cả đánh một trận binh Tần té chết từng đống.

Nói về Vương Bôn, tưởng chắc hai thầy trò Tôn Yên không dám trở ra cửa núi,

bèn để hai trăm binh ở giữ nơi cửa còn mình thì lãnh ba trăm quân ngó theo ngọn

đèn chỉ phía sau núi thì kéo binh vùi một trận, Tôn Yên, Ban Báo tả xông hữu đột

đánh không ra khỏi vây, thì trời đã sáng. Kim Tử Lăng kéo binh xuống núi áp lại

vây hai thầy trò Tôn Yên nên rất nguy khốn, và kêu nói với nhau rằng: "Đừng cho

nó chạy thoát". Hai thầy trò Tôn Yên từ canh ba đánh tới giờ Thìn mà không ra khỏi

núi, Tôn Yên thất kinh, giây phút mây đen mù mịt trời mưa như xối, hai thầy trò Tôn

Yên dầm mưa phá vây mà chạy, ngặt vì binh Tần liều thác ngăn trở, Tôn Yên không

biết làm sao đặng, ngước mặt lên ngó thấy binh Tần phò một tên đạo nhơn đứng trên

núi, đầu đội mão ngư vĩ, cỡi con mai huê lộc đang chỉ trỏ đốc binh. Tôn Yên bèn

sanh một kế bảo. Ban Báo biểu phá phía này mà ra, Ban Báo chạy trước Tôn Yên

chạy sau, Kim Tử Lăng ở trên núi thấy hai người phá vây mà chạy, bèn giục mai

huê lộc lướt xuống, binh Tần xem thấy quân sư vào trận thì tránh vẹt hai bên, Kim

Tử Lăng xông vào trận, lúc đang chạy vừa nghe đặng tiếng cung, xảy bị Tôn Yên

bắn một mũi tên trúng nhằm trước vai, Kim Tử Lăng té ngửa gần rớt xuống mai huê

lộc, chúng tướng ngó thấy lật đật phò cứu, lúc ấy hai thầy trò Tôn Yên dầm mưa

đánh phá vây chạy ra khỏi.

Bên kia chúng tướng cứu Kim Tử Lăng rồi truyền lệnh chẳng cho rượt theo, nói

rằng: "Nay Tôn Yên đã đi rồi thì không ai ngăn trở nữa, kịp kéo binh về đánh phá

Dịch Châu dẫu Tôn Yên có viện binh về đây thì cũng vô dụng". Chúng tướng nghe

nói bèn phò quân sư về dinh. Kim Tử Lăng dùng thuốc kim đơn thoa nơi dấu tên, rồi

về dinh an dưỡng.

Nói về hai thầy trò Tôn Yên phá vây rồi chạy ra khỏi núi trời đã hết mưa, bèn gò

ngựa đi chậm chậm nói với Ban Báo rằng: "Nước Yên thiệt là có phước lắm cho nên

bọn ta mới thoát khỏi trùng vây, vậy hãy tìm nhà đặng hơ quần áo nghỉ ngơi một

chút rồi sẽ đi". Ban Báo nói phải, rồi đó hai người đi một đổi nữa vào nơi nhà kia đốt

lửa hơ áo quần, ăn lương khô rồi suốt đêm thẳng qua nước Tề.

Nói về Yên Chiêu Vương cùng công chúa ngó thấy tên lửa bay lên thì biết Tôn

Yên ra khỏi dinh Tần, vua tôi mừng rỡ, lúc ấy đến canh ba, công chúa từ biệt Chiêu

Vương về phủ, vào đến hậu đường bèn đem việc Tôn Yên ra trận mạnh mẽ như vậy

mà thuật lại cho Cao phu nhân và Lý phu nhân hay. Bỗng thấy Liễu hoàn vào bẩm

rằng: "Lão qúy nhân ôi, không xong rồi, khi nãy gia tướng giữ cửa có bẩm rằng:xa

xa ngoài thành nghe tiếng quân reo dậy trời không rõ cớ chi, bèn lên chỗ cao mà coi

thì thấy cách ngoài dinh Tần vài dặm đèn đuốc sáng rơ, õ pháo nổ vang rền, lối chỗ

núi Kinh Kha, nơi ấy là đường qua Đông Tề, có khi nhà Tần đem binh giữ hòn núi

ấy mà vây tiểu chủ rồi".

Công chúa nghe báo thất kinh nói: "Không xong rồi, kíp mau gát xe đặng ta

vào triều xin sai tướng ra thành cứu ứng". Bèn lên xe chạy tuốt đến triều ra mắt

Chiêu Vương, Chiêu Vương nghe báo cớ sự như vậy thì tứctốc nhóm hết chúng văn

võ, kế công chúa vào điện. Chiêu Vương truyền chỉ miễn lễ cho ngồi rồi nói rằng:

"Ngự muội ôi! Biềt liệu làm sao bây giờ, nay có thừa tướng sai người vào báo nói

cách thành mười dặm có tiếng pháo nổ liên thinh chẳng dứt, đèn đuốt sáng lòa trời,

thì chắc là hoàng tôn bị khốn rồi, huống chi hoàng tôn đánh trọn một đêm dẫu có sức

mạnh mẽ cho mấy đi nữa, song tuổi còn nhỏ lắm, làm sao mà đánh luôn cả đêm cho

được, ngự muội có mưu kế chi giải cứu hoàng tôn chăng?" Công chúa sa nước mắt

nói: "Tôi thường khuyên dứt nó đã đôi ba lần mà nó cũng không nghe, dốc lòng trả

ơn nước, đêm nay bị vây như vậy xin chúa thượng sai tướng phát binh ra thành tiếp

cứu".

Chiêu Vương nghe nói liền hỏi chúng tướng rằng: "Có ai dám lãnh binh ra

thành tiếp ứng cho Tôn Yên qua Lâm Tri cầu cứu, trở về đây ta sẽ trọng thưởng".

Hỏi luôn đôi ba tiếng chẳng có một người đáp lại. Chiêu Vương nổi giận mắng rằng:

"Triều đình lập quan ra hưởng lộc ngân chung, làm cho bọn ngươi đặng thân vinh tổ

quý, hưởng những đồ trân châu mỹ vị, là để phòng khi chung lo việc nước, giải ách

cho vua, ngày nay ai ai cũng đều tham sống sợ chết chẳng nói tiếng gì, nếu vậy thì

nước nhà mấy mươi năm nuôi dưỡng bọn ngươi thiệt là vô ích lắm, đứng chần ngần

đó mà làm chi?"

Công chúa thấy chúng tướng như vậy thì ngước mặt lên trời mà than dài. Lúc ấy

trong ban bộ bước ra một vị đại phu tên là Trầm Tưởng tâu rằng: "Nay thánh thượng

quở trách bọn tôi dầu thác chẳng dám chối từ, song tướng võ của nước ta không phải

là tay đối thủ với tướng Tần, không phải là chúng tôi tham sanh húy tử, song e sợ

binh thua nhục nước, xin bệ hạ ra ơn trời đất dung tha tội chết chúng tôi". Lúc ấy

chúng tướng cũng đều quỳ mọp mà tâu rằng: "Xin thánh chúa dung thứ tội chết cho

chúng tôi tội đáng muôn thác". Chiêu Vương đến lúc như vậy thì cũng chẳng biết

làm sao, bèn nói rằng: "Thôi bọn ngươi hãy đứng dậy". Trầm Tưởng lại tâu rằng:

"Bệ hạ chớ lo, để tôi bảo cử một người phá lui binh Tần được".

Chiêu Vương hỏi rằng: "Vậy chớ khanh bảo cử ai hãy nói cho mau!" Trầm Tưởng

nói: "Kim thai nguyên soái, con Nhạc Nghị tên là Nhạc Cường, bây giờ đang từ chức

về nhà dưỡng nuôi mẹ, người ấy đao mã thuần thục thao lược tinh thông, vậy xin bệ

hạ truyền chỉ cho tôi đến soái phủ vời va vào triều đem binh giải vây lui giặc, như

được người ấy thì chúa thượng có lo gì". Chiêu Vương nghe tâu rất mừng, bèn tả

chiếu thư sai Trầm Tưởng đi. Lúc ấy trời đã sáng, Trầm Tưởng lãnh chỉ ra khỏi triều

môn, riết tới Kim thai soái phủ.

Nguyên Nhạc Cường là con Nhạc Nghị nối chức cha làm quan nước Yên, vì mẹ

tuổi tác già yếu nên xin về, ấy cũng là một viên chiến tướng. Ngày nọ dậy sớm có

gia tướng báo nói triều đình sai Thượng đại phu là Trầm Tưởng đem chỉ đến còn ở

ngoài cửa xin ra tiếp chỉ. Nhạc Cường nghe nói lật đật đội mão bước ra cửa tiếp rước

Trầm Tưởng vào trung đường.