Phật Giáo & Nữ Giới

SANSENEE:

Docsach24.com

ae Chi Sansenee, người đã tạo dựng một ngôi chùa trong công viên ở vùng ngoại ô Bangkok.  Khu vườn của bà đầy hoa sen, hồ nước, cầu nhỏ, và là một ốc đảo yên tĩnh trong cái nóng bức của vùng ngoại ô khô cằn của Bangkok.

°

 Tôi trở thành tu nữ mười ba năm trước vì tôi chán cuộc sống trần tục. Tôi muốn dừng lại một thời gian. Để dừng lại, quý vị phải chọn một phương hướng mới, và tôi đã chọn Phật giáo. Tôi không biết mình có là nữ tu suốt đời không, nhưng hiện tại được làm người con Phật là điều quan trọng nhất mà tôi có thể làm. Tôi cố gắng làm tốt vai trò của một nữ tu sĩ trong khả năng của mình.  Tôi xuất gia ở một ngôi chùa cách đây hai kí-lô-mét.  Sư phụ của tôi, vị trụ trì ngôi chùa đó, đề nghị tôi mua mảnh đất lớn này.  Sau khi sư phụ qua đời, tôi quyết định trả ơn cho người bằng cách đi theo bước chân của ngài. Sư thường hay giúp đỡ rất nhiều người. Tôi nghĩ rằng trên mảnh đất này tôi có thể xây dựng một nơi để tiếp tục tinh thần từ bi của sư.

Có bảy dự án tất cả.  Ở ngôi chùa chánh, tôi bắt đầu với trường mầm non dành cho trẻ em khuyết tật. Dự án thứ hai là trường trung học sơ cấp nơi chúng tôi huấn luyện các học sinh học về cốt lõi của Phật pháp, cũng như các môn học khác. Các em không phải hành thiền nhiều như trong các khoá tu, nhưng các em phải hiểu Phật giáo là gì.  Không ích kỷ nghĩa là gì? Lòng từ bi và thông cảm đối với những người khác nghĩa là gì?

Chúng tôi cũng giúp đỡ một nhóm võ sĩ trẻ đến từ vùng quê, kiếm sống bằng việc đấu võ. Làm võ sĩ không có nghĩa là phải ác. Hiểu biết về Phật Pháp có thể giúp ích cho người võ sĩ. Tôi luôn ủng hộ họ để họ có thể có được một cuộc sống tâm linh. Những dự án khác là giúp cho các sinh viên đại học đến đây hành thiền, và giúp các nữ cư sĩ, các nữ tu, các bà mẹ trẻ không chồng đến đây dự các khoá tu.

Tất cả các dự án này đều là áp dụng giáo lý của đức Phật. Nhưng người tham dự không cần thiết phải là Phật tử - họ có thể là người Cơ-đốc-giáo. Điều đó không quan trọng. Họ không cần phải là Phật tử, bởi vì Phật pháp rất thông dụng.  Có rất nhiều thứ họ có thể tiếp thu và áp dụng trong sinh hoạt hằng ngày của họ.

Tôi xem công việc là đối tượng thiền định của mình.  Trong khi làm việc tôi theo dõi hơi thở. Tôi tập thở rất nhiều và luôn luôn có chánh niệm trong công việc mà tôi đang làm. Tâm thức và hơi thở của tôi tĩnh lặng. Đây là lý do tại sao tôi có thể làm việc chăm chỉ. Là một nữ tu sĩ,  tôi phải chánh niệm về một số công việc khác nữa. Thí dụ, tôi thức dậy rất sớm vào buổi sáng và nghiêm chỉnh hành thiền trước khi ra khỏi phòng, và tôi ngồi thiền rất lâu trước khi đi ngủ. Khi công việc tạm lắng động, tôi dành thời gian để nhập thất. Lúc đó tôi ở một mình và hành thiền miên mật.

Khi không có việc gì, không có hoạt động nào, tôi sống ở đây một mình, nhưng khi có tổ chức các khoá tu dài hạn, nhiều người đến làm công quả. Một số ít những người này là nữ tu, nhưng đa số là các nữ cư sĩ. Phật giáo Thái không có điều luật bắt buộc các nữ tu phải sống chung với nhau - chúng tôi chỉ cần thuộc về Ni Viện Thái.  Tôi không cần phải sống trong một ni viện rộng lớn nếu tôi có thể độc lập về mặt tài chính.  Đa số các nữ tu không có khả năng độc lập về mặt tài chính nên họ chọn sống trong ni viện. Lúc đầu tôi sống ở chùa của sư phụ tôi vì tôi có nhu cầu học Phật Pháp, nhưng giờ tôi cảm thấy mình đã sẵn sàng để sống độc lập và giúp đỡ người khác. Tôi rất thoải mái, hạnh phúc, và cảm thấy rằng tất cả công phu tu tập của mình đã được đền bù xứng đáng. Tôi muốn phụng sự nhiều, nhiều hơn nữa. Tháng sau, tôi sẽ bước vào tuổi bốn mươi.

 Lúc đầu nguồn tài chính là từ gia đình tôi. Trong quá khứ, gia đình tôi rất rộng rải đối với các chùa viện. Khi tôi đề nghị xây dựng nơi này, tất cả mọi người thân đóng góp, gộp chung lại thành một ngân quỹ gia đình và ủng hộ mọi hoạt động ở nơi này. Không một ai đến đây mà phải trả bất cứ chi phí nào. Tuy nhiên, những người đã đến đây tu tập và thấy được lợi ích mà họ có thể mang đến cho người chung quanh, một số đã quay lại và cúng dường cho chùa, nhờ vậy mà các dự án được duy trì một thời gian dài.