Những kẻ phiêu lưu

QUYỂN 5 – THỜI TRANG VÀ CHÍNH TRỊ Chương 1 & 2

Dax bước ra khỏi Cao uý tối cao Hoa Kỳ ở Tokyo, trễ nải chào lại hai người lính đứng nghiêm chào. Một nhóc bán báo đi qua, ôm chồng Sao và Vạch số mới với hàng tít to đùng trên trang nhất về một trận đánh lớn ở Triều Tiên. Dax nhìn qua con phố đông đúc tới Hoàng cung khi Mèo Bự bước tới.

"Chúng ta về nhà chứ?"

Dax gật đầu. "Về thôi. Họ không cần chúng ta nữa".

"Họ chẳng bao giờ cần chúng ta cả".

"Tổng Thống hứa gửi tới một tiểu đoàn. Nếu ông giữ lời…."

"Tổng Thống hứa nhiều lắm. Giờ thì chiến tranh Triều Tiên gần như đã chấm dứt. Tổng Thống mới của Mỹ sẽ đem lại hoà bình và chúng ta vẫn không phải đánh nhau".

"Vẫn chưa đủ chiến tranh cho anh à?"

Mèo Bự nhún vai. "Thì người đàn ông còn làm cái quái gì nữa? Anh ta  chơi gái hoặc chơi trò đánh nhau, và trò nọ làm cho trò kia hay hơn".

Dax nhìn lại Hoàng cung. "Không rõ Nhật hoàng nghĩ gì ở trong ấy. Đối với ông ta, nó như nhà tù hơn là một lâu đài".

"Ông ta may đấy, họ còn để cho sống. Nhưng tôi  chắc là nếu suy nghĩ thì ông ta chỉ tiếc có một điều. Đấy là đã không thắng". Mèo Bự lấy hộp thuốc ra, cuốn một điếu. "Giờ thì ông ta chỉ là thánh thượng của hoa và bướm của mình thôi".

"Về khách sạn đi. Tôi muốn quẳng bộ quân phục này quá, ngán cái trò lính tráng của đội quân không hề tồn tại lắm rồi".

Quân đội có tồn tại. Dax nhận ra điều đó vào hôm anh cưới Amparo. Nhưng không phải để xuất khẩu.

Sáng hôm đó, lính tráng đã xếp thành hàng trước nhà anh, trên con đường dẫn tới nhà thờ, nơi lễ cưới sẽ diễn ra. Con đường mà họ sẽ đi qua, trên chiếc xe bọc thép của Tổng Thống, để đến lâu đài của ông, nơi tiệc cưới được  bày biện, rồi mới ra sân bay. Những người lính thậm chí còn đứng hai bên đường băng, nơi chiếc máy bay Mỹ đã được thuê nguyên chuyến, đang chờ để đón Dax và Amparo đi hưởng tuần trăng mật.

Nguyên khu hạng nhất của máy bay đã được sắp xếp lại như một phòng khách. Có nhiều ghế bành đặt quanh, hai ghế dài có thể sử dụng như giường đặt sát bức tường ngăn. Có một bàn đánh bài, nhiều bàn cà phê nhỏ đặt cạnh các ghế bành và một quầy bar. ở phía đối diện là phòng thay quần áo, và phòng vệ sinh riêng.

Cô tiếp viên trong bộ đồng phục màu xang  bước vào khoang của họ. "chúng ta sẽ đến Mexico City sau bốn giờ nữa. Nếu cần gì, xin các vị bấm chuông gọi tôi".

"Cô nói người hầu của tôi đến nhé?"

"Vâng".

Amparo nhìn Dax. "Em phải ra khỏi thứ trang phục này. Trời nóng nực đã dán nó vào em như hồ ấy".

Dax gật đầu rồi đứng lên. "Anh đến chào cơ trưởng".

Khi trở lại, khoảng nửa giờ sau, nah thấy cả khoang tối om, rèm cửa buông phủ. Trong ánh sáng mờ tỏ, anh thấy Amparo trong chiếc áo ngủ lụa đang nằm trên ghế dài. Mắt cô nhắm nghiền và chai champagne đã hết nửa đặt trong xô đá.

Dax nhìn vợ. Chiếc áo lụa dính vào da thịt, rõ là bên trong không có gì nữa. Anh cởi áo khoác và thấy cô đang nhìn anh.

"Em cứ tưởng anh sẽ không trở lại nữa, và đã nghĩ là mình sẽ phải bay đến Mexico City một mình".

Khi đó anh mới để ý thấy tay cô đang dịch chuỷên giữa hai đùi, dưới chiếc váy ngủ. "Em làm gì thế?"

Amparo cười. "Em chuẩn bị cho anh đây".

Anh cáu kỉnh gạt tay cô ra rồi đưa hai ngón tay mạnh mẽ của mình vào cô. 'Em vẫn chưa biết là khi nào anh muốn em thì anh sẽ tự làm cho em sẵn sàng à?"

Một tiếng kêu nghẹn lại trong cổ cô rồi cô dướn mạnh lên. Bằng tay kia anh ấn cô xuống cho đến khi mắt cô lại mở ra và nhìn vào mắt anh.

"Đối với anh, em không là công chúa, mà là vợ anh".

"Vâng, vâng" Amparo ôm choàng lấy anh. "Anh là  chồng em và em là nô lệ của anh. Không có anh, em chẳng là cái gì cả, thậm chí không phải là một người đàn bà nữa".

Anh nói như đe. "Nhớ lấy".

"Em nhớ" cô điên dại kêu lên "Em sẽ nhớ! Giờ thì cho em cái của anh đi, trước khi em chết vì khoảng cách giữa chúng ta!"

Mexico City, Miami, New York, Rome, London, Paris, Lisbon. Ba tháng liền. Rồi về nhà. Đấy là tuần trăng mật ầm ĩ nhất trong năm. Họ tới đâu  cũng bị cánh nhà  báo, cánh nhiếp ảnh vây hãm. Hầu như chẳng có tờ báo hay tạp chí nào trên thế giới không đưa tin, đưa ảnh họ.

Ở Rome, là tấm hình nổi tiếng của Amparo, đang quỳ hôn chiếc nhẫn của Giáo hoàng, mớ tóc vàng từ trong chiếc mạng đăng ten xoã xuống trước ngực,  cặp mắt ngước lên trong khi ông nhìn xuống cô mỉm cười hiền hoà.

Sau đó, trong căn VIP ở Hassleng Hotel, anh trêu cô "Anh không biết là em lại mộ đạo thế".

"Có đâu".

Anh ném tờ báo buổi tối ra. Bức ảnh đăng ngay trang nhất. "Trông em như đang ở trạng thái cực lạc vậy".

Cô chợt cười "Đúng thế".

"Sao cơ?"

"Ông ấy thật trong sáng, đấy là điều thú vị nhất mà em chưa từng nghiệm trải".

Dax lắc đầu. "Anh sẽ không bao giờ hiểu được đàn bà".

Amparo hôn vào má anh. "Đừng cố hiểu thì hay hơn".

Dax xoay mặt cô lại. "Em không thay đổi là bao kể từ khi còn là một bé gái mà anh biết".

Nhưng Paris mới là nơi Amparo thực sự trở lại với chính mình. Tất cả các thành phố khác đều thú vị, nhưng đấy vẫn chỉ là nơi của khái niệm giống đực và khoan hoà với giống cái. Paris mới là thành phố của đàn bà. Ngay bầu không khí cũng như mang trong nó hương vị nước hoa mà thậm chí không mùi hôi hám nào át đi nổi. Nét phong nhã, vẻ đẹp và cả nhịp sống đều mang nữ tính.

Amparo phát hiện ra Paris và Paris phát hiện ra cô. Cô là loại đàn bà thuộc về nó – kiêu kỳ, độc đoán, với cặp mắt to sôi nổi của con gái cùng đôi môi gợi tình và đòi hỏi của người đàn bà của thế giới. ở đâu cô cũng là trung tâm của hấp dẫn và mời mọc. Trong bữa tối. Trong nhà hát. Ngay cả những nhà may cổ kính và hãnh tiến nhất họ cũng cúi rạp để cố làm vừa lòng cô.

Có lần, Dax lặng lẽ đứng sang bên, khi Amparo tắm trong ánh đèn, và một giọng quen thuộc lọt vào anh. "Cô ấy rất đẹp".

Anh quay lại, mỉm cười. Giselle đưa tay ra. Anh hôn lên hai má cô, kiểu Pháp. "Cảm ơn. Nom em dễ thương quá".

Giselle nhẹ lắc đầu. "Không được như cô ấy. Đã có những nếp nhăn quanh miệng và mắt em".

"Bậy, em vẫn đẹp như xưa".

"Đừng dối em, Dax" cô cười. "Em là dân chuyên nghiêp. Mặt em là cả sự nghiệp của em".

"Thế thì chỉ mình em trông thấy những nếp nhăn ấy thôi. Thế gian mù cả mất rồi".

Giselle nhìn về phía Amparo. "Anh có hạnh phúc với cô ấy không, Dax? Có phải cô ấy là người anh mong muốn không?"

"Anh hạnh phúc".

"Anh không trả lời trọn vẹn câu hỏi của em".

Anh lặng lẽ nhìn cô.

"Thôi được" lát sau cô nói. "Em không có quyền hỏi".

Người hầu bưng đến khay champagne. Dax đưa một ly cho cô. Anh nâng ly của mình lên. "Chúc cho những người đầy quan hoài".

Cô cạn ngay rồi nói "Em phải đi".

"Nhưng em vừa mới đến mà?"

"Em quên là còn một cuộc hẹn khác." Có dấu vết của những giọt nước mắt trong mắt cô. "Trước khi anh rời Paris, em muốn gặp anh lần nữa". Dax toan trả lời, nhưng cô giơ tay ngăn anh lại. "Không phải như thế này, mà ở nhà em. Anh vẫn biết đường đến đấy…vào các buổi sáng mà".

Amparo len ra khỏi nhóm của cô, bước tới. "Anh vừa nói chuyện với ai thế?"

"Giselle d'Arcy, ngôi sao điện ảnh".

"Em biết" cô sốt ruột. "Cô ta là thế nào với anh?"

Dax lạnh lùng. "Bọn anh yêu nhau trong chiến tranh".

"Anh không nghĩ đến việc gặp lại cô ấy đấy chứ?"

Anh cười. "Không thật nghiêm chỉnh. Nhưng em đã nhắc đến thì đấy cũng không phải là một ý tồi".

"Nếu làm thế, em sẽ giết anh". Cô thì thầm dữ dằn. "Cô ta vẫn yêu anh lắm".

Anh chỉ cười. Nhưng anh đã không gặp Giselle.

Ba ngày sau khi họ về đến Corteguay, quân đội Bắc Triều Tiên vượt vĩ tuyến 38.

Chương 2

Amparo ào vào văn phòng Tổng Thống. Sập cửa lại, cô đến trước bàn ông, giận dữ "Cha đưa anh ấy đi New York?"

Tổng Thống nhún vai. "Nó phải đến đấy trước cánh Triều Tiên. Cha giải thích cho con rồi".

"Một mình?"

Ông gật đầu.

"Con đã bảo cha là sẽ không để anh ấy đi một mình!"

"Nó có việc phải làm chứ".

"Cha biết điều gì sẽ xảy ra". Cô la lối. "Con đã cảnh báo cha anh ấy là loại đàn ông gì rồi!"

"Thì sao? Đấy là chuyện của con, không phải của cha".

"Con đi cùng anh ấy!"

Tổng Thống bước quanh bàn, đến bên cô. "Con sẽ ở đây, và sẽ làm việc của mình!"

"Cha đang huỷ hoại cuộc hôn nhân của con, hệt như cha đã huỷ hoại mọi thứ trong đời con! Con sẽ đi cùng với anh ấy!"

Một tay ông vung lên ngang mặt cô, và cô đổ sập xuống sàn. Cô toan dậy, nhưng ông đã đặt chiếc ủng nặng trịch lên ngực cô, mũi ủng chẹn ngay cổ. Giọng ông lạnh tanh. "Nghe đây, con điếm, mày sẽ làm đúng như tao bảo. Tao không gây dựng cơ nghiệp đến mức này rồi để cho một con ngu xuẩn và dâm dật phá rối đâu. Tao sẽ không mảy may bận tâm nếu như mày thích tiêu nốt cuộc đời của mày trong tù".

"Ông không dám" cô thách thức, nhưng dấu hiệu của sự sợ hãi lộ rõ trong giọng nói. "Tôi là con gái của ông".

Bộ răng Tổng Thống loé lên trong một nụ cười. "Thật à? Ai bảo thế? Chỉ có tao và tao thôi. Mọi người đều biết mẹ mày chẳng là cái quái gì ngoài một con điếm. Toàn bộ điều tao cần nói ra là tao đã bị lừa dối suốt những năm ấy".

Ông nhấc chân ra, trở lại bàn làm việc. Cô đứng lên, bước ra cửa. Giọng ông dừng cô lại. "Đừng có trương ra như thế, rửa mặt đi đã. Người ta đầy ở ngoài kia kìa".

Amparo lặng lẽ đi vào buồng tắm. Khi cô bước ra, Tổng Thống nhìn cô gật đầu. "Hãy thu xếp cuộc tiễn đưa chồng như với một anh hùng. Nó có thể đi lâu đấy". Ông nhìn cô bước ra, và khi cô mở cửa, ông nói "Thu xếp mà có mang đi. Như thế mày sẽ bận bịu hơn trong khi chồng vắng nhà".

Nụ cười yếu ớt xuất hiện trên cặp môi Amparo. "Đấy là điều tôi không thể làm theo lệnh ông được".

"Chồng mày trục trặc à?"

"Không phải anh ấy mà là tôi. Đứa bé tôi đánh sẩy, đứa con của De Ortega, người mà ông đã giết. Vậy đấy. De Ortega đã trả được thù, tôi vô sinh rồi. Ông sẽ không  bao giờ có cháu để chơi đùa đâu".

Dax ngồi với viên trợ lý quân sự của Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc. Phía sau họ, qua cửa sổ khổng lồ, ánh đèn đêm của New York bắt đầu khoe trương. "Tôi không biết, đại tá Xenos", viên trợ lý nói chậm rãi, chút du dương của tiếng Na Uy hoà pha với thứ tiếng Anh cứng quèo. "Rất khó trả lời ngay được. Người Mỹ rất miễn cưỡng khi phải trao vũ khí mới thêm cho ai nữa".

"Có nghĩa là McArthur không tin đồng minh của mình?"

"Tôi không nói như vậy" ông ta hơi bối rối. Dax nói.

"Tất nhiên không, nhưng sự thể hầu như bắt đầu theo cách ấy. Cứ như thể đây là cuộc  chiến riêng của cá nhân ông ta vậy. Chẳng bao lâu, ngay cả Tổng Thống Mỹ cũng sẽ thấy điều đó".

Viên tướng – trợ lý lặng thinh. Dax tiếp.

"Có lẽ, nếu được bổ nhiệm tới đại bản doanh ở Tokyo thì tôi có thể thuyết phục ông ấy được".

"Có thể" viên trợ lý nói rồi lặng thinh.

"Tôi có tám trăm người" Dax tiếp tục "những người được đào tạo để chiến đấu trong rừng rú. Không bao lâu, con số sẽ lên đến hai ngàn. Nhưng họ vô dụng, cho đến khi họ được đào tạo sử dụng vũ khí mới. Tổng Thống rất muốn giúp đỡ Liên Hiệp Quốc, song ông không muốn đưa lực lượng chỉ được trang bị tồi tệ đi".

Viên trợ lý nhìn ra cửa sổ. Màn đêm đã buông. Ông thở dài. "Suốt nửa quả địa cầu, từ nơi đây, con người lao vào chiến cuộc nhỏ, để không xảy ra chiến cuộc lớn. Tôi không hiểu sẽ phải trải qua bao nhiêu cuộc chiến nhỏ nữa mới tới nổi hoà bình?"

Dax không trả lời.

Viên trợ lý xoay ghế lại. "Ông bảo tám trăm người à?" Dax gật đầu. Ông ta suy tư. "Có thể…làm được cái gì đó". Giọng ông rõ ràng đã đi đến một quyết định. Ngay cả một lực lượng nhỏ từ một quốc gia vớ vẩn ở Nam Mỹ cũng có thể  gây một tác động tâm lý. "Tôi sẽ bổ nhiệm ông vào nhân sự của tôi, và gửi ông đến Tokyo như ông đề nghị. Đồng thời tôi hứa sẽ xem có thể kiếm được vũ khí mới cho người của ông không".

"Cảm ơn ông".

"Nếu ông có bất cứ người bạn nào có ảnh hưởng trong chính phủ Hoa Kỳ thì hãy cố tìm kiếm ảnh hưởng từ họ".

"Tôi hiểu" Dax biết ông ra đã rõ ai là bạn anh. "Tôi chắc chắn sẽ đề nghị sự trợ giúp của họ".

Viên trợ lý đứng lên. "Tất nhiên, hẳn ông hiểu, nếu ông không thuyết phục được McArthur thì tôi cũng chẳng hơn gì".

Dax cũng đứng dậy. "Tôi hiểu điều đó".

"Tốt. Tôi sẽ làm lệnh, và ông sẽ nhận được vào cuối tuần".

Dax cười. "Mọi thứ suôn sẻ cả chứ?"

Marcel ủ rũ. "Mọi thứ không phải lúc nào cũng như ta tưởng. Tôi có nhiều kẻ thù".

Dax nhìn người thư ký trước đây của cha mình. Quyền lực và tiền như không giúp gì cho cảm giác an toàn của Marcel, còn khiến anh chỉ bồn chồn hơn, e dè hơn mà thôi.

"Người như anh thì có vài kẻ thù là còn ít đấy".

Marcel nhìn anh chằm chằm. "Những kẻ tôi biết thì tôi xử lý được. Nhưng còn vài tên mà nhân dạng vẫn náu trong bóng tối. Co 'quá nhiều sự ganh ghét trước thành công của tôi, và tôi chắc chắn là nhiều người đang mưu toan chống lại tôi".

"Vô lý".

"Thật đấy" Marcel liếc quanh phòng ăn đông đúc ở El Morocco rồi hạ giọng một cách bí mật. "Anh nghe về những rắc rối của tôi với Uỷ ban nghĩa vụ quân sự chưa? Họ muốn đưa tôi vào quân đội. Tôi, một nhân vật chủ chốt trong Chương trình quốc phòng của họ. Cha của ba đứa trẻ?"

"Làm sao họ có thể?" Dax hỏi, "Anh thậm chí không phải là công dân nước này".

"Tôi là người nước ngoài song thường trú ở đây nên vẫn phải động viên, hoặc là họ cứ khăng khắng như thế. Tất nhiên tôi có luật sư và vài người có ảnh hưởng thu xếp, nhưng đều là lũ xuẩn, bảo không thể làm gì khác được. Bọn có thế lực đang ra tay tóm tôi".

"Anh có nghĩ cụ thể là ai không?"

"Tôi chỉ dám đoán. Có thể là Horgan và nhóm của hắn, vì vụ liên doanh dầu khí Corteguay. Nhất là sau khi họ phát hiện ra ở đấy chẳng có dầu có khí gì hết".

Nhưng các anh vẫn làm ăn chung mà. Họ không nghĩ tới điều đó ư?"

"Họ cần tàu  của tôi chứ không cần tôi. Và họ có hợp đồng".

"Hay là ông bố vợ cũ của anh? Ông ta ghét anh mà".

Nét khinh suất thoáng trên mặt Marcel. "Abidijan ư? Không phải. Ông ta quá tham lam. Các con tôi thừa hưởng tài sản của tôi, và chúng là cháu của ông ta. Không, Amos sẽ không làm gì cả. Tôi không biết họ là ai, nhưng tôi sẽ tìm ra, tôi có cách. Và khi tôi tìm ra được thì họ sẽ phải hối tiếc vì đã phiền hà tôi".

Dax an ủi. "Sẽ ổn thôi, Marcel. Rồi anh sẽ thấy".

"Tốt nhất là như thế. Tôi không có ý định chết một mình. Khối kẻ sẽ cùng tiêu đời với tôi". Vẻ căng thẳng trên mặt Marcel đổi thành nụ cười. Anh đứng lên.

Dax cũng đứng dậy. Hầu bàn đang dẫn một phụ nữ trẻ, cao, da ngăm đen tới bàn họ. Một thứ trật tự kỳ lạ phủ xuống các bàn cô đi qua. Marcel hôn bàn tay cô đưa ra, môi anh mơn trớn nó. "Có lẽ cô biết Dax?"

"Tất nhiên".

Cô quay cặp mắt đen sang Dax, mỉm cười, đưa tay ra. Dax hôn lên những ngón tay lạnh như băng. "Chào Farkas".

"Buổi biểu diễn ra sao?" Marcel hỏi.

Dania nhìn Marcel khi họ cùng ngồi xuống, rồi phác một cử chỉ mệt mỏi. "Tôi thì vẫn ổn, nhưng cái cha giọng tenor thì không! Tôi đã bảo Bing, khi đi xuống sân khấu, rằng sẽ không bao giờ nữa. Hoặc là ông ấy đi, hoặc là tôi".

Giữa đại sảnh, ban nhạc chơi om sòm. Sàn nhảy chật cứng và dù có điều hoà cũng không làm tan nổi làn khói lơ lửng trong sảnh phòng mờ ảo. Dax ngồi nhìn Dania Farkas và Marcel.

Một cô gái cao, tóc vàng chợt dừng lại. "Anh Dax?"

Anh cười và đứng dậy. "Sue Ann".

"Anh làm cái quái gì trong bộ quân phục ấy vậy?"

Dax vẫn cười. "Anh bị động viên".

"Anh một mình à?"

"Không, anh cùng với Marcel Campion và Dania Farkas".

Cặp mắt Sue Ann nhìn theo anh và phát hiện ra họ trên sàn nhảy. "Anh một mình", cô khẳng định "Em sẽ ngồi với anh".

"Nhưng còn..người tháp tùng em?"

"Nhạt hoét, một trong những luật sư tin cậy của cha em".

Cô ra hiệu, người kia bước tới. "Vâng, cô Daley?"

"Tôi chạm trán với người bạn cũ", giọng cô trịch thượng. "hy vọng ông không phiền nếu tôi ngồi với anh ấy?"

"Không phiền tí nào" ông ta vội nói, quá vội. "Tạm biệt".

Sue Ann nhìn Dax vẻ thán phục. "Trông anh thật tuyệt trong bộ quân phục. Một hình ảnh không chê vào đâu được. Em không hiểu vì sao trước đây chẳng ai nghĩ đến nó?"

Dax nhoẻn cười. "Tổng Thống quyết định là trong thời chiến bộ quân phục nom sẽ ấn tượng hơn".

"Em đầy ấn tượng. Anh là gì, ông tướng hay binh nhì?"

"Là đại tá quèn thôi. Trong quân đội ở nước anh chỉ có một tướng, đấy chính là Tổng Thống".

"Vợ anh? Cô ấy cùng đi với anh chứ?"

"Không, quá nhiều việc để cô ấy làm ở nhà. Thế còn ông chồng mới của em?"

Sue Ann nhún vai. "Một thẳng xuẩn. Bọn em ly dị tháng nay rồi. Hình như em không may mắn lắm về đường chồng con. Vì sao anh không bao giờ muốn lấy em nhỉ?"

Anh cười. "Em có từng hỏi anh đâu".

"Đấy là lý do duy nhất à?"

"Ừ, em biết đấy. Anh có một bí mật. Anh ngượng".

"Và em thì ngu. Chính em đã hỏi gã chồng vừa rồi đấy. Nhưng em sẽ không hai lần mắc một sai lầm đâu. Lần sau em sẽ hỏi anh".

"Làm sao em biết là sẽ có một lần sau?"

"Nếu vợ anh là loại đàn bà có thể để anh đi một mình, thậm chí vì lệnh của cha mình, thì sẽ có lần sau".

"Em lầm to rồi" anh lại cười.

"Em không lầm đâu. Anh sẽ là chồng tiếp theo của em", cô cười ranh mãnh. "Giờ thì mọi thứ đã được thoả thuận và chúng ta đã đính hôn. Vậy hãy kiếm chỗ nào đó làm một nhát!"

Qua vai Marcel, Dania thấy Sue Ann đến bên bàn, rồi ngồi xuống cạnh Dax. Tức khắc nỗi căm hận ập đến với cô. Ở một góc độ nào dó, Dax là loại đàn ông cô chẳng ưa. Quả quyết, gợi tình và tự tin trước đàn bà. Nhưng cô vẫn thù ghét ả nào vây vo quanh anh, như Sue Ann chẳng hạn.

Mớ tóc vàng, cặp mắt xanh, làn da mỡ màng, sự gợi tình tự nhiên, vân vân…bao giờ cũng có những cô gái như thế ở các trường mà cô đã học qua, trong cái thế giới mà cô ao ước. Những cô gái chẳng phải động chân động tay mà vẫn có được cái mà cô phải tranh đấu đến tuyệt vọng mới giành nổi cho mình.

Dania luôn là một chẳng Hy Lạp sẫm màu, một cô gái cao, gầy, không hấp dẫn, với giọng nói như trẻ con. Mà họ thì như những nữ thần, với những bộ tóc vàng tuyệt thế, mà bọn đàn ông bao giờ cũng lẽo đẽo theo sau.

Rồi một hôm, khi cô mười hai tuổi, một điều gì đó đã xảy ra. Cô bị chảy máu, và cái giọng oang oang kỳ lạ của cô bỗng trở nên thật phong phú và ấm áp. Chất giọng ấy cứ bật ra từ họng cô và cứ vang lên đầm ấm, đường bệ, vượt hẳn tất cả. Chợt bà giáo dừng cả lớp đang hát lại, và từ trên bục, bà nhìn xoay xoáy qua cặp kính gọng sắt của bà. "Ai đấy?"

Dania lặng thinh, chỉ sợ mình đã làm điều gì sai trái.

"Ai đấy?" bà giáo nhắc lại.

Mấy đứa nhìn vào Dania. Không trốn được nữa. "Em ạ".

Bà giáo nhìn cô chằm chằm mà không tin nổi. Phép mầu gì đã chạm vào con bé bình thường này? "Tan trường, em và mẹ đến gặp tôi". Thế là bắt đầu học tập và kiêng cữ. Khi mười bảy, Dania nhận ra rằng cô sẽ không bao giờ đẹp được. Nhưng cặp vú cô cứ thẩy lẩy ra sau mỗi buổi tập và cô quyết dấn sâu hơn vào âm nhạc. Từng chút xíu một, cô học được cách đặt những nốt nhấn trên cơ thể, trên cặp mắt to và đen của mình. Cô cho mớ tóc chảy xuống lông mày, đánh đậm đôi gò má vì chúng quá cao và cứ chồi lên. Và mầu son nhạt làm cho miệng cô đỡ rộng…

Thoạt tiên cũng cần đàn ông, vì mẹ cô không thể chu cấp để cô hoàn tất khoá đào tạo âm nhạc. Cứ như thể từ một khoảng cách, cô nhìn họ quằn quại trong đỉnh lạc thú rồi ngã vật ra trên người cô, rồi cô lượm từ họ những gì họ phải chi ra. Rồi có một người, và dù ông ta hơn cô tới ba mươi tuổi cũng còn tốt chán. Ông ta năm mươi lăm, và đủ giàu để bù đắp cho những gì cô thiếu. Cô hai mươi khi họ lấy nhau.

Bằng cách riêng của mình, Dania đủ gọi là trung thực với ông. Giữa họ chẳng có cái gì ngoài âm nhạc, chẳng gì có thể ngăn cản hoặc làm sao lãng sự nghiệp của cô. Mù quáng trước tài năng Dania, ông cứ tự lừa dối mình, và trong suốt mười năm của cuộc hôn nhân họ không hề lên giường với nhau.

Cô có những người đàn ông khác, ông biết thế. Như tay hát giọng tenor, người đã kiếm cho cô vai Carmen ở La Scala, hoặc nhà soạn nhạc kiêm chỉ huy nổi tiếng đã đưa cô đến Metropolian ở New York. Giờ Dania đã ba mươi và không cần ai nữa, kể cả ông, thậm chí ông cũng chấp nhận. Ông hài lòng vì cô vẫn mang tên ông và ông cứ sưởi ấm trong ánh mặt trời chói chang của tài năng cô.

Nhưng giờ đây Dania không còn thoả mãn nữa. Cô cho đã có những dấu vết sa sút đầu tiên trong giọng mình, và bỗng nỗi hãi hùng choán ngợp, vì khi giọng cô ra đi thì cô sẽ ở lại với con số không, và buộc phải tiêu nốt cuộc đời với một ông già.

Đấy là tình hình lúc cô gặp Marcel, người của giàu có, quyền lực, và trong anh, Dania cũng đọc ra được chính mình. Cũng những tham lam và ích kỷ ấy. Việc anh đã có vợ con chỉ là chuyện vặt với một nghệ sĩ tên tuổi như cô. Chỉ có điều anh cũng lại ưng cả vài nghệ sĩ còn đấy tài năng của của và anh đã hiểu lầm sự đam mê và bốc lửa của cô trên sân khấu như là một khả năng tình dục.

Cô đợi chờ đầy tự tin. Marcel đã ly dị, đúng như cô nghĩ. Nhưng rồi như có trục trặc gì đó. Anh không hề đòi cô cũng ly dị để lấy anh. Anh như đã thoả mãn với cái cách bồng bềnh sẵn có của họ. Rồi Dania nhận ra khó mà ổn định được anh, rồi cô tự ổn định mình trong sự chờ đợi đầy cảnh giác. Cô tin chắc sẽ đến lúc anh lấy cô. Không thì cũng chẳng sao. Cô đâu có gì để mất, vì cô vẫn còn người chồng trong dự phòng.

Qua vai Marcel, cô thấy Dax và Sue Ann nói cười vui vẻ. Chợt cô vỗ vai Marcel. "Chúng ta nghỉ thôi. Em mệt".

"Rất tiếc" Dax xin lỗi "mai tôi phải bay sớm đi Boston".

"Nhưng…mới ba giờ" Marcel phản đối.

"Tôi biết, nhưng tôi đã hẹn ăn trưa với James Hadley".

"Em cũng mệt rồi" Dania chợt nói. "Cũng đã là một ngày dài đấy, Marcel, chúng ta đi thôi".

Marcel bỗng trở nên cứng cổ. "Không, anh muốn ở lại".

Dania hiểu ngay anh đang cố khẳng định mình. Âu cũng là trò chơi của họ. "Vậy anh ở lại" cô đứng lên. "Thế giới không phải thức cả đêm chỉ vì anh mất ngủ".

"Tôi cũng phải đi" Sue Ann nói.

Marcel nhìn lên họ, hết người này đến người kia. Chợt mắt anh trĩu xuống, mờ đi. "Được thôi", anh dịu dàng. "lấy chiếc limousine của tôi, và bảo tài xế quay lại đón tôi nhé".

Dax ngồi giữa hai người đàn bà trên hàng ghế sau của chiếc xe to đùng. Người tài xế nhìn họ. "Cho tôi xuống trước" Dax nói "Lãnh sự quán là điểm gần nhất".

Tấm kính ngăn giữa anh ta và ghế sau được quay lên."Các cô cho phép chứ?" Dax hỏi.

Hai người đàn bà gật đầu.

Anh đưa tay vào túi lấy thuốc thì chạm phải tay họ. Dania ở bên phải, Sue Ann ở bên trái. Anh cười thầm trong khoang xe mờ tỏ rồi đưa hai tay ngược lên bên dưới váy họ. Sue Ann đã ướt sũng còn Dania thì nóng rực và khô cong. Gần như đồng thời, tay họ cũng tóm được anh. Rồi hai cô nhìn sững nhau trong kinh ngac. Rồi cùng nhìn anh.

Dax phá lên cười. Anh đặt hai tay lên hai chiếc đầu đang bồng bềnh như Đức Giáo hoàng trong nghi thức rửa tội. "Chúa ban phúc cho các con".