Sue Ann đang đứng bên giường, quần áo chỉnh tề. "Tất nhiên" anh nói, còn ngái ngủ "muốn anh chở em đi không?"
"Không. Anh hơi đâu mà đợi em suốt cả ngày ở đấy? Em sẽ kêu Bill Grady".
Bill Grady là người mà họ thuê để chăm sóc chiếc máy bay và đồng thời làm phụ lái. Là phi công của một hãng hàng không dân dụng đã nghỉ hưu vì tuổi tác, ông rất thích thú việc này.
"OK" Dax ngồi dậy. "Lần này họ muốn gì?"
"Em không biết" Sue Ann trả lời. "Em không bao giờ biết nổi họ muốn gì. Nhưng họ bảo vì em là cổ đông chính thì em phải có mặt ở đấy khi đưa ra các quyết định".
"Giàu có cũng mệt đấy" Dax trêu. "Một số người cho rằng em chẳng có gì để làm cả, cứ nằm đâu đấy mà hưởng thụ".
"Anh ngủ tiếp đi. Em sẽ về để kịp ăn tối".
Dax với điếu thuốc. Đây là lần thứ tư trong không đến ba tuần Sue Ann phải đi Atlanta.
Người luật sư mà cha cô thuê để thành lập tờrớt rất khôn ngoan khi viết trong điều lệ có một khoản Sue Ann phải đích thân hiện diện tại đại bản doanh của công ty ở Atlanta mỗi khi được triệu tập để đảm bảo sự liên tục của tài sản mình. Bằng cách ấy, cha cô có thể chắc chắn về sự hiện diện của cô ở trong nước, ít nhất là một phần thời gian của cô.
Dax dụi điếu thuốc rồi vào phòng tắm và nhìn mình trong gương, sờ bộ râu lởm chởm. Hôm nay chẳng cần cạo, sẽ không có ai thấy anh. Anh mặc đồ bơi vào.
Mèo Bự đang đợi trên hành lang khi anh nhoi lên khỏi mặt nước. "Hai người do Tổng Thống gửi đến đang ở đây".
"Để làm gì?" Dax hỏi. "Tôi đã trả lời rồi. Những gì tôi làm ở Monte Carlo chỉ là vì thiện ý".
Mèo Bự nhún vai. "Họ chỉ bảo gặp anh có việc quan trọng".
Dax ngần ngừ. "Được thôi. Đưa họ vào phòng ăn sáng".
Hai người đàn ông đứng dậy, cúi chào đầy nghi thức khi anh bước vào phòng. "Ông Xenos".
"Ông Prieto. Ông Hoyos". Dax cúi chào lại và nói bằng tiếng Tây Ban Nha. "Xin mời ngồi. Các ông dùng cà phê nhé?"
"Cảm ơn".
Họ ngồi lặng lẽ trong khi Mèo Bự rót cà phê rồi ra ngoài. Dax để ý thấy cánh cửa hơi hé, và cười thầm. Mèo Bự vẫn chơi cái trò cũ rích của anh ta. "Tôi phải bù đắp cho sự sung sướng được tiếp các ông ra sao đây?" Anh nhã nhặn hỏi.
Người lớn tuổi hơn liếc người kia rồi nhìn Dax. "Tổng Thống bảo ông Hoyos và tôi đến đây để một lần nữa mong ông thay đổi ý định."
"Vậy đấy. Các ông đã giải thích về địa vị của tôi với Tổng Thống rồi chứ?"
"Chúng tôi đã làm như vậy" Prieto tiếp tục. "nhưng ngài nói rằng những lý do cá nhân không được phép chen vào trong giai đoạn như hiện nay. Ngài đề nghị chúng tôi giải thích lại rằng Corteguay đang rất cần ông. Bọn cướp ở vùng rừng núi đang liên kết chặt chẽ với lực lượng bên ngoài. Nếu một số các bước đi không được thực thi thì đất nước sẽ nhanh chóng chìm trong cuộc nội chiến đẫm máu. Tổng Thống sẵn sàng cử ông vào vị trí quan trọng của đại sứ đặc mệnh toàn quyền kiêm đại diện tại Liên HIệp Quốc. Ngài tin rằng chỉ có ông mới ngăn được thảm hoạ đang đe doạ đất nước chúng ta".
Dax lặng lẽ cầm ly cà phê lên nói "Tổng Thống là người duy nhất có thể ngăn ngừa được thảm hoạ đó" anh nói. "Nếu ông ấy dành cho nhân dân được tự do lựa chọn những người đại diện của chính họ, như đã hứa hẹn từ lâu, thì điều này có thể chẳng bao giờ xảy ra cả".
"Tổng Thống uỷ quyền cho chúng tôi nói với ông rằng cuộc bầu cử sẽ được tổ chức ngay sau khi ổn định lại được đất nước".
"Đấy vẫn là điều mà ông ấy đã hứa hẹn với cha tôi gần ba mươi năm trước đây".
"Tôi đồng ý với ông, thưa ông, rằng lẽ ra các cuộc bầu cử phải được tổ chức từ lâu rồi. Nhưng bây giờ thì bầu cử chỉ làm tổn thương sự nghiệp tự do mà thôi".
Dax nhìn xuống hai bàn tay. "Tôi xin lỗi, thưa các ông. Trong thời gian kể từ khi bị Tổng Thống sa thải, tôi đã thu xếp cuộc sống mới cho mình. Tôi muốn được cùng vợ tôi tiếp tục nó".
"Đất nước là trên hết, trên cả các tính toán cá nhân hay bất cứ tính toán nào khác" Prieto vội trả lời.
"Tình yêu của tôi đối với Corteguay là bất di bất dịch. Tôi nhắc lại rằng lý do của tôi là cá nhân".
"Như thế thì ông không để cho chúng tôi còn lựa chọn nào khác" Hoyos nói. "Cá nhân chúng tôi cũng rất tiếc phải đưa cho ông xem cái này". Ông ta thò tay vào túi áo ngực.
Phía sau ông ta, Dax thấy cánh cửa của người làm mở ra. Mèo Bự lăm lăm khẩu súng mắt nhìn chằm chằm. Nhưng ngay thời điểm ấy, tay Hoyos đã rút từ túi ngực ra một phong bì trắng. Dax thoáng gật đầu khi Hoyos đưa phong bì ra.
Cánh cửa đóng lại sau lưng Mèo Bự. Dax cầm chiếc phong bì. "Gì vậy?"
"Mở ra và xem đi".
Dax xé phong bì, và mươi tấm ảnh rơi ra, chụp cảnh Sue Ann và một người đàn ông khác trần truồng trong điên loạn, hết tư thế này đến tư thế khác. Anh nhìn lên.
"Tôi xin lỗi, thưa ông" Hoyos nói. Không ai trong hai người nhìn vào mắt anh. "Ảnh mới chụp ở Atlanta vào tuần trước, bằng máy ảnh hồng ngoại. Rõ ràng là vợ ông không xem trọng cuộc hôn nhân như ông".
Dax lại nhìn xuống những tấm ảnh, thấy cơn thịnh nộ sôi lên, nhưng rồi nó biến mất ngay. Anh giữ nét mặt bình thản khi nói. "Tôi cũng xin lỗi. Các ông đã làm tất cả những việc mệt mỏi này một cách không cần thiết. Không có gì thay đổi cả".
Hoyos toan nói, nhưng người nhiều tuổi hơn ngăn ông ta lại. "Chúng tôi ở khách sạn ở Miami cho đến cuối tuần. Nếu ông thay đổi ý định, thưa ông, xin cứ gọi cho chúng tôi ở đó".
Họ cúi chào khi Mèo Bự vào dẫn họ ra cửa. Dax nhìn theo họ rồi bước đến chiếc bàn nhỏ đặt trong góc phòng, ném xấp ảnh vào ngăn kéo, khoá lại rồi nhét chìa vào túi. Anh vẫn đứng đấy khi Mèo Bự trở lại phòng.
"Ăn sáng một chút chứ?"
Dax lắc đầu. "Không, cảm ơn. Tôi không đói".
Dax đang ngồi ngoài hành lang nhìn mặt trời lặn thì chuông reo. Người hầu gái mang điện thoại đến, cắm vào ổ.
"Hello, anh yêu?"
"Ừ, chào em".
"Em cực kỳ xin lỗi, anh yêu" Sue Ann nói như đứt hơi "đến phút cuối lại có chuyện phát sinh và em phải ở lại".
"Rõ rồi" anh nói cộc lốc.
"Anh bảo sao?"
"Không".
"Mai em sẽ về kịp giờ ăn tối".
"OK".
"Anh yêu, anh đang làm gì đấy? Nghe anh xa xôi quá".
"Anh đang ngồi ngoài hành lang. Có lẽ anh sẽ xuống câu lạc bộ ăn tối muộn một chút".
"Xuống đi." Sue Ann nói. "Còn hơn là ngồi một mình ở trong cái đống lộn xộn ấy. Tạm biệt".
"Tạm biệt". Dax đi vào thay quần áo.
Chương 24
Dax đang một mình bên quầy bar khi Harry Owens bước đến, nửa tỉnh nửa say như thường lệ. "Dax, ông bạn trẻ" ông ta vỗ đồm độp lên vai anh. "Làm gì ở đây vậy?"
Dax cười. Anh thích Harry, rượu chè êm đềm và vô hại. "Sue Ann đi Atlanta, vậy là tôi tính xuống đây ăn tối".
"Hết sẩy. Vậy cùng ăn với tôi và Sam. Đầu bếp của chúng tôi cũng vừa bỏ đi. Sam sẽ đến đây ngay thôi. Cô ấy tạt vào đâu đó thì anh biết rồi". Harry quay sang quầy bar, cầm lên ly martini mà người pha rượu đã tự động đặt trước mặt ông. "Gần đây không thấy anh mấy, Dax".
"Tôi cũng chỉ loanh quanh thôi".
Simple Sam đi tới, mớ tóc đỏ, dài của cô buông phủ đôi vai. "Dax" cô cười. "Sue Ann đâu?"
Harry trả lời trước anh. "Dax sẽ ăn tối với chúng ta. Sue Ann ở Atlanta".
"Ô, tuyệt quá. Em vừa gặp Mary Jane và bảo cô ấy cùng ăn tối với chúng mình. Ralph đi Washington".
Ralph là chồng Mary Jane, một luật sư về thuế, người hầu như dành hết thời gian ở ngoài. Simple Sam quay lại khi Mary Jane đi tới. "Mình đã thu xếp để bạn có một cuộc hẹn hò trong bữa ăn tối tuyệt trần nhất đấy, cưng ạ!"
Mary Jane nhìn Dax. "Thật ngạc nhiên" cô nói như giễu cợt "Sue Ann đâu?"
"Ở Atlanta" Dax bắt đầu mệt mỏi vì câu hỏi này. Đối với anh thì đấy hầu như là tất cả những gì anh nghe được từ lúc vào câu lạc bộ. "Chúng ta ngồi chứ? Tôi đói rồi".
Đến lúc ăn tráng miệng thì Harry không thể ngồi thẳng được nữa. Dax đã nhảy một bài với Simple Sam, giờ lại nhảy với Mary Jane. Khi anh bước lên sàn thì ban nhạc chơi một bản samba. Đôi chân Mary Jane nhẹ nhàng đến lạ lùng.
"Anh nhảy samba cừ lắm".
"Sao lại không?" Anh cười. "Ở quê anh, đấy gần như là vũ điệu của bản xứ. Em cũng rất cừ".
Mary Jane nhìn lên anh. "Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khi anh đến đây vào đúng lúc Sue Ann đi vắng".
"Em nói thế là sao?"
"Anh biết rồi mà" cô cạnh khoé nói. "Em thấy cái cách anh nhìn Simple Sam".
Dax thấy bực mình mà chẳng vì lý do nào cả. "Có nhiều thứ để nhìn". Anh nói, biết rằng nó chỉ làm cho Mary Jane càng tức điên lên.
"Anh thích nhìn tất cả những người đàn bà mặc đồ cắt ngang rốn" Mary Jane lạnh lùng đáp.
Dax nhìn xuống cặp vú nhỏ, rồi nhìn lên mặt cô. "Anh cũng không biết nữa. Cũng còn tuỳ".
Anh thấy cô trở nên cứng quèo, và cô lỡ một bước. "Em cho là anh sắp đặt tất cả. Em sẽ bảo cho Sue Ann biết".
"Thật à? Cô ấy sẽ tin điều đó như đã tin sự trí trá mà em nói với cô ấy lần trước ư?"
Mary Jane giận dữ vùng ra khỏi tay anh và trở lại bàn. "Muộn rồi. Có lẽ tôi về thôi".
"Sớm thế?" Simple Sam nói, nhanh chóng phát hiện ra cơn giận của Mary Jane. "Mình nghĩ là cả bọn sẽ ở lại uống vài ly".
"Không, cảm ơn".
"Anh sẽ đưa em về" Dax nhã nhặn.
"Khỏi phiền" cô lạnh lùng. "Tôi có xe của tôi".
"Cô ta làm sao vậy?" Simple Sam hỏi.
"Cô ta…."
"Đừng nói vội" Sam nói, đặt một ngón tay lên môi anh. "Nói em nghe trên sàn nhảy. Anh biết là em rất yêu samba mà".
Cô ép sát người trong vòng tay anh. Cơ thể cô vận động thật gợi tình trên người anh. Anh chưa bao giờ nhảy samba mà lại ép sát vào ai cả. Anh cảm nhận sức ép của cặp mông nhún nhảy của cô lên mông anh và bất giác, anh cũng đáp lại.
Cô nhìn anh, cười nửa miệng. "Em bắt đầu cho rằng tất cả những chuyện em nghe được về anh đều không đúng".
Dax đáp lại bằng một nụ cười, và ôm cô tới mức dù cô có muốn cũng không ra khỏi vòng tay anh. "Và anh cũng bắt đầu tin rằng tất cả những chuyện anh nghe được về em là đúng".
Sam nhìn lên mặt anh. "Vậy chúng ta phải làm gì với những chuyện ấy chứ? Chả lẽ chỉ nói suông thôi à?"
Dax liếc qua vai, tới chiếc bàn của họ. Harry đang rót cho mình một ly nữa. "Anh ấy bất tỉnh nhân sự trong vòng vài phút nữa thôi" cô nói, thật nhẫn tâm.
"Vậy anh sẽ đánh xe đưa cả hai về nhà".
"Không, em có ý hay hơn. Em sẽ gặp anh ở dưới nhà thuyền của anh trong vòng nửa tiếng nữa".
"Anh sẽ ở đấy".
Dax theo cô trở lại bàn rồi nhìn cô lấy áo khoác và túi. "Đi nào, Harry" cô nói, quay sang phía chồng. "Đã đến giờ để tạm biệt lên giường rồi".
Anh nghe thấy có tiếng động ở bên ngoài, bèn bước ra, đi quanh nhà thuyền, nhưng không có ai cả. Anh trở vào và nhìn đồng hồ. Đã gần một giờ qua. Có lẽ Sam không đến. Anh lại ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế dài, nhìn ra mặt nước. ánh trăng Florida vàng ệch nhảy múa trên những gợn sóng. Anh châm thuốc lá.
"Châm cho em một điếu" giọng Sam từ phía sau anh.
Dax lặng lẽ đưa điếu thuốc của anh cho cô và châm điếu khác cho mình. "Anh sắp bỏ cuộc".
Cô cười trong ánh sáng đỏ của đầu điếu thuốc lá. "Em phải đưa thằng cu vui tính lên giường. Không phải lúc nào cũng dễ đâu".
Dax quay lại khi cô đi ngang mặt anh tới cửa nhà thuyền.
Anh nghe tiếng kéo khoá dây, và khi anh nhìn lên thì cô đang trần truồng bên cửa. "Tất cả những người tình thuộc nền văn hoá Latin các anh vẫn nói nhiều thế à?"
Gần một giờ sau, khi họ đang nằm trên chiếc sofa to đùng hút thuốc thì cánh cửa mở toang. Dax ngồi lên với một tiếng chửi thề, Sam thì vơ vội cái gì đó che thân khi ánh đèn pin rọi thẳng vào họ.
Dax chỉ nhận ra Mary Jane khi cô nói. "Các người vẫn cho là tôi phải tin rằng các người tình cờ gặp nhau ở đây?"
"Đừng có ngu ngốc thế, Mary Jane" anh cộc cằn nói. "Tắt đèn đi, trước khi cô đánh thức tất cả xóm giềng dậy".
Cô cười. "Tắt đèn đi để phục vụ hai người hả?" Cô chằm chằm nhìn họ. "Để xem Sue Ann có tưởng cái này không".
"Tắt đèn đi!" anh nhắc lại, bước lại phía cô.
Mary Jane từ từ lùi lại, hạ thấp chiếc đèn pin xuống. "Ôi trời ơi!" cô cười giễu cợt. "Giờ trông nó đâu có to, phải không?"
Cô vẫn rọi đèn pin vào anh trong khi lùi, cho đến khi lưng cô chạm tường. Dax giật chiếc đèn, ném đi, rồi lôi cô ra khỏi tường.
"Chỉ có một thứ là thoả mãn được cô thôi, phải không?"
Anh giận dữ nói, tóm hai tay cô, giữ chặt. Bất chợt, anh xé toang chiếc áo váy của cô, để lộ cặp vú trắng và nhỏ ra. Anh dằn cô xuống sàn rồi kẹp cứng cô bằng hai đầu gối.
"Giữ tay cô ta lại!" Anh cộc cằn ra lệnh cho Simple Sam. "Anh biết cô ta cần cái gì để ngậm miệng!"
Hai ngày sau, vào bữa ăn sáng thì xấp ảnh khác được gửi tới. Phong bì đề gởi cho Sue Ann. Cô mở, va những tấm ảnh rơi ra bàn. Sue Ann cầm một cái lên xem rồi giận dữ ném vào Dax. "Vậy đây là điều anh làm khi em vắng nhà hả?"
Anh nhìn xuống những tấm ảnh. Cả ba. Anh, Sam, Mary Jane. Có thể vẫn được chụp bằng chính chiếc máy ảnh ấy. Tổng Thống không bỏ qua một trò gì.
Dax nhìn Sue Ann."Trước khi em quá nóng giận" anh nói "có lẽ em cũng nên liếc qua những cái này".
Sue Ann nhìn anh đến chiếc bàn nhỏ, lấy chìa khoá trong túi ra, mở ngăn kéo. Anh trở lại chỗ cô với chiếc phong bì y hệt phong bì đang nằm trước mặt cô, dốc những tấm ảnh ra.
Sue Ann cầm lên xem. Rồi cô nhìn anh, cơn giận đã tan biến. "Anh nhận được khi nào?"
"Hôm em đi Altanta và không trở về, một ngày trước khi những tấm ảnh này được chụp".
"Ô" cô nói "Em cho là mình không kiềm chế được như mình muốn. Em không hiểu ai đã chụp?"
"Anh biết là ai – Tổng Thống. Ông ta không quan tâm đến cuộc đời của anh hoặc cuộc đời của bất cứ ai cho đến khi anh trở lại với ông ấy".
"Em hiểu. Vậy là khi ảnh em không ăn thua thì ông ta nghĩ là ảnh của anh sẽ có thể được".
"Đúng vậy".
"Anh sẽ làm gì?"
Anh bắt gặp mắt cô. "Anh trở lại, tất nhiên".
"Sau tất cả những gì ông ta đã làm với anh?"
"Ừ. Song không phải cho ông ta hay thậm chí vì ông ta. Vì nhiều lý do khác. Vì đất nước anh, mẹ anh, chị anh, cha anh. Để họ không phải chết mà không có lý do gì cả".
Sue Ann nhìn anh bình thản. "Anh có muốn ly dị không?"
"Em làm đi, anh không có thời gian".
"Luật sư của em sẽ thu xếp như thường lệ".
"Anh không muốn cái gì hết. Anh không cần".
"Anh sẽ giữ những thứ em tặng chứ? Em thích như thế".
"Tuỳ em".
Họ lặng lẽ nhìn nhau. "Thôi, em nghĩ là cũng chẳng còn gì để nói nữa".
"Anh cũng nghĩ là không" Dax quay đi, bước ra cửa. Giọng cô dừng anh lại.
Cô giơ lên hai tấm ảnh, nhìn ảnh rồi nhìn anh, tươi tỉnh. "Anh biết không, em chụp ảnh đẹp hơn hẳn hai đứa kia!"