Ngưu Nam

Chương 261

Tuy rằng không muốn không đánh tự khai, nhưng ông chủ Mã thật sự không thể chống cự tiếng gọi tới từ sâu trong nội tâm của gã, cuối cùng vẫn là từ trong xe lấy chút xăng, lau sạch mấy chữ “Ngoại trừ gian thương”, lần này trên xe gã có khăn mặt, tốt xấu không cần lại cởi áo khoác, hơn nữa lúc này gã cũng không có mặc áo khoác, liền mặc một cái áo áo sơ mi, cởi rồi liền phải ở trần.


Lau lau, trong lòng gã lại cảm thấy khuất tới cực kỳ, quăng khăn mặt tới ven đường, lấy ra di động gọi điện thoại cho người bạn.
“Lần trước ông nói các ông quan sát động vật hoang dã dùng chính là cái thiết bị gì?”.
“Đúng đúng, chính là cái đó”.


“À, kêu máy chụp hình tự động ha”.
“Trong tay ông có hay không? Hiện tại liền chuyển phát một cái qua đây cho tui, không, hai cái”.
“Tui tự có chỗ dùng”.
“Ông quản tui sử dụng làm cái gì chi vậy?”.


“Vậy à, cũng không cần rất cao cấp, chính là nói cái mà mấy bữa trước ông nội tui nuôi bồ câu không biết bị con mèo nào tha đi rồi, ông cụ cực kỳ tức giận, nói phải điều tra rõ là mèo của nhà ai làm”.
“Ài, ông còn không biết sao, ông cụ chính là cái tình tình đó”.


“Vậy cám ơn, bao nhiêu tiền lát nữa tui chuyển khoản cho ông”.
“Này sao không biết ngượng chứ?”.
“Vậy được, lần tới tới đây tui mời ông uống rượu”.


“Hắc!” Cúp điện thoại, tâm tình đầy mây đen của ông chủ Mã rốt cục lại chuyển biến rồi, hát ngâm nga trở lại ghế lái, gã định đi Ngưu Vương trang trước, giữa trưa ăn ké bữa cơm ở đó, buổi chiều đi Lò Rèn bồi ông nội gã, buổi tối lại đi tìm Mike và Charles bàn chuyện làm ăn.


Hiện tại Mike và Charles đã bàn xong chuyện cây giống sơn trà cùng người ta rồi, chỉ chờ mùa sơn trà của năm nay qua mùa sau đó dời trồng, trong khoảng thời gian này hai anh em cả ngày vùi đầu khổ làm trên chút đất hoang chính mình nhận thầu, làm cỏ đào hầm ủ phân, bình thường đều là chính bọn họ làm, lúc làm không xuể mới mời mấy người của làng Hạ Oa Tử hỗ trợ.


Chính mình lập nghiệp tất nhiên tốt đẹp, chính là chất lượng cơm nước giảm xuống rất nhiều. Bình thường mỗi ngày lúc giữa trưa, hai anh em liền lấy mấy cái bánh bao chay bánh bao mua từ siêu thị của nhà lão Chu, lại thêm một dĩa rau muối, làm món salad rau củ, một người rót một ly bia, thế là xong.


Buổi tối bình thường đều tới bên ngoài ăn, hôm nay, bọn họ làm việc cả ngày, lúc chập tối trở về từ trong ruộng, tắm nước ạnh thay quần áo bình thường, chạy con xe vận tải Nhị Thủ (một hãng xe của TQ) nhỏ, đi hướng trấn trên.


“Ăn cái gì?”. Mike lái xe hỏi em trai. Vì mau chóng học được tiếng Trung, trao đổi hằng ngày của bọn họ cũng dùng tiếng Trung đối thoại, trừ phi là có việc gấp, lúc dùng tiếng Trung không thể chính xác biểu đạt, mới nói tiếng mẹ đẻ của bọn họ. Làm như vậy quả thật là có trợ giúp trình độ tiếng Trung của bọn họ tăng lên, nhưng mà cũng có tác dụng phụ, ví dụ như nói ban đầu chuyên trò của hai người hiện tại đều nặng nề tới cứ như miệng hồ lô, nhất là ở trường hợp công cộng.


“Canh suông Quán Cũ”. Charles nói.
“Được”. Mike nắm tay lái, chậm rãi chạy tới một tiệm canh suông mới mở của trấn trên.


Trấn Thủy Ngưu buổi tối rất náo nhiệt, hơn nữa gần đây nhiệt độ không khí cao, lại gần nghỉ hè, bờ suối nhỏ bày không ít quán nhỏ bán đồ nướng đồ chiên đồ uống lạnh, việc làm ăn của quầy ăn uống của hai vợ chồng La Cảnh Lượng náo nhiệt như cũ, Mile và Charles cũng là khách quen của nhà bọn họ, thích ăn nhất chính là canh bún gạo và ốc đồng xào.


Canh suông Quán Cũ là một quán nhỏ của một nhà người bên ngoài mở ở trấn Thủy Ngưu, lúc mới bắt đầu trang hoàng, cơ hồ người của cả trấn Thủy Ngưu cho rằng tiệm này là bán canh, kết quả tiệm vừa khai trương, mọi người nhìn một cái, thì ra là bán hoành thánh, hơn nữa bọn họ không chỉ “quán” không “cũ, “canh” cũng nửa điểm không liên quan tới chữ “trong”, canh hoành thánh đỏ lòe lòe bên trên rắc hành băm, thơm tới miệng người ăn nước miếng ào ào, cay tới người ăn nước mắt giàn giụa.


Này tuyệt đối là một cái quán khiến người của trấn Thủy Ngưu khắc sâu ấn tượng nhất, chủ quán một nhà bốn người, hai vợ chồng già làm buôn bán mỗi bữa sáng, con trai con dâu của bọn họ liền chuyên môn làm buôn bán buổi tối, người hai ca thay phiên, người của trấn Thủy Ngưu từ sáng tới tối đều có thể ăn được hoành thánh của nhà bọn họ.


Một nhà ông chủ này cũng là tay nghề lão luyện rồi, bất kể là nhân hoành thánh vỏ hoành thánh hay là canh hoành thánh, đều làm tới cực kỳ chính tông. Theo ông ấy nói, chính mình từ nhỏ chính là nhìn cha làm canh suông lớn lên, con trai của ông lại là nhìn ông làm canh suông lớn lên.


Chút năm trước hoành thánh vùng khác trùng kích thị trường bản địa bọn họ, hoành thánh vùng khác rẻ, một chén chỉ cần hai ba tệ, mà với vật giá tại lúc đó, hoành thánh của bọn họ căn bản bán không được cái giá đó, khi người địa phương đều đi ăn hoành thánh của vùng khác, canh suông Quán Cũ của bọn họ liền mở không nổi nữa, buôn bán không tốt, các loại chi phí trong quán, hơn nữa người một nhà chi phí sinh hoạt tiêu dùng ăn uống cũng không ít, cuối cùng bọn họ đành phải đóng của cái Quán Cũ đó.


Hai năm nay con trai của ông dưới sự giới thiệu của bạn bè chạy tới trấn Vĩnh Thanh làm thuê, tuy rằng thanh niên trai tráng làm thuê cho người ta, nhưng là trong lòng thủy chung nhớ thương canh suông Quán Cũ của nhà mình, chính là quê nhà bọn họ đã không có chỗ dung thân cho cái Quán Cũ này rồi, hai năm nay kinh tế vùng bọn họ phát triển nhanh như bay, nơi nơi đều là nhà máy và nhà cao tầng, nhịp điệu cuộc sống vội vã, tiền thuê cửa tiệm cao, chỉ là một khoản phí chuyển nhượng có thể khiến một nhà bọn họ moi sạch vốn liếng.


Sau đó gã nghe người ta nói tới trấn Thủy Ngưu, lại mượn lúc nghỉ ngơi tới đây mấy lượt, cuối cùng bị gã nghe ngóng ra một cái cửa tiệm, ngay tại một cái đầu ngõ bên cạnh tiểu học trung tâm, tiền thuê cửa tiệm không phải rất mắc, diện tích cũng coi như rộng rãi, thanh niên này quyết định mở lại tiệm canh suông Quán Cũ ở nơi này, gã bàn bạc cùng người trong nhà, cha mẹ và vợ đều ủng hộ, sau đó trấn Thủy Ngưu liền thêm một tiệm hoành thánh.


Mike và Charles mỗi người kêu một chén hoành thánh, lại thêm mấy bánh nướng hai chai bia, sau đó liền toàn thân tâm đầu nhập vào giữa trận chiến đấu này, cho dù khi ăn đều sẽ bị cay tới nước mũi nước mắt giàn giụa, hai người bọn họ vẫn là cách ba năm ngày liền phải tới ăn một bữa, bởi vì này canh suông Quán Cũ này thật sự là mùi vị tươi ngon.


Bọn họ ăn tới một nửa, Mã Từ Quân liền tới rồi, cầm theo mấy món kho, một dĩa ốc đồng xào mua từ chỗ bọn La Cảnh Lượng, lại gọi một tô hoành thánh, ba người ngồi một bàn, uống bia hút ốc đồng bàn chuyện làm ăn.


“Ông chủ, bốn tô canh suông, ba chén ăn tại chỗ, một chén mang về”. Khoảng tám giờ, một nhà lão Chu cũng tới rồi.
“Được”. Ông chủ trẻ tuổi đáp một tiếng vang dội, lưu loát xếp hoành thánh.


Chào hỏi một tiếng cùng Mã Từ Quân, bọn lão Chu liền tự mình tìm ngồi xuống ngồi xuống. Chập tối hôm nay sau khi bọn anh cơm nước xong, Bé Khỉ không đi Lò rèn tìm lão Thường chơi cờ, lão Chu cũng không chuyện bên tứ hợp viện quấn thân, Tiếu Thụ Lâm cũng không làm điêu khắc óc chó, một nhà ba người tắm rửa xong sau đó rảnh rỗi, liền quyết định đi dạo tới trấn Thủy Ngưu, thuận tiện lại đây ăn một chén canh suông của Quán Cũ.


“Hoa Hoa, đừng leo lên bàn”. Sau khi tìm vị trí ngồi xong, lão Chu nói với con mèo lớn chuẩn bị nhùn chân nhảy lên trên bàn. Hoa Hoa hàng này sau khi lớn lên hoàn toàn đã không có sự đáng yêu của hồi nhỏ, ngũ quan bộ dạng, nhìn thế nào đều gian trá sao ấy, hoàn toàn hình tượng của một cái nhân vật phản diện.


“Ngao!”. Hoa Hoa bất mãn thả hai chân trước lên trên mép bàn.
“Không nghe lời không có hoành thánh ăn”. Lão Chu cũng không phải Bé Khỉ, mới không cần cò kè mặc cả cùng nó.
“……”. Hoa Hoa trên gương mặt xấu xa tràn ngập khó chịu, cúi đầu nhìn nhìn cái bàn gỗ phía dưới móng vuốt của nó.


“Mày dám cào bàn thử cho tao xem!”. Có một lần lão Chu dẫn nó đi một quán nướng ở trấn trên, liền bởi vì không cho nó lên bàn, con này thừa dịp lúc anh không chú ý, liền cho chân bàn một cái vuốt, để lại mấy cái dấu móng vuốt rõ ràng.


“Grừ grừ……..”. Hoa Hoa gương mặt xấu xa lại chuyển hướng vách tường bên cạnh.


“Hoa Hoa, không thể loạn cào trên tường”. Bé Khỉ giơ tay sờ sờ cổ của Hoa Hoa, tuy rằng bé cũng muốn để Hoa Hoa lên mặt bàn ngồi ăn, nhưng mà ba ba nói khách khác không thích, sẽ ảnh hưởng chủ quán buôn bán, chủ quán buôn bán không được không chừng liền không mở quán nữa, sau này ba con bé liền cũng không ăn được canh suông Lão Điếm nữa.


“Bốn chén canh suông tới đây!”. Lúc này ông chủ nhỏ và vợ gã mỗi người bưng một cái khay tới đây, trong đó ba chén canh suông đặt ở trước mặt một nhà bọn La Mông, một chén khác dùng chén giấy dùng một lần đựng, liền thả tại trên mặt đất bên cạnh cái bàn bọn họ.
“Ngao!”.


“Hoa Hoa, phải đợi nguội rồi mới ăn”.
“Ngao ngao ngao!”.
“Ba ba, Hoa Hoa còn muốn thêm một chén nữa”.
“Con đi tìm ông chủ xin thêm một cái chén giấy nữa”.
“Chén giấy rất cao, lại nhỏ, nó không ăn được”.
“Con đi lấy lại đây, ba làm giúp con”.


Bé Khỉ nghe lời đi tìm ông chủ cầm cái chén giấy trở về, Tiếu Thụ Lâm liền lấy chùm chìa khóa ra từ trong túi quần, kéo con dao gấp nhỏ treo ở bên trên, xoạt xoạt mấy cái liền cắt xuống hơn phân nửa chiều cao của cái chén giấy, chỉ còn lại có một cái đáy chén cao khoảng hai ba cm.


Hoa Hoa chính mình ăn tới rất mập, hình thể lớn, cái đầu cũng lớn, miệng chén của cái chén giấy nó mà nói rất hẹp, nếu muốn ăn tới đồ bên trong chén, cũng chỉ có thể duỗi móng vuốt vớt lên.


Nhưng mà sau khi trải qua gia công của Tiếu Thụ Lâm, cái chén này rốt cục dùng tốt hơn, một chén hoành thánh này Hoa Hoa ăn tới cũng thông thuận, nó trước dùng móng vuốt vớt một cái hoành thánh ra từ trong chén lớn hoành thánh, đặt ở trong cái chén giấy bị cắt thấp đi rất nhiều, sau đó liền ngồi ngay ngắn tại chỗ, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm cái hoành thánh bóc hơi nóng nhè nhẹ, chuyên tâm chờ đợi, thẳng tới lúc hoành thánh nguội tới có thể vào miệng, lúc này mới một ngụm ăn luôn.


“A! Cay quá!”. Lão Chu uống xong một ngụm canh cuối cùng, rút một tờ giấy ăn lau miệng lau mồ hôi lai nước mắt lau nước mũi, lại hỏi Tiếu Thụ Lâm, nói: “Cậu muốn kêu thêm một chén nữa không?”.


“Không cần”. Tiếu Thụ Lâm bình thường ăn gì cũng rất nhanh, lúc này thật sự là không nhanh nổi, quá nóng rất cay, vì thế tốc độ của gã cũng chỉ tầm tầm lão Chu thôi.


“Không sao, Hoa Hoa còn lâu mới xong”. Hai chén hoàn thánh đối Tiếu Thụ Lâm mà nói chỉ lót dạ mà thôi, gã đại khái là không muốn ăn tới cuối cùng để  bọn họ chờ một mình gã, nhưng mà này hoàn toàn không cần lo lắng, Hoa Hoa con này mới ăn được mấy cái hoành thánh thôi.


“Ngao”. Hoa Hoa nghe được lão Chu nhắc tới tên nó, liền dời ánh mắt chuyên chú từ bên trên cái hoành thánh trước mặt nó, ngẩng đầu nhìn phía lão Chu.


Lão Chu vừa cúi đầu, thấy hàng này con mắt đỏ lừ, khí chất nhân vật phản diện vốn uy phong lẫm liệt đã bị nước mắt của khuôn mặt  phá hỏng hầu như không còn, bộ lông bóng mượt đều ướt thành từng nhúm từng nhúm.


“Không có việc gì, ăn của mày đi”. Lão Chu co rút khóe miệng, ý bảo nó tiếp tục.


“……”. Vì thế Hoa Hoa lại hết sức chuyên chú nhìn cái hoành thánh trước mặt của nó, vẫn đợi tới hơi nóng bên trên nó thoát ra tới trong phạm vi ít nhất định, lúc này mới một ngụm ăn luôn, sau đó lại dùng móng vuốt vớt ra một cái từ trong cái chén lớn……


“Nó làm chi một lần chỉ vớt một cái?”. Mã Từ Quân trên bàn bên cạnh nhìn một hồi rốt cục nhịn không được, kỳ thật hiện tại trong tiệm không ít người đều đang nhìn con mèo bự ăn hoành thánh đó, trường hợp trực tiếp vây xem một con mèo lớn uy phong lẫm liệt bị cay tới nước mắt ào ào còn kiên trì ăn hoành thánh ta nói mới mẻ xiết bao.


“Thêm lần này mới đi ăn được hai lần, còn chưa có ăn ra kinh nghiệm”. Tiếu Thụ Lâm nhếch nhếch miệng, nói.