Ngưu Nam

Chương 260

Chưa tới mấy ngày thời gian, trên trấn thủy Ngưu lại tới nữa một đám hòa thượng, thoạt nhìn còn trẻ hơn một chút so với tuệ hòa thượng Tuệ Chân nhưng mà ít nhất cũng có dáng vẻ hơn hai mươi tuổi, bọn họ tạm thời đều ở tại làng Hạ Oa Tử, mỗi ngày tụng kinh niệm phật khai hoang trồng trọt, có những hòa  thượng sau này gia nhập, thanh âm tụng kinh của hòa thượng lại lớn rất nhiều, có đôi khi một trận gió núi thổi qua, bên Ngưu Vương trang đều có thể nghe được.


Sáng hôm nay lúc La Mông đưa Bé Khỉ đi nhà trẻ, vừa vặn chạm mặt một đám hòa thượng xách gạo mì rau củ đối diện đi tới.


Những hòa thượng này ở tại trấn Thủy Ngưu thật không giống một ít tác phẩm điện ảnh và truyền hình miêu tả kham khổ, cũng không giống mọi người nghe nói một số hòa thượng xấu xa uống rượu ăn thịt, bọn họ nên niệm kinh thì niệm kinh, nên trồng trọt thì trồng trọt, có đôi khi cũng sẽ tới trên thị trấn đi dạo một chút, còn có thể kết bạn đi Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm ăn sáng, chẳng qua liền gọi bánh bao bột bắp chay và sữa đậu nành, cộng thêm mấy cái dưa muối thanh đạm.


La Mông nghe nói gần đây trấn trên tới không ít hòa thượng, nhưng mà chân chính gặp, nãy vẫn là lần đầu tiên, anh vốn cho rằng cho dù những hòa thượng này biết anh, nhiều nhất cũng gật cái đầu liền đi qua, dù sao không quen mà.


“A di đà phật!”. Không nghĩ tới những hòa thượng này đồng loạt dừng bước trước mặt anh, vừa là thở dài lại là niệm Phật hiệu, còn là mấy người đồng thời, trường hợp khá đồ sộ.


“A di đà phật!”. Lão Chu bị bọn họ làm tới chả hiểu cái quái gì, rốt cuộc là những hòa thượng này rất nhiệt tình, hay là bản thân anh quá ít thấy chuyện quái dị?


“Sư huynh, huynh mới nãy sao không nói?”. Chờ sau khi đi khỏi nhà trẻ, một hòa thượng tuổi còn trẻ hỏi một người hòa thượng khác lớn tuổi hơn mình.
“Nói cái gì?”. Hòa thượng này giả ngu.


“Hỏi anh ta có thể bán một ít trái đào cho chúng ta hay không, chúng ta phải làm khóa sớm lại không thời gian đi siêu thị xếp hàng”. Hòa thượng tuổi trẻ vội nói.


“Chúng ta lại không quen La thí chủ, tùy tiện mở miệng như vậy thật sự là quá thất lễ, vẫn là để sư huynh Tuệ Chân nói đi”. Vị sư huynh này đẩy việc cho người khác, lại nói, nghiệp chướng a, mình một người xuất gia, như thế nào có thể mở miệng nói cái này?


Gần đây hòa thượng Tuệ Chân đang thu xếp chuyện trùng kiến Bảo Tháp tự, trấn trên có không ít người nguyện ý góp tiền xây dựng ngôi chùa này vì bọn họ, hòa thượng Tuệ Chân nhưng không có đồng ý, mà là chính mình ra tiền mua chút ngói, dẫn mấy hòa thượng khác làm việc từng chút một, hôm nay đào chút nền, ngày mai dọn chút gạch đá, thời gian mấy ngày trôi qua, thế nhưng cũng có một ít hình dáng vẻ.


Sau khi người của trấn Thủy Ngưu nghe nói chuyện này, vốn còn có một số người phản cảm, lúc này cũng không khỏi tại trong lòng sinh ra một ít kính nể, dần dần còn có người qua đó dọn gạch xếp đá giúp bọn họ. Lão Chu từ trong miệng các ngươi già biết được việc này, cảm thấy hòa thượng Tuệ Chân này, đại khái không mất bao lâu liền đứng vững gót chân tại vùng bọn anh.


Vì trùng kiến Bảo Tháp tự, hòa thượng Tuệ Chân tìm tới chính quyền của trấn Thủy Ngưu, chính quyền trấn cũng không có cái gì dị nghị đối chuyện thầy ấy xây chùa, Bảo Tháp tự này vốn chính là cái chùa nhỏ, trấn thủy Ngưu bọn họ lại là cái trấn nhỏ, bình thường chỉ cần không vượt qua nghiêm đánh, cho dù hòa thượng Tuệ Chân không thông qua bọn họ, một mình xây cái chùa ở bên đó, ai rãnh rỗi sẽ gây khó dễ cùng một cái chùa các sư thầy chứ? Hơn nữa người ta vẫn là chính mình ra tiền xây chùa, lại không xin kinh phí cùng chính quyền.


Hiện tại các đạo quán của trấn Thủy Ngưu, bình thường đều là xây trong làng nhỏ gần núi, cũng không cái nào là phê duyệt thông qua sau đó mới xây, hiện tại cũng không đều tốt đẹp ở tại đó sao. Nếu không phải cấp trên có văn kiện gửi xuống, bọn họ bình thường cũng sẽ không gây khó dễ cùng các đạo quán này.


Chẳng qua hòa thượng Tuệ Chân này dù sao cũng là tốt nghiệp Phật học viện, lại ở trong quá trình du học lấy được học vị  tiến sĩ Phật học, còn hơi có chút tín chúng (được tín đồ tin tưởng), ở nơi này bọn họ, cũng coi như  là nhân tài  hiếm có.


Nhân tài như thầy ấy bất kể là đi đơn vị chính phủ hay là hiệp hội Phật giáo, cũng sẽ không có người quá mức khinh mạn đối thầy ấy, hơn nữa địa phương trấn Thủy Ngưu này lại không có gì béo bở, tạm thời cũng không ai tranh đoạt cùng thầy ấy, thầy ấy muốn theo trình tự, nghiêm chỉnh xây cái chùa ở nơi này, hẳn là cũng không tính rất khó khăn.


Ngoại trừ niệm kinh trồng trọt xây chùa, hòa thượng Tuệ Chân còn sẽ nhận một ít việc ở trấn trên, bình thường chính là lúc nhà ai có người già mất, mời bọn họ qua niệm kinh siêu độ. Trước đây người của trấn Thủy Ngưu lúc làm tang sự, cũng có mời người niệm kinh, bình thường đều là mời người của Thái Đường, cũng có mời hòa thượng từ nơi khác tới, nhưng mà ít gặp hơn.


Chỉ cần có  người mời, hòa thượng Tuệ Chân đều sẽ dẫn một đám sư đệ  đi qua, bất kể địa phương xa xôi bao nhiêu thầy cũng sẽ không từ chối, tiền nhiều tiền ít, toàn bộ xem tâm ý của chủ nhà. Những hòa thượng này niệm kinh niệm tới rất hay, chống đỡ được mọi trường hợp, đối người lại hiền lành, ngoại trừ làm việc ra, còn có thể truyền kinh giảng đạo cho bọn họ, chưa được bao lâu, danh tiếng của những hòa thượng Bảo Tháp tự đều truyền rộng ngay tại các làng lớn làng nhỏ xung quanh trấn Thủy Ngưu.


Nghe nói Vương Đại Thắng và Hồ Đàn Phong đều tặng đồ cho Bảo Tháp tự, lão Chu suy nghĩ một chút, cũng bảo người làm một mớ bánh bao chay, lại lấy một ít bánh bao bột bắp chay, dâu tây trái đào dương mai cũng mỗi dạng lấy một ít, dùng xe ba bánh chở qua. Con đường từ dưới làng Họa Oa Tử tới Bảo Tháo tự hẹp, xe bốn bánh không chạy vào được, xe ba bánh nhưng lại là có thể.


Thấy lão Chu tặng đồ qua đây, hòa thượng Tuệ Chân tươi cười thực sáng lạn, gần đây hắn  nhanh bị đám sư đệ này phiền chết rồi, cả ngày ghé vào lỗ tai hắn nhắc tới cái này cái kia của Ngưu Vương trang, còn cần cù hơn so với niệm kinh, bất đắc dĩ sư huynh Tuệ Chân bọn họ chấp niệm quá sâu, thật sự không bỏ xuống được thể diện tự mình chạy tới Ngưu Vương trang muốn đồ này đồ kia cùng lão Chu.


Hòa thượng Tuệ Chân nói qua cám ơn, liền bảo mấy sư đệ mang đám đồ này đi chia, trừ bỏ bản thân bọn họ, còn phải dành một ít chiêu đãi những người hôm nay tới đây giúp đỡ làm việc, mấy hòa thượng trẻ vô cùng cao hứng liền đi rồi.


Lúc này lão Chu tới đây, thấy bên Bảo Tháp tự này không chỉ có tới không ít người già phụ nữ và trẻ em, đàn ông thân cường thể tráng cũng tới mấy người, còn có một ít thiếu niên tuổi nhỏ, đại khái là bị người già trong nhà lôi tới, muốn để bọn nó có thể được Bồ Tát phù hộ nhiều hơn.


Lão Chu cũng không ở lại lâu, sau khi đưa đồ tới, lại chào hòa thượng Tuệ Chân, trở về ngưu Vương trang của anh, gần đây trên Ngưu vương  trang sơn trà dâu tây đã sắp hết mùa rồi, đào máu heo và dương mai đang muốn đi vào kì trĩu quả, mỗi ngày bên tứ hợp viện đều phải hái không ít trái cây về.


Lúc lão Chu trở về, Lưu Thải Vân đang dẫn theo mấy người, cắt trái đào kích cỡ nhỏ nhỏ ngoại hình không đẹp sáng nay hái về ngâm rượu, thời gian ngâm rượu của thịt đào không cần quá dài, chỉ cần bảy tám ngày liền có thể mở nắp uống được rồi, mùi vị cũng tuyệt hảo.


Đặc biệt dùng đào máu heo của Ngưu Vương trang ngâm ra, dịch rượu sáng bóng trong suốt như hổ phách, trong hương rượu mang theo mùi đào nồng đậm, mỗi ngày lão Chu bảo người chọn một ít trái đào ngoại hình không đẹp lắm cắt ngâm rượu, để ở trong siêu thị bán, mỗi ngày cơ hồ đều là vừa lên giá hàng liền bị tranh mua sạch.


“Chà, rốt cuộc về rồi ha”. Lúc này Mã Tư Quân đi ra từ trong căn tin, trong tay còn cầm một cái bánh bao bột bắp chay, cái bánh bao đó bị gã mở bung ra từ giữa, gắp một ít rau muối cho vào.


“Sao anh lại tới đây?’. Lão Chu đậu xe ba bánh xong, hỏi gã ta. Chút thời gian trước Mã Từ Quân đi phương Bắc một chuyến, vừa đi chính là mấy tháng, nghe bọn Liễu Như Hoa nói, người này ăn thiệt từ chỗ La Chí Phương, bị chút đả kích, đi ra ngoài điều chỉnh tâm tình.


“Tôi nghe nói Dương Tồn Ba lại đặt hàng với cậu, lần này muốn bao nhiêu dương mai và đào huyết heo?”. Mã Từ Quân vừa nhai bánh bao bột bắp vừa hỏi lão Chu.


“Số lượng rất lớn, tôi chuẩn bị giảm bớt một chút cho anh ta”. Trước đó mỗi ngày số lượng của dương mai đào máu heo chín không lớn, lão Chu liền không nhận đơn đặt hàng của bên đó, gần đây trái cây trên núi chín nhiều, tầm tầm cũng có thể cung hàng cho bên đó.


“Khẳng định phải giảm, cậu không cần nương tay, gắng sức giảm, bên đó rất xa, trái đào, dương mai chín chở tới chỗ bọ họ không sai biệt lắm cũng nên hư rồi, hái trái chưa chín chuyển qua cho bọn họ, đó không phải lãng phí đồ ngon sao, dương mai thật ngon đào thật ngon, chưa chín liền hái rồi, rất đáng tiếc”. Mã Từ Quân tự nói tự bàn.


“Anh định muốn bao nhiêu?”. Lão Chu đi thẳng chủ đề.


“Này tự nhiên là càng nhiều càng tốt”. Mã Từ Quân nhếch miệng cười, lộ ra miếng ớt đỏ rực trên răng cửa: “Nghe nói giá tiền của siêu thị nhà cậu bán còn không cao bằng bán cho tôi, vậy còn bán cái gì, dứt khoát đều bán hết cho tôi đi, về giá tiền, chúng ta còn có thể lại bàn bạc”.


Lão Chu vừa nghe người này lại định bao vườn liền có chút đau đầu, cái gì đây, bị tổn thương tình cảm liền có thể trả thù xã hội, hay là nói lại muốn bị ngoại trừ rồi?
“Khó khăn làm cái hồ bơi tích chút danh tiếng, đừng lại dày vò nó mất hết”. Lão Chu tốt bụng nhắc nhở gã.


“Nếu không thì vầy đi, cậu đừng nói với họ đồ đều bán hết cho tôi, liền nói bị bên Hồng Công mua hết rồi, thế nào?”. Mã Từ Quân ra cái chủ ý ôi thiu.


“Chẳng ra gì”. Lão Chu không muốn cấu kết với nhau làm việc xấu cùng gã. “Bằng không anh đi tìm Mike và Charles hỏi một chút đi, hai người bọn họ hẳn là có thể giúp anh chuyển chút đồ ngon về”.
“Mike và Charles là ai?”. Mã Từ Quân hỏi.


“Nhà cung cấp rau củ xuyên quốc gia chuyên nghiệp, hiện tại phát triển nông trại ngay tại làng Hạ Oa Tử”. Lão Chu trả lời.


Mỗi khi trên Ngưu Vương trang có trái cây chín, người từ bên Đồng thành tới đây làm việc liền đặc biệt nhiều, lúc này cũng không ngoại lệ, chẳng qua sau này có thể làm loại công tác ngắt hái trên Ngưu Vương trang hay không, vậy không phải bọn họ có thể định đoạt, gần đây trên Ngưu Vương trang rất nhiều rau củ tới lúc thu hoạch rồi, mỗi ngày thu hoạch rau củ rửa rau củ muối rau củ, đất đai thu hoạch rau củ xong cũng phải khai khẩn canh tác một lần nữa, những cái này đều cần hàng loạt nhân công.


Những người thành phố trên Ngưu Vương trang, có làm một hai ngày, có làm ba năm ngày, lúc rời đi, đều không ngoại lệ đều phải mua chút dương mai mang về, này cũng là một trong phúc lợi đãi ngộ làm sức lao động giá rẻ của nhà lão Chu trên Ngưu Vương trang.


Người thành phố trên Ngưu Vương trang đều là tới làm việc, cho nên bình thường rất ít mang theo thú cưng, cho dù dẫn theo, cũng đều sẽ nhìn chăm chằm, sợ chúng nó không cẩn thận một cái liền chạy mất. Nhưng mà, vẫn sẽ có một hai người cẩu thả sơ suất.


Ngày này, liền có một con chó phốc hươu tại lúc chủ không chú ý, đi chơi tới rừng cây dương mai, vừa vào mảnh rừng cây ăn trái này, nó lập tức liền lưu luyến quên đường về luôn, dựng thẳng hai cái lỗ tai lớn, ở trong bụi cỏ tìm kiếm dương mai chín vừa mới rơi xuống còn rất tươi ngon, dương mai của Ngưu Vương trang rất ngọt, đặc biệt bởi vì vị trí sinh trưởng khá lệch, không ai chú ý tới trái cây chín quá rồi, quả thực ngọt như mật ong vậy.


phốc hươu
“Gâu…..Gâu! gâu gâu gâu!”. Quân đoàn động vật của Ngưu Vương trang rất nhanh liền phát hiện kẻ xâm nhập, Nha Nha con đầu tiên nhảy ra thị uy với nó, đối phương hình thể khá nhỏ, thoạt nhìn như là rất dễ bắt nạt.


“Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu!”. Không nghĩ tới con phốc hươu này tính tình còn thực nóng nảy, không chỉ có bén nhọn sủa ngược lại, còn chủ động tới gần Nha Nha, bày ra tư thái công kích.


“Gâu gâu gâu! Gâu gâu!”. Trong rừng cây ăn trái, nhóm chó nhất thời sủa bầy đàn, đều nhe răng nhanh trắng tinh đối con chó bên ngoài xâm nhập vào đây.


“A ô a ô!”. Đại Bảo tức giận đến tới một ngụm cắn mấy cọng cỏ dại trước người chính mình, lần trước nó cắn chết một con heo cảnh thú cưng của một người thành phố mang tới, bị lão Chu cúp xương cốt lớn suốt hai ngày, lúc này con này lại hung hăng càn quấy cùng nó, so sánh cùng xương cốt lớn của nó, Đại Bảo vẫn là cảm thấy xương cốt lớn quan trọng hơn chút.


heo cảnh
“Ụm bò…….”. Lúc này, cách đó không xa truyền tới tiếng kêu của Nhị Lang.
“Hú…….”. Bầy chó của Ngưu Vương rang đều ngừng sủa, chính là như cũ hùng hổ bày ra răng nanh của chúng nó đối con chó phốc hươu kia.


“Gâu gâu gâu! Gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu!”. Con phốc hươu này còn tưởng bọn này đều sợ chính mình, nhất thời kêu tới càng đắc ý.
“Ụm bò!”. Nhị Lang vung bốn chân to khỏe, từng bước một xuyên qua bọn Nha Nha, Đại Bảo, đi qua chỗ con phốc hươu đang dào dạt đắc ý.


“Ô…..”. Sau khi thấy rõ ràng hình thể của đối phương, con phốc hươu nhất thời rụt cổ, lặng lẽ lui hai bước về phía sau.
“Phốc!”. Nhị Lang đưa đầu trâu tới gần trước mặt con chó nhỏ, quơ quơ sừng trâu cứng rắn trên đầu, lại phát ra tiếng phì phì trong mũi đối với nó.


“Gâu ô….”. Con phốc hươu bị dọa đến cả người run lên, cụp đuôi quay đầu bỏ chạy, dọc theo đường đất của Ngưu Vương trang, bay nhanh chạy ra rừng cây ăn trái, lại bò lên trên sườn núi đối diện, biến mất ở tại trong một mảnh ruộng mướp.


“Gâu gâu gâu! Gâu gâu!”. Lần sau lại tới mày nhất định phải chết!
“A ô a ô a ô…..”. Đám nhà quê tới từ trong thành phố này khẳng định chưa thấy qua trâu.
“Cáp ~ cáp ~”. Con này bộ dạng thật là kỳ quái.
“Gâu!”. Nhục nhã!


“Ụm bò……”. Sau khi thành công đuổi kẻ xâm nhập đi, Nhị Lang liền không ở lại rừng dương mai, vung đuôi đi đi hướng rừng cây đào, so sánh với dương mai, nó càng thích ăn trái đào.


“Gâu gâu!”. Một bầy chó lớn chó nhỏ của Ngưu Vương trang vội vàng đuổi theo, cộng thêm ba con chó đực nhỏ của nhà lão Tam, đội ngũ chúng nó đã mở rộng tới bảy con rồi, mỗi một con đều lớn tới mập mạp khỏe mạnh, mới nãy cũng là bức bách dưới ɖâʍ uy lão Chu, bằng không con chó phốc hươu không biết chết sống kia nhất định te tua chạy đi.


Trung tuần tháng sáu, ông chủ Đoạn mới vừa tiễn ông già mình về Hồng Công, tại trong viện tử kể chuyện cười cùng người già, nghe nói ông chủ Mã định bao vườn đào máu heo, dương mai, sau đó giá họa chuyện này lên trên người hội sở nhà gã, trong lòng cực kỳ khó chịu, này không phải tuyên bố bắt nạt hội sở nhà gã cách khá xa.


Nhưng gã lại thật sự thực hưởng thụ trạng thái thường xuyên mồ hôi, hưởng thụ mỹ thực thuận tiện đảm đương điệp viên như bây giờ trên Ngưu Vương trang, không muốn nhanh như vậy liền bại lộ thân phận, vì thế gã quyết định nhịn.


Chính là nhìn thì nhịn, ông chủ Đoạn lại có chút nhịn không được, đêm hôm nay, ông chủ Đoạn xoay người một cái ngồi dậy từ trên giường, mặc quần áo mang giầy xong, lại lấy ra một thùng sơn từ dưới gầm giường, mở cửa phòng ra, rón ra rón rén biến mất ở giữa bóng đêm mờ mịt.


Lại qua hai ngày, Mã Từ Quân lại lái xe tới trấn Thủy Ngưu.
“Kít!”. Lúc đi qua cái bảng hiệu bên ngoài trấn Thủy Ngưu, gã một chân đạp thắng xe.


Chỉ thấy phía dưới mấy chữ lớn “Nhân dân trấn Thủy Ngưu chào đón bạn” Lại bị người thêm một cái đuôi nhỏ, lúc này nhưng thật ra không viết “Ngoại trừ Mã Từ Quân”, lần này người ta viết chính là “Ngoại trừ gian thương”.
Hàng này chính là đang nói gã hả? Là đang nói hả hả!


Xóa hay không xóa! Ông chủ Mã  lúng túng rồi, xóa không phải là không đánh tự khai à, chính là không xóa, trong lòng gã lại cảm thấy rất khó chịu.