Ngưu Nam

Chương 262

Thẳng tới Tiếu Thụ Lâm ăn xong chén hoành thánh thứ hai, công trình của bên Hoa Hoa mới tiến hành tới một nửa, hơn nữa hàng này không ăn hết còn kiên trì không chịu đi, hết cách, bọn lão Chu đành phải ngồi thêm một lát ở trong tiệm.


Khoảng tám giờ rưỡi, Hồ Đàn Phong dẫn cháu trai Thổ Oa ông ta tới đây, kêu hai chén canh suông, ngồi xuống ngay tại cái bàn bên cạnh bọn lão Chu, giữa hai cái bàn cách một cái lối đi nhỏ.


“Gần đây lão Chu bận gì vậy hả?”. Hồ Đàn Phong rút ra một đôi đũa từ trong ống đũa, cười tủm tỉm bắt chuyện cùng lão Chu.
“Còn không phải là những việc trên núi”. Lão Chu ngáp một cái.


“Hai ngày này cậu có thể chừa một giỏ trái đào cho tôi không? Tôi cần dùng. Siêu thị nhà các cậu còn làm hạn mức mua, một đơn hàng không mua được nhiều như vậy, chia hai ngày mua lại không tươi mới, nhưng lại không nhất định mua được”.


“Chú muốn nhiều trái đào như vậy dùng làm gì?”. Lão Chu hỏi ông ta, nếu chính mình muốn ăn, số lượng hạn mức mua cũng đủ rồi.
“Nếu tôi nói cho cậu biết, cậu có chừa đào cho tôi không?”. Hồ Đàn Phong cò kè mặc cả như ông lão trẻ con.


“Chừa”. Một chút trái đào mà thôi, hơn nữa cũng không phải cho không.
“Vậy tôi còn muốn chút cá bỗng khe suối”. Hồ Đàn Phong lại tăng giá.
“Muốn bao nhiêu?”.


“Trái đào tạm thời muốn khoảng mười cân, cá bỗng khe suối cậu lấy trước ba cân cho tôi”. Hiện tại cá bỗng trên Ngưu Vương trang lớn tới khá tốt rồi, kích cỡ lớn không ít so với năm ngoái, lại tươi sống, nấu canh uống đặc biệt ngon, cắn một ngụm đều là thịt.


“Rốt cuộc chuyện gì vậy?”. Lão Chu truy hỏi.


“Liền kế bên cái Ngưu Vương trang nhà cậu, đối diện con suối nhỏ có mảnh đất, rất nhiều năm trước, một người bên ngoài chạy tới chỗ chúng ta mở xưởng tinh bột, lúc ấy giá đất rẻ, chẳng qua cái xưởng đó cuối cùng vẫn là thất bại, hai năm ông ta phát triển tại khu bên ngoài cũng không tệ lắm, thời gian trước nghe nói hiện tại vùng chúng ta cũng phát triển đi lên, liền muốn bán mảnh đất đó, bán một cái giá tốt.


“Chú nhìn trúng mảnh đất đó?”. Lão Chu nhướn lông mày, anh biết cái xưởng tinh bột đó, nơi ấy còn rất rộng rãi, đứng ở trên lầu siêu thị bọn anh, liếc mắt một cái hướng đối diện dòng suối nhỏ liền có thể nhìn thấy rồi.


“Đúng, giá tiền cao là hơi cao chút, tôi nhưng cũng còn có thể chấp nhận, chính là chất đất không tốt lắm, ông ta vốn không phải xây nhà xưởng sao, tôi lại không định mở nhà xưởng, thật muốn mua lại, cuối cùng khẳng định cũng là phải xây căn hộ thương mại, thứ này có chút lửng lơ, không nhất định được phê duyệt, tôi chẳng qua đi trước dò đường thôi, bằng không một mảnh đất lớn như vậy mua về rồi, để không cũng chết toi”. Giá đất hiện giờ của trấn trên bọn họ cũng không rẻ, một mảnh đất lớn như vậy, không phải số tiền nhỏ, cho nên Hồ Đàn Phong động tâm thì động tâm, tạm thời còn không dám tùy tiện ra tay.


“Không thì chú cũng đừng băn khoăn nữa, tặng mảnh đất đó cho tôi đi”. Lão Chu quay đầu nhìn về phía Hồ Đàn Phong, nói.


“Cậu?”. Hồ Đàn Phong vẫn cảm thấy La Mông không có hứng thú gì đối chuyện đầu tư đất, từ lần trước sau khi xây xong tòa nhà đó, cậu ta liền không chú ý tin tức của phương diện này nữa, vẫn im ỉm, không nghĩ tới lúc này đột nhiên lại nói chính mình muốn mua đất.


“Vốn không đinh mua sớm như vậy, nhưng mà mảnh đất lúc này, tôi cũng rất vừa ý”. Lão Chu cười cười, hỏi Hồ Đàn Phong, nói: “Thế nào? Mảnh đất lần này nhường cho tôi nhé?”.


“Chà, nói nhường hay không nhường cái gì, bên tôi chữ bát còn chưa có nét phẩy* đâu”. Lão Chu hiếm khi mở miệng cùng ông, Hồ Đàn Phong tự nhiên cũng không tốt biểu hiện tới rất khó nói chuyện, hơn nữa hậu kỳ của Sơn thủy nhân gia của ông còn định tiếp tục mở rộng, đầu tư của lần này ngay từ đầu ông chính là quyết định muốn đi con đường bảo thủ, dò đường trước, nếu thật sự khó làm, dứt khoát kiền bỏ qua.


*八字还没一撇 – chữ bát còn chưa có nét phẩy: câu này đầu tiên dùng để chỉ việc nam nữ thành hôn, vì thời xưa phải coi ngày tháng năm sinh của nam nữ phải hợp bát tự với nhau mới kết hôn. Nét thứ nhất trong chữ bát 八 là nét phẩy. Chữ bát chưa có nét phẩy tức là vẫn chưa vung bút viết, ý là sự việc chưa bắt đầu.


“Cậu mua đất làm gì?”. Mã Từ Quân hỏi La Mông.
“Xây nhà xưởng đó”. Lão Chu thản nhiên cười cười, dời ánh mắt về phía bên Hoa Hoa, lúc này Hoa Hoa đã ăn xong hoành thánh rồi, đang uống canh, uống mấy ngụm còn hắt xì, dùng chân lau lau mặt tiếp tục chiến đấu.


“Xây nhà xưởng gì?”. Mã Từ Quân nhìn ra La Mông giống như có chút không muốn nói đề tài này, thế nhưng gã không hỏi không được a, hiện giờ rất nhiều hàng hóa của Cực Vị lâu đều là nhập về từ Ngưu Vương trang, đối với động tĩnh bên Ngưu Vương trang và La Mông, gã tự nhiên phải luôn luôn chú ý.


La Mông quả thật là không muốn nói, nhưng mà tại dưới truy hỏi của Mã Từ Quân, anh cuối cùng vẫn là bình tĩnh phun ra mấy chữ: “Xưởng sữa bột”.
“Xưởng sữa bột?”. Mã Từ Quân nhíu mày, gã không nghĩ tới La Mông còn có thể có tâm tư này.


“Chú em à, cậu cần phải hiểu rõ, hiện tại ngành sản xuất này sóng gió quá lớn, sữa trâu cậu chỉ bán sữa tươi cũng không lo lắng nguồn tiêu thụ, cần gì……”. Hồ Đàn Phong nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại, đứng a, sữa trâu của nhà lão Chu căn bản không lo bán không không được, cậu ta đây là biết rõ trong núi có hổ còn đi núi hổ nha, chẳng lẽ vỏn vẹn chỉ là vì kiếm tiền?


“Kiềm chế chút, đừng chơi quá lớn”. Mã Từ Quân đại khái có thể thấu hiểu tâm tình của La Mông, người giống như bọn gã, nhìn như con buôn khôn khéo, không giống một số người cả ngày treo danh dự quốc gia tại ngoài miệng, nhưng chỉ cần có năng lực, chỉ cần có cơ hội,  bọn gã vẫn là nguyện ý dốc một phần lực của mình vì xã hội.


“Không lớn được, hiện tại tôi mới mấy con trâu chứ?”. Kỳ thật La Mông đã sớm bắt đầu kế hoạch xưởng sữa bột, cho nên lần trước lúc Vương Đại Thắng nói tới hợp tác nuôi trâu, anh mới có thể dứt khoát đồng ý như vậy, trâu của Ngưu Vương trang liên tục sinh sản, trừ phi bán nghé con, bằng không quy mô ắt phải liền phải mở rộng.


Mà xưởng sữa bột, là phương hướng tại La Mông nuôi trâu lúc ban đầu, cũng đã chôn sâu dưới đáy lòng. Có lẽ tại một ngày nào đó của nhiều năm sau đó, khi mọi người lại nói tới ngành sản xuất sản phẩm sữa của  quốc gia mênh mông này, sẽ không lại như hiện tại tràn ngập hoài nghi cùng phủ định như vậy.


Khi đó mọi người có lẽ sẽ nói: “Sữa bột cần gì mua hàng nhập khẩu, căn bản không cần thiết, hàng nội địa cũng có rất nhiều sữa bột đáng tin, nhà chúng tôi vẫn uống một thương hiệu cũng rất tốt, còn có cái thương hiệu này và thương hiệu kia cũng tốt lắm nha, thiệt nhiều thân thích nước ngoài nhà chúng tôi đều nhờ tôi mua nhiều nhiều giùm họ đó.


Có lẽ những lời này nói ra sẽ có người cảm thấy khờ dại, nhưng là La Mông tin tưởng, có được một phần khờ dại này, hơn nữa người nguyện ý trả giá cố gắng vì một phần khờ dại này tuyệt đối không chỉ là một mình anh.


Sức lực của mỗi người giống như là một suối nước trong, tuy rằng sức lực có hạn, nhưng mà chỉ cần kiên trì liên tục, như cũ có thể thấm ướt đất đai chung quanh, một ngày nào đó, suối nước này hội tụ thành dòng chảy nhỏ, hội tụ thành sông lớn ào ào, tới khi đó, thế giới này tất nhiên liền sẽ có khác biệt.


Quá trình mua lại mảnh đất này đặc biệt thuận lợi, tại dưới sắp xếp của Hồ Đàn Phong, ngày hôm sau La Mông liền gặp người sở hữu mảnh đất đó, một người đàn ông năm sáu mươi tuổi, bộ dạng cao cao mập mạp, làn da rất đen, giọng rất lớn.


Trước đó đối phương liền có nghe chuyện về Ngưu Vương trang rồi, lại nghe nói La Mông mua lại mảnh đất này là muốn xây xưởng sữa bột, chủ động liền giảm 20% giá tiền: “Hiếm thấy hiện tại những thanh niên các cậu còn có thể có phần tâm này, ngày nào cái xưởng cậu xây xong, tới khi đó gửi mấy hộp sữa bột cho tôi”.


Lão Chu thấy ông ta cũng là người có tâm, liền gọi điện thoại về Ngưu Vương trang, bảo Trần Kiến Hoa sắp xếp người đưa một ít rượu trái cây và một bao gạo năm mươi cân các loại tới đây.


Sau đó lão Chu lại ngồi thêm một lát nữa, bàn xong việc chính, người bán mảnh đất này cho anh liền nói tới từng trải của chính mình trước đó. Mấy năm trước ông bị tai nạn xe, bị thương rất nặng, qua mấy cuộc phẫu thuật, cả người nguyên khí đại thương, lúc ấy ông có một người bạn nguyên quán trấn Thủy Ngưu, nói với ông trấn Thủy Ngưu thanh tịnh, chính mình tại gần đó cũng có bất động sản, hỏi ông muốn tới đó tĩnh dưỡng một đoạn thời gian hay không.


Người này khi đó vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, cực kỳ tiếc mạng, nghe xong đề nghị của người bạn liền dẫn vợ già tới đây, trấn Thủy Ngưu quả nhiên cực kỳ thanh tịnh giống như bạn ông nói, ông và vợ mỗi ngày mua chút rau củ từ lão nông gánh rau củ từ trên núi xuống bán, cách ba năm ngày mua một con gà quê nấu canh gà.


Khi đó giá hàng của trấn Thủy ngưu còn khá thấp, hai vợ chồng bọn họ hơi có chút của cải, ra tay cũng hào phóng, mua rau củ trước giờ cũng không trả giá, dần dần cũng liền thân quen cùng một ít nhà nông bán rau củ, có đôi khi ngay cả người làng nào muốn giết heo nhỏ, bọn họ đều có thể được tin tức.


Ông là quen cuộc sống áo cơm không lo trong thành phố rồi, thấy những nông dân này mỗi ngày gánh rau củ tới trấn trên bán, khoai lang đỏ ngon như vậy một cân bán một tệ, còn có không ít người phải trả giá bớt hai ba đồng cùng bọn họ.


Nhất là năm đó người trên núi trồng khoai lang lại rất nhiều, người địa phương cơ bản tiêu hao không bao nhiêu, vì thế giá liền rớt thẳng tắp, lúc giữa tháng bảy còn có thể bán được một tệ, đợi cho mười lăm tháng tám, cũng chỉ còn lại bảy đồng, đợi tới Trùng Cửu (mùng chín tháng chín)tháng chín, khoai lang của trấn trên ngay cả sáu đồng đều không bán được.


Ông dựa vào mạng lưới quan hệ của chính mình, muốn tìm nguồn tiêu thụ cho những đồng hương này, gọi đi mấy cú điện thoại, liền có chút nản lòng rồi, bởi vì một năm đó nơi nơi đều là khoai lang, bên phương bắc, nghe nói ngay cả năm đồng một cân đều không bán được.


Nghĩ tới nghĩ lui, ông cảm thấy chính mình hiển nhiên có năng lực, tại sao không làm chút chuyện giúp những đồng hương này? Tiền thứ này sống không mang theo tới chết không thể mang theo, sau khi trải qua một hồi sinh tử đại kiếp nạn, ông cũng nhìn thoáng hơn so với trước kia, vì thế ông tìm mấy dân làng, nói rõ cùng bọn họ năm nay bọn họ đừng trồng nhiều khoai lang đỏ như vậy, trồng nhiều loại tinh bột cao, tới khi đó ông muốn mở cái xưởng tinh bột khoai lang.


Sau đó mua đất xây nhà xưởng mua thiết bị, đợi tới mùa thu năm sau, ông quả thực xây một cái xưởng chế biến tinh bột ngay tại trấn trên, một năm này nhà nông của trấn Thủy Ngưu nhưng thật ra không lo không bán được khoai lang, ông nhưng lại lo lắng tới nguồn tiêu thụ của tinh bột khoai lang.


Mấy năm đó giá tiền của nông phẩm khá thấp, trước đó ông chưa làm qua ngành sản xuất này, làm ra tinh bột cũng không biết bán đi đâu, khi đó internet còn chưa có phát triển như bây giờ, trong tay có đồ gì muốn tống đi, tới diễn đàn thảo luận nói đều có ngươi sẽ gọi điện thoại lại đây hỏi, khi đó bọn họ chính là đăng báo, còn có phát quảng cáo ở một ít đài truyền hình địa phương, mười mấy chữ xếp thành hàng, tại trên cùng màn hình chừa cái dòng chữ, một tuần chính là vài trăm tệ, hiệu quả còn không ra sao.


Tóm lại, xưởng chế biến tinh bột này cuối cùng vẫn là thất bại, lỗ tiền không nói, càng khiến ông cảm thấy khó chịu là chuyện đáp ứng đồng hương lại làm không được.


Trấn Thủy Ngưu của hiện tại đã khác nhau rất lớn cùng quá khứ, nhưng là ông cũng rốt cuộc không có hơi sức mở lại xưởng chế biến tinh bột này, rời lĩnh vực của chính mình quen thuộc, ông chính là hai mắt vừa nhắm, hơn nữa tuổi lớn, rốt cuộc không chịu nổi vấp ngã nữa, hiện tại nhìn tới người trẻ tuổi dám nghĩ dám làm, ông liền cảm thấy được rất vui mừng.


Chưa tới một lát, Bốn Mắt chạy xe máy ba bánh chở đồ tới đây, rượu sơn trà rượu dương mai rượu đào máu heo, mỗi loại đều cầm hai bình, loại chứa mười cân, ngoài ra còn có hai bình mứt dâu tây, một rổ dương mai tươi, một rổ đáo máu heo tươi, một bao gạo năm mươi cân, một sọt lớn các loại rau củ.


“Ái chà! Tốt tốt! Cái này tốt cái kia tốt!”. Người bán đất vừa thấy tới một xe đồ tốt, nhất thời cao hứng tới mặt mày hớn hở, nhiều đồ tốt như vậy, có tiền cũng không nhất định mua được, nhất là một bao gạo này, gạo của nhà lão Chu cơ bản không bán, đều làm thành cháo bột cho trẻ con ăn, quăng lên mạng đều sắp tranh cướp điên rồi.


Làm xong chuyện mua đất, lại đáp ứng Hồ Đàn Phong hôm nào mời ông ta ăn cơm, La Mông liền trở về nhà mình đi Ngưu Vương trang, tuy rằng quá trình mua đất thuận lợi, nhưng cũng tốn không ít thời gian, trình tự nên đi vẫn phải đi, vừa bận việc như vậy, chính là cả ngày, chờ lúc anh trở lại căn nhà nhỏ của mình, trời đều đã tối đen rồi.


“Bé Khỉ đâu?”. La Mông vào cửa, liền nhìn thấy Tiếu Thụ Lâm một mình ngồi trên sô pha xem TV.
“Đi tìm lão Thường chơi cờ”. Tiếu Thụ Lâm quay đầu lại hỏi La Mông: “Cậu ăn cơm chưa?”.


“Ăn rồi”. La Mông lên lầu cầm quần áo tắm rửa xuống lầu tắm, trên lầu cũng có nhà tắm, cũng thông nước nóng, nhưng mà không có lắp vòi sen, tắm rửa đều ở dưới lầu, đỡ phải buổi tối di WC lại đạp tới trong phòng nơi nơi đều là nước.


 Lão Chu tắm rửa xong, thoải mái ngồi vào trên sô pha, cùng Tiếu Thụ Lâm cùng nhau xem TV.
“Cầm này”. Tiếu Thụ Lâm cầm tờ chi phiếu trên bàn trà đưa qua cho La Mông.


“Bây giờ còn chưa cần dùng”. Lão Chu cảm thấy có chút ngượng ngùng, lần này anh muốn làm việc này có hơi lớn chút, chút tiền chính mình tích trong thẻ ước chừng là không đủ dày vò rồi.


“Khi nào muốn dùng cậu đi rút mà dùng, mật mã cậu biết rồi đó”. Tiếu Thụ Lâm hất hất cằm, ý bảo La Mông cầm cái thẻ này trước.


“Được”. Lão Chu nhếch miệng, nhịn không được cười lên, lão Chu biết tờ chi phiếu này của Tiếu Thụ Lâm, tất cả tài sản chủ yếu của cậu ta đều ở bên trong này. Anh cao hứng, không chỉ có là bởi vì vì tiền, quan trọng hơn là Tiếu Thụ Lâm đều moi hết vốn liếng của mình cho anh, một chút đường lui đều không chừa lại cho chính mình, đó là tín nhiệm của toàn thân tâm ( thân tâm = thể xác và tinh thần).


“Tới khi đó tớ tính cổ phần công ty cho cậu”. Lão Chu là tuyệt đối không nguyện ý khiến vợ mình thiệt thòi.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm đáp một tiếng.


Lão Chu nhích lại gần phía bên cậu ta, hai người rúc vào cùng nhau xem TV, trong TV hiện tại phát chính là một bộ phim, nói về một người đàn ông tuổi già cô đơn mỗi ngày ngồi máy bay bay tới bay lui ở trên trời, so sánh với cảm giác cô độc vô xử bất tại* trong phim xây dựng ra, hai người trên sô pha lại cực kỳ hạnh phúc.


*vô xử bất tại: không nơi chốn đi về
Nói tới cổ phần công ty, lão Chu lại nhớ  tới một chuyện rồi, hôm sau sau khi đưa Bé Khỉ đi nhà trẻ, anh liền rút di động gọi điện thoại.
“A lô, tôi La Mông đây, đám cổ phần công ty của tôi, hiện tại ông xem giùm tôi có thể giá trị bao nhiêu tiền?”.


“Đúng, định bán”.
“Trước đó không phải ông nói muốn mua? Sao rồi, hiện tại từ bỏ? Một công ty tốt đẹp sẽ không là bị ông làm thất bại rồi hả?”.
“À, không sụp đổ là được, ông trước tính một chút, một lát sau báo cái số lượng cho tôi”.


“Báo số lượng số qué gì?”. Đầu kia điện thoại  Úy Trác Dương nóng nảy: “Ông cái thằng này bán cổ phần công ty cái gì? Bỏ đi, trong điện thoại nói không rõ ràng được, ngày mai tôi liền lái xe qua đó, tới khi đó hai ta gặp mặt bàn”.


Hai năm nay cuộc sống của Úy Trác Dương rất dễ chịu, đồ của Ngưu Vương trang trên internet đều tranh cướp điên cuồng, nhà bọn họ nhưng chưa hề thiếu cái để ăn, hiện tại cha mẹ già nhà gã ba năm ngày pha một chén cháo bột ăn đó, đều là lão Chu nhờ người màng tới đây, nghe nói là cho cái xe chở hàng cho bên Hồng Công, tiện đường đi qua chỗ nhà gã, lão Chu liền thường thường nhờ người ta tiện thể chở thêm chút đồ tới đây, bởi vì hiện tại La Mông ăn không ngồi rồi, hàng năm chỉ lấy tiền hoa hồng được chia, trong lòng vẫn cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng.


Lúc này lão Chu nói muốn bán cổ phần công ty, cổ phần công ty bán rồi, cậu ta còn có thể giống như trước chịu khó tặng đồ cho nhà gã sao? Xem tại phân thượng cộng sự một hồi, tặng hẳn là vẫn là sẽ tặng chút, nhưng là tình cảm là thứ hư vô mờ mịt, chỉ có đôi bên cùng có lợi mới là đảm bảo kiên cố nhất.


Thiếu rau khô rau muối cùng với rau củ tươi mới, các loại gạo và mì, bánh bao chay, một năm bốn mùa các loại rau củ và trái cây của nhà lão Chu, cái kho lạnh của mẹ già nhà gã liền có thể đóng cửa rồi, kho lạnh này vừa đóng cửa, chất lượng sinh hoạt của nhà họ Úy bọn gã toàn bộ quay lại trước giải phóng. (tức là quay lại cuộc sống khi chưa có đồ của nhà lão Chu để ăn)


Cho nên việc này không chỉ có là Úy Trác Dương không thể đồng ý, cha mẹ già nhà gã cũng tuyệt đối không đồng ý. Mặc kệ nói như thế nào, lúc này lão Chu nói muốn bán cổ phần công ty, nhất định chính là thiếu tiền, vừa vặn thứ này nhà bọn họ lại còn có không ít, lúc này trước đi qua đó nhìn kỹ tình huống, nếu như khả thi, sự nghiệp bên đó của La Mông không chừng chính mình nói cũng có thể chen một chân.


Chậc, tới khi đó lại chính là thân càng thêm thân, tên kia ăn ngon uống ngon ở trên Ngưu Vương trang, dù sao ngại trơ mắt nhìn một nhà bọn họ ăn trấu nuốt rau ha.