Ngưu Nam

Chương 190

La Mĩ Tuệ cô bé xui xẻo này, im ỉm liền dắt em gái đi lên trên núi, làm hại người lớn đi tìm, hôm nay một bữa măng xào thịt này (ăn roi). Là bất kể  như thế nào đều tránh không khỏi, La Hồng Phượng cũng không biết từ đâu tìm được một cây thước, ba ba mấy cái liền đánh lòng bàn tay cô bé đỏ bừng, ngay cả La Mĩ Linh cũng ăn mấy cấy thước.


Bị đánh xong còn bị hạ lệnh cấm túc, đúng lúc trong tiệm La Hồng Phượng mới vừa cất nhắc hai người, một đoạn thời gian kế tiếp bản thân cô cũng có thể rãnh rỗi chút, có thời gian nhìn chằm chằm hai cô bé này.


Lần này hai chị em bị phạt, đừng nói La Mông, ngay cả Lưu Xuân Lan, ông La bình thường chiều hai cô bé nhất cũng không lên tiếng, dùng ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm bọn họ cũng vô dụng. Lá gan thật lớn, này nếu không quản một chút, ngày nào đó xảy ra chuyện làm sao đây?


“Sao rồi?”. Một lát sau lúc ít người một chút, Lưu Xuân Lan liền hỏi La Mông.


“Không chuyện lớn gì, tim có một chút vấn đề nhỏ”. La Mông ngẫm lại vẫn là nói thật cùng cha mẹ thì tốt hơn, dù sao lúc anh và Tiếu Thụ Lâm bận rộn, Bé Khỉ thường thường đều là hai ông bà trông, để  bọn họ biết một chút, cũng có thể lưu ý nhiều hơn chút.


“Tim có vấn đề gì vậy?’. Lưu Xuân Lan vừa nghe tim có vấn đề, nhất thời liền khẩn trương lên, ở trong mắt thế hệ trước bọn bà, tim có vấn đề còn có thể là vấn đề nhỏ?


“Thông liên nhĩ, bác sĩ nói không nghiêm trọng, có thể quan sát xem trước một chút, làm phẫu thuật cũng rất an toàn, rất nhiều trẻ con không cần làm phẫu thuật, bản thân đều có thể tự lành”. La Mông tránh nặng tìm nhẹ.
“Thật sự không nghiêm trọng?”. Lưu Xuân Lan nửa tin nửa ngờ, sợ La Mông gạt bà.


“Thật sự, không tin mẹ xem bệnh án đi?”. La  Mông nói xong liền từ trong túi áo khoác lấy ra bệnh án cho cha mẹ, Lưu Xuân Lan không biết chữ, đành phải lại đưa cho ông La, ông La đọc nửa ngày, hình như là mấy cái chữ kia, lúc này hai ông bà mới không nói cái gì.


“Ôi chao, cháu ngoan của bà”. Lưu Xuân Lan giơ tay ôm lấy Bé Khỉ từ chỗ Tiếu Thụ Lâm: “Sao rồi? Hôm nay tới bệnh viện có ngoan hay không nha?’.
“Hô……”.
“Ngoan, kêu bà nội”.
“Nại……”.
“Ôi chao, rất ngoan, lại kêu một tiếng”.
“…….”


Chuyện dạy Bé Khỉ nói chuyện đã không thể lại kéo dài, trước đó La Mông lo lắng yêu cầu nhiều quá đối bé, sẽ làm bé cảm thấy không thích ứng và bài xích, hiện giờ bé con này đã sinh ra một ít cảm giác ỷ lại đối La Mông và Tiếu Thụ Lâm, kì giảm xóc cơ bản có thể kết thúc rồi.


Tối cùng ngày, La Mông tải xuống rất nhiều nhạc thiếu nhi từ trên mạng mở ở nhà cho bé nghe, trẻ con khác vừa nghe tới nhạc thiếu nhi, không phải mỗi đứa đều sẽ lắc đầu vỗ tay sôi nổi thôi, Bé Khỉ liền không, bé con này xoa xoa óc chó vẻ mặt mờ mịt ngồi xổm trên mặt đất, mờ mịt nhìn nhìn TV nhà mình, lại nhìn về phía La Mông và Tiếu Thụ Lâm.


“Không thích?”. Nhìn phản ứng của bé, La Mông nhịn không được vò đầu.
“Cậu dạy con đi”. Tiếu Thụ Lâm nói, không dạy làm sao biết chứ?
“Tớ dạy?”. La Mông nhìn về phía Tiếu Thụ Lâm.
“Cậu dạy”. Tiếu Thụ Lâm gật gật đầu.


“Được rồi, tớ dạy, khụ khụ”. La Mông cũng biết, chuyện này để Tiếu Thụ Lâm dạy quả thật là khó khăn một chút, vì thế anh đành phải chính mình lên, dùng điều khiển từ xa chọn một bài hát thiếu nhi mở ra, sau đó ôm Bé Khỉ qua ngồi ở trên đầu gối anh, nhẹ nhàng hắng giọng hát: “Bé thỏ ngoan ngoãn…….”.


“……”. Bé Khỉ nhíu mày, vẻ mặt mê mang nhìn ba bé.
“Tới, con trai, bé thỏ ngoan ngoãn……”. Lão Chu cũng nhăn mày, kiên trì liên tục hát nhạc thiếu nhi.
“……”. Bé Khỉ quay đầu nhìn về phía Tiếu Thụ Lâm.
“Khụ khụ, nếu không hay là kể chuyện cổ tích đi?”. Tiếu Thụ Lâm nói.


“Kể chuyện cổ tích? Kể chuyện cổ tích được đó”. La Mông vừa nghe, lập tức liền không hát nữa, anh cũng là đàn ông mà, cho dù không phải loại hình rất ngầu, này cũng không muốn hát nhạc thiếu nhi.


“Kể chuyện cổ tích gì đây?”. La Mông nói xong lại mở máy tính bắt đầu tìm tòi: “[Cô bé quàng khăn đỏ]? Không được, bà ngoại sói rất đáng sợ, [công chúa Bạch Tuyết]? Đây là bé gái thích, [Đục lỗ trên tường mượn ánh sáng]? Này cũng coi như…….”.


“[Vịt con xấu xí]? Này tốt, chúng ta dứt khoát xem phim đi”. La Mông hỏi Tiếu Thụ Lâm.
“Được”. Tiếu Thụ Lâm cũng hiểu được kể chuyện cổ tích này, không nhất định cần phải từ miệng bọn họ nói ra mới được, trong TV nói cũng giống nhau thôi.
“Cạc cạc cạc!”
“Cạc cạc!”


“Cạc cạc cạc cạc!”.
“Cạc!”.
“Chi chi chi……”.
“Cạc!!!”.
Ba con ba người ngồi ở trên sô pha xem nửa ngày, một câu lời thoại cũng chưa đợi được……
“Hô……..”. Bé Khỉ duỗi cổ nhìn vịt con xấu xí trong TV.
“Ngoan”. La Mông ôm bé vào trong lòng mình.


“Ba ba”. Bé Khỉ ngẩng đầu nhìn La Mông, nước mắt từng giọt rơi xuống.


“Ngoan, con đừng khóc”. La Mông vỗ nhẹ phía sau lưng của bé, rút hai tờ giấy từ trên bàn trà lau nước mắt nước mũi cho bé, lúc này anh mới nhớ tới, bé con này đi vào nhà bọn anh thời gian dài như vậy, trước đó thế nhưng một lần đều không khóc qua.


“Hít…….”. Bé Khỉ hít nước mũi, rúc vào trên người La Mông, lại quay đầu nhìn vịt con không ai muốn trong TV.


La Mông lau nước mắt trên mặt của mình, quay đầu nhìn Tiếu Thụ Lâm, phát hiện hốc mắt của cậu ta cũng ướt, La Mông giơ tay kéo cậu ta hướng bên người chính mình, một nhà ba người tựa vào cùng nhau xem TV.
“Hít……”. Từng giọt nước mắt của Bé Khỉ đều làm ướt cánh tay của La Mông.


“Hít……”. La Mông lại rút hai tờ giấy, trước lau lau cho Bé Khỉ, sau lại lau hai cái trên mặt mình.
“Hít…..”. Tiếu Thụ Lâm dùng tay áo lau mặt, nghiêng đầu qua bên cạnh.
“Ô…….”. Kim Tử ngồi ở trên sàn nhà cũng ô ô.


Ngày hôm sau lúc La Mông và Tiếu Thụ Lâm lái xe đi bên Lò Rèn đón Tiếu lão đại, Tiếu lão đại vừa nhìn mắt của hai người hai người bọn họ đều là vừa đỏ lại sưng, trong lòng cân nhắc một cái, liền cảm thấy được bất thường.


“Không phải hai con nói với ta Bé Khỉ không chuyện lớn gì sao?”. Ngày hôm qua Tiếu lão đại cũng là lo lắng, sớm liền gọi điện thoại cho Tếu Thụ Lâm hỏi tình hình rồi, nghe nói không bệnh linh tinh gì, tốn chút tiền có thể chữa khỏi, cũng là thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vừa nhìn Tiếu Thụ Lâm và La Mông đức hạnh này, lòng ông mới vừa thả lỏng lại thắt chặt rồi.


“Thật không sao mà”. Tiếu Thụ Lâm nói.
“Không sao thì hai con khóc cái gì?”. Tiếu lão đại không tin.
“Ai khóc?”. Tiếu Thụ Lâm chết không thừa nhận.
“Không khóc? Con lừa quỷ hả? Nói, rốt cuộc sao lại thế này?”.
“Cha, thật không sao, bọn con không phải khóc bởi vì cái đó”. La Mông cũng nói.


“Vậy hai con tại sao khóc?”.
“Cái này, ngày hôm qua chỉ là xem một bộ phim hoạt hình………”. Tiếu lão đại hiển nhiên không phải cái loại hình dễ dàng có thể lừa gạt cho qua, mặc dù có có hơi mất mặt, La Mông cũng chỉ đành thành thật khai báo.


“Gì? Xem cái phim hoạt hình đều có thể khóc thành như vậy? Các con hai đứa thần kinh không bình thường hả?”. Tiếu lão đại nói xong vỗ một cái tát lên ót con trai mình.
“Ai khóc”. Dù sao Tiếu Thụ Lâm là sẽ không thừa nhận.


“Ồ, còn không khóc? Hừ, [vịt con xấu xí]? Hai con năm nay bao nhiêu tuổi hả? Hả?”.
“Đều nói không khóc rồi!”.
“Ái chà, hai đứa đều là người ba mươi tuổi rồi, xem [vịt con xấu xí] đều có thể xem khóc, ta thật đúng là lần đầu nghe thấy…….”.


“Cha, cha có muốn cũng xem hay không?”. La Mông thấy ông ấy lại nói tiếp không tha, lúc này Tiếu Thụ Lâm mặt đều đen rồi, vội vàng cắt ngang lời nói của ông.
“Có gì hay, ta còn có thể giống như hai đứa?”. Tiếu lão đại khinh thường nói.


“Phim hoạt hình này làm hay lắm, lát nữa con trực tiếp gởi tới QQ của Đại Nha, để em ấy mở cho cha xem?”.
“Ta mới không xem, muốn xem các con xem”. Tiếu lão đại kiên quyết không xem cái loại đồ vật sẽ làm IQ người ta biến thấp.


Ngày này vừa vặn là ngày cuối tuần, Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha cũng không cần đi học, thời gian trước lúc nhà trường mới vừa khai giảng, một nhà Tiếu lão đại cũng định dọn đi trấn trên, nhưng năm nay chậm chạp đều không thấy trời đổ mưa, tới tháng chín, trấn trên vẫn là hai ba ngày lại cúp nước, hàng xóm bên đó đều oán giận cùng họ nói mỗi ngày gánh nước rất vất vả, bọn họ ngẫm lại lại không dọn.


“Chú, mới nãy la Mông gửi đường link gì đó trên QQ của cháu, nói là đưa cho chú”. Lúc ăn cơm trưa, Đại Nha liền nói với Tiếu lão đại.
“Đừng phản ứng nó”. Tiếu lão đại hừ hừ.
“Nói là một bộ phim hoạt hình rất hay, lát nữa chúng ta cũng xem xem nha”. Đại Nha lại nói.


“Có gì hay?”. Từ trước đến nay Tiếu lão đại không có hứng thú đối mấy thứ ngây thơ này.
“Tùy tiện xem chút thôi mà”. Mấy cô bé cười hì hì, cũng không sợ ông.


Ăn cơm tối, Đại Nha quả nhiên mang notebook của cô tới dưới lầu, cô gái này học hành không giỏi, kiếm tiền cũng không tồi, từ lúc học sơ trung, sản phẩm thêu của cô cũng đã có thể bán lấy tiền rồi, hiện giờ lại thu nhập ổn định, trong thẻ ngân hàng đã có không ít tiền gởi rồi, bình thường mua quần áo mua máy tính mua di động, đều không lấy tiền của dì Vân.


“Năm 1939, oa! Đồ cổ”. Mấy cô bé nha đầu vây quanh ở phía trước máy tính tranh nhau nói.
“Máy tính nhỏ như vậy, dẫn tới TV xem đi”. Dì Vân nói với các con, làm nghề này của họ, đôi mắt đặc biệt phải bảo vệ.


Mấy phút sau, trong phòng khách nhà mấy người Tiếu lão đạo liền vang lên phối âm của [vịt con xấu xí]…….
Lúc dì Vân rửa chén xong đi ra khỏi bếp, liền nhìn thấy Tiếu lão đại ngồi ở trên sô pha bả vai rủ xuống một chút.


“Chú Tiếu con làm sao vậy?’. Dì vân vỗ vỗ Nhị Nha ngoài ngoài cùng, dùng khẩu hình hỏi.
“…….”. Nhị Nha mím môi, không tiếng động lấy tay làm động tác chảy nước mắt trên mặt.
“…….”. Dì Vân há miệng, không biết nên nói cái gì.


Sau khi người một nhà bọn lão Chu cùng nhau khóc một hồi, ngày trôi qua càng ấm áp, anh và Tiếu Thụ Lâm lên mạng đặt hàng một đám sách bìa cứng cổ tích thiếu nhi về, mỗi ngày ăn xong cơm tối tắm rửa xong, liền ôm Bé Khỉ kể chuyện cổ tích cho bé.


Nói tới chỗ Bé Khỉ cảm thấy hứng thú, bé cũng sẽ ê ê a a học theo hai câu, lúc này bọn La Mông sẽ rất kiên nhẫn dạy bé nói, tuy rằng tiến triển thong thả, nhưng mà mấy ngày trôi qua, cũng có thể nhìn đến tiến bộ rõ ràng.


Đương nhiên, này có lẽ cũng có liên quan cùng La Mông mỗi ngày đổ thêm nước linh tuyền vào tháp nước nhà mình, từ sau lúc Bé Khỉ tới đây, ăn dùng của nhà bọn họ cơ bản toàn bộ đều là nước linh tuyền, một đoạn thời gian trôi qua, người là nhìn không ra tới cái thay đổi gì, đám hoa hoa cỏ cỏ bên cạnh nhà anh, nhưng thật ra càng lộ vẻ tươi tốt.


Sau khi đám trái hồng thứ hai của nhà lão Chu ấp ra, ngoại trừ chừa một phần nhà mình tiêu hao, còn lại đưa tới bên tứ hợp viện, để mọi người đều cùng nếm thử một chút.


“Oa! Trái hồng này nhìn đệp ghê”. Hôm nay giữa trưa mọi người trong tứ hợp viện vừa mới kết thúc nghỉ trưa đang định bắt đầu lao động của buổi chiều, nghe nói lão Chu mang trái hồng của nhà họ tới đây, mọi người lại đều vây lại vô giúp vui.


“Ta xem xem, ta xem xem”. Mã Đinh Lương hai ba cái liền chen vào đám người, ông lão này tuổi không nhỏ, thân thể nhưng thật ra khỏe mạnh. “Ái chà, trái hồng hỏa tinh này trồng tới không tệ, ta thử một cái xem sao”.


“Ăn đi”. La Mông ngồi xổm một bên cười ha ha nói, anh cũng là khá tự tin đối đám trái hồng nhà mình.
Ông lão ăn hàng Mã Đinh Lương này còn rất có kinh nghiệm, không cần người khác dạy, ông ilền tự cấm lấy một trái hồng từ trong sọt, bứt cuống, để vào miệng hút một cái……


“Thế nào?”. Người bên cạnh vội vàng liền hỏi.
“Mát ngọt ngon miệng! Ăn ngon nha!”. Mã Đinh Lương khen một câu, lại duỗi tay vào trong sọt.


“Lão Chu nói mỗi người chỉ có thể ăn một trái”. Người bên cạnh vội vàng liền ngăn cản, trong viện tử bọn họ nhiều người như vậy, vốn người  làm ngắn ngày dài ngày thêm mỗi ngày những người già tới làm việc liền có không ít, gần đây mấy chục người bên Vĩnh Thanh lại tới, mấy trăm người đó, mỗi người một trái đều không nhất định đủ chia.


“Ài, ăn thêm một trái, trái mới nãy ta cũng chưa nếm ra mùi vị gì”. Ông nội nhỏ nhà họ Mã muốn chơi xấu.


“Được rồi, đều nói mát ngọt ngon miệng ăn rất ngon”. Những người bên cạnh cười ha ha vây tới bên cạnh cái sọt chọn lựa, chậc, mỗi người một trái, nói như thế nào đều phải chọn trái lớn cho mình nha.


Đám trái hồng nhà La Mông điều đầu tiên chính là đẹp, trái hồng này vỏ mỏng, vô cùng mịn màng, màu sắc đỏ tới diễm lệ, thịt quả bên trong  trái hồng, còn giống như sẽ lưu động, trong suốt tới cực kỳ mê người.


Bẻ bỏ cuống hút một ngụm, mát mạt lạnh lạnh, ngọt mà không ngấy, mang theo hương trái thơm, đáng tiếc chính là kích cỡ quá nhỏ, một trái một ngụm liền hút hết rồi, muốn ăn thêm cũng không có, thèm tới trong lòng mọi người vuốt mèo trong lòng mọi người gãi gãi, liền ngóng trông đám trái hồng tiếp theo nhanh chóng ấp xong.


“Thằng nhóc, không tệ, đại học Nông Nghiệp tỉnh chúng ta bao nhiêu năm không làm được, cậu một năm liền trồng ra”. Mã Đinh Lương thấy lại muốn ăn thêm là không có khả năng, vì thế đành phải chậc chậc lưỡi, tìm La Mông kề vai sát cánh.
“Vận may tốt mà thôi”. La Mông rất khiêm tốn cười cười.


“Vận may cũng là một loại thực lực mà, thế nào, đám trái hồng này định bán thế nào?”. Mã Đinh Lương chụp mũ cho La Mông. (ý bảo cực lực tán thưởng người khác để đạt được mục đích của mình).
“Một trái một tệ, ngày mai liền có bán”.


“Ha ha, vậy thì tốt, tới khi đó cậu nhớ chừa mấy trái cho ta”.
“Được”. La Mông cười cười, hỏi ông ta: “Trái hồng chúng ta so sánh cùng sản phẩm của Quan Trung thế nào?”.


“Chậc, nói thề nào nhỉ? Trái hồng cậu ăn là ngon, nhưng mà muốn so sánh cùng trái hồng Quan Trung, đó vẫn là có chút khác, khác này cũng không phải nói không tốt, mỗi nơi mỗi khác, khí hậu đất đai kém nhiều như vậy, trồng ra trái cây khẳng định sẽ có khác biệt”. Mã Đinh Lương tùy việc mà xét.


“Không kém so với bên Quan Trung chứ?”. La Mông hỏi.
“Này chắc chắn”. Mã Đinh Lương dành đánh giá cao cho trái hồng của La Mông trồng ra.
“Hì hì”. Lão Chu cười tới kêu một cái đắc ý.


Hai mươi mấy cây hồng nhà họ, kết quả rất nhiều, mấy ngày nay lại chín từng màng từng mảng, mỗi chiều La Mông đều phải cùng Tiếu Thụ Lâm, Bé Khỉ cùng đi hái trái hồng, trái hồng hái xuống liền để tại trong một cái nhà kho của tứ hợp viện ấp, trái hồng sau khi ấp chín còn chưa tới trong tiệm, ở tứ hợp viện liền bị vơ vét hơn một nửa.


Một tệ một trái hồng, giống như Hầu mập vậy, ngồi xổm dưới hành lang, một hơi có thể ăn luôn hai ba mươi trái, thời gian hơn mười hai mươi phút, tiền lương nửa ngày liền xài hết rồi.