Ngưu Nam

Chương 191

Tên Mã Từ Quân này cũng không tệ, hồ bơi của hàng này mới vừa khởi công, trên trấn Thủy Ngưu liền có người thả tin tức ra, nói lần này ông chủ Mã xây chính là hồ bơi nước nóng, mùa đông cũng có thể bơi, các hạng phương tiện tiêu chuẩn trong đó, nghe nói rất cao, nghe nói bể bơi bên trong khách sạn năm sao của người ta cũng chính là tiêu chuẩn này.


Về phần vé vào cửa, người địa phương bọn họ, dùng chứng minh đi mua vé, mùa hè chỉ cần năm tệ, mùa đông liền mười tệ, người bên ngoài liền không được, mùa hè mười lăm mùa đông hai mươi.


Người của trấn Thủy Ngưu vừa nghe, hồ bơi cao cấp như vậy, mùa đông còn có nước nóng, chỉ mười tệ một lần, thực dụng nha!


Bên này, hồ bơi mới đào móng, còn có thật nhiều người đi qua xem thế nào, hỏi những người thi công lúc nào xây xong, người ta nói tiền công trình của ông chủ Mã đều đúng thời gian hạn định, nếu không có gì ngoài ý muốn, trước tết liền có thể khai trương.


Người của trấn trên hỏi bọn họ xây một cái hồ bơi như vậy tốn bao nhiêu tiền vậy? Người ta liền nói, hồ bơi nước nóng, loại tiêu chuẩn này, không hơn trăm vạn nào làm được?


“Phải nhiều như vậy hả?”. Đối người của trấn Thủy Ngưu mà nói, trong nhà nhà cửa xe cộ các loại tài sản cộng lại có thể có mấy chục vạn liền coi như khá tốt rồi, mấy trăm vạn là cái khái niệm gì?


“Đúng, ông chủ Mã người ta nói, trấn Thủy Ngưu này địa linh nhân kiệt*, khí hậu cũng dưỡng người, bây giờ ông nội anh ta tới chỗ các người ở mấy tháng, thân thể xương cốt liền thấy khỏe mạnh, anh ta làm con cháu, trong lòng cũng thật sự cao hứng, bây giờ xây cái hồ bơi ở đây, cung cấp cho mọi người giải trí nghỉ ngơi rèn luyện thân thể, cũng bày tỏ lòng cảm kích của anh ta”. Đội trưởng thi công đội nón bảo hộ liền nói với mọi người.


* địa linh nhân kiệt: đất thiêng mới có người tài
“Ái chà! Ông chủ Mã thật sự là khách sáo quá”. Mọi người vừa nghe, ngẫm lại bọn họ cũng không làm cống hiến gì vì thân thể khỏe mạnh của ông cụ Mã, vì thế cũng đều có chút ngượng ngùng.


Cũng liền thời gian mấy ngày như vậy, tin tức trong trấn Thủy Ngưu liền chuyển hướng, đều nói ông củ Mã người này kỳ thật rất tốt, hiếu thuận không nói, người cũng hào phóng, còn xây hồ bơi nữa, người địa phương bọn họ đi bơi, cũng không kiếm tiền của bọn họ.


Hồ bơi nước nóng này, lại thêm phòng tắm, lại có thể bơi lại có thể tắm nước nóng, mười tệ nào đủ chứ? Còn không đủ trả tiền phí điện nước nữa, tỏ rõ là phải lỗ vốn mà. Người bên ngoài người ta nghe nói tới hai mươi tệ đó, hai mươi tệ ở vùng bọn họ cũng không phải là số tiền nhỏ, đủ tiền đồ ăn một ngày của gia đình bình thường, thật phải nhiều như vậy, có mấy người nỡ thường xuyên đi chứ?


Mùa hè càng rẻ, chỉ năm tệ một lần, tới khi đó con nít của mỗi gia đình đều dẫn tới hồ bơi cho bọn nó học bơi, nếu gặp được có thiên phú, nói không chừng còn có thể ra vận động viên chẳng hạn, giành vinh quang cho đất nước.


Ông chủ Mã nghe nói hiện tại gã đã không phải kẻ thù chung của trấn Thủy Ngưu rồi, vì thế lại nghênh ngang lái xe lên Ngưu Vương trang tìm lão Chu bàn bạc chuyện trái hồng hỏa tinh.


“Anh rất giỏi đó, hồ bơi còn chưa xây xong, danh tiếng tăng lên trước rồi”. Trong lòng Lão Chu nổi bong bóng ghen tị, hang này tài đại khí thô (lắm tiền nhiều của) chính là tốt, mấy trăm vạn quăng ra, hình tượng chính diện của ông chủ Mã lập tức leo lên trên ngay tại trấn Thủy ngưu, bản thân anh mỗi ngày bận tới giống như con quay, mọi người còn kêu anh là lão Chu nữa.


“Hồ bơi cũng sắp xong rồi”. Ông chủ Mã thần thanh khí sảng, cái bảng sạch sẽ “Nhân dân trấn Thủy Ngưu chào đón bạn” nhìn cũng thuận mắt nhiều, mấy trăm này quăng có giá trị.


Nguy cơ giải trừ, ông chủ Mã lại muốn bắt đầu sự nghiệp kiếm tiền của gã, bây giờ La Mông trồng ra trái hồng hỏa tinh, gã như thế nào có thể bỏ qua?
“Trái hồng cậu lần này, nghe nói một tệ một trái?”. Mã Từ Quân hỏi La Mông.
“Anh định mua mấy trái?”. La Mông cười tủm tỉm hỏi gã ta.


“…….Một cân bao nhiêu tiền?’. Mã Từ Quân đành phải lại hỏi.
“Mười tệ”. La Mông nói.
“Mười tệ? Được mười trái sao?”. Ông chủ Mã có tiền là có tiền, nhưng mà cũng không rất thích làm kẻ coi tiền như rác.


“Đại khái là không”. Nếu không có gì ngoài ý muốn, cân đại khái cũng liền bảy tám trái.
“Vậy sao cậu bán tôi mười tệ?”. Ông chủ Mã hỏi vặn lại.


“Vậy anh thu mua rau củ của làng tôi, giá tiền cũng không cao so với người ta? Tôi đều tính phúc hậu rồi, cho anh cho người khác vẫn đều là một giá”. Lão Chu cũng đều có đạo lý của anh.


“Được, mười tệ liền mười tệ, một ngày cậu có thể cho cung cấp bao nhiêu cho tôi?”. Nhà họ Mã họ cũng không thiếu một hai tệ này.


“Năm nay dù sao liền bấy nhiêu đó thôi, ngày mai tôi định trồng nhiều chút ở trên núi, tới khi đó anh muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu”. Lão Chu cười tủm tỉm liền nói, nếu năm nay không phải chỉ có chút trái cây đó thôi, anh cũng lười nói giá này cùng Mã Từ Quân.


“Cậu định trồng bao nhiêu vậy?”. Mã Từ Quân còn rất quan tâm phát triển của Ngưu Vương trang.


“Ít nhất cũng phải trồng mấy trăm mẫu”. Trái hồng thứ này chát, không trải qua khử vị chát là không thể ăn, vì thế lão Chu định sang năm trồng một mảnh rừng cây hồng trên Ngưu Bối Phong, sau đó lại kiên trì không ngừng dùng bắp nướng bánh hồng cùng đồ ăn chín dưỡng khẩu vị của đám khỉ kén chọn.


“Vậy sang năm chúng ta phải bàn giá lần nữa”. Mã Từ Quân cũng phát hiện chính mình đồng ý quá sớm
“Hắc, chuyện sang năm thì sang năm nói sau”. Dù sao tới khi đó La Mông là tuyệt đối sẽ không dễ dàng hạ giá.


Sau khi trái hồng hỏa tinh chín khó vận chuyển, vì thế La Mông dứt khoát liền gọi bọn Liễu Như Hoa, La Chí Phương, dắt Bé Khỉ cùng đi chỗ cây hồng, từ trên ngọn cây hái một đám trái hồng để ông chủ Mã mang về tự ấp.


Bên khu cây hồng, liền gần cái ổ của bọn lão Đại, bụng của Phì Muội đã rất rõ rệt rồi, tính ngày một chút, cũng gần tới lúc sắp sinh rồi, mấy ngày hôm trước Cung Bạch Kì tới đây nhìn một lần, nói là Phì Muội thể trạng tốt, tự sinh hẳn là không có vấn đề.


“Hô…..”. Bé Khỉ tới khu cây hồng, liền đi hướng bọn lão Đại, bọn lão Đại lúc này đang nằm trên bãi cỏ bên ngoài ổ chó phơi nắng, Bé Khỉ ngồi xổm trước mặt chúng nó, lấy ra một cái bánh quy đưa qua.


“…….”. Lão Đại yên lặng nghiêng đầu qua một bên, không phản ứng bé, trước đây cây táo xanh trong lãnh địa của nó bị trộm, tuyệt đối có một phần của thằng nhóc này, sau đó đồ ăn của nó bị giảm nhiều, nghiến răng nghiến lợi quyết định ngày nào đó nhất định phải đòi lại món nợ này, không nghĩ tới hàng này vừa chuyển mặt liền thành cậu chủ nhỏ trong nhà bọn nó.


“!”. Phì Muội chen qua ngửi ngửi, một ngụm liền ăn bánh quy của Bé Khỉ vào miệng, thằng bé này đều tới đây cho bọn nó ăn mấy lần rồi, La Mông và Tiếu Thụ Lâm cũng đều để cho ăn rồi, ăn thêm một cái bánh quy có gì đâu?


“Gâu!”. Lão Đại cúi đầu kêu to một tiếng, bất mãn Phì Muội không có kiên quyết đứng cùng một phe cùng nó.
“Gâu! Gâu gâu gâu!”. Phì Muội lập tức liền càng hung ác rống ngược lại.
“Ô…….”. Lão đại gối đầu lên chân trước, chỉ để lại cái ót cho vợ nó.


“Hô…….”. Bé Khỉ nhìn nhìn, xoay người đi hướng căn nhà nhỏ của bé, không lâu sau, lại từ nhà mình cầm một rổ trái hồng đi ra.
“Hô……”. Bé Khỉ lại đưa một trái hồng cho lão Đại.


“………”. Lão Đại chun mũi ngửi ngửi, ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn trái hồng đó, sau đó lại nằm sấp xuống, không ăn.
“!”. Phì Muội cũng chen qua ngửi ngửi, một ngụm liền ngậm trái hồng đó vào miệng, miệng mở ra đóng lại, vài cái liền phun cuống và vỏ trái cây ra từ miệng.


“Hô…….”. Bé Khỉ nhìn nhìn, lại lấy ra một trái hồng từ trong rổ.
“……..”. Lão Đại vẫn là không phản ứng.
“!”. Phì Muội lại một ngụm ăn trai hồng này vào miệng.


…….. Sau khi liên tiếp đút mấy trái, Bé Khỉ nhìn nhìn trái hồng trong rổ của chính mình, cầm rổ đứng lên, đi tới hướng mấy người La Mông.
“Chẹp!”. Phì Muội chưa thõa mãn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ miệng, nếu có thể lại đút hai trái liền tốt rồi.


“Sao? Lão Đại vẫn là không chịu phản ứng con hả?”. Kỳ thật La Mông vẫn chú ý động tĩnh bên đó, chẳng qua là không có lên tiếng can thiệp mà thôi.
“A”. Bé Khỉ lên tiếng.


“Không sao, chúng ta từ từ tới”. La Mông một tay liền bế bé lên, đi tới một tảng đá lớn bên cạnh ngồi lên, từ trong rổ cầm ra trái hồng, cha con hai người cha một trái con một trái ăn.
“Lão Chu! Cho tôi một trái!”. Liễu Như Hoa vừa quay đầu thấy hai người đều ăn rồi, vội vàng khiêng gậy tre lại đây ăn ké.


“Cô đó buổi trưa cùng Hầu Tuấn hai người đều ăn mấy trái rồi? Cũng không sợ bị sỏi thận”. La Mông cảm thấy rất bất đắc dĩ đối mấy người làm việc dài hạn hở chút liền thích rượu chè ăn uống quá độ.


“Sỏi thận? Đừng nói đùa, ngay cả cặn vụn đều có thể tiêu hóa sạch sẽ”. Liễu Như Hoa hiển nhiên rất có tin tưởng đối công năng của dạ dày chính mình.
“Ái chà, chúng ta cũng nghỉ một chút đi?”. Mã Từ Quân nói với La Chí Phương.


“Không cần”. La Chí Phương khua gậy tre hái trái hông, túi lưới trên gậy tre bao lấy bên dưới trái hồng trên cây, thanh sắt bên cạnh ở trên nhánh cây kẹp một cái, trên tay vặn một cái, một trái hồng liền hái xuống rồi.


“Hai người không qua đây hả?”. La Mông và Liễu Như Hoa lại ngồi ăn mấy trái hồng, thấy Mã Từ quân, La Chí Phương cũng không tới đấy, liền hỏi.
“Hái xong sớm về sớm”. Mã Từ Quân nói.


“Được thôi, chúng ta cũng làm việc đi”. La Mông vỗ Liễu Như Hoa, bảo cô ta đi hái trái hồng, chính mình cũng ôm Bé Khỉ đi qua hỗ trợ. Mấy ngày nay là cuối tháng, Tiếu Thụ Lâm bởi vì công ty bên Vĩnh Thanh có chút việc, hôm nay đi ra ngoài, cậu ta vắng mạt, La Mông liền không cho Bé Khỉ leo lên cây, cũng giống như bọn họ. khua gậy tre hái trái hồng.


Bọn La Mông hái trái hồng trong rừng cây ăn trái, hồn nhiên không biết lúc này trên trấn Thủy Ngưu có bao nhiêu náo nhiệt. Ngày này giữa trưa đám khỉ trên núi từ trong tay La Mông đổi tới mấy trái bắp và bánh hồng sau khi ăn xong, tinh lực dư thừa tâm tình cũng rất không tệ, nhìn nhìn thời tiết lại tốt như vậy, nhịn không được liền muốn đi ra ngoài đi dạo.


Đám khỉ này ở trên núi thời gian dài như vậy, gần như mỗi ngày đều phải từ trong tay bọn Tiếu Thụ Lâm đổi đồ ăn, thi thoảng cũng sẽ gặp La Tiến Hỉ lên núi chăn trâu và Lâm Khoát thường xuyên qua lại trong núi rừng, ngẫu nhiên chạy xa xa một chút đối mặt cùng dân làng trong cái làng lân cận, mọi người cũng đều không có làm ra hành vi tính công kích gì đối bọn nó, đám khỉ này cũng liền không giống như trước sợ hãi con người, ngày này chúng nó đi tới đi tới, liền đi tới trấn Thủy Ngưu náo nhiệt.


“Ai nha! Khỉ!”.
“Trên Ngọa Ngưu sơn chúng ta thật sự có khỉ nha, ông xem”.
“Ài, tránh xa một chút, đừng tới gần như vậy”.
“Khỉ nhỏ thật đáng yêu nha!”.
“Ha ha ha! Bọn nó thật khôi hài!”.


“Tích……”. Một chiếc xe ba bánh ngay mặt chạy tới hướng bọn nó, đám khỉ hoảng sợ, kêu chi chi, vội vàng liền chuồn tới trên một cây cột điện bên cạnh, cột điện không gian có hạn, khỉ rất nhiều, có mấy con không trèo lên được, liền chuồn tới trên lan can bên cạnh con suối nhỏ.


“Chi chi! Chi chi chi!”. Chờ xe chạy qua, đám khỉ lại lục tục từ trên cột điện trên lan can leo xuống, tiếp tục hớt ha hớt hãi đi dạo trên ngã tư đường.


“Chi! Chi chi chi!”. Có một con khỉ nhỏ phát hiện một tiệm mì, chủ tiệm đang dùng đũa dài và cái vá vớt mì từ trong nồi lên, mì vớt lên bỏ vào trong tô, rưới thêm một muôi nước súp, lại bỏ thêm một mớ hành lá, sau đó lại rưới một hàng tương thơm nồng lên bên trên……..


cái vá trụng và vớt mì, hủ tiếu….
va-mi“Chi…….”. Đám khỉ thèm ăn, mỗi con duỗi cổ đứng ở bên ngoài nhìn.
“Ái chà! Sao lại có khỉ vậy?”. Bà chủ vừa ngẩng đầu, thấy cửa đứng một đám khỉ, cũng là bị dọa sợ.


“Mới phát hiện à? Đều nhìn bà cả buổi đó”. Ngoài cửa người ở cạnh ngã tư đường xem khỉ cười ha ha nói.
“Không phải nói ở trên núi? Sao hôm nay xuống dưới rồi vậy?”.


“Ai biết, nói không chừng là đói bụng rồi, trên mảnh vùng núi chúng ta ngoại trừ trái dại còn có thể có gì ăn chứ, hiện tại không phải rất nhiều làng bỏ không không ai ở? Chúng nó nói không chừng chính là xuống dưới tìm đồ ăn đó”. Người của trấn trên cũng không biết đàn khỉ này đã làm sức lao động giá rẻ một đoạn thời gian thật dài tại nhà La Mông, chỉ cần chịu làm việc, đói bụng đó là quả quyết sẽ không.


“Ôi chao, thật sự là cực kỳ đáng thương”. Bà chủ tiệm mì suy nghĩ một chút, liền lại bỏ xuống mấy cọng mì, dùng dùng cái chậu inox trong tiệm bà dùng rửa rau đựng, bưng ra ngoài cho đám hỉ này ăn.
“Chi chi chi!”. Đám khỉ duỗi cổ nhìn mì đựng trong cái chậu trên bàn của bà.


“Ái chà, này còn muốn ăn mì đó!”. Người vây xem lại cười rồi.
“Đám quỷ tinh này”. Bà chủ cười cười, từ bên cạnh cầm ra cái dĩa, đổ mấy trái trứng chần nước sôi vào trong cái chậu kia.


“Chi chi chi”. Đám khỉ nhìn nhìn cái chậu mì, lại nhìn nhìn mấy trái trứng chần nước sôi trong chậu của bọn nó, cảm thấy giống như cũng kém không nhiều lắm, liền vô cùng cao hứng duỗi tay vào trong chậu vớt mì ăn, mới vừa ăn mấy ngụm, cảm thấy hương vị quả nhiên không tồi, liền chi chi tránh cướp đồ ăn, mọi người trấn trên xem đám khỉ ăn mì, cũng là thấy hết sức cao hứng.


Chiều ngày này đám khỉ trôi qua rất cao hứng, ăn một chậu lớn mì không nói, còn tại trên đường xem thật nhiều náo nhiệt, bọn nó vừa đi dạo, vừa còn liên tục có người đưa đồ cho bọn nó ăn, khiến bọn khỉ cao hứng cực kỳ, sớm biết rằng nơi này tốt như vậy, bọn nó sớm hẳn là lại đây đi dạo.


La Mông cũng là lúc ăn cơm tối, mới nghe người ta nói đám khỉ hôm nay xuống núi, anh vừa nghe chuyện này, mày liền nhịn không được nhíu lại, tuy rằng biết đàn khỉ sống lâu ở chỗ bọn anh, sẽ xuống núi cũng là chuyện sớm hay muộn, không nghĩ tới nhanh như vậy.


Đám khỉ ngày đầu tiên nếm tới ngon ngọt rồi, sáng sớm hôm sau liền đi trấn trên, lại dẫn tới rất nhiều người vây quanh chúng nó xem náo nhiệt, lại có không ít người cho đồ ăn, lúc La Mông thu trái hồng, cũng nhìn thấy bóng dáng của bọn nó.


Buổi chiều La Mông và Tiếu Thụ Lâm vẫn là ở thời gian mọi khi lên núi, kết quả đám khỉ này quả nhiên một con đều không có trở về.


“Chậc, công nhân tạm thời nhà chúng ta đều chạy hết rồi!”. La Mông dọn dẹp một chút rổ bị đám khỉ quăng trên mặt đất, định lát nữa mang xuống núi, đám khỉ không chịu làm việc, đám rổ tự nhiên cũng không cần dùng.


“Trấn trên có người cho ăn, chúng ta còn có thể bớt chút thức ăn mùa đông”. Tiếu Thụ Lâm nói. Gần đây trái thứ hồng trên núi cũng không hái được bao nhiêu, mỗi ngày đám khỉ lại chính là phải ăn cơm, chờ mùa đông lúc không có việc làm, bọn họ cũng không có thể trơ mắt nhìn đám khỉ đói bụng.


“Sợ là không lâu được”. La Mông lắc đầu, nói.