Rổ trái hồng hỏa tinh đầu tiên bọn La Mông liền tự mình ăn, ngoại trừ chừa một ít cho Tiếu lão đại, những người khác một trái cũng không nếm được, cũng không biết trái hồng nhà họ đã có thể ăn rồi.
Trước khi đi ra ngoài La Mông và Tiếu Thụ Lâm dẫn Bé Khỉ đi khu cây hồng hái trái hồng, Bé Khỉ thân thể nhẹ nhàng động tác nhanh nhẹn, ngay cả trái hồng trên ngọn cây bé đều có thể hái được, La Mông và Tiếu Thụ Lâm liền thật cẩn thận hộ giá bảo vệ bé dưới tàng cây.
Lấy tài nghệ của Tiếu Thụ Lâm, Bé Khỉ trên cây nếu rơi xuống, gã khẳng định có thể đón được, La Mông thì kém hơn, nhưng mà nếu không xui, làm đệm thịt vẫn là có thể.
Tối hôm nay ấp một đám trái hồng này, La Mông sắp xếp danh sách ngày mai phải tới cửa thu trái hồng, Tiếu Thụ Lâm cũng gọi điện thoại tới công ty gã, bảo bên đó ngày mai bố trí một người ngày mai đi ra ngoài thu trái hồng cùng ông La.
Hơn bốn giờ sáng hôm sau, một nhà bọn họ lại thức dậy, chẳng qua ngày này Tiếu Thụ Lâm không có tới trấn trên đi luyện võ, người một nhà bọn họ đầu tiên là là đưa Kim Tử tới bên tứ hợp viện, gởi nó cho đám người nạp Mậu Thành sáng sớm vắt sữa, sau đó lại lái xe tới trong tiệm La Hồng Phượng ăn chút bữa sáng.
Thời gian bán hàng của Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm cũng là sớm tới không tưởng tượng nổi, lúc hơn bốn giờ sáng nhân viên làm ca sớm trong tiệm đamg nấu cháo, một số cha mẹ đưa con tới quảng trường văn hóa luyện võ tới đây ăn nhóm bánh bao bánh mỳ đầu tiên lấy ra khỏi lồng hấp, lúc này muốn uống cháo là không được, sữa đậu nành sữa trâu nhưng thật ra có.
Ăn sáng xong, một nhà ba người bọn họ liền lái xe đi hướng Đồng thành, lúc này trời còn chưa sáng, Tiếu Thụ Lâm lo lắng La Mông lái xe đi quốc lộ đường núi quanh co, chính là muốn tự mình lái, dù sao gã lái xe nhiều năm như vậy, cũng quen thuộc rất nhiều đối tình hình giao thông hơn La Mông.
La Mông liền ôm Bé Khỉ ngồi ở ghế sau, bé con này bởi vì rời đi hoàn cảnh quen thuộc, bộ dáng có vẻ có chút bất an, không ngừng nhìn bên ngoài cửa sổ xe, hai cái óc chó trong tay nắm quá chặt, cũng không xoa rồi.
“Con trai à, để ba ba xem một chút óc chó của con xoa nha”. La Mông vì để Bé Khỉ không khẩn trương nữa, tìm đề tài nói chuyện phiếm cùng bé.
“Hô……”. Hiện tại Bé Khỉ đã lý giải lời nói của bọn La Mông khá tốt rồi, lúc này La Mông nói muốn xem óc chó, bé liền đưa hai cái óc chó trong tay chính mình cho anh.
“Xem xem, chậc, không tệ, hai ngày nữa liền đổi một đôi mới cho con, được không?”.
“Hô……”.
“Tới khi đó chờ ba ba kiếm được tiền, con nói mua chút gì đây nhỉ?’.
“…….”.
“Nếu không tới Lò Rèn đánh một đôi vòng tay bạc cho con đeo, nghe nói người thuê mới tới tay nghề không tồi”.
“A…..Hô……”.
“Không thích? Vậy đánh cái vòng cổ thế nào?”.
“……”
La Mông liền giống như độc thoại, một đường liền nói tới Đồng thành, bé Khỉ bị anh hấp dẫn lực chú ý, cũng không khẩn trương như vậy, nghe tới chỗ cao hứng, còn có thể phát ra vài tiếng hô hô sung sướng.
“Xình xịch xình xịch……..”. Khi bọn họ chạy xe tới đoạn đường giao với đường sắt, Bé Khỉ bị cái hàng dài ngoài cửa sổ xe chấn động.
“Xe lửa”. Tiếu Thụ Lâm nói với bé.
“Xe…”. Bé Khỉ há miệng, rốt cuộc không có thể phun ra hia từ xe lửa.
“Tu tu tu……”. Lúc này, xe lửa chở hàng đột nhiên nổi lên còi hơi, dẫn tới Bé Khỉ mở to hai mắt nhìn.
“Con trai ba thích xe lửa?”. La Mông sờ sờ tóc Bé Khỉ, nói.
“…….”. Bé Khỉ nghiêm túc gật gật đầu với anh.
“Được rồi, thích xe lửa thì lúc về bọn ba ba để con xem đủ”. Thấy bộ dáng con mình nghiêm túc gật đầu, La Mông liền cực thích, áp sát hôn bẹp một cái, trước đây cho tới bây giờ anh nghĩ tới chính mình sẽ thích trẻ con như vậy, anh còn tưởng rằng chính mình không thích trẻ con lắm.
Xe chạy tới nội thành, dòng xe cộ và đám người bên ngoài như nước chảy làm cho Bé Khỉ lại trở nên khẩn trương lên, bé vừa sợ hãi lại tò mò, thật cẩn thận nhìn cảnh tượng ngoài cửa xe, hai tay nhỏ bé gắt gao túm quần áo của La Mông.
Sau khi tới bệnh viện nhân dân số 1 của Đồng thành, La Mông lập tức liền liên hệ một bác sĩ quen của bệnh viện này, đứng lúc bệnh viện này lúc ngày nghỉ cũng có mấy người đi qua Ngưu Vương trang, La Mông liên hệ bọn họ, ít nhiều có thể nhận được một chút thuận tiện, không đợi bao lâu, Bé Khỉ liền bị sắp xếp tiến hành kiểm tra toàn diện.
Trong quá trình La Mông và Tiếu Thụ Lâm theo cùng toàn bộ hành trình, kiểm tra toàn diện tiến hành cũng coi như thuận lợi, có một số kết quả kiểm tra trong chốc lát còn chưa ra được, nói là phải đợi hai ngày nữa mới có thể lấy kết quả, có mấy mục lập tức liền có thể có, ví dụ như điện tâm đồ, bác sĩ này vừa nhìn điện tâm đồ của Bé Khỉ, liền nhíu mày.
“Như thế nào?”. Thấy gã nhíu mày, tim của La Mông và Tiếu Thụ Lâm cũng đều muốn vọt ra ngoài.
“Lại làm siêu âm màu xem xem”. Bác sĩ nói.
Ở bệnh viện, chỗ tốt của có người quen chính là có thể bỏ qua chờ đợi lâu lắc. Rất nhanh, siêu âm màu trái tim của Bé Khỉ liền có kết quả rồi.
“Thế nào?’. Lúc này tim của La Mông đều vọt tới cổ họng rồi.
“Là thông liên nhĩ*, không phải rất nghiêm trọng có thể quan sát xem xét trước, nhưng mà hiện tại đứa bé này đã lớn như vậy rồi, cơ hội tự khép kín không phải rất lớn, đề nghị vẫn là nhanh chóng làm phẫu thuật”. Bác sĩ nói.
*Thông liên nhĩ: là một dạng bẩm sinh làm cho chảy giữa hai buồng tim được gọi là nhĩ trái và nhĩ phải. Bình thường nhĩ trái và nhĩ phải tách biệt nhau bởi một vách được gọi là vách liên nhĩ. Nếu vách này bị khiếm khuyết hoặc không có, máu giàu oxy có thể chảy trực tiếp từ bên trái của tim để trộn với máu kém oxy ở bên phải của tim và ngược lại. Điều này có thể dẫn đến máu động mạch cung cấp cho , các cơ quan và các mô có nồng độ oxy thấp hơn bình thường. Tuy nhiên thông liên nhĩ có thể không gây các dấu hiệu hoặc triệu chứng dễ nhận thấy, đặc biệt nếu lỗ thông nhỏ
“Thông liên nhĩ?”. La Mông và Tiếu Thụ Lâm căn bản dốt đặc cán mai đối loại thuật ngữ chuyên dụng y học này.
“Là một loại bệnh tim bẩm sinh, theo lý thuyết trẻ em bị thông liên nhĩ, cùng với Trisomy 21 (hội chứng Dow) tỉ lệ không cao lắm, nhưng mà các anh tốt nhất vẫn là kiểm tra nhiễm sắc thể cho bé xem xem”. Bác sĩ lại nói.
“Trisomy 21?”. Này lại là một cái bọn họ nghe không hiểu.
“Cũng gọi là đần độn bẩm sinh”. Bác sĩ nói. Bản thân gã cũng cảm thấy tỉ lệ này không cao lắm, nhưng mà đứa bé trước mắt này, lớn như vậy vẫn là không biết nói, hành vi động tác ở trong mắt gã cũng có vẻ có chút quái dị, tốt nhất vẫn là làm kiểm tra xem xem.
“………”. La Mông và Tiếu Thụ Lâm cũng không lên tiếng, yên lặng mang theo Bé Khỉ, theo đề nghị của bác sĩ, lại làm một cái kiểm tra nhiễm sắc thể.
Nên làm kiểm tra đều làm xong, kế tiếp chính là chờ kết quả, lúc rời khỏi bệnh viện, tâm tình của La Mông và Tiếu Thụ Lâm đều là nặng nề, trước đó bọn họ nghĩ rằng thân thể của bé con này có thể sẽ có các loại vấn đề, nhưng cho tới bây giờ đều không nghĩ tới phương diện này, hôm nay bị bác sĩ người ta vừa nói như vậy, mới phát hiện thì ra còn có loại khả năng này.
“Làm sao có thể?”. Lúc trở về vẫn là Tiếu Thụ Lâm lái xe, chạy được một lát, gã lắc đầu nói: “Trước đó lúc lửa cháy núi bé còn là người đầu tiên biết mà”.
“Đúng, con trai chúng ta chính là ở trên núi lâu rồi, không học được nói chuyện mà thôi”. La Mông cũng nói như vậy.
“Trở về dạy bé nói chuyện thật tốt”. Tiếu Thụ Lâm nói.
“Hiện tại liền dạy”. Lúc này La Mông cũng không khỏi có chút nóng vội, anh gấp rút muốn để Bé Khỉ nhanh chóng hé miệng nói chuyện, chứng minh chuyện bác sĩ nói lúc nãy căn bản không khả năng.
“Tới, Bé Khỉ, kêu ba ba”. La Mông nâng Bé Khỉ, để bé đứng ở trên đùi của chính mình.
“Ba……Ba……”. Bé Khỉ một chữ dùng một chút gian nan phát ra hai cái âm tiết.
“Ba ba”.
“Ba……”.
“Ba ba”.
“Ba…..Ba”.
“Ừm! Thật không tệ, lại kêu một tiếng”.
“Ba, ba……”.
“Đúng rồi! Lại kêu một tiếng”.
“Ba, ba”.
“Đúng rồi! Đúng rồi! Lại kêu một tiếng”
“…….”. Bé Khỉ nghiêng đầu một cái, đột nhiên từ trong miệng toát ra một câu: “Xe nửa”. (nguyên văn: hổ xa, em nó nói ngọng, còn đúng là hỏa xa = xe lửa)
“Ái chà! Con trai ba đều biết nói xe lửa rồi!”. La Mông nhưng cực kỳ cao hứng, ôm Bé Khỉ ngồi ở ghế sau lăn qua lăn lại, phía trước lái xe Tiếu Thụ Lâm cũng cười theo, mới nãy nặng nề từ bệnh viện tuôn ra cũng tản đi không ít.
Tiếu Thụ Lâm tìm chỗ gần đường sắt đậu xe, hạ cửa kiếng xe xuống để Bé Khỉ nhìn xe lửa một hồi, bản thân gã lại xuống xe hút điếu thuốc.
“Ô ô ô…….”. Lại có một toa xe lửa từ phía trước chạy tới đây.
“Ba ba, xe nửa”. Bé Khỉ nói.
“Ừ, xe lửa”. La Mông giơ tay sửa lại mái tóc bị gió thổi loạn của bé.
“Xe nửa”. Bé Khỉ nhìn xe lửa càng chạy càng xa, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
“Xe lửa đi rồi”. La Mông nói.
“Xe nửa…….”. Bé Khỉ nhìn phương hướng biến mất của xe lửa, vẻ mặt buồn bả mất mát.
“Đi về chứ?”. Tiếu Thụ Lâm ném tàn thuốc xuống đất đạp đạp, nói với La Mông.
“Ừ, hôm nay đi về trước, lần tới có cơ hội lại dẫn bé tới đây xem xe lửa”. La Mông cười cười, nói: “Cậu ngồi đằng sau đi, tớ lái xe”.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm lên tiếng, liền mở cửa xe cho La Mông, La Mông ôm Bé Khỉ bước xuống, giao bé con vào tay Tiếu Thụ Lâm, chính mình đi ngồi ghế lái, Tiếu Thụ Lâm mang theo Bé Khỉ ngồi ghế sau.
“Ba ba”. Bé Khỉ nhăn mũi ngửi ngửi trên người Tiếu Thụ Lâm.
“Không thích mùi này?”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười nói.
“Ba ba”. Bé Khỉ lại kêu một tiếng.
“Ngoan, lại kêu một tiếng”. Tiếu Thụ Lâm cảm thấy con gã kêu tới cực dễ nghe.
“…..”
Chạng vạng hôm nay lúc bọn La Mông trở lại Ngưu Vương trang, phát hiện trên núi dị thường náo nhiệt, bên ngoài tứ hợp viện đứng rất nhiều người, mỗi người đều duỗi cỗ cười hì hì nhìn hướng trên sườn núi đối diện, còn có ủng hộ cố lên.
“Mĩ Tuệ chay mau nha!”.
“Mau! Mau! Mẹ cháu sắp đổi kịp rồi!”.
“Ai nha! Tóm được tóm được rồi!”.
“Ôi chao…… Thiếu chút nữa”.
La Mông nhìn hướng trên sườn núi bên kia, liền nhìn thấy hai mẹ con La Hồng Phượng và La Mĩ Tuệ, La Mĩ Tuệ vung cánh tay nhỏ liều mạng chạy ở phía trước, La Hồng Phượng ở phía sau đuổi theo không tha, hai mẹ con một trước một sau ở trên sườn núi chạy như điên không ngừng.
“Đây là sao?”. La Mông đậu xe xong liền đi qua xem rốt cục là sao, Tiếu Thụ Lâm ôm bé Khỉ đi theo qua.
“Đứa trẻ trâu này lại gặp rắc rối rồi”. Hầu mập ngậm trái dưa leo, tươi cười đầy mặt nói.
“Lần này nó lại làm gì?”. La Mông hỏi cậu ta.
“Hôm nay không phải thứ bảy sao, nghe nói buổi sáng ở trong tiệm liền làm con nhà người ta khóc, buổi chiều càng lợi hại, hai chị em im hơi lặng tiếng liền tự đi lên núi xem khỉ, chị anh vừa quay đầu lại tìm không thấy người, hỏi ai ai cũng không biết, này làm chị anh gấp đến độ thiếu chút nữa liền đi báo án rồi”. Hầu mập hoàn toàn một bộ bộ dáng xem náo nhiệt.
“Ai nha! Xem ra là sắp chạy hết nổi rồi”. La Mĩ Tuệ trên sườn núi chạy trốn càng ngày càng chậm, những người xem náo nhiệt liền nói.
“Lão Chu à, thể lực chị anh thật không tệ, này đều chạy sắp hai mươi phút rồi”. Lại có người cười nói với La Mông.
“Từ tiều học tới sơ trung, hàng năm đều là uỷ viên thể dục”. La Mông cười nói.
“Oa! Thật đúng là không nhìn ra!”. La Hồng Phượng ở trong tiệm mỗi ngày đều là cười tủm tỉm, không mang theo một tia khí chất cường hãn, ai có thể liên hệ cô cùng uỷ viên thể dục cùng một chỗ. “Tôi nói cô bé La Mĩ Tuệ này làm sao lợi hại như vậy chứ, thì ra là di truyền”.
“Hồi nhỏ đã lợi hại rồi, ngoại trừ cha tôi thì tôi chỉ sợ chị ấy”. La Mông nhìn La Hồng Phượng chạy như điên trên sườn núi, trong mắt cũng nhiễm thượng ý cười thản nhiên.
Hồi nhỏ, đặc biệt hồi học sơ trung trước đây chênh lệch mấy tuổi vẫn là rất rõ ràng, La Hồng Phượng liền quản lý anh như quản lý cháu trai ấy, cố tình ở trong trường học anh bất kể làm chút chuyện xấu gì đều không thể gạt được chị ấy, nói dối đều có thể bị chị ấy bóc mẽ, lúc ấy La Mông còn rất chán ngấy chị ấy.
Đặc biệt có một lần, La Mông sau tan học cùng mấy bạn học lén đi phòng máy chơi game, kết quả La Hồng Phượng không biết như thế nào chiếm được tin tức, mặc một bộ đồng phục học sinh sơ trung, nghênh ngang liền đi vào phòng máy chơi game đó trước mắt đám học sinh tiểu học sơ trung và nhóm thanh niên nhỏ lưu manh, xách cái lỗ tai La Mông liền lôi đi, lúc ấy anh thật sự là cảm thấy rất mất mặt, mấy ngày cũng không nói chuyện cùng La Hồng Phượng.
Hiện tại nhớ lại, không biết bắt đầu từ khi nào, La Hồng Phượng liền không lại sắm vai vai diễn đại tỷ nữa, La Mông đầu tiên là thi đậu cao trung trọng điểm, sau đó lại thi đậu đại học trọng điểm, thành nhân vật phong vân của nơi này bọn họ, mà quầng sáng trên người La Hồng Phượng lại dần dần mờ đi.
Từ đại tỷ tự tin kiêu ngạo, dần dần biến thành một cô gái bình thường, học được mỉm cười nhã nhặn, cũng sẽ không chống eo lớn tiếng ồn ào với anh nữa. Sau đó lại biến thành một bà chủ gia đình biết chịu đựng, một đoạn hôn nhân rõ ràng không mĩ mãn, chị lại nhịn một cái chính là nhiều năm.
“Ái chà, vẫn là bị tóm rồi”. Lúc này, một hồi trò chơi bạn đuổi tôi chạy trên sườn núi đối diện, cuối cùng cũng lấy la Mĩ Tuệ bị tóm chấm dứt, người xem náo nhiệt dưới chân núi thở dài thở ngắn có chút tiếc nuối.
“Con chạy đi? Như thế nào không chạy?”. La Hồng Phượng xách cái lổ tai của la Mĩ Tuệ, kéo cô bé đi hướng dưới chân núi.
“Mẹ ơi! Đau!”. La Mĩ Tuệ nghiêng đầu, thất tha thất thểu theo sát bên người La Hồng Phượng, chạy trốn non nửa tiếng, lúc này cô bé cũng là mệt tới mồ hôi đầy ót rồi.
“Hiện tại biết đau rồi? Mới nãy chạy cái gì? Sao không học em con một chút, làm sai nên ngoan ngoãn nghe dạy bảo, thành thành thật thật. Còn muốn chạy, chạy liền hết chuyện? Chạy trốn hôm nay còn có thể chạy trốn ngày mai? Con đồ đầu đất, còn không bằng em con nữa”. La Hồng Phượng vừa dạy bảo vừa lôi La Mĩ Tuệ xuống núi.
“Mẹ ơi, cái lổ tai sắp đứt rồi”. La Mĩ Tuệ mang theo khóc nức nở cầu xin tha thứ nói, đau một chút không sao, nếu cái lổ tai đứt mất thì làm sao?
“Đứt thì đứt, lại không biết nghe lời, chừa cái lổ tai dùng làm gì?”. La Hồng Phượng ngoài miệng nói như vậy, lực đạo trên tay rốt cuộc vẫn là giảm bớt.
“Cậu!”. La Mĩ tuệ vừa nhìn thấy La Mông, lập tức liền giống như nhìn thấy cứu tinh, lần trước bé bị La Hồng Phượng ruột đuổi ở trên đường, cuối cùng vẫn là La Mông giải vây cho bé, tuy rằng lột không ít hạt sen, nhưng rốt cuộc cũng không bị đánh, lúc này bé còn nghĩ lấy công chuộc tội.
“Nghe nói hai chị em con tới trên núi trèo cây cùng đám khỉ hả?’. La Mông hỏi cô bé.
“Cậu, đám khỉ trên núi trèo cây rất giỏi”. Nói tới khỉ trên núi, cô bé này hai mắt lóe sáng, còn có chút chưa thõa mãn.
“Trèo cây giỏi có tác dụng gì?”. Tiếu Thụ Lâm cười tủm tỉm nói.
“Sao không tác dụng ạ?”. La Mĩ Tuệ không phục, ở trường cô bé, trèo cây tuyệt đối tuyệt đối kỹ năng hạng nhất rất uy phong, bên cạnh sân thể dục trương bọn cô bé có hai cây hồng, thời gian trước trái hồng trên cây đều chín rồi, toàn bộ giáo viên học sinh nhiều người như vậy, liền một mình cô bé hái được.
“Vậy sao mới nãy con không leo lên cây đi?”. Tiếu Thụ Lâm hỏi cô bé.
“A?”. La Mĩ Tuệ đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền nhăn mặt nhăn mày, ảo não nói: “Con quên mất tiêu”.