Người cha phi thường

Chương 13

Mã Tiểu Khiêu không có lý tưởng nào khác, nó không giống bá đầu vương Mã Đạt, cũng không giống con khỉ Mao Triệu, chúng nó lúc thì lý tưởng này, lúc thì có lý tưởng khác, lý tưởng vẫn thường luôn thay đổi. Lúc năm học thứ nhất, lý tưởng của Mã Đạt là làm giải phóng quân, lý tưởng của Mao Triệu là làm nhà khoa học; Lúc năm học thứ hai, lý tưởng của Mã Đạt và Mao Triệu đều đã thay đổi: Lý tưởng của Mã Đạt là đổi thành ngôi sao bóng đá, lý tưởng của Mao Triệu đổi thành là nhà phi hành; Lúc năm thứ ba, Mã Đạt và Mao Triệu lại đổi nữa: lý tưởng của Mã Đạt đổi thành làm giám đốc công ty, lý tưởng của Mao Triệu đổi thành là nhà ngân hàng. Đổi đi đổi lại, chỉ có lý tưởng của Mã Tiểu Khiêu là không thay đổi, lúc năm thứ nhất, nó muốn làm ba; Lúc năm thứ hai, nó muốn làm ba; Lúc năm thứ ba nó vẫn muốn làm ba. Các bạn học đều cười nó, thầy cô giáo cũng cười nó, nhưng Mã Tiểu Khiêu không sợ người khác cười, nó vẫn là muốn làm ba.

“Làm ba có gì hay?” Đầu bá vương Mã Đạt có chút xem thường Mã Tiểu Khiêu, “làm ba phải kết hôn, phiền đến chết đi.”

Mã Tiểu Khiêu vội vàng tuyên bố: “tôi không muốn kết hôn.”

“Bạn không kết hôn, làm sao có thể làm ba?”

Mã Tiểu Khiêu không tin, không kết hôn là không thể làm ba.

Mã Tiểu Khiêu đi thương lượng cùng ngài Mã Thiên Tiếu: “cha, cha để cho con làm ba một ngày, cha làm Mã Tiểu Khiêu, có được không?”

“Cái gì, cái gì?” Ngài Mã Thiên Tiếu cho rằng lỗ tai của ông ta nghe không rõ, “Mã Tiểu Khiêu, con nói lại lần nữa đi.”

Mã Tiểu Khiêu nói lại một lần nữa.

Lần này, ngài Mã Thiên Tiếu đã nghe rõ. Ông ta nói để cho Mã Tiểu Khiêu làm ba một ngày không có vấn đề gì, nhưng là muốn Mã Tiểu Khiêu nói cho ông ta biết, tại sao muốn làm ba?

Mã Tiểu Khiêu nói, làm ba có thể không làm bài tập. Làm ba có thể quản con. Làm ba trong túi là tiền, muốn mua gì thì có thể mua cái đó. Làm ba rất tự do, muốn làm gì thì có thể làm cái đó.

Ngài Mã Thiên Tiếu nghe xong cất tiếng cười ha ha, ông ta không biết làm ba lại có nhiều chổ như thế này. Ông ta đồng ý vào ngày cuối tuần, để cho Mã Tiểu Khiêu làm ba một ngày.

Sáng sớm ngày thứ bảy, Mã Tiểu Khiêu còn ngũ nướng trên giường, ngài Mã Thiên Tiếu đến giật chiếc chăn của Mã Tiểu Khiêu.

“Mã Tiểu Khiêu, mau thức dậy làm bài tập!”

Mã Tiểu Khiêu nhướng nhướng mắt: “ngày hôm nay con làm ba, cha làm con, làm sao lại có chuyện con trai đi quản lý ba?”

Ngài Mã Thiên Tiếu lập tức đổi giọng gọi Mã Tiểu Khiêu là “ba”.

“Ba, con trai ba bụng đói rồi, ba có lo không?”

Mã Tiểu Khiêu lật mình lại. Tuy rằng nó vẫn muốn ngũ thêm một chút, nhưng đã làm ba làm sao lại có thể để cho con trai đói bụng được?

Mã Tiểu Khiêu ra khỏi giường, vừa ngáp, vừa hỏi ngài Mã Thiên Tiếu muốn ăn gì?

“Sữa bò, trứng gà, giăm bông nóng, dưa leo, bánh mì miếng.” Ngài Mã Thiên Tiếu không câu nệ, “trứng gà phải cắt thật gọn.”

Mã Tiểu Khiêu vừa nghe đã cảm thấy phiền. Nó nói: “con ăn nhiều thế này, có thể ăn ít lại một chút không?”

“Cứ như thế, không được thiếu chút nào.” Ngài Mã Thiến Tiếu nói, “lẽ nào ba sợ phiền, mà để cho con trai ăn đói sao?”

Nếu như người ba sợ phiền không để cho con trai ăn no, nhất định là người ba xấu lòng dạ sói. Mã Tiểu Khiêu không muốn làm người ba xấu lòng dạ sói, nó bê đến cho ngài Mã Tiểu Khiêu một ly sữa bò, để bánh mì miếng vào trong lò nướng, ban đầu là hai miếng nướng không đều, hai miếng sau nướng thật chín vàng, tiếp theo là cắt giăm bông, rồi cắt dưa leo.

Mã Tiểu Khiêu chiên trong chảo bằng một cái trứng gà. Ngài Mã Thiên Tiếu chê dầu quá nhiều, chiên chín quá. Mã Tiểu Khiêu đành phải chiến lại một cái trứng khác, chiên thật mềm, chính là loại ngài Mã Thiên Tiếu muốn ăn.

Trên bàn ăn, ngài Mã Thiên Tiếu giành lấy hai miếng bánh nướng thật vàng bỏ vào trong đĩa của mình, lại lấy cái trứng gà chiên thật mềm bỏ vào trong đĩa của mình. Còn lại hai miếng bánh mì chiên không vàng và cái trứng chiên chín quá, đành để Mã Tiểu Khiêu ăn. Trong lòng Mã Tiểu Khiêu rất khó chịu, nhưng nó lại không thể tranh ăn cùng ngài Mã Tiểu Khiêu, vì ngày hôm nay, nó là ba, ngài Mã Tiểu Khiêu là con, làm ba sao lại có thể tranh ăn cùng con trai được?

Mã Tiểu Khiêu nén đi cơn giận, nhìn ngài Mã Thiên Tiếu thật không vừa mắt. Nó nhìn thấy ngài Mã Thiên Tiếu đang mặc chiếc áo âu phục thẳng thóm, mang đôi giầy sáng bóng, bộ dáng như thế thật không giống đứa con trai, liền để cho ngài Mã Tiểu Khiêu đổi y phục cho nó mặc.

“Thế con mặc cái gì?” Ngài Mã Tiểu Khiêu thật không muốn, “làm con cũng không được mặc y phục sao!”

Mã Tiểu Khiêu kêu ngài Mã Thiêu Tiếu mặc bộ áo thun trắng toàn thân, xem ra đã có chút giống trẻ con rồi. Lại đội lên đầu cái nón kết, để vành nón kéo ở sau gáy, ôi, đã giống con trai rồi.

Chiếc áo âu phục của ngài Mã Tiểu Khiêu vừa dài vừa to, mặc lên trên người của Mã Tiểu Khiêu giống như chiếc áo dài. Ô, Mã Tiểu Khiêu trong thoáng chốc cũng đã tìm được cảm giác làm ba rồi.

Làm ba thì phải quản con trai.

“Mã Tiểu Khiêu, mau đem bài tập ra làm đi!”

Ngài Mã Thiên Tiếu rất biết nghe lời đem cặp sách của Mã Tiểu Khiêu ôm ra, sau đó nhỏ tiếng hỏi Mã Tiểu Khiêu: “này, trước tiên là làm số học hay là làm bài ngữ văn?”

Mã Tiểu Khiêu cũng nhỏ tiếng trả lời: “trước tiên làm bài làm văn.”

Mã Tiểu Khiêu trong lòng thầm vui, nó sợ nhất viết văn, ngày hôm nay nó làm ba, đã có thể không viết văn rồi.

Ngài Mã Thiên Tiếu lại nhỏ tiếng hỏi: “đầu đề bài văn là gì?”

Mã Tiểu Khiêu nhỏ tiếng trả lời: “một ngày của tôi.”

Nói xong mấy câu nói, ngài Mã Thiên Tiếu lại trở về bộ dáng của con trai, Mã Tiểu Khiêu lại trở về bộ dáng của người ba.

Nhìn thấy ngài Mã Thiên Tiếu đã viết lên trong vỡ làm văn viết xong đầu đề “Một ngày của tôi”, Mã Tiểu Khiêu cảm thấy cả người nhẹ nhỏm, nó nằm trên ghế xa lông, để chân gác lên trên bàn trà, xem ti vi.

“Ba, tắt ti vi đi!”

“Tại sao phải tắt ti vi?” Mã Tiểu Khiêu vung tay về phía ngài Mã Thiên Tiếu, “đi đi đi, mau đi làm bài tập, làm con mà quản ba sao.”

“Ba xem ti vi, con làm bài tập, con không làm!” Ngài Mã Thiên Tiếu đặt mông ngồi bên cạnh Mã Tiểu Khiêu, “con cũng muốn xem ti vi.”

Mã Tiểu Khiêu hết cách, đành phải tắt ti vi đi.

Mã Tiểu Khiêu từ trong túi áo âu phục móc ra một bao thuốc thơm, dùng hai ngón tay kẹp lấy một điếu, làm bộ dáng như đang hút thuốc.

Ngài Mã Thiên Tiếu đã lại làm phiền nó nữa rồi: “ba, ‘Một ngày của tôi” viết như thế nào?”

Mi thật ngốc, ngay cả ‘Một ngày của tôi” cũng không biết viết. Mã Tiểu Khiêu bắt đầu chỉ cho ngài Mã Thiên Tiếu làm văn, “ví dụ như lấy ngày hôm nay của chúng ta ra để viết, ngày hôm nay tôi làm những việc gì đây?”

“Ngày hôm nay con làm ba.”

“Tại sao con lại muốn làm ba?” Đây chính là mở đầu, con làm ba như thế nào? Đây chính là thân bài; Cảm nhận của tôi làm ba là gì? Đây là kết luận. Bài văn đơn giản này, mở đầu viết một đoạn, thân bài viết một đoạn, kết luận viết một đoạn, tổng cộng viết 3 đoạn là được rồi.”

Ngay chính Mã Tiểu Khiêu tự mình cũng cảm thấy kinh ngạc, làm văn sao lại dễ như thế này, viết hay thế này? Nhưng lúc nó còn chưa làm ba, việc sợ nhất chính là viết văn.

Viết xong bài văn, đã là buổi trưa.

“Ba!” Ngài Mã Thiên Tiếu mặt mày nhăn nhở hỏi Mã Tiểu Khiêu, “buổi trưa ba chuẩn bị gì cho con ăn vậy?”

Mã Tiểu Khiêu đầu bừng lên, nó hết hơi sức nói: “con muốn ăn gì? Nói đi, đơn giản thôi.”

“Sườn heo khoai tây kho, lại thêm một bát canh cà chua.”

“Ba không biết nấu món Sườn heo khoai tây kho, chỉ biết nấu canh cà chua.”

Ngài Mã Thiên Tiếu nói: “ngay cả món sườn heo khoai tây kho đều không biết nấu, con còn muốn làm ba sao?”

“Con không làm ba nữa là được rồi.” Mã Tiểu Khiêu cởi ra chiếc áo âu phục vừa to vừa dài mà nó đang mặc trên mình ra, “làm ba có gì hay đâu!”

Mã Tiểu Khiêu làm ba nữa ngày, cảm thấy có một đứa con cũng đủ phiền rồi. Từ đấy về sau, nếu cùng Mã Tiểu Khiêu nói về lý tưởng, Mã Tiểu Khiêu thà rằng không có lý tưởng, cũng không muốn làm ba.