Người cha phi thường

Chương 12

Chuột ở trong phòng sách đã làm cho ngài Mã Thiên Tiếu sứt đầu mẻ trán, dùng vũ lực dùng trí tuệ đều không chiến thắng được chúng nó, điều này đã làm cho ngài Mã Thiên Tiếu có cảm giác thất bại trước giờ chưa từng có. Ngài Mã Thiên Tiếu có chút sợ hãi, ông ta sợ nếu như ông ta không đánh bại một cách triệt để chuột ở trong phòng sách, loại cảm giác thất bại này sẽ suốt đời đi theo ông ta.

Tiểu thư La, thư ký của ngài Mã Thiên Tiếu, không nhẫn tâm nhìn thấy xưởng trưởng Mã bị hai con chuột đánh bại thế này, liền hiến kế cho ông ta, nói có một loại keo dính chuột, là một loại vũ khí mạnh nhất để đối phó với chuột.

“Lúc ban đầu nhà chúng tôi cũng giống như nhà của ngài, chỉ có hai con chuột. Hai con chuột này sinh ra một đàn con, chuột con lớn lên, lại sinh ra một đàn chuột nhỏ, trong nhà chúng tôi có 3 đời nhà chuột, tổng cộng có hơn mười mấy con, trời vừa tối thì chúng mò ra phá, về sau, mua một miếng keo dán chuột, một lúc giết chết ba đời nhà chuột.”

Ngài Mã Thiên Tiếu có chút không tin: “đây có phải có chút quá thần kỳ không!”

“Không có chút gì thần kỳ cả.” Tiểu thư La nói phớt qua: “đầu tiên là một con chuột bị dán dính, anh chị em của nó đến cứu, kết quả đều bị dán dính cả; Sau đó là ba má của nó lại cứu chúng nó, kết quả đều bị dán dính hết; Tiếp theo đó, là ông nội bà nội lại cứu chúng nó, kết quả là vẫn bị dán dính hết cả. Ngài xem, đây có phải là ba đời nhà chuột, đều đã bị dán dính lên trên miếng keo dán chuột không?

Ngài Mã Thiên Tiếu nghe cô La nói cũng có lý, ông ta đã tin uy lực của miếng keo dán chuột.

Ngài Mã Thiên Tiếu suy nghĩ, chuột của nhà ông ta và chuột của nhà cô La có chút không giống nhau, tuy nói là chỉ có hai con, nhưng lại là hai con chuột gặm sách, chuột có trí lực cao, không được xem thường một chút nào. Ông ta mua về bốn miếng keo dán chuột, trong lòng nghĩ việc này không nên để xãy ra sai sót.

Ngài Mã Thiên Tiếu ở trong phòng sách, đang suy nghĩ cẩn thận về con đường đi của chuột có thể xuất hiện, để cho chắc chắn, ở bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, mỗi hướng đặt một miếng keo dán chuột.

“Ha ha!” Cảm giác thất bại của ngài Mã Thiên Tiếu đã hết sạch sành sanh, mà còn có lòng tin tất thằng. “Chỉ cần bị dán dính rồi, thì đừng mong gì chạy thoát!”

Mã Tiểu Khiêu nhắc nhỡ cha: “cha đừng quên là chuột nhà chúng ta là chuột gặm sách, rất thông minh đấy!”

Ngài Mã Thiên Tiếu nói: “Chuột có thông minh đến đâu, đều phải đi trên đất, đi qua đi lại, một chút không cẩn thận, sẽ bị dán dính.”

Ngày hôm đó, ngài Mã Thiên Tiếu rất là hưng phấn, trên miệng luôn nở nụ cười thắng lợi.

Tối đến, Mã Tiểu Khiêu và ngài Mã Thiên Tiếu nấp ở bên ngoài cửa phòng sách, chỉ đợi miếng keo dán chuột dán dính chuột, họ sẽ chạy vào.

“Chít chit chit chit!”

“Chít chit chit chit!”

Chỉ nghe tiếng kêu của chuột, không nhìn thấy chuột bò ra.

Mã Tiểu Khiêu hỏi cha làm thế nào đây?

Ngài Mã Thiên Tiếu rất kiên trì, ông ta nói nhỏ ở bên tai của Mã Tiểu Khiêu: “người ta đọc sách, có lúc đọc mệt; Chuột gặm sách cũng có lúc mệt.”

Ngài Mã Thiên Tiếu nói thật không sai, chuột gặm sách mệt rồi, từ trên giá sách nhảy xuống, nhảy lên trên cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ, mặt trăng rất to rất tròn.

Vẫn là hai con chuột đó. Chúng nó vai sánh vai, ngồi trên cửa sổ, ngắm trăng trên trời.

Mã Tiểu Khiêu lại hỏi cha: “làm sao đây?”

Ngài Mã Thiên Tiếu vẫn là rất kiên trì, ông ta nói ngắm trăng cũng có lúc mệt.

Ngài Mã Thiên Tiếu nói quá đúng, hai con chuột ngắm trăng ngắm đến mệt rồi, từ trên cửa sổ nhảy xuống đất.

Ánh trăng sắc bạc từ cửa sổ chiếu vào, chiếu đến trên đất, giống như từng chùm từng chùm ánh sáng chiếu trên sân khấu. Hai con chuột lấy sàn nhà của phòng sách, làm thành vũ đài hoa lệ, hai con chuột ôm nhau, cùng nhau nhảy điệu van trên đất.

Múa thật đẹp!

Hai mắt của ngài Mã Thiên Tiếu và hai mắt của Mã Tiểu Khiêu dán chặt vào bước chân của chuột, mong chúng nó nhãy đến miếng keo dán chuột.

Nhưng, hai con chuột này xoay qua xoay lại, đều chỉ xoay quanh bốn miếng keo dán chuột.

“Đừng nhụt chí.” Ngài Mã Thiên Tiếu so ra có lòng tin hơn Mã Tiểu Khiêu, “đợi chúng nó quay đến chóng mặt, chúng nó sẽ phải quay đến miếng keo dán chuột.”

Ngài Mã Thiên Tiếu nói thật đúng, hai con chuột thật đã bị chóng mặt, ngã nằm sấp trên đất không nhục nhích.

“Mã Tiểu Khiêu, xông vào!”

Ngài Mã Thiên Tiếu dẫn dắt Mã Tiểu Khiêu xông vào trong phòng sách, hai con chuột giống như đã bị tiêm trúng chất kích thích, điên cuồng chạy trong phòng sách.

Ngài Mã Thiên Tiếu đang mãi mê chỉ huy con trai tác chiến: “Mã Tiểu Khiêu, đuổi chúng nó chạy vào chổ miếng keo dán chuột!”

Mã Tiểu Khiêu đuổi một con chuột chạy về phía miếng keo dán chuột, chuột phóng qua miếng keo dán chuột, một chân của Mã Tiểu Khiêu lại đạp một cách ngay ngắn vào một miếng keo dán chuột. Nó đuổi theo không tha, muốn đem con chuột này đuổi đến miếng keo dán chuột khác. Con chuột lại phóng lên, phóng qua khỏi miếng keo dán chuột. Mã Tiểu Khiêu một chân sải đến, ngay chóc, dẫm lên ngay trên miếng keo dán chuột.

“Cha, hai chân con đều bị dán dính cả rồi.”

Bấy giờ, Mã Tiểu Khiêu nghe thấy tiếng nói càng đau thương hơn của ngài Mã Thiên Tiếu: “Mã Tiểu Khiêu, hai chân của cha cũng bị dán dính rồi.”

Tổng cộng bốn miếng keo dán chuột, kết quả hai miếng dán lên trên hai chân của Mã Tiểu Khiêu, hai miếng khác dán dính trên hai chân của ngài Mã Thiên Tiếu.