Người cha phi thường

Phần II - Chương 1

1. 

Mỗi học kỳ trong trường học đều tổ chức cho học sinh xem buổi chiếu phim.

Sau buổi chiếu phim, trời đã sắp tối rồi, Mạnh Tiểu Kiều và Phó Lâm Lâm kết bạn cùng nhau đi về nhà.

Trên đường về có một tiệm thức ăn nhanh “Kentucky” vừa mới khai trương, Phó Lâm Lâm kéo lấy Mạnh Tiểu Kiều đi vào bên trong.

“Tôi mời bạn ăn Ham bu ger.”

“Tôi không muốn ăn.” Mạnh Tiểu Kiều rút tay ra khỏi bàn tay của Phó Lâm Lâm.

“Kỳ lạ, không phải là bạn rất thích ăn Ham bu ger đó sao?”

“Nhưng tôi bây giờ và sau này sẽ không thích ăn Ham bu ger nữa.” Mạnh Tiểu Kiều nói: “là vì mấy hôm trước đây tôi xem báo, có một bài báo nói ăn thức ăn ‘Macdonan’, ‘Kentucky’ rất dễ làm cho người ta phát mập.

“Kệ họ!” Phó Lâm Lâm lại kéo Mạnh Tiểu Kiều đi vào trong, “hơn nữa không phải ngày nào cũng ăn, làm sao có thể mập được mà mập?”

Mạnh Tiểu Kiều nói không lại Phó Lâm Lâm đành phải đi cùng cô ấy.

Người bên trong cửa hàng rất đông, đã không còn chổ ngồi. Đúng lúc Mạnh Tiêu Kiều đang ngó đông ngó tây tìm chổ, bổng nghe tiếng kêu kinh hãi của Phó Lâm Lâm: “Mạnh Tiểu Kiều!”

Mạnh Tiểu Kiều giật thót người: “cái gì vậy, tôi đây.”

Bộ dáng của Phó Lâm Lâm rất bí hiểm: “mau nhìn đi, cha bạn!”

Nhìn theo ngón tay của Phó Lâm Lâm chỉ, Mạnh Tiểu Kiều quả nhiên nhìn thấy cha của nó đang ngồi ở trong một góc quán. Đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân gây nên tiếng kêu kinh ngạc của Phó Lâm Lâm, vấn đề ở chổ là có một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đang ngồi đối diện cha của Mạnh Tiểu Kiều.

Cha Mạnh Tiểu Kiều và người con gái xinh đẹp trẻ tuổi đó đang nói cười vui vẻ, ông ta đang ngậm ống hút hút từng chút từng chút nước trong ly một cách phong độ tao nhã có chút gì đó giống như trong phim, Mạnh Tiểu Kiều cảm thấy ông ta lúc ở trong nhà hoàn toàn giống như là hai người xa lạ, ở trong nhà cha bất luận uống gì vẫn là ngữa đầu uống một hơi, bên mép vẫn thường chãy xuống tí nước.

Người con gái xinh đẹp trẻ tuổi đó không biết đang nói chuyện gì vui, mà cha Mạnh Tiểu Kiều nghe rất chăm chú. Thân hình của ông ta đang nghiêng về phía trước, đôi mắt đang nhìn một cách cười tít mắt về phía đối phương, có lúc còn cùng người con gái đó phát ra tiếng cười vui vẻ. Nhìn rõ, cha cùng người con gái đó đang rất vui vẻ bên nhau. Trong lòng Mạnh Tiểu Kiều bất giác có một chút khó chịu, cô ấy đang khó chịu cho mẹ, vì ở trong ký ức của cô ấy, cha của cô ấy chưa bao giờ ngồi nghe mẹ nói chuyện một cách chăm chú thế này, cũng chưa hề cùng mẹ phát ra tiếng cười vui vẻ như thế. Cô bé từ lâu đã nghĩ đến một cách mờ mờ cha và mẹ sống cùng nhau gần như không vui.

Nhìn thấy Mạnh Tiểu Kiều buồn, Phó Lâm Lâm cũng không còn lòng dạ nào ăn Ham bu ger.

“Chúng ta về nhà thôi!”

Phó Lâm Lâm kéo Mạnh Tiểu Kiều đi ra khỏi cửa hàng thức ăn nhanh.

“Có lẽ là họ thật không có việc gì,” Phó Lâm Lâm muốn au ủi Mạnh Tiểu Kiều, “cha bạn chẳng qua là đang ăn một bữa cơm cùng người con gái đó.”

Mạnh Tiểu Kiều đã nghĩ đến điều này, nhưng trong lòng cô bé vẫn có chút buồn.

“Tôi cảm thấy người con gái đó rất quen, hình như đã đến nhà chúng tôi rồi.”

“Cô ấy là ai?”

“Tôi nhớ ra rồi,”Phó Lâm Lâm nói, “cô ấy là nhân viên đánh máy của phòng cơ mật ở công ty ba tôi, hôm đó cô ấy đến nhà tôi để lấy công văn.”

Lúc chia tay ở dưới lầu, Mạnh Tiểu Kiều nói với Phó Lâm Lâm: “bạn có thể không đem sự việc ngày hôm nay nhìn thấy nói cho ba bạn nghe được không?”

Phó Lâm Lâm gật gật đầu.

Mạnh Tiểu Kiều kiên trì bắt Phó Lâm Lâm phải thề.

Phó Lâm Lâm giơ bàn tay phải lên: “tôi xin thề!”

2.

Mạnh Tiểu Kiều về đến nhà, mẹ và Mi E đang ngồi ở trước bàn ăn một cách uể oải, thức ăn trên bàn đang được úp lên một cái lồng bàn_____Xem ra họ đã đợi rất lâu rồi.

“Xin lỗi, con về muộn.”

Mạnh Tiểu Kiều không hiểu bản thân mình tại sao phải nhận lỗi, nếu như lúc bình thường, cô ấy sẽ không như thế này.

“Ôi, Mạnh Tiểu Kiều chúng ta từ lúc nào đã học được cách ăn nói khách sáo thế này?” Tiếng nói của mẹ cô ấy vừa the thé vừa nhỏ bé, ríu ra ríu rít, làm cho Mạnh Tiểu Kiều lại nhớ về người con gái xinh đẹp đó, nhớ lại tinh thần của cha ngồi nghe cô ấy nói chuyện, cô ấy nghĩ giọng nói của cô gái ấy nhất định là dễ nghe đây.

Mạnh Tiểu Kiều cầm lấy một cái chén đi xới cơm, mẹ Mạnh Tiểu Kiều giât lấy cái chén trong tay cô ấy nói: “cha con còn chưa về, hãy đợi chút nữa!”

Mạnh Tiểu Kiều nhìn mẹ, mũi của cô ấy bổng có chút chua sót muốn rơi nước mắt.

“Cha con cũng thật là…..”

“Cái đĩa hát cũ” vừa the thé vừa nhỏ bé lại quay trở lại, mẹ Mạnh Tiểu Kiều liên tục trách móc điều không phải của cha. Nói đi nói lại, chẳng qua là chút chuyện nhỏ vụn vặt thông thường, thật đáng để cho người ta chịu không nỗi, đáng trách cha….”

“chúng ta ăn cơm đi!”

“Con thật không biết gì, đợi cha con về rồi cùng nhau ăn cơm!”

Mạnh Tiểu Kiều buộc miệng nói ra: “cha không thể về nhà ăn cơm tối.”

“Sao con biết?” Mẹ Mạnh Tiểu Kiều đang chăm chú nhìn Mạnh Tiểu Kiều hỏi.

Mạnh Tiểu Kiều tự biết đã lỡ lời, đành phải nói dối: “sáng sớm cha đã nói cho con rồi, con quên không nói cho mẹ biết.”

“Cha con có nói cho con biết ông ta ở nơi nào ăn cơm tối không? Ông ta đang cùng ai ăn cơm tối không?”

Mạnh Tiểu Kiều lắc lắc đầu.

Ánh mắt của mẹ Mạnh Tiểu Kiều mờ tối đi, trong chớp mắt giống như đã già đi rất nhiều.

Mạnh Tiểu Kiều lúc này rất đau lòng thay cho mẹ, nhưng cô ấy lại nghĩ không ra lời nào cụ thể để an ủi mẹ, hiện tại điều cô ấy sợ nhất là không cẩn thận nó ra lời nói sai trái, bán đi người cha hoặc phải tội với mẹ.

Sau khi ăn xong cơm tối, Mạnh Tiểu Kiều trở về phòng mình, Mi E cũng cùng đi vào.

“Mạnh Tiểu Kiều, xãy ra chuyện gì vậy?”

Mạnh Tiểu Kiều biết không giấu được Mi E, liền kéo lấy Mi E, nước mắt đã kìm nén cả buổi tối cuối cùng cũng đã ào ào tuôn ra.

“Mi E, giúp em với!”

3.

Đêm đến, Mạnh Tiểu Kiều nằm ở trên giường nhớ về chuyện của cha và mẹ, lúc đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, cha về đến nhà. Mạnh Tiểu Kiều tỉnh ngủ hẳn, dựng đứng lỗ tai nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Cha mẹ quả nhiên đang cãi nhau, tiếng cãi nhau từ nhỏ đến lớn, cho dù cha muốn ra sức hạ thấp giọng, tiếng nói của mẹ lại càng lúc càng cao, đã đè lên tiếng nói của cha, sau cùng nghe đến cha bước ra khỏi phòng thét lên một tiếng: “bà thật là để cho người ta chịu không nỗi!”

Tiếp đến, lại nghe một tiếng “ầm”, đó là tiếng dập cửa, lòng bàn tay và lòng bàn chân của Mạnh Tiểu Kiều đều toát đầy mồ hôi, cô ấy lo cha sẽ rời khỏi nhà đi ra ngoài.

Điều Mạnh Tiểu Kiều lo lắng quả nhiên đã xãy ra, cha đề ra muốn cùng mẹ sống riêng.

“Sống riêng thường thường là khúc dạo đầu của ly hôn.” Phó Lâm Lâm nói với Mạnh Tiểu Kiều làm như có chuyện ấy thật.

“Ý bạn nói là cha tôi và mẹ tôi sẽ ly hôn?” Mạnh Tiểu Kiều luôn luôn cho rằng con trẻ của cha mẹ ly hôn là rất tội nghiệp, cô ấy không muốn làm đứa trẻ đáng thương.

Phó Lâm Lâm cũng không muốn phải nhìn thấy Mạnh Tiểu Kiều trở thành đứa trẻ đáng thương, cho nên cô ấy không trả lời thẳng vào câu hỏi của Mạnh Tiểu Kiều, mà là phẩn nộ trách móc tất cả việc này đều là do Tần Khả Tâm gây ra.

“Ai là Tần Khả Tâm?”

Chính là người con gái mà chúng ta ở trong ‘Kentucky’ nhìn thấy ngồi cùng cha bạn đấy.” Phó Lâm Lâm nói, “có muốn tôi nói cùng ba tôi một tiếng, khai trừ Tần Khả Tâm đi không?”

“Đừng, đừng!” Mạnh Tiểu Kiều biết Phó Lâm Lâm thật không có nói khoác, ba Phó Lâm Lâm là Phó Tổng giám đốc chủ quản nhân sự, muốn khai trừ một công nhân, chỉ cần một câu nói. Nhưng Mạnh Tiểu Kiều không muốn làm như thế, cô ấy muốn trước tiên đi gặp cha của cô ấy đã.

Buổi chiều tan học, cô ta đi thẳng đến văn phòng làm việc của cha.

“Kiều kiều….”

Biểu thị trên mặt cha rất phức tạp, rất kinh ngạc, bức rức, kiệt sức, đau khổ, vẫn là không biết làm sao? Mà ông ta còn kêu cô bé là Kiều Kiều, ông ta bình thường vẫn là kêu cô bé là Mạnh Tiểu Kiều.

“Cha, chúng ta về nhà đi!”

Người cha thở dài một hơi, rồi đi đến kéo lấy tay của Mạnh Tiểu Kiều ngồi lên trên ghế sa lông.

“Kiều Kiều, con đừng trách cha, là mẹ con quả thực đã làm cho cha chịu không nỗi, cha chịu không nỗi cái miệng lải nhãi, âm thanh the thé của bà ấy. Mẹ con lúc trước không như thế!”

“Cha và mẹ sẽ ly hôn phải không?”

“Cha vẫn chưa nghĩ đến.” Người cha vuốt lên mái tóc mềm của Mạnh Tiểu Kiều, “Kiều Kiều, con phải nhớ cho dù cha và mẹ con có như thế nào, cha vẫn sẽ mãi mãi yêu thương con.”

Mạnh Tiểu Kiều cô độc một mình trở về nhà, chỉ có Mi E ngồi ở bên bàn ăn chờ đợi cô ta về ăn cơm tối.

“Mi E, mẹ em đâu?”

Mi E chỉ Mạnh Tiểu Kiều nhìn về phía phòng ngủ của mẹ, nói: “ngày hôm nay không đi làm, cơm sáng cơm trưa đều không ăn.”

Mạnh Tiểu Kiều nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, mẹ đang tựa mình vào đầu giường lau nước mắt, trên giường rãi đầy những tấm ảnh đen trắng đã cũ, rất nhiều ảnh đều là ảnh chụp chung của cha mẹ, từ những tấm ảnh này có thể thấy họ đã có những ngày sống chung hạnh phúc bên nhau.

“Mẹ mẹ, đi ăn cơm đi!”

Mẹ cuối cùng đã tìm được một đối tượng có thể thổ lộ tâm tình rồi, mẹ nước mắt lưng tròng lặp đi lặp lại một câu nói thế này: “sao lại có ngày hôm nay thế này, sao lại có ngày hôm nay thế này, sao lại có ngày hôm nay thế này?”

Mạnh Tiểu Kiều không biết làm sao để an ủi mẹ, chỉ đành đi ra một cách ủ rũ.

“Mạnh Tiểu Kiều,” Mi E vừa gấp thức ăn cho Mạnh Tiểu Kiều, vừa nói, “em đừng có lo, cha mẹ em sẽ không ly hôn đâu.”

Mạnh Tiểu Kiều bổng nhiên đã nhìn thấy một tia hy vọng: “chị có cách gì để cho cha mẹ chị không ly hôn sao?”

“Không phải chị có cách,” Mi E nói một cách chậm rãi, “ngày hôm nay mẹ em đã kể cho chị nghe rất nhiều chuyện của họ thời gian trước, chị cũng đã nhìn thấy những tấm ảnh của họ trước đây, hôn nhân của họ là rất có nền tảng, em yên tâm đi.”

“Nhưng cha em ở lại trong phòng làm việc, cha không muốn về nhà.”

Mi E đi vào phòng của cô ấy, mở ra một chiếc hộp màu đỏ thần bí, hai tay quơ đi quơ lại trong chiếc hộp trống không, tìm đi tìm lại, tìm ra một cái lọ nhỏ và một cái ống nhỏ đưa cho Mạnh Tiểu Kiều: “ngày mai đến phòng làm việc cha em thổi bong bóng.”

“Cái này….” Mạnh Tiểu Kiều muốn nói cô ấy không có dự định thổi bong bóng, cha cô ấy cũng không có lòng nhìn xem cô ấy thổi bong bóng.

Mi E hướng về Mạnh Tiểu Kiều chớp chớp mắt: “chị đồng ý sẽ giúp em mà.”

Mạnh Tiểu Kiều không nói gì nữa. Cô ấy đón lấy cái lọ nhỏ và cái ống nhỏ đó, tin rằng Mi E là không việc gì mà không có thể.

4.

Mạnh Tiểu Kiều mong đợi kỳ tích xuất hiện, quả thực là đợi không được đến ngày mai rồi. Nhìn thấy vẫn còn chưa đến 8 giờ tối, cô ấy lập tức muốn đi đến phòng làm việc của cha.

Cả tầng lầu làm việc chỉ có văn phòng của cha Mạnh Tiểu Kiều là vẫn còn đang sáng đèn.

Phòng làm việc ở tầng thứ 11, thang máy đang lúc tan ca nên cửa luôn luôn đóng, Mạnh Tiểu Kiều đành phải lội bộ lên lầu.

Lúc cô bé leo lên đến tầng 11, đã mệt đến đứt hơi rồi. Cô bé đứng ở trước cửa phòng làm việc của cha, không ngừng thở dốc, bấy giờ cô bé nghe có tiếng nói chuyện ở bên trong, một nam một nữ, tiếng nói của người nam là cha của cô bé, tiếng nói của người nữ nhu mì, rất dễ nghe.

Mạnh Tiểu Kiều đi đến bên cửa sổ, cửa sổ đang mở, nhưng đang bị tấm màn cửa sổ dày dày che lại. Mạnh Tiểu Kiều nhẹ nhàng kéo tấm màn cửa ra một chút, nhìn thấy người có giọng nói nhu mì, dễ nghe đó chính là tiểu thư Tần Khả Tâm, cô ấy gần như cùng trò chuyện cùng cha Mạnh Tiểu Kiều rất lâu rồi, vì họ đã uống rất nhiều cafe, trên bàn đang để mấy gói cafe hoà tan Tổ Chim 3 trong 1. Nhưng mà, hiện tại nét mặt của hai người lại không vui vẻ như ngày hôm qua mà Mạnh Tiểu Kiều nhìn thấy trong “Kentucky”, hai người đều đang rất nghiêm túc, nhất định là đang nói về một vấn đề rất quan trọng, mà còn nói đến rất mệt.

Mạnh Tiểu Kiều xua tan đi ý nghĩ trong đầu.

Cô bé mở cái lọ của Mi E cho, bên trong là chất dịch có màu sắc giống rượu bồ đào, vừa ngữi, có một mùi cồn lâu năm. Mạnh Tiểu Kiều cũng không nghĩ nó rốt cuộc là vật gì, liền đem cái ống nhỏ cắm vào trong lọ, nhúng vào một chút, sau đó vén lên một góc màn cửa sổ, chĩa vào bên trong thổi.

Một chuỗi bong bóng từ trong ống nhỏ xíu bay ra, bay múa chầm chậm ở trong phòng.

Cha Mạnh Tiểu Kiều và tiểu thư Tần Khả Tâm đang nói chuyện rất nhập tâm, cho nên họ không chú ý đến mấy cái bong bóng này.

Mạnh Tiểu Kiều lúc nhỏ thường thổi bong bóng, cô ấy biết, cho dù bong bóng có đẹp đến thế nào, đều sẽ tan biến trong nháy mắt. nhưng mấy cái bong bóng cô bé thổi ra đã trãi qua rất lâu rồi, vẫn không có tan biến đi, vẫn còn đang bay chầm chậm ở trong phòng. Có điều căn phòng này quá rộng, mấy cái bong bóng này tỏ ra quá nhỏ bé không đủ.

Mạnh Tiểu Kiều thổi, thổi không ngừng, thổi ra rất nhiều bong bóng. Những cái bong bóng nhỏ có, lớn có, xinh đẹp dưới ánh đèn lấp lánh đủ màu đủ sắc, đang xoay quanh cha Mạnh Tiểu Kiều và tiểu thư Tần Khả Tâm vờn bay theo gió một cách nhẹ nhàng.

“Bong bóng!” Cha Mạnh Tiểu Kiều và tiểu thư Tần Khả Tâm kêu lên một cách kinh ngạc, “bong bóng ở đâu ra vậy?”

Toàn bộ những chiếc bong bóng không tan đó đều đang tụ hợp lại ở trước mắt của cha Mạnh Tiểu Kiều và tiểu thư Tần Khả Tâm.

“Giám đốc Mạnh!” Tiểu thư Tần Khả Tâm nói, “bên trong bong bóng đều là anh, còn có.....”

“Tôi và vợ tôi.”

Cha Mạnh Tiểu Kiều giống như là đang nói với tiểu thư Tần Khả Tâm, lại giống như là đang tự nói với chính mình, là vì họ đã hoàn toàn chìm ngập trong đám bong bóng tràn khắp căn phòng.

Những chiếc bong bóng xinh đẹp, không tan này, trong mỗi một cái bong bóng đều có một đoạn sự việc đã qua của cha và mẹ Mạnh Tiểu Kiều, giống như đang chiếu phim, chiếu lại một cách chân thực những năm tháng ngọt bùi cay đắng họ đã trãi qua.

Cha Mạnh Tiểu Kiều nhìn thấy lúc đang sống trong đội công tác tại nông thôn, cơm không đủ ăn, một người nữ thanh niên trí thức, chính là mẹ Mạnh Tiểu Kiều sau này, vẫn thường đem cơm trong chén của mình xớt ra phân nữa vào trong chén của ông ta.

Tiểu thư Tần nhìn thấy ở trong một đêm tối gió và tuyết đan xen nhau, một người thanh niên trí thức mắc trọng bệnh đang nằm trên một chiếc xe ván đẩy, một người nữ thanh niên trí thức gầy yếu ăn mặc rất phong phanh đang kéo xe, đi một cách khó khăn ở đường núi gồ ghề, trên mình của người thanh niên trí thức còn đang phủ chiếc áo bông của người nữ.

Cha Mạnh Tiểu Kiều nhìn thấy rõ bên con sông nhỏ, mẹ Mạnh Tiểu Kiều đang ca hát, ông ta đang kéo đàn hồ nhị đệm nhạc cho cô ấy, lúc đó giọng ca của mẹ Mạnh Tiểu Kiều không rít ra rít rít giống như cái đĩa hát già cõi thế này, tiếng hát của bà ấy so với Tiểu Hà Thuỷ còn trong trẻo hơn, ngay cả chim bay trên trời còn phải bay trở lại, đậu ở trên cây, lắng nghe tiếng hát của cô ấy.

Tiểu thư Tần Khả Tâm nhìn thấy đến một người cha trẻ đang ôm chặt lấy vợ của ông ta và đứa con gái sơ sinh, trên mặt dào dạt niềm vui của người mới làm cha.

..............

Bong bóng ký ức đang xoay quanh cha Mạnh Tiểu Kiều và tiểu thư Tần Khả Tâm, cha Mạnh Tiểu Kiều từ rất sớm nước mắt đã tuôn đầy mặt, tiểu thư Tần Khả Tâm cũng đã quá cảm động.

“Giám đốc Mạnh, hay là anh về nhà đi!” Tiểu thư Tần Khả Tâm đứng dậy nói, “tình cảm của hai người tràn trề quá, tôi thật là rất cảm động.”

Tiểu thư Tần Khả Tâm đã thật động tình, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy đang lấp lánh giọt nước mắt trong suốt.

Cha Mạnh Tiểu Kiều thở ra một hơi dài, cũng đứng dậy. Ông ta đưa bàn tay ra, tiểu thư Tần Khả Tâm cũng đưa bàn tay ra, đây là cái bắt tay từ biệt sau cùng.

Mạnh Tiểu Kiều biết rằng cha sắp trở về nhà, vội vàng chạy như một làn khói chạy xuống lầu. cô bé muốn chạy về đến nhà trước khi cha về đến, mà còn phải làm như việc gì cũng đều không biết.