Người cha phi thường

Chương 11

Ngài Mã Thiên Tiếu ham chơi, nhưng ông ta cũng thích đọc sách. Ông ta nói, đối với một con người mà nói, sách và thức ăn quan trọng như nhau. Thức ăn là để nuôi dưỡng cơ thể, sách là để nuôi dưỡng trí tuệ. Cho nên, trong nhà của Mã Tiểu Khiêu, ngoài nơi chuyên để ăn là phòng ăn, nơi chuyên để chơi là phòng khách, còn có nơi chuyên để sách là phòng sách.

Không biết từ lúc nào, trong phòng sách chuột đã chạy đến, mỗi ngày tối đến đều gặm nát mấy quyển sách. Tối mấy hôm trước đã gặm nát quyển “Tây Du Ký” của ngài Mã Tiểu Khiêu thích đọc nhất, tối hôm qua gặm nát quyển “Thất hiệp ngủ nghĩa”.

Ngài Mã Tiểu Khiêu nghĩ hoài nghĩ không ra: trong nhà bếp có cái ăn cái uống, con chuột sao lại lén lén đi gặm sách trong phòng sách?

Mẹ của Mã Tiểu Khiêu yêu thích tất cả động vật, bao gồm cả chuột. Bà ta rất hiểu về chuột, đặc biệt là con chuột hiện đại. Bà ấy nói con chuột hiện đại giống con người hiện đại, đối với chất lượng cuộc sống ngày càng có yêu cầu cao, ngoài việc trộm thức ăn để thoả mãn yêu cầu của cơ thể, vẫn phải gặm sách để thoả mãn nhu cầu của tinh thần.

Ngài Mã Thiên Tiếu đồng ý quan điểm của mẹ Mã Tiểu Khiêu, đối với chuột gặm sách cũng có một chút lý giải đồng tình. Nhưng mỗi tối tiếng chuột gặm sách, chít cha chít chiít, chít cha chít chít ồn đến nỗi ngài Mã Thiên Tiếu ngủ không yên giấc.

Ngài Mã Thiên Tiếu mê ngủ như cuộc sống, ai không để cho ông ta ngủ, ông ấy sẽ liều mạng cùng người đó.

“Con chuột đáng chết, ta sẽ cho các ngươi mếm sự lợi hại của ta!”

Sự tức giận của ngài Mã Thiên Tiếu đã lên đến cực điểm. Ông ta chuẩn bị một cây gậy dài và một cây gậy ngắn. Cây dài là vũ khí của ông ta, cây ngắn là vũ khí của Mã Tiểu Khiêu. Ngài Mã Thiên Tiếu muốn liên hợp với Mã Tiểu Khiêu để cùng nhau đối phó mấy con chuột đáng ghét. Ông ta và Mã Tiểu Khiêu hẹn cùng nhau: buổi tối phòng sách vừa có động tĩnh gì, ông ta sẽ gỏ cửa phòng của Mã Tiểu Khiêu, ám hiệu là “tốc tốc! tốc tốc tốc!”

Buổi tối hôm đó, Mã Tiểu Khiêu ngủ đến nữa đêm, nghe có tiếng gỏ cửa.

“Tốc tốc! tốc tốc tốc!”

Đây là ám hiệu của ngài Mã Thiên Tiếu gọi nó đi đập chuột.

Mã Tiểu Khiêu và ngài Mã Thiên Tiếu ý chí chiến đấu hiên ngang.

Ngài Mã Thiên Tiếu nắm chặt cây gậy dài, Mã Tiểu Khiêu nắm chặt cây gậy ngắn, nép sát người vào bên cửa phòng sách.

Tiếng chuột trong phòng sách vẫn đang kêu “chít chít chít”.

Ngài Mã Thiên Tiếu nói ở bên tai của Mã Tiểu Khiêu, ông ta nói khi cha đếm “1, 2, 3”, chúng ta sẽ xông vào, đập cho chúng nó một trận “trở tay không kịp”.

“1! 2! 3!”

Mã Tiểu Khiêu tung chân đạp cửa phòng sách ra.

“Đập đi!”

Ngài Mã Thiên Tiếu vung vẩy cây gậy dài, đập loạn xạ; Mã Tiểu Khiêu vung vẩy cây gậy ngắn, đập loạn xạ.

Trận chiến đấu đã xong, cửa kính tủ sách đã bể hết 4 cánh, con ngựa Đường Tam Thể của ngài Mã Thiên Tiếu yêu thích nhất bị đánh bể, bình hoa Cảnh Thái bị bể, chiếc xe nước gỗ từ Hà Lan mang về bị bể, chuột thì không có một con nào bị đánh trúng.

“Chuột đâu?”

Ngài Mã Thiên Tiếu tìm kiếm khắp nơi.

“Chít chít chít!”

“Chít chít chít!”

Chuột vẫn còn ở trong phòng sách, không biết đang trốn trong góc kẹt nào đang cất tiếng cười đây.

Ngài Mã Thiên Tiếu rất thất bại, ông ta ngồi bệt trên đất, vừa thu kiểm tàn cuộc, vừa nêu lên sự cảm khái cùng Mã Tiểu Khiêu: “con nhìn thấy chưa, loài chuột đã gặm sách này, mức phát triễn trí lực là rất cao. Muốn chiến đấu cùng chúng nó, chỉ dùng vũ lực không là không được, còn phải dùng trí tuệ.”

Ngài Mã Thiên Tuế thề phải dùng vũ lực, chiến thắng con chuột đã gặm sách, ông ta không biết từ đâu đem đến một cái lồng bẩy chuột. Trong lồng bẩy chuột có một cái móc nhỏ liền cùng với cơ quan trên cửa. Trên cái móc đó móc lên thức ăn, khi chuột chạy vào ăn, một tiếng “chách” cửa lồng tự động đóng lại, chuột sẽ bị nhốt ở bên trong.

“Ha ha!” Ngài Mã Thiên Tiếu giống như đang nhìn thấy con chuột bị nhốt trong lồng “chuột ơi là chuột, ngày tận thế của chúng mày sắp đến rồi!”

Ngài Mã Thiên tiếu hỏi Mã Tiểu Khiêu: “ở trong nhà, món ăn nào là ngon nhất?”

Mã Tiểu Khiêu nói có lạp xưởng ngũ vị.

Ngài Mã Thiên Tiếu từ trong tủ lạnh lấy ra một cây lạp xưởng, móc lên trên móc nhỏ trong lồng bắt chuột.

Đến tối, ngài Mã Thiên Tiếu để lồng bắt chuột có để lạp xưởng để ở trong phòng sách, sau đó cùng Mã Tiểu Khiên canh giữ ở bên ngoài, khép hờ cửa lại, khe cửa đó đang đối diện cái lồng bắt chuột đó.

Mùi thơm của lạp xưởng bay khắp nơi trong phòng sách, còn bay đến trong mũi của ngài Mã Thiên Tiếu, bay đến trong mũi của Mã Tiểu Khiêu.

Chuột đã xuất hiện, một con trước, một con sau.

Hai con chuột chạy thẳng về phía lạp xưởng.

Đại công sắp thành! Mã Thiên Tiếu và Mã Tiểu Khiêu cùng nhau làm một động tác “ok”, rồi ôm chặt lấy nhau.

Nhưng, chuột không đi vào trong lồng. Chúng nó rão quanh lồng bắt chuột, bộ dáng như đang tản bộ vậy.

Bổng nhiên, một con chuột bò lên trên lồng bắt chuột, nó đưa cái đuôi dài dài thò vào trong lồng bắt chuột, cuộn chặt lấy cây lạp xưởng.

Một tiếng “chách” vang lên, cửa lồng bắt chuột đóng lại, hai con chuột lại vẫn đang ở bên ngoài.

Càng hay hơn vẫn còn đang ở phía sau.

Con chuột dùng đuôi cuộn chặt lạp xưởng đó, dùng miệng cắn vào đuôi của con kia. Con chuột bị cắn vào đuôi chạy về phía trước, lạp xưởng ở trong lồng đã bị kéo ra ngoài rồi.

Hai con chuột không lập tức ăn ngay lạp xưởng. Chúng nó dùng móng chân đẩy lạp xưởng đi về phía trước, lạp xưởng lăn long lóc.

A, thì ra hai con chuột này muốn đem lạp xưởng dời đi.

Lạp xưởng đang lăn long lóc, lăn long lóc, phía trước có vật ngăn lại, một con chuột liền dùng móng chân ôm chặt lấy lạp xưởng, bốn chân hướng lên trời nằm ở trên đất. Còn con chuột kia, thì đem cái đuôi của con chuột này vác lên trên vai, giống như đang kéo xe vậy, chỉ trong chớp mắt, đã không biết kéo đến nơi nào rồi.

Ngài Mã Thiên Tiếu và Mã Tiểu Khiêu nhìn đến trố mắt đờ ra. Đợi họ xông vào phòng, trong phòng sách chỉ còn một cái lồng trống không.

Ngài Mã Thiên Tiếu cảm khái vạn phần: “Mã Tiểu Khiêu, con nhìn thấy chưa, đây chính là con chuột đã gặm sách, con chuột có trí tuệ, bằng không sẽ không được như thế.”

Sau khi cảm khái đã qua, ngài Mã Thiên Tiếu thuyết phục bằng cảnh ngộ của mình. Thuyết phục thứ nhất chính là nói đến trên mình của Mã Tiểu Khiêu.

“Mã Tiểu Khiêu, con bây giờ đã hiểu rồi chưa? Đọc sách là rất có ích, có thể nuôi dưỡng rất nhiều trí tuệ, giống như hai con chuột này….”

“Cha, sao cha lại lấy chuột ra so với con?”

Mã Tiểu Khiêu kháng nghị lại.

“Sao lại không thể lấy chuột ra so cùng người lớn?” Ngài Mã Thiên Tiếu cảm thấy Mã Tiểu Khiêu không đủ khiêm nhường, “con vẫn còn chưa có đủ trí lực cao của hai con chuột này mà!”